Đọc truyện Mạt Thế Tôi Dựa Vào Bạn Trai Để Làm Giàu – Chương 24: Lên Xe
Đầu bếp tay rất nhanh, chưa đầy năm phút là đã xong món gà xé sợi xào cay thơm phức.
“Gà xé sợi xào cay ba khối tám, cơm mỗi hộp ba mươi xu, cộng với phí đóng hộp mỗi hộp là năm mươi xu, khi nào cháu gửi lại hộp chú sẽ trả lại tiền.” Đầu bếp nhanh nhẹn đóng hộp dùng dây cột lại giao cho Hứa Kình, “Tổng cộng sáu khối bảy.”
Hứa Kình đưa tiền cho đầu bếp, “Chú, chúng ta phải một lúc lâu mới có thể trả lại hộp.”
Đầu bếp vui vẻ xua tay, “Không sao, buổi tối đưa qua cũng không sao, chúng ta ở đây kinh doanh quanh năm không thể chạy đi đâu được.”
Hứa Kình sau khi mua đồ ăn xong, hiện tại trong tay chỉ còn lại 361 khối.
Số tiền này cũng đủ dùng để đi từ khu vực sinh hoạt trung tâm ở thượng du trở lại khu vực Nam Trần, Hứa Kình nghĩ đến sang năm qua đây đi học còn phải để dành tiền thuê nhà, hắn nghĩ một chút liền đau đầu.
Hứa Kình cùng Tề Vân Chi vội vã mang theo cơm hộp đi trở về nhà trọ.
Mở hộp đồ ăn ra bên trong bốc khói nghi ngút cùng với mùi thơm lan tỏa ra, hai người nhìn thấy trong mắt lẫn nhau đều là sự khao khát.
Hứa Kình đưa đũa cho hắn, “Anh Tề, mau ăn đi.”
Tề Vân Chi bưng hộp cơm, chờ Hứa Kình gắp đũa đầu tiên rồi mới bắt đầu gắp theo.
Gà xé sợi xào cay vừa thơm vừa cay, miếng nào cũng ướt đẫm nước sốt ăn kèm với cơm trắng, ngon đến mức làm người ta muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Hai người nhìn nhau cười rồi nhanh chóng ăn cơm.
Một hộp cơm cũng được nửa cân gạo, Hứa Kình ăn một hộp còn lại Tề Vân Chi ăn hết, sau khi ăn xong liền lười biếng ngồi trên ghế thoải mái thở dài.
Tề Vân Chi nhìn hắn một cái, đổ nửa hộp cơm cuối cùng vào nước sốt gà xào cay nhanh chóng ăn xong.
Hai người đã lâu không được ăn một bữa cơm ngon như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc.
Hắn nhìn thời gian, xác định còn hơn bốn giờ nữa mới đến giờ trả phòng, Hứa Kình vội vàng rửa sạch hộp cơm rồi đi tắm nước nóng, nói với Tề Vân Chi: “Anh Tề, anh cũng đi tắm đi, sau đó chúng ta đi ngủ một chút.”
Tề Vân Chi một hồi mới phản ứng lại, cởi bỏ áo choàng chỉ còn quần lót, thân thể trần trụi cường tráng.
Bây giờ đang là mùa đông, Hứa Kình vừa thấy như vậy liền vội vàng đẩy eo hắn, ra hiệu cho hắn nhanh chóng đi tắm.
Sau khi Tề Vân Chi đi tắm, Hứa Kình nhanh chóng kéo rèm cửa và trải chăn bông ra, chỉnh đồng hồ báo thức trên hệ thống rồi chui vào chăn bông đây nằm vào, trong khi cơ thể vẫn còn hơi ấm khi vừa mới tắm xong.
Một lúc sau, Tề Vân Chi đi ra liền lên giường nhìn Hứa Kình đã ngủ say, khi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc liền tự động lăn vào vòng tay của hắn.
Tề Vân Chi nhìn linh hồn đã trưởng thành của Hứa Kình nhưng thân thể vẫn là đứa trẻ, liền ôm chặt hắn vào lòng.
Tề Vân Chi quanh năm đều mặc một chiếc áo choàng dài, mùa hè ôm lấy hắn thì da thịt vừa ấm vừa lạnh, mùa đông thì như bếp lò rất ấm áp, làn da sạch sẽ tỏa ra mùi thơm, Hứa Kình ở trong lòng ngực của hắn rất cảm giác an toàn.
Ngủ đến 5 giờ 45, Hứa Kình thức dậy đơn giản thu dọn một chút, để Tề Vân Chi xách đồ trên lưng cầm theo hộp cơm đi trả phòng.
Trước khi ra khỏi nhà trọ, Hứa Kình chào tạm biệt bà chủ, đem trả lại hộp cơm nhận lại tiền cọc rồi đi bộ đến ga xe lửa.
Quy mô của khu vực sinh sống Nam Trần so với cuộc sống trước đây của Hứa Kình thì nó chỉ là một thị trấn nhỏ, các ngõ nhỏ ở đây thông với nhau, tòa nhà xung quanh đều rất chỉnh tề cùng với mùi thơm của thức ăn tràn ngập khắp mọi nơi khi đến giờ cơm chiều.
