Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 53


Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái – Chương 53

Trên thảo nguyên mờ mịt, trong phạm vi mấy chục km không có một bóng người. Trước một chiếc xe bán tải cũ có một thanh niên dáng người thon dài, mặc áo khoác xám đang cùng giằng co với một con sói biến dị có thể trạng gấp hai lần hắn. Con sói không ngừng đi qua đi lại, thỉnh thoảng phát ra từng tiếng tru dài gọi đồng bọn.

Thanh niên đã đuổi theo dấu chân con sói này suốt một ngày, rốt cuộc một giờ trước tìm thấy nó.

Con sói biến dị này thật giảo hoạt, đại khái phát giác thanh niện này khó đối phó nên vẫn luôn chạy trốn, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng tru kêu gọi đồng bạn, thẳng đến khi vừa rồi đồng bạn đáp lại nó mới ngừng.

Bất đồng với con sói đang nôn nóng kia, thanh niên cầm trong tay trường đao chỉ lãnh tĩnh đứng đó, quan sát con thú biến dị, cẩn thận tìm kiếm thời cơ thích hợp để công kích nơi yếu ớt của con sói.

Xa xa truyền đến một trận sói tru, từ thanh âm mà phán đoán, xem ra đồng bạn của con sói này sắp đến. Đột nhiên con sói trước mặt gầm nhẹ, nhảy lên đánh về phía thanh niên, thanh niên vươn một cước đá trúng đầu con sói. Nó rú lên một tiếng, bay ra ngoài, té nhào trên mặt đất, tiếp tục đứng lên đánh về phía thanh niên.

Chỉ thấy thanh niên đột nhiên biến mất, con sói biến dị cắn trúng khoảng không, nôn nóng quay quanh tại chỗ, nó chẳngbiết tại sao người trước mắt có thể đột nhiên biến mất. Bỗng nhiên, nhận thấy bên tai truyền tới tiếng động khác thường, không đợi nó kịp mở miệng công kích, thanh niên đã xuất hiện bên cạnh nó, trường đao trong tay chém xuống cổ nó.

Tiếng sói tru ngày càng gần, thanh niên thu lại trường đao, nhìn xung quanh, xa xa mấy con sói khác đã chạy tới.

Con sói dẫn đầu nhảy lên, trực tiếp đánh về phía thanh niên, thân thể thanh niên chợt lóe, một đao trực tiếp bổ lên. Đao vừa lúc bổ trúng lưng con sói kia, mang theo mười phần khí lực, thân hình con sói biến dị chớp mắt bị bổ làm đôi.


Giải quyết xong con sói phía trước, thanh niên không chút do dự rút khẩu súng bên hông, bang bang bang bang!!! Bắn về phía mấy con sói tiếp theo đang tiến đến, những con còn lại thấy đồng bạn bị bắn chết liền quay đầu muốn trốn nhưng thanh niên không cho tụi nó cơ hội, sạch sẽ lưu loát giải quyết tụi nó, mỗi phát súng đều trúng ngay đầu.

Tiếng súng vang lên hòa với tiếng sói tru.

Thanh niên thu hồi súng trở lại bên hông, nhặt lên trường đao rơi trên mặt đất, cậu bắt đầu thu thập tinh hạch.

Xì xì, cậu dùng trường đao bổ đầu của con sói ra, lấy tinh hạch bên trong, lại vận dụng dị năng thu hồi xác của con sói vào trong không gian. Thanh niên thật vừa lòng, tổng cộng mười hai con sói biến dị, lần này thu hoạch không tồi.

Mặt trời ngả về tây, cảnh tượng thảo nguyên lúc chiều tà thật mê người, căn bản không hề có cảnh tượng u ám sụp đổ như ở mạt thế.

Thanh niên vừa lái xe vừa suy nghĩ, lần này tinh hạch thu được đủ để cho cậu thăng đến cấp năm. Máy phát trên xe vẫn phát ra những bản nhạc lưu hành năm năm trước, thanh niên lái xe tâm tình thật hảo thỉnh thoảng còn ngân nga hát theo.

Dị năng lừa đảo này mất năm năm mới đến cao giai tứ cấp, thăng cấp thật sự là càng ngày càng chậm mà.

Thanh niên trên xe đúng là Tề Duyệt, năm năm trước rời đi, cậu không nghĩ tới trên đường thế nhưng lại gặp được Tôn Dương cùng với bạn đồng hành của hắn là u Khắc. Tôn Dương đang trên đường đi tìm ca hắn, Tề Duyệt khi biết hai người vốn không có mục đích mà đi liền mời hai người cùng đi đến địa điểm của cậu, đối phương liền vui vẻ nhận lời.

Trải qua một khoảng thời gian thăm dò, cậu phát hiện Tôn Dương rất giống ca hắn, rất cương trực, u Khắc cũng là một người có thể tin tưởng.

