Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái – Chương 59
Mới vừa mới bước vào thang máy, trên lầu truyền đến một tiếng la khiến ngón tay đang vươn ra muốn nhấn nút thang máy của Đường Khả khựng lại.
Thanh âm kia thật quen thuộc, y cường bách chính mình không được suy nghĩ vẩn vơ, tiếp tục dẫn người tiến vào thang máy xuống lòng đất.
Cửa thang máy mở ra, một mảnh tối đen, nương theo ánh đèn pin bọn họ tìm được công tắc đèn, bởi vì nhiều năm không sử dụng nên có nhiều bóng đèn đã bị hư.
Thuận lợi cùng đội ngũ của Lâm Vũ Trạch hội hợp, đại khái bởi vì sở nghiên cứu dưới lòng đất tương đối nghiêm ngặt nên nhân viên công tác bên trong biến thành tang thi cũng không nhiều, Lâm Vũ Trạch cũng không cảm ứng được con tang thi cao cấp kia.
Nhìn Ngô giáo sử chỉ huy mọi người vận chuyển những ống nghiệm tiêu bản bỏ vào rương, lòng dạ Đường Khả có chút nao nao.
Đột nhiên từ bộ đàm truyền tới thanh âm: “Đội trưởng, phía trên phát sinh sự cố.” Thanh âm nói chuyện của đội viên số 0536 vùng với tiếng vang vật nặng rồi xuống hỗn loạn cùng một chỗ.
“Phát sinh chuyện gì?” Đường Khả truy vấn.
“Phát hiện tang thi cao cấp, còn có một nhóm người khác, mặt khác bên ngoài xuất hiện một nhóm tang thi đang hướng về đại lâu.” Bang bang! Trong bộ đàm truyền ra tiếng đấu súng.
“Đừng để ý tới tang thi cao cấp, chú ý bí mật, đem tang thi bên ngoài giải quyết sạch sẽ trước.” Đường Khả lãnh tĩnh chỉ huy.
Lâm Vũ Trạch vừa tiến vào đại lâu liền không yên lòng, còn có bóng người trước đó, khiến tâm y nóng lòng muốn kiểm tra…
“Tôi đi lên nhìn xem.”
“n.” Đường Khả thoáng chần chờ một chút, “Cậu lưu lại thì tốt hơn, tôi đi lên.”
Lâm Vũ Trạch cam chịu, đối phương nói đúng, song dị năng của Đường Khả đều là công kích, mà anh lại có một dị năng là cảm ứng, trước nên ở chỗ này né tránh nguy hiểm, liếc mắt nhìn Ngô giáo sư đang thu thập tư liệu, không có ý kiến.
“Các cậu ở lại đây, bảo vệ tốt Ngô giáo sư, tôi đi lên xem tình huống thế nào.” Đường Khả nói xong liền cất bước rời đi.
Tiếng vang phía trên càng lúc càng lớn, mơ hồ còn có thanh âm của lựu đạn nổ mạnh, Đường Khả có chút vội vàng, bức thiết muốn chứng thực chủ nhân của những âm thanh kia.
Y ghìm súng, cẩn thận vào thang máy.
Theo cửa thang máy mở ra, một thân ảnh tiến nhập vào trong tầm mắt của y.
Vốn tưởng rằng năm năm qua y đã sớm phai nhạt, cũng từng cường bách chính mình không được suy nghĩ, nhưng vừa thấy đạo thân ảnh kia, y dĩ nhiên lại vô pháp khác chế kích động cùng vui mừng của bản thân.
Theo cửa thang máy đóng lại, bên trong một mảnh hắc ám.
Tề Duyệt cảm thấy lỗ chân lông dựng đứng, trên cổ nổi da gà. Cậu âm thầm mắng, lần này thật quá sơ suất, thế nhưng lại không chút nghĩ ngợi liền nhảy vào, căn bản không suy xét bên trong là ai.
Đối phương một tay ôm cổ cậu, một tay lại ôm ngang hông đem thân thể cậu gắt gao bao lấy, Tề Duyệt cứng người đứng yên không dám lộn xộn, cậu có thể cảm giác được người phía sau đang dán lên cổ cậu.
Đường Khả ôm Tề Duyệt có chút kích động, khẽ cúi đầu, đem mặt dán lên cần cổ đối phương, có cảm giác không chân thật.
Năm năm, y thật không dám tưởng, Tề Duyệt cứu y, nhưng y lại đem cậu bỏ lại, y vô số lần hối hận, hối hận lúc trước không nên một mình bỏ lại cậu đi lấy xe.
Giống như muốn chứng minh đây không phải là mộng, Đường Khả vươn đầu lưỡi, khẽ liếm làn da trên cổ đối phương.
Tề Duyệt run mạnh một cái, kháo, chẳng lẽ người nọ muốn biến dị!
Cậu không khống chế được mà đưa chân ra sau đạp một cước, thừa dịp đối phương ăn đau mà ôm chân, Tề Duyệt tiến lên bắt lấy cánh tay đối phương, xoay vòng đem đối phương ném nằm úp sấp trên mặt đất.
