Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 43


Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái – Chương 43

Tề Duyệt vội tiến lên kéo Hàn Phi ra, Lâm Vũ Trạch nhân cơ hội đạp Hàn Phi một cước, Hàn Phi bị đạp ngã trên mặt đất, đứng lên vùng ra khỏi Tề Duyệt, lại xông lên.

Tề Duyệt thấy không thể ôm trụ Hàn Phi, lại quay sang ôm lấy Lâm Vũ Trạch, Hàn Phi tiến lên tống một quyền vào bụng đối phương, Lâm Vũ Trạch liền lui hai bước mới đứng vững.

Hai người lại xoay nhau đánh thành một đoàn, trong lúc hỗn loạn Tề Duyệt vô tội cũng bị trúng một cước vào đùi, mặt cũng bị khuỷu tay của hai người kia tông trúng.

Trình độ đánh nhau của hai người kia đều được đào tạo chuyên nghiệp, đánh hăng say đến không muốn chừa đường lui, hoàn toàn không còn công phu để ý tới Tề Duyệt.

Chỉ khổ cho Tề Duyệt, cậu nhe răng từ chiến địa đi ra. Tay bụm lấy cái mũi bị va trúng, vô cùng đau đớn, khẳng định là sưng lên rồi, chân cũng vậy. Thử hé bàn tay ra một chút, tất cả đều là máu…

Tề Duyệt bụm mũi ngửa đầu lên trời, đau đến nước mắt ào ào chảy không ngừng, không phải bị gãy mũi rồi chứ!

Lấy khăn tay trong túi áo ra, nhét vào lỗ mũi đang không ngừng chảy máu.

Cả người cậu đều ê ẩm, trong lòng lại hối hận không thôi, ở một bên thở dài, đây là do cậu tự làm tự chịu đi!!!

Qua một hồi lâu, hai người kia rốt cuộc trong tình trạng kiệt sức mà dừng tay, nằm trên mặt đất thở hổn hển.

Trên người hai người đều chồng chất vết thương lớn nhỏ, cũng dính không ít máu.

Hàn Phi vẫn còn rất giận, nằm trên mặt đất dùng hai mắt có thể phun ra lửa nhìn chằm chằm Tề Duyệt ngồi trên băng ghế. Đều do tên không lương tâm này, hắn đối hảo với cậu cậu còn không nhận ra? Còn dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt!!!

Tề Duyệt ngửa đầu, khóe mắt liếc nhìn Hàn Phi, không dám lộn xộn. Kỳ thật cậu muốn đi nhìn Lâm Vũ Trạch, nhưng ánh mắt Hàn Phi giống như muốn giết người vậy.

Cậu cũng thực vô tội có được không, dục vọng chiếm hữu của Hàn Phi quá mạnh mẽ, rất nóng nảy. Lâm Vũ Trạch chẳng qua chỉ sờ cậu vài cái, cậu cũng chỉ là có phản ứng bình thường của nam nhân, cậu đối với Lâm Vũ Trạch là tình cảm thuần khiết, thuần khiết được không, căn bản không giống như hắn.

Chỉ là sờ soạng một chút mà thôi, thế mà Hàn Phi lại đem Lâm Vũ Trạch đánh đến gần chết, thật quá đáng!!

Tề Duyệt hạ quyết tâm, nhất định cậu phải mang Lâm Vũ Trạch thoát khỏi ma trảo của tên biến thái này.

Mũi rốt cuộc ngừng chảy máu, nhưng vẫn còn rất đau, chân khẳng định cũng sưng lên. Cậu không dám xúc động, chỉ ngẫu nhiên trộm ngắm hai người kia.


Khóe miệng Lâm Vũ Trạch bị rách, trên mặt còn bị vài vết bằm. Tề Duyệt thật đau lòng, hảo hài tử a! Lại cảm thấy có chút may mắn, may mắn Hàn Phi không phát hỏa lên người cậu, cậu chưa từng luyện qua công phu, nếu là cậu bị đánh nhất định liền ăn không tiêu, cái mạng già chỉ còn một nửa. Cũng không biết trong không gian của Hàn Phi có rượu thuốc hay không, cho dù không có rượu thuốc thì có trứng gà cũng được a, có thể dùng trứng gà nhu nhu.

