Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái – Chương 91
Tề Duyệt ngẩng đầu, chỉ thấy Hàn Phi đang đứng trên thành tường dùng sức gọi cậu, Lâm Vũ Trạch còn có Đường Khả cũng cũng đứng ở bên cạnh, phóng thích dị năng xuống phía dưới.
Tề Duyệt thở hổn hển đối phó với tang thi ngày càng bao vây, cậu nhanh chóng từ trong không gian lấy ra ấm nước.
Viêm Bân đang xoay sang chỗ khác đưa lưng về phía Tề Duyệt không ngừng phóng thích dị năng, những tia sét lần lượt dội xuống, xung quanh chất đầy thi thể bị cháy khét.
Mắt thấy đối phương không có thời gian uống nước, Tề Duyệt gấp đến độ không thèm suy xét, trực tiếp giữ lấy đầu Viêm Bân, miệng đối miệng đem nước cho vào miệng gã.
Tề Duyệt truyền nước xong lập tức quay đầu qua chỗ khác tiếp tục đối phó tang thi.
Chỉ có một chút như vậy, không tính là ôn nhu đụng chạm, thậm chí có thể nói mang theo chút thô bạo, môi Tề Duyệt thực mềm, khoang miệng mang theo vị thuốc lá nhàn nhạt, Viêm Bân rất nhanh bức chính mình hồi thần lại.
Dây thừng được vứt xuống đủ cho tất cả mọi người có thể đi lên. Nhìn Tề Duyệt vẫn còn đang chiến đấu với tang thi, Viêm Bân nắm một đầu dây thừng nhét vào trong ngực Tề Duyệt.
“Đi lên đi.”
Trán Tề Duyệt đầy mồ hôi lạnh, cậu không kịp lấy đao, chỉ có thể trực tiếp tay cầm súng đập mạnh vào đầu một con tang thi mới vồ lên. Con tang thi này bị đánh lui một bước, óc văng ra, nhưng vẫn không ngã xuống mà lắc lư tiếp tục tiến lên.
Tề Duyệt bị Viêm Bân đẩy mạnh một cái, đụng phải trên tường, cậu nhìn chung quanh càng ngày càng nhiều tang thi, nhanh chóng từ trong không gian lấy ra thịt trâu, cậu cắn một ngụm sau đó đem phần còn lại trực tiếp nhét vào miệng Viêm Bân.
“Nhanh lên, ăn đi a.” Tề Duyệt một tay dùng cáng súng đánh những con tang thi tiến lên, không ngừng thúc giục.
Viêm Bân kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Tề Duyệt, trên khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ mang theo lo lắng, tóc trên trán cũng bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, gã cúi đầu nhìn bàn tay trước miệng. Viêm Bân hé miệng, tùy ý đối phương thô lỗ đem thức ăn nhét vào.
Dị năng trù phòng nhanh chóng phát huy hiệu quả, hai người tiêu thất giữa vòng vây tang thi.
Tề Duyệt ném cho Viêm Bân một đầu dây, không cần nhiều lời, hai người dùng sức kéo, người ở phía trên liền đem dây thừng kéo lên.
Mắt thấy Viêm Bân cùng Tề Duyệt ở bên kia đã nhận được dây thừng, Liêu Phi Phàm trở nên vô cùng nóng vội. Liễu Nguyệt bên cạnh căn bản không giúp được gì, thậm chí có thể nói là liên lụy, vừa rồi vô ý đẩy em ấy, làm hại Liễu Nguyệt bị cắn trúng, hắn cũng thực hối hận, nhưng đó cũng chỉ là phản ứng của người bình thường khi gặp tang thi thôi.
Nhìn hai người kia đột nhiên biến mất, Liêu Phi Phàm có chút cấp bách, dục vọng muốn sống mạnh mẽ khiến hắn nhanh chóng đem Liễu Nguyệt đang ngốc lăng kéo ra phía sau, liên tiếp sử dụng dị năng giết sạch tang thi trong phạm vi nhỏ, hắn kéo lấy hai sợi dây thừng, một sợi đưa cho Liễu Nguyệt, một sợi tự mình cầm lấy.
Thân thể Liễu Nguyệt có chút phát run, miệng vết thương đang dần trở nên thâm đen, đây là dấu hiệu sắp bị cuốn hút.
Tên Liêu Phi Phàm này, dám lấy cô ra làm lá chắn, nhìn người bên cạnh không ngừng phóng thích dị năng, trong mắt Liễu Nguyệt tràn ngập hận ý.
Đàn tang thi có chút xao động, hai người kia đột nhiên biến mất, khí tức cũng ngửi không ra, nhóm tang thi ngược lại đi tìm mùi thịt phát ra trên người dị năng giả bên kia.
Liêu Phi Phàm vẫn không phát giác, một tay nắm dây thừng, một tay kéo Liễu Nguyệt, “Tiểu Nguyệt, mau leo lên.”