Tiếng bộ đàm đột nhiên vang lên, “Đội trưởng, chúng tôi đã thu thập xong, chuẩn bị rút lui, thỉnh đưa ra chỉ thị.”
Thấy đối phương dùng lực giãy dụa muốn đứng dậy, Tề Duyệt một tay chế trụ đối phương, một tay từ trong không gian lấy ra con dao cắt thịt chém sắt như chém bùn để lên cổ đối phương, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng động, nếu anh còn lộn xộn, tôi sẽ làm thịt anh.”
Đường Khả có chút kinh ngạc, Tề Duyệt biến hóa thật lớn, tuy rằng vừa rồi y đúng là sơ sẩy nên mới bị chế phục, nhưng có thể gặp lại người khiến y tâm tâm niệm niệm bấy lâu vẫn khiến lòng y có chút lâng lâng.
Đinh.
Cửa thang máy mở ra.
Đội viên bên ngoài bấm thang máy không dự đoán được bên trong lại là tình huống như vậy, nâng súng lên chĩa thẳng vào Tề Duyệt.
Lâm Vũ trạch đi ở gần cuối đội ngũ, dùng tinh thần lực dọ thám xung quanh, tuy rằng anh vẫn không cảm giác được dị thường, nhưng lần cảm ứng được tang thi cao cấp trước kia khiến anh không thể sơ suất.
“Dừng tay, đừng nổ súng, đều là người một nhà.” Xuyên qua khe hở, Lâm Vũ Trạch nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Những đội viên đang giằng co nghe thấy tiếng nói phía sau liền buông súng xuống, nhưng vẫn đề phòng nhìn Tề Duyệt.
Ánh mắt chuyển từ những người phía trước sang nơi vừa vọng ra tiếng nói, tuy rằn biến hóa có chút lớn, nhưng vẫn là hình dáng quen thuộc kia, Tề Duyệt đối với Lâm Vũ Trạch nở một nụ cười.
Đường Khả bị ấn trên mặt đất quay đầu, ánh mắt như lửa nhìn người phía sau, thâm tình kêu lên: “Tề Duyệt.”
A?
Tề Duyệt cúi đầu, híp mắt nhìn người dưới thân, đối phương mặc quân trang, tóc so với trước kia ngắn hơn nhiều, khuôn mặt điển trai so với trước còn có thêm nét kiên nghị, hai mắt không ngừng nhìn cậu chằm chằm.
Tề cuyệt có chút xấu hổ mà thu hồi con dao để trên cổ đối phương, đứng lên, gãi gãi đầu, hắc hắc nở nụ cười, “Đường…Đường Khả.”
Đường Khả xoay người đứng lên, trực tiếp ôm lấy cậu, “Tề Duyệt, Tề Duyệt…” Miệng không ngừng nỉ non tên đối phương.
Tề Duyệt có chút lí giải tâm tình đối phương, chần chờ một chút cũng vươn tay ôm lại đối phương.
Bọn họ xem như là lão bằng hữu đi, lão bằng hữu gặp mặt cao hứng cũng khó tránh khỏi. Cậu cũng rất vui, cậu vẫn luôn hy vọng đối phương có thể sống, xem ra đối phương không những bình an mà còn sống rất tốt.
Này Đường Khả cũng có chút kích động quá rồi, ôm cậu chặt đến phát đau, nhìn một vòng người vây bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc, Tề Duyệt xả hạ khóe miệng, ánh mắt nhìn đến Lâm Vũ Trạch.
Lâm Vũ Trạch nguyên bản còn mang theo biểu tình kinh hỉ, dần dần cũng bình tĩnh lại, khội phục bộ dáng lạnh lùng thường ngày, nhưng trong ánh mắt lại mang theo thâm ý khó hiểu, nhìn chằm chằm hai người vẫn còn trong thang máy. Thấy Tề Duyệt nhìn mình, anh đối với cậu lộ ra một nụ cười sâu xa.
Tề Duyệt nhìn nụ cười của Lâm Vũ Trạch, đầu óc có chút mơ hồ, cau mày, dùng sức đẩy Đường Khả ra, tâm tình kích động lúc đầu của đối phương cũng dần hạ xuống, hơi buông lỏng vòng tay quanh cậu, một tay vẫn để trên lưng cậu, một tay thì sờ mặt cậu, lông mày, đôi mắt…
Có chút ngứa, Tề Duyệt chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn Đường Khả.
Hai người áp trán vào nhau, ngón tay Đường Khả dần dần hạ xuống, đụng phải môi của Tề Duyệt, nhìn Đường Khả cúi đầu, Tề Duyệt không biết làm sao cương cứng người đứng đó, nhưng chỉ vài giây sau môi cậu đã bị chế trụ, đôi môi hai người hòa cùng một chỗ, lúc đầu còn hơi thăm dò nhưng lát sau Đường Khả lại vươn ra đầu lưỡi ướt át, linh hoạt cạy mở bờ môi của Tề Duyệt, quấn lấy đầu lưỡi cậu, nặng nề duyện hút.
