Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng – Chương 35: Khả Năng Tàng Hình Vô Dụng
Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Edit: Dật
Beta: IW
–
Lục Trường Uyên suy tư: “Tức là không phải biến mất luôn mà là không thấy thôi hả.”
Bạch Khải Thụy gật đầu.
Lục Trường Uyên vô cùng tò mò, hỏi hắn: “Có thể làm được đến mức nào? Ngoài tự ẩn thân thì ẩn vật khác đi được không?”
“Không biết…!Không phải lần nào cũng dùng được, nhưng để tôi xem thử.”
Nói với Bạch Khải Thụy xong, Lục Trường Uyên nhìn về phía Hàn Kiều Kiều: “Thị lực của dị chủng thế nào? Có dựa vào thị giác để săn mồi không?”
“…Không biết…!Nhưng dị chủng có hình thái hoàn chỉnh mang thính lực rất tốt, em thấy chúng dựa vào thính giác là chủ yếu.”
Lục Trường Uyên lầm bầm lầu bầu: “Cơ mà tàng hình chỉ là không thấy thôi chứ vẫn phát ra tiếng động, vậy xem ra dị năng tàng hình cũng không thực dụng lắm?”
Hàn Kiều Kiều nhíu mày suy nghĩ.
Trước kia cô tham gia đội đặc huấn có dị năng giả hầu như đều thuộc về hệ cường hoá.
Hệ khống chế thì cô chủ biết Tô Tuyết là dị năng giả điều khiển nước.
Còn trường hợp Bạch Khải Thuỵ thì chưa thấy, có thực dụng hay không thì không biết.
Hàn Dực nói: “Loại dị năng tàng hình về cơ bản nghiêng về phòng ngự nhiều hơn, có thể xếp vào loại hỗ trợ, từ góc độ tấn công để mà nói thì tính thực dụng không nhiều.”
Lục Trường Uyên gật đầu đã hiểu, nói: “Giả sử dị chủng là một loài sinh vật có thị lực cực kì kém, vậy hẳn tập tính của chúng phải là ngày ngủ đêm thức, ví dụ như loài dơi chẳng hạn?”
Hàn Kiều Kiều nhìn về phía mặt đất bên ngoài nơi có con dị chủng đã chết kia, cô cảm thấy Lục Trường Uyên nhạy bén thật.
“Đúng vậy, dị chủng thích môi trường âm u ẩm ướt.
Dị chủng có hình thái hoàn chỉnh hầu như không bao giờ ra ngoài, trừ khi trời mưa hoặc mây mù.”
Lục Trường Uyên nhanh nhẹn móc quyển sổ ra, lấy bút ngoáy ngoáy: “Nguyên nhân là gì? Chúng sợ mặt trời?”
Hàn Kiều Kiều nhíu mày, tựa như đang chìm trong hồi ức: “Chắc đây chỉ là một tập tính thôi, nếu bị đói hoặc giận dữ thì chúng cũng bò ra từ sào huyệt.
Tuy nhiên dưới ánh nắng thì động tác lại rất vụng về.”
“Là nguyên lý gì? Ánh mặt trời cực nóng, hay do đôi mắt không thể nhìn rõ dưới ánh sáng mạnh?…!Có thể là do sợ mất nước chăng?”
Hàn Kiều Kiều giật mình.
Cực nóng? Mất nước?…!
Kiếp trước, cô chưa từng tìm hiểu về dị chủng theo hệ thống rõ ràng.
Ở đội đặc huấn, đội trưởng chỉ biết dạy những thứ như tấn công vào chỗ nào là trí mạng, hay gặp nguy hiển thì bảo toàn mạng sống bằng cách nào.
Nhưng không ngờ Lục Trường Uyên lại cực kì nhạy bén như thế, dù chưa từng chiến đấu với dị chủng trực tiếp nhưng lại phát hiện ra rất nhiều đặc điểm thông qua những chi tiết đó.
Hàn Kiều Kiều trả lời: “Tuy không quá rõ ràng, nhưng ở sa mạc thực sự không có dị chủng nào, chỉ có một vài thực vật và động vật đều đã biến dị.”
Dù gì cũng ở trên sa mạc sinh tồn lâu như thế, những việc này chẳng ai biết rõ hơn cô.
Lục Trường Uyên liền nói với Hàn Dực: “A Dực, vậy thì trước hết không thiêu thứ đó vội? Tớ muốn kéo về xem thử.”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đồng loạt hít sâu.
Hàn Kiều Kiều thực sự khâm phục Lục Trường Uyên rồi, thế nhưng cô thấy bây giờ không phải thời điểm thích hợp cho việc nghiên cứu: “Lục ca, hiện tại dị chủng chưa biến dị một cách hoàn chỉnh, vậy nên kết cấu bên trong cơ thể không khác so với con người lắm đâu.
Chi bằng chờ một thời gian, hơn nữa…!kéo về cũng có nguy cơ cảm nhiễm…”
Lục Trường Uyên cũng không rối rắm lâu, chỉ thoáng trầm ngâm một lát rồi gật đầu, vẫy tay với Ngôn Tiếu: “Ra đó thiêu kìa.”
Ngôn Tiếu cứng ngắc không nhúc nhích: “Hay là…!mình dùng xăng đi.”
Tiêu Giản đẩy ra ngoài: “Mời đi giùm.”
Lục Trường Uyên còn nói thêm một câu: “ Khi thiêu thì đứng xa một tí, tranh thủ luyện tập khống chế quả cầu lửa của cậu.”
Bạch Khải Thụy treo sắc mặt trắng bệch nhìn bọn họ, thanh âm run rẩy: “Các cậu…!các cậu không sợ hả…”
Sợ?