Ai, đúng rồi, cậu cũng thực là ngu xuẩn! Như thế nào lại không sớm nhớ ra, dùng cái chén kia chưng trứng gà thử xem, không thể dùng để ăn thì cũng có thể dùng làm đồ ăn cũng không chừng.

Trời đã bắt đầu tối dần, Hàn Phi hẳn là sẽ không có việc gì đi? Đều là đại nam nhân, dù gì chịu thiệt vẫn là cậu, cậu cũng không thèm để ý, hắn cũng có thể nguôi giận đi.

Hàn Phi nghẹn một ngụm hỏa, chờ Tề Duyệt chủ động tiến lên giải thích, trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn muốn nghe một chút vì cái gì làm cho hai ngươi nhanh như vậy quấn lấy nhau sờ soạng.

Mẹ nó, chỗ kia có thể tùy tiện cho ngươi sờ sao? Đến hắn cũng chưa sờ qua đâu!!

Chỉ thấy Tề Duyệt chậm chạp cọ xát lại đây, miệng trương lại hợp, hợp lại trương, nửa ngày mới nghẹn ra một cậu.

“Trời đều sắp tối rồi, các anh vừa rồi cũng mệt, anh lấy ra trứng gà đi, chúng ta ăn cơm chiều.” Tề Duyệt cân nhắc trong chốc lát mới nói ra, cũng không thể đột ngột đòi vài quả trứng gà, thoạt nhìn Hàn Phi rát nóng nảy, vạn nhất hắn phát hỏa không cho cậu thì mất còn nhiều hơn được.

Hàn Phi nghe xong khóe miệng liền run rẩy, đối phương chẳng những không giải thích mà còn không quan tâm đến hắn một chút nào, thế nhưng lại muốn ăn cơm, mà còn muốn ăn trứng gà!!!! Này cũng quá vô tâm đi!!!!!

Vươn tay ra tính dùng ngón tay châm lửa Tề Duyệt, nhìn ánh mắt vô tội của đối phương, bộ dáng ấp úng, hắn nắm chặt hai tay, khắc chế ý tưởng điên rồ này. Từ trong không gian lấy ra một vỉ trứng gà, mạnh tay quăng cho Tề Duyệt, quay đầu đi ra ngoài. Tề Duyệt này nhất định là do ông trời phái xuống khiêu chiến cực hạn của hắn!!!

Tề Duyệt bị Hàn Phi dọa sợ, lại cảm thấy hợp tình hợp lí. Bị sờ chính là cậu, hắn dựa vào cái gì mà sinh khí. Hắn cùng Lâm Vũ Trạch gây gổ cũng không phải chuyện của cậu.

Chỉ thấy Hàn Phi cái gì cũng không nói, lấy ra một vỉ trứng gà ném cho cậu.

Quang!!!!

Tiếng đóng cửa dọa Tề Duyệt nhảy dựng lên, vỉ trứng gà cũng rớt xuống đất. Tề Duyệt đau lòng ngồi xổm xuống xem xét, ai, trứng gà đã bị nát vài quả…

Lâm Vũ Trạch xoa khóe miệng, này Hàn Phi xuống tay cũng thật độc ác, công phu cũng không tồi, đã lâu anh chưa cùng người khác đánh nhau thống khoái như vậy, bất quá, tuy hắn bự con, nhưng cũng không được thông minh lắm, mệt hắn bề ngoài khôn khéo như vậy, quả thật là vụng về như trâu.

Hàn Phi vừa mới ra khỏi cửa hai bước liền hối hận, dựa vào cái gì lại là hắn ra ngoài? Chẳng phải như vậy là hợp ý tên tiểu bạch kiểm kia sao!!! Hắn nhanh chóng quay đầu lại trở vào phòng.

Trong phòng, Tề Duyệt lấy ra những quả trứng gà còn nguyên, từ trong không gian lấy ra bếp gas mini cùng cái nồi nhỏ, nghĩ nghĩ, lại đi ra ngoài lấy nước.


Cậu vừa mới đi tới cửa liền đụng phải Hàn Phi.

Tề Duyệt nhỏ giọng nói: “Tôi đi lấy nước trên xe.”

Hàn Phi dùng khóe mắt cao thấp nhìn cậu, không hé răng.

Tề Duyệt cúi đầu thức thời lách người qua khỏi Hàn Phi, lập tức đi ra sân, mở cốp xe lấy một thùng nước khoáng đem vào.