Những người bên ngoài thấy hai người miệng lưỡi tương liên, đều há hốc mồm, cả đám đều ngây ngốc, đây là đội trưởng bình thường bất cẩu ngôn tiếu (nói năng thận trọng, nghiêm túc) của họ sao? Tình huống này thật quái dị. Một số có chút không được tự nhiên dời đi tầm mắt làm bộ nhìn nơi khác, nhưng vẫn không ngừng dùng khóe mắt trộm ngắm hai người, còn lại là quang minh chính đại, hưng trí bừng bừng mà thưởng thức.
Tề Duyệt giật mình một chút, nhẹ nhàng mà “Ngô” một tiếng, lập tức cả kinh, kháo! Cậu đẩy mạnh ra người đang dán vào mình.
Đường Khả không phòng bị bị đẩy ra, một sợi ngân tuyến bị kéo ra từ khóe miệng hai người.
Mặt Tề Duyệt bạo hồng, cậu căn bản không nghĩ Đường Khả sẽ nhiệt tình như vậy, bên cạnh có rất nhiều người đang nhìn, mặt cậu nóng như muốn bốc cháy.
Năm năm, cậu vẫn còn ngượng ngùng giống như năm đó, Đường Khả tiến lên, vươn tay nắm lấy bả vai đối phương, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, tôi rất nhớ em.” Trong mắt hàm chứa ý cười, càng nhìn càng cảm thấy người trước mặt thật đáng yêu, y cười tủm tỉm mà hôn một cái lên môi đối phương.
Tề Duyệt nhìn đối phương, lắp bắp không biết làm sao. “Anh…Anh…”
Lâm Vũ trạch mở miệng, “Rời đi nơi này trước rồi hẵng nói, ở đây không an toàn.”
Tề Duyệt nghe thấy vội vàng đẩy Đường Khả ra, cậu cảm thấy thật ngại ngùng, mặt không ngừng đỏ lên. Trước kia cậu cùng Viêm Ban, Hàn Phi lên giường hẳn anh đã biết được, hiện tại vừa gặp lại nhau đã cùng nam nhân thân thành một đoàn, không biết đối phương nghĩ gì về cậu.
Đường Khả mang theo ý cười hiểu ý mà buông Tề Duyệt ra, lại khôi phục bộ dáng lãnh tĩnh nghiêm túc thường ngày, lôi kéo tay Tề Duyệt, đi ra thang máy, sau đó như sợ đối phương tạc mao bèn buông tay ra.
Tề Duyệt phục hồi tinh thần, nhắc nhở: “Phía trên có tang thi cấp tám, tại cửa thang máy.”
Đường Khả nhẹ gật đầu, bảo những người khác, “Đi bằng thông đạo đi.” Sau đó lại quay sang Tề Duyệt bên cạnh, nói rằng: “Đi theo tôi, sau khi rời khỏi đây tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Nhìn ánh mắt thâm tình sáng ngời của Đường Khả, Tề Duyệt giống như bị mê hoặc, kìm lòng không đậu mà gật gật đầu, nhẹ giọng “n” một tiếng.
Nhìn thấy Đường Khả nghe được lời đáp ứng của cậu mà hưng phấn, Tề Duyệt đột nhiên cảm thấy có chút bối rối, bản thân cậu cũng không hiểu vì sao. Tầm mắt cậu dao động nhìn đi nơi khác, không tiếp tục nhìn đối phương.
Tề Duyệt đi ở vị trí gần cuối đội ngũ, Lâm Vũ Trạch lặng yên mà kề bên cậu.
Tề Duyệt nghiêng đầu, hướng về phía người bên cạnh cười một cái. Đứa nhỏ này trưởng thành, quả nhiên giống như cậu tưởng tượng rất tốt, ân, dị năng cũng tăng rất nhanh.
Hai người ánh mắt tương giao, không hề giao lưu ngôn ngữ, nhìn như tâm ý tương thông, nhưng chỉ có tâm tư mỗi người mới rõ.
Dọc theo thông đạo âm u, bọn họ đi lên lầu một.
Đội ngũ chậm rãi tiến lênm dị năng giả cấp bậc cao đã có thể cảm nhận được dao động của tang thi cao cấp, nó đang tiến đến rất gần.
Lâm Vũ Trạch vận dụng tinh thần lực dò xét chung quanh, tìm kiếm tung tích con tang thi kia.
“Ở kia.” Tề Duyệt mở miệng nhắc nhở.
Trước trong lúc bối rối cậu ăn trúng bánh mì mang vào dị năng chính là truy tung.
Mọi người đối với vị trí của tang thi nhỏ gầy phát động công kích, con tang thi này sở hữu dị năng là tốc độ. Nó trốn tới trốn lui, liền nhảy vào một phòng thiết bị, trốn mất.