Người đứng trên tường vây vẫn luôn dùng hỏa lực giúp đỡ bọn họ hấp dẫn chú ý của tang thi, tang thi chung quanh đã bị dị năng của Liêu Phi Phàm đánh cho thụt lại một đoạn.
Người phía trên dùng sức đem dây thừng kéo lên, Liêu Phi Phàm vừa phát động dị năng vừa cuộn mình né tránh tang thi phía dưới. Đang lúc hắn muốn bình tĩnh lại, giữa đàn tang thi một thân ảnh hồng sắc chợt lướt đến, hướng thẳng về phía hắn.
Hồng y tang thi trảo sượt qua mặt Liêu Phi Phàm, trực tiếp bắt lấy Liễu Nguyệt bên cạnh hắn.
Liêu Phi Phàm bị tang thi cào trúng mắt một vết thật dài, hắn vươn tay sờ thử, tràn đầy máu tươi.
Liễu Nguyệt bên cạnh hắn cũng không có vận khí tốt như vậy, thân mình Liễu Nguyệt có chút rét run, không ngừng run rầy. Khi cô đang cố sức leo lên đột nhiên lại bị con tang thi kia bay đến ôm lấy đùi, dùng sức kéo cô xuống.
“A…”
Thân mình bị kéo xuống, Liễu Nguyệt thét chói tai, trong lúc trượt xuống cô bắt lấy Liêu Phi Phàm, dùng sức ôm lấy thắt lưng đối phương.
Liễu Nguyệt liều mạng cầm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này, cô ngửa đầu đáng thương nhìn Liêu Phi Phàm: “Phi Phàm, cứu cứu em.”
Sợi dây thừng trong tay sắp không chịu nổi, chẳng những không tiếp tục kéo lên mà còn có xu thế ngày càng trùng xuống. Liêu Phi Phàm vẻ mặt thay đổi, bắn dị năng về phái con tang thi đang ôm lấy Liễu Nguyệt. Tang thi bị đánh trúng, ngã vào giữa đàn tang thi.
Không còn bị tang thi kéo xuống, dây thừng lại hướng về phía trước. Nhưng thật không ngờ, hồng y tang thi kia lại nhảy một cái, nắm lấy chân Liễu Nguyệt, há mồm cắn ngay cổ chân cô.
Liễu Nguyệt thét chói tai hô to, “Kéo tôi lên, tôi là chữa khỏi dị năng giả, nhanh kéo tôi lên.”
Chỉ thấy phía trên truyền đến tiếng la, “Dây thừng sắp đứt rồi.”
Trong ánh mắt Liêu Phi Phàm lóe ra ánh sáng khác thường, trên mặt mang theo vô hạn thống khổ, “Tiểu Nguyệt…”
Liễu Nguyệt giống như dự cảm được cái gì, càng ôm chặt hơn, “Phi Phàm, em yêu anh, chúng ta về sau còn muốn cùng một chỗ, anh quên rồi sao? Anh cũng yêu em, có phải hay không?”
Hồng y tang thi bị thân thể Liễu Nguyệt cản trở khiến Liêu Phi Phàm căn bản nhắm không được mục tiêu, dây thừng giữa không trung lắc lư, lung lay sắp đứt.
Lại một trận thét chói tai, Liễu Nguyệt bị tang thi phía dưới dùng sức kéo dần dần đi xuống.
Liêu Phi Phàm ngẩng đầu thấy dây thừng đã sắp đứt, phía dưới lại đầy tang thi. Hắn nheo mắt rốt cục quyết định nhẫn tâm, từ bên hông rút ra một cây đao, chém về phía cánh tay Liễu Nguyệt đang ôm lấy hắn.
Liễu Nguyệt ngã vào giữa đàn tang thi, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm Liêu Phi Phàm, biểu tình dữ tợn.
Viêm Bân cùng Tề Duyệt được mọi người kéo lên, bởi vì trên đường bị đụng chạm nên thân hình hai người đã muốn hiển lộ.
Tề Duyệt vừa mới được kéo lên, còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm lấy, người ôm cậu siết rất mạnh, khiến cậu có chút khó thở, cậu còn có thể cảm nhận được nhịp tim kịch liệt của đối phương.
Liêu Phi Phàm chật vật đi lên, trên mặt bị máu tươi nhiễm đỏ, ghé vào trên tường nhìn xuống. Liễu Nguyệt đã muốn bị đàn tang thi cắn nuốt, nhìn không thấy thân ảnh.
Hắn quay đầu đi, nhìn thân ảnh đang thân mật bên kia, trong lòng phẫn hận. Liễu Nguyệt của hắn mất mạng đều là do bọn họ làm hại. Có thực vật hiệu quả ẩn thân lại không lấy ra cứu người, mày đúng là ích kỷ, Tề Duyệt, tao sẽ không tha thứ cho mày.
Quay đầu, nhìn tang thi đông như kiến phía dưới, Liêu Phi Phàm siết chặt nắm tay.