Đem nước rót vào nồi, hiểu ấy là trước luộc vài quả trứng.

Lấy trứng gà ra, nghĩ nghĩ lại đem hai quả bỏ vào hai cái chén, trước đưa cho Lâm Vũ Trạch, ý bảo anh dùng trứng gà nhu nhu mặt.

Hàn Phi híp mắt nhìn Tề Duyệt.

Tề Duyệt biết vâng lời đem cái chén còn lại đến trước mặt Hàn Phi, “Dùng cái này nhu nhu mặt một chút đi.”

“Cậu tới.” Hàn Phi chỉ huy, đồng thời khiêu khích nhìn Lâm Vũ Trạch ngồi bên cửa sổ.

Vừa rồi đều do cậu sai, hơn nữa lát cậu còn cần hắn cấp trứng gà để thử nghiệm nữa.

Tề Duyệt không còn cách nào khác lấy một quả trứng đã bóc vỏ, đặt trên mặt Hàn Phi, nhu nhu.

Tề Duyệt thấy Hàn Phi dường như đã hả giận, nhỏ giọng nói: “Dầu, chưng trứng gà cần dầu.”

Thấy Hàn Phi liếc nhìn mình, cậu lập tức rụt đầu, còn có chút ủy khuất: “Anh không cho tôi dầu, tôi không cách nào nấu ăn.”

Cậu cũng thật nghẹn khuất, sống nhiều năm như vậy, trước kia cho dù chết cậu cũng không ăn nói khép nép như vậy, còn lại do đồ ăn nữa chứ.

Hàn Phi lại nộ khí, hắn còn tưởng Tề Duyệt biết sai, thật không nghĩ tới…


Vì không muốn cho Lâm Vũ Trạch nhìn ra sơ hở, Hàn Phi cưỡng chế tức giận từ không gian lấy ra chai dầu đưa cho Tề Duyệt, khóe miệng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Tề Duyệt thấy đồ vật mình cần, tiếp nhận liền không tiếp tục giúp Hàn Phi tan máu bầm, đưa trứng gà đã lột vỏ cho Hàn Phi, xoay người đi tới góc tường.

Đem trứng gà đập vỡ, quét thêm một lớp dầu, muối, bỏ vào cái chén nhỏ đặt vào trong nồi, ngồi ở bên cạnh chờ.

Hàn Phi nhìn chằm chằm Tề Duyệt, lá gan cậu phát phì a, cho tới bây giờ cũng không có ai dám đối đãi với hắn như vậy…

Nhưng người ta cũng không thèm nâng mắt nhìn hắn một cái, chỉ nhìn chằm chằm cái nồi kia.

Lâm Vũ Trạch tựa bên cửa sổ, trong tay cầm trứng gà Tề Duyệt đưa cho, nhìn bộ dáng trông mong chăm chú nhìn cái nồi trên bếp của đối phương, chậc chậc, hảo khả ái a!

Tắt bếp, mở nắp nồi ra, ân, chín rồi! Cố gắng thổi thổi, Tề Duyệt vội lấy ra cái thìa thử một ngụm, bỏ vào trong miệng.

Một tia tinh thần lực ở trong cơ thể cậu lưu động, quả nhiên, phải dùng cái chén này làm đồ ăn mới có hiệu quả. Hít một ngụm khí, há miệng, đem trứng gà trong chén ăn sạch sẽ.

Là ngưng tụ!

Cái chén này sinh ra dị năng ngưng tụ! Có thể ngăn cản đối phương phóng thích dị năng!

Nếu như giống cái ***g hấp kia thì cái chén này cũng bị hạn chế thời gian, không biết là bao lâu đi.

Cái không gian phòng bếp này thật khiến người khác hoang mang a!

Đã trải qua nhiều thế luân hồi như vậy, cậu cũng đã thấy qua các dị năng thông thường, tốc độ, phong, hỏa, lôi, điện, thổ, thực vật, không khí vân vân nhưng hiếm nhất vẫn là hệ không gian cùng hệ tinh thần, nhưng mà dị năng này lại có thể công kích!!

Không gian phòng bếp, căn bản đó giờ cậu chưa từng nghe qua. Nó có thể giúp khôi phục dị năng, hơn ữa hiện tại lại sinh ra năng lực ngưng tụ, cái dị năng loạn thất bát tao này, còn có hiệu quả này cậu cũng chưa bao giờ nghe qua!

