Đọc truyện Mạt Thế Tôi Dựa Vào Bạn Trai Để Làm Giàu – Chương 50: Báo Danh
Căn nhà mà Hứa Kình thuê có đầy đủ tiện nghi, nên không cần mua thêm nhiều thứ.
Đầu tiên, Tề Vân Chi cùng Hứa Kình đi mua những đồ dùng trong sinh hoạt hằng ngày như chiếu, thùng, móc áo..
Hai người thu dọn một chút, đêm nay sẽ ở lại căn nhà này.
Hứa Kình dùng cái nồi mới mua để nấu cơm, củi lửa thì mượn nhà bên cạnh.
Ở đây không có gas, hầu hết mọi người sử dụng bếp đất đốt bằng củi hoặc than đá để đồ ăn.
Điện mắc hơn nhiều so với củi và than đá, Hứa Kình hỏi thăm muốn mua một cái chảo điện, nhưng khi nghe báo giá hắn đã không mua.
Hứa Kình đi dạo một vòng kiểm tra mọi thứ, lẩm bẩm nói, “Khi nào bắt đầu đi học sẽ đến đây sống, còn phải đi chợ mua củi và than đá, đồ ăn cũng cần phải mua tính ra thì chi phí phải dùng cũng không ít đúng là miệng ăn núi lở mà.”
Tề Vân Chi ở một bên cười: “Mới chỉ là mấy đồng tiền nhỏ như vậy mà đã lo lắng như thế sao?”
“Bởi vì nghèo, cũng không thể cứ tiếp tục bán nhân sâm, nếu không cẩn thận sẽ bị người khác để ý đến, về sau sẽ rất khó sống.”
Tề Vân Chi dừng lại nói, “Trước cứ dùng tiền tiết kiệm trước đi, nửa năm sau ta sẽ nghĩ cách giải quyết.”
“Anh Tề, anh có biện pháp gì vậy?” Hứa Kình nhìn sắc mặt của anh, cẩn thận nói: “Chúng ta không thể làm những việc phạm pháp được.”
Tề Vân Chi dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, không làm những việc phạm pháp đâu, hiện tại không có kế hoạch cụ thể nào, sẽ làm gì cũng chưa xác định được, có gì sẽ nói với em sau.”
Hứa Kình thấy hắn không muốn nói thêm điều gì, liền không hỏi thêm nữa nên chỉ gật đầu.
Sau khi ăn xong, hai người thay nhau đi tắm rửa trở về phòng ngủ sớm, ngày hôm sau còn phải dậy sớm để trở về.
Trở lại khu Nhân Nguyên, việc đầu tiên Hứa Kình làm là kiểm tra cây đương quy cùng ngó sen, với đàn cá còn lại ở trong ruộng.
Hứa Kình nhìn thấy đàn cá bơi lội ngay trước mặt, hiện tại lại muốn ăn cá nên hắn liền bắt ngay hai con cá, dùng cỏ bên đường làm dây để buộc chúng lại đem trở về.
Trước khi trở về nhà, Hứa Kình tiện tay hái thêm ít ớt tươi, cà tím và đậu que cho vào chiếc túi vải.
Tề Vân Chi đang ở nhà xử lý hai con chim thuận tiện bắt được trên đường về nhà, hai con chim này phải nặng hơn hai cân, thịt chim rừng vừa dai vừa tươi ngon hơn thịt nuôi rất nhiều.
Hứa Kình không thích máu cùng nhổ lông chim, nên từ lúc Tề Vân Chi thanh tỉnh đều là người xử lý tất cả những thứ này.
Khi đã xử lý con chim sạch sẽ thì bỏ vào trong nồi, chỉ còn đợi Hứa Kình trở về nấu lên là có thể ăn.
Hứa Kình trở về mang theo cá cùng đồ ăn đã hái lúc nãy, nhìn thấy thịt chim đang để bên trong nồi liền nói: “Anh Tề, anh làm cá trước đi, còn thịt chim cứ để em nấu.”
Một con chim được cho vào trong nồi thêm nước lạnh, hành lá, gừng nấu sôi lên.
Hứa Kình lấy cái vá cẩn thận hớt bọt, nấu được một lúc thì cho thêm các loại nấm vào.
Còn con chim khác được chặt thành từng miếng xào với măng khô, Hứa Kình lại cắt gừng, ớt đỏ, tỏi và các nguyên liệu khác để sang một bên.