Tề Duyệt không hề giấu diếm dị năng của mình, dọc theo đường đi thức ăn đều do cậu phụ trách. Đổi lại, u Khắc dạy công phu cho Tề Duyệt cùng Tôn Dương. Nói công phu kỳ thật giống như sát chiêu, u Khắc trước kia là một sát thủ nổi danh quốc tế, không chỉ dạy những chiêu thức vô cùng tàn nhẫn mà còn dạy rất nghiêm túc.

Trên đường bọn họ phối hợp thập phần ăn ý, dùng khoảng ba tháng đã đến nơi này.

Nơi này thuộc một thảo nguyên cách xa thành thị, sinh hoạt an tĩnh bình thản, bình thường vô sự u Khắc sẽ thường xuyên huấn luyện khiến cho Tề Duyệt cùng Tôn Dương hai người kêu khổ thấu trời. Bất quá qua vài năm, thân thủ của Tề Duyệt tiến bộ nhanh chóng, cũng can đảm hơn. Tự tin hơn khiến cậu thấy rõ rất nhiều chuyện, cũng trở nên thành thục hơn, không còn yếu đuối cùng tự ti như trước kia nữa.

Ngũ quan xinh xắn qua thời gian trờ nên thành thục tuấn lãng, dàn da bạch tạm trước kia hiện tại trờ thành màu đồng khỏe mạnh, càng khiến cậu ngạc nhiên chính là, đại khái do thường xuyên rèn luyện, cậu thế nhưng lại phát triển, này có thể xem như là phát dục trễ đi.


Dị năng phòng bếp cấp bốn vẫn như cũ không cho cậu có được dị năng công kích, nhưng hiện tại cậu thực vừa lòng, những dị năng độc đáo đó đã trở thành lạc thú của cậu.

Ngoài dự đoán của mọi người chính là, không nghĩ tới sau vài năm ở chúng, hai người kia lại vừa ý nhau. Tại mạt thế tìm được người tương ái thật không dễ dàng, Tề Duyệt thật tâm vì bọn họ chúc phúc. Cậu cảm thấy thật may mắn khi gặp gỡ bọn họ, cảm giác có bằng hữu thật tuyệt.

Vội vàng trải qua một đêm, tới gần giữa trưa ngày hôm sau, trên đường đi Tề Duyệt dừng xe, mở cốp sau ném thi thể của mấy con sói vào.

Đại khái tiếp tục qua nửa giờ, cậu tới một căn cứ nhỏ bên cạnh thảo nguyên. Nói là căn cứ kỳ thật là nói quá, chỉ có thể xem như một nơi tụ tập mà thôi. Nơi này chỉ có vài trăm người, phần lớn đều đã ở lâu, nhận thức lẫn nhau, người nơi này nương tựa vào việc săn bắt những con thú biến dị để đổi lấy lương thực cùng vật tư từ những căn cứ lớn.

Xe tải vừa mới chạy đến cửa, thủ vệ bên trong đã ra mở cửa, tươi cười tiếp đón người trên xe: “Lần này thu hoạch thế nào?”

“Tạm được. Đánh được mấy đầu sói biến dị.” Trên xe Tề Duyệt vươn đầu ra, ném qua một hộp thuốc lá.

“Đi a, tiểu tử cậu mau đi rửa tay. Cảm tạ, nhiều ngày chém giết chắc cậu cũng thấy khó chịu đi.” Thuốc lá chính là thứ tốt, rất khó có được, người mở cửa tươi cười tiếp nhận.

“Cảm tạ gì chứ, sau này còn phiền mọi người.”

Nơi này trước mạt thế là một thôn xóm nhỏ, sau mạt thế lại xây thêm tường cao bao vây, bởi vì xa xôi, rất ít người tới đây, ngược lại cũng khiến nơi này thực an toàn, vẫn chưa từng bị tang thi tấn công với quy mô lớn.


Xe chạy vào một hẻm nhỏ sâu, xuống xe, Tề Duyệt đi vào trong sân.

Một người trẻ tuổi nghe tiếng xe, từ trong phòng đi ra, thân thiết hỏi han: “Về rồi à, trên đường ổn chứ?” Thanh niên nói chuyện sắc mặt có chút tái nhợt.

“Hoàn hảo, cậu đã uống thuốc chưa? Như thế nào còn chưa khá lên? u Khắc đâu?” Tề Duyệt liên tiếp hỏi, tên kia không phải luôn hộ bên lão bà của hắn sao.

“Hắn đi ra ngoài tìm Đại Cường, lát nữa sẽ về.”

“Không thoải mái thì nằm nghỉ đi, tôi đi nấu cơm, cậu muốn ăn gì?” Tề Duyệt thúc giục đối phương mau nghỉ ngơi.

Tôn Dương cười nói: “Gì cũng được, chỉ cần cậu làm tôi đều thích ăn.”

“n, đã biết, tôi sẽ làm những món cậu thích, mau vào trong.” Tề Duyệt có chút lo lắng, thân thể Tôn dương gần đây trở nên rất yếu, hy vọng không có vần đề gì, chờ u Khắc trở lại phải hảo hảo hỏi hắn mới được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.