Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 83


Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái – Chương 83

Nhìn Phùng Triết xua tay, đám người trong phòng liền tiến lên.

Phùng Triết đứng ở ngoài cửa, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn những tên kia vội vã mà mắng: “Gấp cái gì, tất cả đều có phần.” Hắn hứng thú nồng hậu tựa vào khung cửa nhìn.

-Cảnh báo: Cảnh H namxnữ bên dưới đã được bôi trắng, ai không muốn đọc có thể trực tiếp bỏ qua-

Người trong phòng đem Liễu Nguyệt nằm trên mặt đất vây quanh, xé nát quần áo cô ta, chỉ chốc lát sau Liễu Nguyệt đang hôn mê đã bị lột sạch. Thân thể nữ nhân lõa lồ kích thích một đám nam nhân bên cạnh. Một tên nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, đã sớm thoát hết y phục của mình, cướp được vị trí có lợi nhất, giữ lấy cặp đùi trắng nõn thon dài của Liễu Nguyệt, đối với huyệt động đã hơi hé mở phun một ngụm nước miếng, nhờ đó mà vọt tiến vào.

Nam nhân đem chân Liễu Nguyệt đặt lên bả vai, nam nhân vừa làm vừa hưng phấn nói: “Con *** này thật chặt, đúng là đồ lẳng lơ.” Nhưng người bên cạnh bị kích thích đến đỏ mắt, lại một tên nam nhân tiến lên bài khai miệng Liễu Nguyệt, đem dục vọng sáp đi vào.

“Ngu xuẩn, các ngươi đem ôm lấy, mặt sau của nó vẫn còn nhàn rỗi kia kìa.” Phùng Triết đứng nhìn còn không đã nghiền, miệng còn chỉ huy.


Nghe thấy lời Phùng Triết, tên nam nhân đem Liễu Nguyệt bế đứng lên. Một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi bề ngoài mập mạp, đừng nhìn tuổi hắn có chút lớn, vật dưới của hăn vẫn còn rất có tinh thần. Nam nhân ôm Liễu Nguyệt rút ra dục vọng của mình, đem Liễu Nguyệt điều hàng đơn vị đưa, mặt hướng hạ đối với kia dựng thẳng trường thương để lại đi xuống. Đi xuống nhấn một cái, trực tiếp làm rốt cuộc.

Thình lình xảy ra đau đớn nhượng Liễu Nguyệt kêu rên ra tiếng, tay chân đạp động, dần dần thanh tỉnh đứng lên. Hạ thân dị thường đau đớn, Liễu Nguyệt vặn vẹo giãy dụa đứng lên, nhìn dưới thân người, rõ ràng đã muốn đã biết vị trí trạng huống, miệng thét chói tai ra tiếng. Thân mình bị người gắt gao kiềm chế trụ, không đợi nàng hoãn quá khí đến, một cái mạnh mẽ đỉnh nhập, lực đến lớn đến khiến nàng nằm úp sấp đến phía trước mập mạp trên người.

“Làm, cái này động cũng mẹ hắn hảo khẩn, này con quỷ nhỏ thật là một thiếu thao cực phẩm.” Tại Liễu Nguyệt phía sau nam nhân mạnh mẽ qua lại co rúm.

Sau huyệt xé rách đau đớn, Liễu Nguyệt đau đến không dám lộn xộn, nước mắt một cái kính rớt xuống, cắn răng mắng: “Phùng triết ngươi chán sống có phải hay không? Cũng dám như vậy đối ta? Các ngươi những người này biết ta là ai không?”

“Ngươi là thiếu thao kỹ nữ, cấp gia gia hảo hảo hút.” Bên cạnh một cái giương miệng đầy răng vàng nam nhân, bài khai Liễu Nguyệt miệng, đem hạ thân mang theo tanh hôi nhan sắc ngăm đen nam tính tượng trưng tắc đi vào, vẫn luôn đỉnh đến Liễu Nguyệt yết hầu mới vừa lòng động đứng lên. Bộ ngực phân biệt bị người bên cạnh đùa bỡn, Liễu Nguyệt hai bên vây đầy người, xem náo nhiệt, ồn ào.


Liễu Nguyệt miệng bị ngăn chặn, cái mũi trước nam tính đặc hơn khí vị làm cho nàng tưởng nôn, dưới thân mập mạp cùng mặt sau nam nhân như là thương lượng hảo giống nhau, đồng thời tiến vào lại đồng thời rút ra. Dần dần, Liễu Nguyệt đầu óc có chút hôn mê đứng lên, người trước mắt cũng trở nên mơ hồ, chung quanh trở nên thiên toàn địa chuyển.

Nơi này đại đa số người là phùng triết đặc biệt mà tìm tới, nghe nói là bạch chơi vẫn là cực phẩm, cướp tới nhiều người đến thực. Phùng triết nụ cười – *** đãng nhìn Liễu Nguyệt phát tác bộ dáng, tâm lý dị thường giải hận, “Phi.” Hướng bên cạnh ói ra một hơi cục đàm. Kỹ nữ dám âm ta, cho ngươi cũng nếm thử,chút này tư vị. Hừ, ngược lại muốn nhìn một cái ngươi kia nhân tình muốn như thế nào tới cứu ngươi.