Hắn dự định nấu món cá kho cùng khoai môn, đầu tiên cắt khoai môn thành khối vuông vắt kiệt nước sau đó cho vào chảo chiên vàng, tiếp theo đun nóng chảo khác cho ít dầu vào bỏ tỏi ớt gừng muối và khoai môn xào chung với nhau.
Chảo chiên khoai môn lúc trước tiếp tục chiên xương, đầu và đuôi cá đến chín vàng, cho thêm ít rượu vào khử mùi tanh, vớt ra cho vào chảo khoai môn đã xào lúc nãy, kho đến khi cạn nước là có thể ăn.
Bữa tối hôm nay gồm ba món ăn cùng một món canh, thịt chim xào măng khô, cá kho khoai môn, cà tím xào cùng với canh nấm thịt chim.
Hứa Kình cẩn thận thổi nguội canh uống một ngụm, nước canh có vị ngọt không biết diễn tả như thế nào để về độ ngon này.
Thịt chim xào cùng măng khô cay nồng, làm hắn có thể ăn hết một lần ba bát cơm.
Nhưng món ngon nhất đối với Hứa Kình chắc là món cá kho khoai môn, vị vừa đậm đà lại tươi ngon, thịt cá thì mềm mại làm người ăn không thể nói thành lời.
Hứa Kình vừa ăn liền hiểu được, tại sao năng lượng sinh học trong những con cá này lại cao hơn nhiều so với những con cá bình thường khác, chất lượng cùng hương vị của con cá này thực sự hơn cả tuyệt vời.
Hắn mặc dù đã kiềm chế, nhưng vẫn không khỏi ăn hơn ba bát rưỡi cơm làm mình no đến nỗi không muốn động đậy.
Nghỉ ngơi một lúc lâu, Hứa Kình ôm bụng đề nghị với Tề Vân Chi, “Anh Tề, chúng ta đi ra ngoài tảng bộ một chút cho tiêu cơm đi?”
“Muốn đi đâu?”
“Đi dạo một vòng khu Nhân Nguyên đi, đoán chừng trong tương lai chúng ta sẽ rất ít khi trở lại đây, hiện tại vẫn còn ở đây vẫn nên nhìn kỹ hơn.”
Tề Vân Chi kéo tay hắn khóa kỹ cửa lại, cùng nhau chậm rãi đi dạo dưới ánh trăng mờ ảo.
Có người nhìn thấy hắn đi ra ngoài dạo thì niềm nở chào hỏi: “Tiểu Hòa, sao trễ như vậy cháu còn không ở nhà thế? Cháu đã ăn cơm chưa? Đến nhà dì ăn cơm đi.”
“Cháu vừa mới ăn cơm xong, chuẩn bị đi dạo để cho tiêu cơm, cảm ơn dì.”
“Này, cháu đừng khách sáo, vậy cháu đi dạo dì trở về nhà nấu cơm.”
Hứa Kình đi dạo nên sẽ khó tránh khỏi gặp phải vài người, nhiều người nghe Hứa Kình ăn quá no nên phải đi dạo để tiêu cơm, đều cười vui vẻ với hắn.
“Vẫn là đồ ăn ở khu sinh sống của chúng ta ngon nhất, phải không?”
Hứa Kình gật đầu đồng ý, “Chúng ta ở đây có núi có sông rất tốt, nên trồng đồ ăn cũng khác với nơi khác.”
Đối phương lại cười, “Này, vậy thì cháu hãy ăn nhiều hơn, khi nào đến Nam Trần đi học sẽ có thể rất ít khi được ăn thức ăn trong khu sinh sống đấy.”
“Sau này mỗi cuối tuần cháu sẽ trở về, mang theo đồ ăn của khu sinh sống đến Nam Trần để ăn dần.”
“Điều này rất tốt, lúc đó chú sẽ đem đến một ít đồ ăn cho cháu mang theo.”
Hứa Kình cười nói: “Cảm ơn chú.”
Gần đến ngày đi học, Hứa Kình ngoại trừ bỏ thời gian đi thu mua dược liệu thì phần lớn đều ở ngoài ruộng.
Trong ruộng ngó sen đã không còn hoa sen, lá sen đã úa vàng mà đài sen cùng củ sen thì ước tính phải đến tháng mười một mới có thể thu hoạch.
Cây đương quy phát triển rất tốt, hiện tại là thời kỳ quan trọng để rễ cây phát triển, Hứa Kình lặng lẽ thêm bón phân để cung cấp thêm nguồn dinh dưỡng cho cây đương quy.