Thỉnh thoảng có xe đạp chạy ngang qua, vừa đi xe đạp vừa rung chuông để nhắc nhở mọi người tránh đi.
Hứa Kình đi đến một cửa hàng buôn bán tương đối tốt mua mười cái bánh bao lớn, cùng Tề Vân Chi đi đến ga xe lửa.
Khi họ đến ga đã là 6 giờ 35, Hứa Kình đưa phiếu để vào sân ga.
Trong sân ga xe lửa có đèn điện, tuy nhiên không sáng lắm nhưng tốt hơn ánh sáng của ánh nến rất nhiều.
Theo chỉ dẫn của nhân viên, Hứa Kình cùng vài người nữa đứng đợi trước sân ga, đến 6 giờ 50 xe lửa từ từ tiến vào ga, Hứa Kình đi theo những người khác lên xe lửa.
Trên xe lửa rất ít người chỗ trống rất nhiều, mọi người đã ngồi trên xe trong thời gian dài, nên đã sử dụng ghế ngồi làm giường để nằm ngủ.
Hứa Kình tìm được chỗ ngồi của mình liền để Tề Vân Chi ngồi cạnh bên cửa sổ, còn hắn thì ngồi bên ngoài để bảo vệ.
Khi xe lửa bắt đầu khởi hành thì không gian xung quanh bắt đầu tối sầm lại, nhìn qua cửa sổ có thể thấy bóng đen của cây cối lướt vụt qua, còn có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao sáng rực rỡ.
Tề Vân Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Hứa Kình nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười tựa lưng vào ghế ngẩn người.
Tựa lưng vào ghế, hắn không biết mình đã nằm xuống từ lúc nào, đến 5 giờ ngày hôm sau thì mới phát hiện mình đang nằm ngủ say trên đùi Tề Vân Chi, trong khi đó Tề Vân Chi vẫn còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không gian tối mờ mịt, không ai nhận ra sự khác thường ở bên này.
Hứa Kình ngồi dậy, giúp Tề Vân Chi xoa xoa chân, nhẹ giọng hỏi: “Anh Tề, chân của anh có tê không?”
Một lúc lâu, Tề Vân Chi lắc đầu, nhẹ nhàng ôm lấy Hứa Kình ra hiệu cho hắn tiếp tục ngủ.
Hứa Kình ngủ lâu như vậy cũng không ngủ được nữa, dứt khoát đứng dậy cùng Tề Vân Chi đến bên cửa sổ nhìn ra phỏng cảnh bên ngoài.
Hơn chín giờ sáng, bọn họ đã đến khu vực sinh hoạt trung tâm ở thượng du.
Hứa Kình nắm tay Tề Vân Chi hòa vào dòng người đi ra khỏi xe, khu vực bên ngoài hoàn toàn khác xa so với những gì hắn đã tưởng tượng.
Nền nhà sáng bóng, đại sảnh rộng lớn ánh đèn rực rỡ, người đi đường ăn mặc chỉnh tề hoàn toàn khác với khu Nhân Nguyên, Hứa Kình quan sát mà không nghĩ đây là giai đoạn sau khi tận thế đã qua.
Sau khi rời nhà ga, nhìn thấy đường đi rộng lớn sạch sẽ và ngăn nắp, những tòa nhà cao tầng ở khắp mọi nơi.
Trên đường được phân chia rõ ràng từ đường đi dành cho vỉa hè, cho xe đạp và xe máy tất cả mọi thứ rất trật tự.
Điều khiến Hứa Kình kinh ngạc nhất chính là chiếc xe bay giữa không trung, nó giống như một chiếc ô tô nhỏ.
Không phải công nghệ hiện nay đã thua xa so trước kia sao? Tại sao lại có chuyện như vậy?
Hứa Kình đứng ở lối ra một lúc lâu, viên cảnh sát đang ở phòng trực gần đó thấy hắn vẫn đứng yên không có người nào tới đón, liền đi đến hỏi: “Này bạn nhỏ, cháu đi một mình sao?”
Hứa Kình do dự gật đầu, “Cháu đến nơi này tìm cha mẹ.”
Vốn dĩ hắn biết địa chỉ của cha mẹ mình, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này làm hắn không khỏi cảm thấy lo lắng, hắn đã đợi ở đây lâu như vậy rồi cũng không nhìn thấy phương tiện giao thông công cộng!
Viên cảnh sát lại hỏi “Cha mẹ của cháu ở đâu?”
“Ở số 6, ngõ 25, đường Hoàng Phụ.”
Cảnh sát khẽ nhíu mày, “Nơi này hơi xa, có ai tới đón cháu không?”
Hứa Kình lắc đầu.
Viên cảnh sát nhìn hắn một cái, đưa tay tháo máy liên lạc nội bộ treo trên eo anh, đơn giản nói ngắn gọn tình hình của Hứa Kình, sau đó đem Hứa Kình đến phòng trực bảo: “Cháu chờ ở đây.”.