Hơn mười hai mươi cái nam nhân, một cái tiếp một cái tiến lên, Liễu Nguyệt trên người dấu vết loang lổ, nơi nơi là đúng lúc nặn ra tới dấu tay, cái mông bị trường thời gian va chạm đến đỏ bừng, hạ thân che kín nam nhân dịch thể, trên mặt bên miệng cũng tất cả đều là trong suốt chất lỏng. Toàn thân đều bị khai phá đầy đủ hết, trước sau hai cái động không ngừng bị người tiến vào.

Liễu Nguyệt ánh mắt mê ly, miệng rầm rì tiếng kêu, trước đánh đi vào dược làm cho nàng trở nên dị thường hưng phấn. Lúc này tại nàng phía trước chính là cái ít nhất đến có bảy mươi đến tuổi lão nhân, tựa vào trong căn cứ quét tước vệ sinh sống qua, bình thường trong đến C khu tiêu khiển, nhưng còn trẻ như vậy mạo xinh đẹp chính là lần đầu tiên chơi. Miệng thấu tiến lên đi, cũng không thèm để ý Liễu Nguyệt mặt bẩn loạn, đầu lưỡi vói vào tiến Liễu Nguyệt miệng, hai người lưỡi hôn đứng lên.

Liễu Nguyệt thân mình không ngừng vặn vẹo, hai mật đào bộ ngực tại lão nhân làn da nếp uốn trên thân thể cọ, miệng đại giương khát khao nuốt lão nhân phun vào nước miếng, bởi vì rất nhiều, thậm chí có một chút không kịp nuốt theo khóe miệng chảy đi xuống.


Liêu Phi Phàm vẫn luôn bận rộn cho công tác chuẩn bị, đợi đến khi buổi tối trở lại Liễu gia mới phát hiện Liễu Nguyệt đi đến sở nghiên cứu thế nhưng còn chưa trở về, lòng hắn nóng như lửa đốt phái người đi tìm cô.

Đợi cho đến khi có người thông báo nói Phùng Triết bỏ chạy, Liêu Phi Phàm dựa vào trực giác liền nghĩ đến tên kia hẳn có liên quan đến chuyện Liễu Nguyệt mất tích. Liêu Phi Phàm thật hối hận tại sao trước kia mình không giải quyết tên khốn Phùng Triết để cho hắn hiện tại hại Tiểu Nguyệt lâm vào nguy hiểm. Liêu Phi Phàm âm thầm thề, Phùng Triết, mày nếu dám thương tổn Tiểu Nguyệt, tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết.

Mãi cho đến đêm khuya, vận dụng một nguồn nhân lực khá lớn hắn mới tìm được nơi Phùng Triết đang trốn, Liêu Phi Phàm mang người vội vàng chạy đến.

Phùng Triết đang ở trong phòng thưởng thức đông cung sống, hạ thân hưng phấn mà kháng nghị đứng lên, hắn chán ghét nhìn Liễu Nguyệt trên người trên tóc đều dính dịch thể, phân phó thủ hạ đi tìm một nam hài sạch sẽ đến.

Thủ hạ kia cúi đầu khom lưng đi ra ngoài, vừa mới mở cửa đại môn đã chạm trán Liêu Phi Phàm đang dẫn người tới.

“Lão…”


Liêu Phi Phàm trực tiếp phóng dị năng cắt đứt đầu tên kia, hắn cất bước đi vào trong, hướng về phía đám người canh giữ phóng dị năng giải quyết rụng từng tên, người đi theo Liêu Phi Phàm cũng bắt đầu ra tay. Đám tiểu lâu la của Phùng Triết căn bản không phải đối thủ của Liêu Phi Phàm, nhanh chóng bị giải quyết sạch sẽ.

Phùng Triết ở trong phòng, dị năng giả cấp năm thính lực rất tốt, hắn nhanh chóng nghe được tiếng vang khác thường bên ngoài, hắn cũng đã lường trước được chuyện sắp xảy ra, nhanh chóng chạy trốn bằng cửa sau.

Đổi qua mấy con phố, sau khi xác nhận không ai theo kịp sau, Phùng Triết mới phóng hoãn cước bộ. Mẹ nó thật xui xẻo, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị tìm được, hắn vốn còn muốn tra tấn Liễu Nguyệt, bức đối phương đem vật tư trong không gian nhổ ra, có vật tư trong tay những tên dị năng giả kia chẳng lẽ còn không tìm đến sao. Hung hăng hít một hơi, hắn quẹo vào một ngõ nhỏ.

Giữa đêm khuya, bốn phía chỉ có tiếng gió thổi động lá cây. Phùng Triết vừa quẹo vào hẻm chưa đi được mấy bước, nhìn ngõ nhỏ trước mặt tối đen, hắn đột nhiên cảm thấy lạnh run, có một cái gì đó khiến hắn cảm giác cực kì nguy hiểm. Phùng Triết quay đầu nghĩ trở về, nhưng đã chậm, không biết từ khi nào, hắn đã muốn bị một đám người lặng yên không tiếng động bao vây. Hắn bị nhốt trong hẻm cụt, như chim bị nhốt trong ***g

Ánh lửa bắn ra bốn phía, dị năng dội vào người Phùng Triết, hắn đổ máu ngã xuống mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc. Một đôi chân xuất hiện ở trước mặt của hắn, hắn ngẩng đầu lên, cố gắng mở to hai mắt nhìn người vừa tới.

Phùng Triết gian nan mở miệng: “Viêm… Viêm Bân, sao lại là mày?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.