Chiều ngày 19 tháng 8, Hứa Kình cầm theo ba quyển sổ tay đi tìm Lương Lương Tử, cùng hẹn hai người nữa đến nhà hắn để gặp mặt và đưa cho họ vài thứ.
Lương Hóa Vũ cùng Lương Ái Quang đã sớm đến rồi, khi nhìn thấy Hứa Kình thì Lương Ái Quang là người nói đầu tiên: “Tiểu Hòa, ngươi đem cho chúng ta thứ tốt gì vậy?”
Hứa Kình nhìn hắn mỉm cười: “Không thể đoán được sao?”
Khuôn mặt của Lương Ái Quang đột nhiên sụp đổ, có chút oán hận dựa vào tay vịnh của ghế nói: “Đoán được, có phải là tài liệu học tập không?”
Hứa Kình cười gật đầu, “Đúng vậy, ta đặc biệt sửa sang lại tư liệu học tập, nếu mọi người học thật kỹ lưỡng thì thi đậu vào trung học sẽ không thành vấn đề.”
Lương Ái Quang ngồi trên ghế thở dài, nhưng ánh mắt của Lương Hóa Vũ lại sáng lên, nhìn thứ trên tay Hứa Kình tràn đầy vẻ nôn nóng.
Hứa Kình đưa cho hắn quyển sổ ở trong tay, cười nói: “Ngươi đọc thêm vài lần những kiến thức trong này, sau đó làm thêm thật nhiều bài tập thì sẽ thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Hóa Vũ, thành tích của ngươi rất tốt, nếu như cố gắng thêm chút nữa sẽ có thể thi đậu trung học Nam Trần đấy.”
Lương Hóa Vũ bình tĩnh gật đầu, mím môi nói: “Đừng lo, ta sẽ cố gắng.”
Lương Lương Tử và Lương Ái Quang cùng nhau đi tới, Hứa Kình đưa hai quyển sổ khác cho hai người: “Trong này có ba quyển sổ ghi lại kiến thức của ba môn ngữ văn, toán học và tự nhiên, các ngươi lần lượt sao chép lại mỗi người một cuốn đến lúc đó cũng dễ nhớ hơn.”
Mẹ của Lương Lương Tử đem đậu phộng mới nấu chín đem vào cho bọn Hứa Kình ăn, thấy con trai đang đọc sổ ghi chép do Hứa Kình sửa sang lại đưa cho, trong lòng vui mừng đón tiếp càng thêm nhiệt tình, “Nhanh đến ăn đậu phộng đi.”
“Cảm ơn dì.”
“Cảm ơn cái gì? Chúng ta phải là người cảm ơn cháu mới đúng, cháu còn đặc biệt sắp xếp lại ghi chú cho bọn chúng.” Mẹ của Lương Lương Tử nói với Lương Lương Tử, “Tiểu Hòa đã sắp xếp lại ghi chú cho ngươi để dễ ghi nhớ, cũng đừng có làm tiểu Hòa thất vọng.”
“Mẹ, con biết rồi.”
Mẹ của Lương Lương Tử cười mắng, “Miệng thì nói toàn lời tốt đẹp như vậy, nếu mà lên lớp năm không cải thiện được điểm số của mình, thì xem ta sẽ thu thập ngươi như thế nào.”
Lương Lương Tử cúi đầu đẩy mẹ của mình ra ngoài, “Mẹ, người không phải muốn xuống ruộng sao? Nếu còn không đi thì sẽ muộn đấy.”
Mẹ Lương Lương Tử quay đầu lại chào Hứa Kình: “Tiểu Hòa, các cháu hãy ở lại đây nói chuyện, dì đi xuống ruộng chút nữa sẽ bắt cá về làm đồ ăn ngon cho bọn cháu.”
Hứa Kình nói: “Dì đừng quan tâm đến bọn cháu, lát nữa cháu cũng sẽ đi về.”
“Này, không được cháu phải nghe lời ở lại đây ăn cơm.” Nàng cười đắc ý, “Phải thử tay nghề của dì chứ.”
Hứa Kình không kịp từ chối thêm lần nữa, mẹ của Lương Lương Tử đã cầm theo cái cuốc và một cái thùng đi ra ruộng.
Không lay chuyển được sự nhiệt tình của hai mẹ con Lương Lương Tử, nên cuối cùng Hứa Kình ở lại dùng xong cơm rồi mới trở về nhà.
Sau khi trở về nhà, Tề Vân Chi vẫn giúp hắn thu dọn đồ đạc, quần áo cùng đồ ăn tràn đầy một túi lớn.