Tất cả nhàn nhạt cười, lần lượt đi vào phòng.
Bạch Khải Thụy đuổi theo phía sau: “Các cậu sao lại biết rõ ràng như thế?…!Còn nữa…!dị chủng là quái vật này ư?…!Không phải tang thi?…”
Lục Trường Uyên như một vị trưởng bối từ ái ôm lấy bả vai Bạch Khải Thụy, nói: “Muốn ở lại thì phải nói ít làm nhiều, hiểu không?”
Bạch Khải Thụy lập tức hoảng sợ đến mức liên tục gật đầu, nhưng vẫn không thể kìm chế kêu lên: “Các cậu là xã hội đen chứ gì!? Phải không…!gọi là…!Bang Long Hưng!? Tổ Sơn Khẩu!?”
Phụt!
Cậu trai nước Anh này, trí tưởng tượng của cậu phong phú quá mức rồi?
Vào nhà, Hàn Kiều Kiều kéo Hàn Dực qua một bên, có hơi thấp thỏm bất an nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, có phải vừa nãy em nói nhiều quá không?”
Về dị chủng…!dị năng tiên đoán còn biết được đến level kỹ càng tỉ mỉ thế cơ à? Mà nếu không phải, vậy giấc mơ của cô còn kỳ cục hơn, sai trái quá đi.
Nếu có người hỏi đến thì nghẹn họng à?
Lúc ấy Lục Trường Uyên hỏi, cô cũng tự nhiên mà nói.
Cô không mong rằng vì mình giấu giếm khiến cho cả đội sau này phải chiến đấu sẽ có tai hoạ ngầm.
Nhưng xong xuôi lại hơi hối hận.
Đáng lẽ cô nên nói chuyện với Hàn Dực trước để anh ra mặt, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thoả hơn.
“Anh…!Bọn Lục ca sẽ không nghi ngờ gì chứ?”
Hàn Dực khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô, thấp giọng nói: “Không đâu.
Trường Uyên hỏi Kiều Kiều là do cậu ấy tin tưởng em.”
Hàn Kiều Kiều giương mắt cẩn thận nhìn biểu tình Hàn Dực: “Vậy anh thì sao? Anh…!Anh cũng tin tưởng giấc mơ của em chứ?”
Hàn Dực mang thanh âm vững vàng nói: “Anh cảm thấy đó không phải một giấc mơ.”
—— Anh ấy biết điều gì rồi?!
Lồng ngực đột nhiên căng thẳng, Hàn Kiều Kiều lại thấy Hàn Dực hình như đang trêu chọc, hắn nói: “Nếu là mơ, anh chắc chắn sẽ làm chút gì đó với Kiều Kiểu, giống như lần trước ấy.”
Hàn Kiều Kiều đương nhiên biết chút gì là chút gì, lần đó…!thực sự là làm cho cô thẹn thùng mà!
Cô đành phải giả bộ ngây thơ không hiểu: “… Anh đang nói gì đấy…”
Hàn Dực kéo tay Hàn Kiều Kiều ôm lấy eo mình, anh nhẹ nhàng nhướng mày, nói: “Thì ra Kiều Kiều không nhớ rõ, chẳng bằng…!tối nay anh lại cùng Kiều Kiều nằm mơ lần nữa?”
Hàn Kiều Kiều rút tay ra, xấu hổ lấy đôi tay che mặt, lẩm bẩm một câu “Anh xấu xa vừa thôi!” sau đó xoay người chạy ra.
–
Ngôn Tiếu ở ngoài đốt gần hai giờ mới khiến thi thể thành một đống tro đen.
Đúng lúc này, nơi xa truyền tới tiếng súng, mọi người lập tức cầm vũ khí ra ngoài.
Thế nhưng đây là nơi rừng núi rậm rạp, nhất thời chỉ có thể phán đoán phương hướng đại khái, không rõ chính xác là đâu.
Mọi người vây quanh Ngôn Tiếu để tập trung thiêu xác.
Bạch Khải Thuỵ nói thầm: “Chẳng phải đất nước này đặt lệnh cấm súng đạn hả…!lừa nhau à…” nói rồi liếc khẩu súng trong tay Tiêu Giản.
Mọi người dở khóc dở cười, không khí khẩn trương không hiểu sao cũng trở nên cười cười.
Qua một lúc lâu, đến tận khi Ngôn Tiếu thiêu xác xong cũng không thấy có việc gì xảy ra.
Hàn Kiều Kiều đoán rằng gia đình sống trong biệt thự gần đây đã chết, hoặc đã giết dị chủng rồi đóng chặt cửa.
Nếu là vế sau, cô chỉ có thể hi vọng người ta đã dọn dẹp hiện trường sạch sẽ.
Bằng không chờ đến khi đêm xuống, mùi hương lại dẫn dụ sinh vật biến dị khác tập kích…!
Sắc trời tối dần, cửa sắt một lần nữa khép lại, lưới sắt thép nhiễm điện, biệt thự như được khoác lên bộ áo giáp kiên cố, Bạch Khải Thụy thấy vậy liền kinh ngạc cảm thán không thôi.
Cảm xúc tới nhanh đi cũng nhanh, vừa rồi còn sợ sệt các thứ, bây giờ lại kích động lôi kéo Ngôn Tiếu và Tiêu Giản sung sướng các kiểu.
“Tôi biết ngay mình nhìn đúng người mà! Các cậu không phải người thường đúng không!? A! Các cậu biết được tin tức nội bộ rồi? Rốt cuộc ai gây ra nguy cơ sinh hoá thế? Tôi cam đoan không hé câu nào ra ngoài đâu…”.