Cảm giác thật hảo a, nhưng như thế nào cậu lại không sử dụng dị năng công kích được.

Lấy ra một cái bánh bao trong phòng bếp, đã hai ngày cậu chưa ăn bánh bao, không biết có biến hóa gì không. Hiện tại Tề Duyệt đối với cái ***g hấp kia hoàn toàn mất đi tin tưởng, đổi tới đổi lui cuối cùng vẫn không cho cậu dị năng công kích.

Đem bánh bao nhét vào trong miệng, một ngụm nuốt hết.

Trước mắt cậu đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình người màu lục sắc, cậu thế nhưng lại có thể xuyên qua vách tường nhìn thấy đội ngũ bên kia!


Là thấu thị!

Thay đổi tầm mắt nhìn vào một vách tường khác, cậu cũng có thể xuyên thấu qua vách tường nhìn thấy tình cảnh bên ngoài.

Bên kia là quốc lộ, đó là con đường mà họ đã đi tới đây. Lại nhìn qua bên kia, là một mảnh đất hoang.

Có thể thấy sự vật cách xa 500 mét! Bốn phương tám hướng đều có thể nhìn, thật may mắn cậu không thấy bóng dáng của con tang thi nào, hết thảy đều bình thường.

Tầm mắt lại chuyển đến trong phòng, tình cờ chạm với ánh mắt sắc bén của Hàn Phi, cậu hốt hoảng. Cố gắng giữ bộ dáng bình tĩnh, dường như không có việc gì đem tầm mắt rời đi.

Lại dùng cái chén chưng thêm vài quả trứng nữa cất vào trong không gian để có thể chậm rãi dùng.

Cậu bắt tay vào chuẩn bị cơm chiều, chỉ có trứng gà, khi nãy cậu đã ở trong không gian ăn no, chính là cậu có chút luyến tiếc…

Theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn Hàn Phi, Hàn Phi quả thật chính là cái siêu thị di động a. Lúc chạm tới ánh mắt ngưng trọng của đối phương, nhất thời cậu liền co đầu rụt cổ.

Tự an ủi bản thân, dù sao đồ vật trong không gian của cậu vẫn còn nhiều, đều là những thứ cậu thích ăn, cho dù là bằng hữu cậu cũng sẽ không mời đâu, lần này coi như cậu mời khách.

Hàn Phi nhìn bộ dạng cẩn thận của Tề Duyệt, vừa bực mình vừa buồn cười.

Hít một hơi mạnh mới có thể ngăn cản bản thân nộ phát.

Hắn vì cậu mà đánh nhau, còn cậu thì tốt rồi, hết ăn cái này đến ái kia. Hoàn toàn một bộ dáng không có việc gì, nhưng mang theo bản mặt vô tội.

Lúc nhìn thấy cái mũi sưng đỏ của cậu, hắn căn bản cảm thấy không càn cùng cậu sinh khí, bởi vì đó hoàn toàn là tự tìm mất mặt.

Hàn Phi âm thầm tính toán, nếu đến căn cứ hắn sẽ không tha cho cậu!

Nhất định phải hảo hảo giáo huấn cậu một chút, nhìn xem về sau cậu còn dám trêu chọc người khác hay không.

================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: n, được rồi, được rồi, ta hảo thất bại, xin hãy thứ lỗi cho vốn ngôn từ bần cùng của ta. Thật nhiều người đặt nghi vấn, ta đây sẽ thống nhất một chút, Tề Duyệt trọng sinh, còn 4 tiểu công thì không, hơn nữa ta cũng không tính toán làm cho họ khôi phục ký ức, thời khắc kia là của 20 năm sau. Nói tóm lại cảnh cửa thời gian mà họ mở ra chính là để Tề Duyệt luân hồi tìm lại nhân sinh của mình, xoay chuyển cái chết của cậu. Về phần Liễu Nguyệt, chỉ có thể nói là là người qua đường cuồng si mà thôi.

Còn có ba mươi tám kiếp khiến mọi người rên rỉ không ngừng, chủ yếu là do ta muốn a, bởi vì Tề Duyệt vốn là người thường, lấy ý tưởng vặn vẹo của ta, một người bình thường lại không luyện qua công phu, chết một trăm lần cũng không thể là siêu nhân đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.