Hứa Kình đang nói chuyện, sau đó quay sang Tề Vân Chi nói: “Anh Tề, chúng ta mang theo quá nhiều không.”
Tề Vân Chi đi qua nâng lên, bình tĩnh nói: “Không sao, không nặng rất dễ dàng mang theo.”
“Đường núi rất xa, sẽ rất vất vả.” Hứa Kình không đồng ý, “Thiếu thứ gì thì qua khu bên đó mua.”
“Ngày mai sẽ không đi đường núi, mà đi đường lớn bằng xe đạp.” Tề Vân Chi giúp hắn thu thập đồ nói: “Từ nay về sau đều đi đường lớn không thể đi đường núi, một mình ngươi đi đường núi không an toàn.”
“Hả?” Hứa Kình có chút mất mát đứng tại chỗ, nhìn Tề Vân Chi đang giúp hắn sắp xếp đồ đạc, một hồi lâu mới nói: “Ngày mai ngươi không đi cùng với ta sao?”
Tề Vân Chi ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Đi cùng, đi xe đạp sẽ dễ dàng hơn đi bộ, nên hãy đi xe đạp đi.”
Hứa Kình vui vẻ trở lại, “Được rồi, chúng ta sẽ không mang theo thứ này, nếu chở theo những thứ này em sẽ không thể chở anh được.”
Tề Vân Chi vừa muốn nói chuyện nhưng Hứa Kình đã nói trước: “Anh Tề, anh đừng đi bộ, nếu không ngươi chạy bộ ta đi xe đạp cũng quá kỳ cục.
Ta mang theo một cái túi là được, những thứ này chúng ta phải dùng ở nhà không nên mang đi, chúng ta đến khu Nam Trần sẽ mua cái khác cũng không mất quá nhiều tiền.
Hứa Kình không vui vẻ mang theo nên Tề Vân Chi để đồ đạc lại,” Kiểm tra lại xem trong túi đã mang theo đầy đủ giấy tờ cùng tiền hay chưa.
“
” Đã đem theo hết rồi.
“Hứa Kình kiểm tra trong túi,” Đã đủ, không có sót cái gì cả.”
Sáng sớm hôm sau, Tề Vân Chi nấu mì, hai người ăn một bát lớn đồ ăn nóng, sau đó Hứa Kình đẩy xe đạp ở trong nhà ra bỏ túi vào trong giỏ, Tề Vân Chi thì ngồi ở phía sau bắt đầu xuất phát.
Trên đường đi có người chào hỏi Hứa Kình, hắn đều đồng thanh trả lời rằng đang chuẩn bị đi học.
Vài ngày trước khi đi, Hứa Kình đã nói chuyện với Lương Thành nhờ ông để ý giúp đến ruộng của mình.
Lương Thành liền đồng ý, sẽ cho người tuần tra ruộng nhà hắn nhiều hơn, để hắn có thể yên tâm mà đi học.
Hiện tại đây là thời điểm gần đến lúc thu hoạch đậu phộng, lúa cùng bắp nên mỗi nhà đều phải cảnh giác, đội tuần tra đêm nào cũng tuần tra rất nhiều lần, nên không cần phải lo kẻ trộm sẽ vào ruộng.
Đi qua vài đoạn đường, Hứa Kình đáp ứng yêu cầu của Tề Vân Chi mở ra chế độ cảnh báo, sau đó Tề Vân Chi ngồi ở ghế sau đạp xe, còn Hứa Kình thì điều khiển tay lái và chân thì ngác lên thanh ngang để nghỉ ngơi.
Tề Vân Chi khỏe hơn Hứa Kình rất nhiều đạp xe cũng nhanh hơn, so với bọn họ đi đường núi rất nhiều, nhưng khi đến khu Nam Trần cũng đã bốn giờ chiều, Hứa Kình vẫn có thời gian để đi ra ngoài mua thêm một ít đồ cần dùng.
Lần trước đến đây bọn họ đã dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ căn nhà, nên hiện tại trở lại chỉ cần dọn sơ qua một chút thì có thể ở, sau đó đi mua đồ ăn cùng vài thứ linh tinh sử dụng hàng ngày là được.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Kình đi đến trường trung học Nam Trần làm thủ tục báo danh, sau đó dựa theo hướng dẫn của mọi người nhanh chóng đi mua thiết bị phản xạ tia W lắp đặt trên ban công, sân thượng và ngoài sân để trồng nhân sâm cùng các loại dược liệu khác ở trong nhà..