Mạt Thế Tôi Dựa Vào Bạn Trai Để Làm Giàu

Chương 2: Đưa Thư


Đọc truyện Mạt Thế Tôi Dựa Vào Bạn Trai Để Làm Giàu – Chương 2: Đưa Thư


Hứa Kình vẫn luôn nhớ đến người đàn ông dưới nước, nhưng tiếc rằng lúc đó ý thức của hắn không tỉnh táo, nên không thể phân biệt được đó là thực hay mơ.
Con sông bên cạnh khu vực sinh tồn Nhân Nguyên là phụ lưu của cả con sông, tuy tốc độ dòng chảy tương đối chậm chạp, mặt sông rộng ba đến bốn mét, lòng sông sâu hơn ba mét, rất nguy hiểm đối với trẻ nhỏ mới vài tuổi ở đây bơi lội.
Mọi người đi ra đi vào trong khu sinh tồn, Hứa Kình chọn một con đường nhỏ khác tránh gần hết mọi người rồi lặng lẽ men theo đám lau sậy ven sông đến gần nơi mình chết đuối hôm đó.

Hắn hiện tại cao hơn một mét, trốn trong đám lau sậy người ở ngoài căn bản không thể nhìn thấy hắn.
Khi đến nơi, Hứa Kình ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, thời tiết hôm nay giống như hôm hắn chết đuối, ánh nắng chói chang, hơi nóng bức người, đi một lát toàn thân đều là mồ hôi.
Dòng sông lặng lẽ chảy, lau sậy hai bên thỉnh thoảng đung đưa theo gió, hắn nhìn quanh nơi này trong vòng mười mét không có bóng người.
Hứa Kình đi ngược dòng sông hơn mười mét, không phát hiện được gì, huống chi là bóng người hắn nhìn thấy ngày hôm đó.
Hắn không còn nhớ rõ dáng vẻ của người đàn ông đó nữa, thứ duy nhất in sâu trong tâm trí hắn chính là đôi tay vững vàng, mạnh mẽ dáng vẻ trôi nổi trong nước.

Hứa Kình nghi ngờ anh ta không phải người sinh sống ở khu vực này.
Cho dù ngu ngốc nhiều năm như vậy, hắn vẫn có chút ấn tượng về những người mà mình thường thấy.

Hầu hết đàn ông sinh sống trong khu này đều mạnh mẽ, làn da ngăm đen, là hình tượng nông dân chuẩn mực, nhưng người đàn ông kia lại không như vậy, anh ta quá đẹp trai, khí chất hơn người.
Ở trên bờ hoạt động tay chân, Hứa Kình cởi quần định xuống sông nhìn xem.
Hắn bơi khá ổn, ở trong nước không động đậy vẫn có thể duy trì được cân bằng, miệng mũi vẫn có thể hô hấp bình thường.

Những đứa trẻ ở đây đều có thể bơi lội dưới sông, có thể thấy ở đây không có nhiều mạch nước ngầm, hắn chỉ định xuống sông để nhìn xem, nên không hề lo lắng.
Ngay khi chân Hứa Kình tiến vào trong nước, trên mặt sông đột nhiên xuất hiện một cái đầu, là đầu của một người đàn ông.
Hứa Kình sửng sốt, “Ô” một tiếng nhảy lên bờ sông, trên cánh tay nổi một mảng lớn da gà.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, hắn chăm chú nhìn kỹ, nhận ra đó là người đàn ông đã cứu mình ngày hôm đó.

Người đàn ông trôi nổi giữa sông, nhìn hắn chằm chằm.
Khuôn mặt người đàn ông có những đường nét góc cạnh rõ ràng, nhìn rất đẹp trai lại mạnh mẽ, một đôi mắt thâm trầm, nhìn có chút lạnh lùng.
Hứa Kình ban đầu nghĩ rằng anh ta đang bơi, nhìn vài lần mới nhận ra người này đang trôi nổi giữa sông, tay chân hoàn toàn không động đậy.

Bình thường người như vậy đã sớm chìm xuống đáy sông, căn bản không thể duy trì tình trạng như vậy được.
Nhìn hắn một lúc lâu, Hứa Kình nhỏ giọng chào hỏi: “Xin chào, cảm ơn ngươi lần trước đã cứu ta.”
Người đàn ông không nói gì, nhìn Hứa Kình không có ý định xuống sông bơi lội, liền lặng lẽ chìm xuống sông.
Người đàn ông này là gì? Con người? Thần sông? Con ma nước? Hứa Kình không biết được, hắn bình tĩnh lại một chút, rồi từ từ vịn mép bờ sông xuống nước, vừa nãy cậu nhảy quá nhanh, trên chân dính đầy bùn và hạt cỏ cùng những mảnh vụn khác, hắn phải rửa sạch, sau đó lên bờ mới có thể mặc quần áo.
Khi Hứa Kình đi xuống sông lần nữa, người đàn ông lại lặng lẽ nổi lên mặt nước một lần nữa.
Hứa Kình nhìn hắn, đột nhiên trong đầu xẹt qua một tia sáng, nhấc chân hướng người đàn ông nhìn, “Ngươi đừng lo lắng, ta chỉ đang rửa chân, sẽ không xuống sông bơi lội.”
Nói xong, Hứa Kình nhanh chóng cọ rửa tay chân trong nước, đơn giản cọ rửa sạch sẽ, chậm rãi lên bờ mặc quần áo, đi dép lê vào.

Người đàn ông trên sông nhìn hắn, lại lặng lẽ chìm xuống sông lần nữa.
Hứa Kình nhìn người tốt đã giúp mình một hồi lâu, sau đó chậm rãi xoay người rời khỏi sông.
Hắn không trở về ngay, mà chậm rãi đi dạo quanh hết nửa vòng khu vực đang sinh sống.
Khu vực sinh tồn Nhân Nguyên chỉ là một khu vực sinh sống nhỏ, với bốn đến năm trăm hộ gia đình đang sinh sống ở cạnh bên sông.

Nhà của mọi người đều giống nhau, hầu hết đều được xây bằng loại gạch an toàn màu xám, một phần nhỏ là nhà bằng gạch bùn.
Hứa Kình biết được rằng điều này là để ngăn chặn tia W.
Tia W là hậu quả để lại sau khi thiên thạch rơi xuống trái đất.
Vào tháng 2 năm 2018, một thiên thạch khổng lồ với đường đi kỳ lạ đã va vào trái đất, không chỉ gây ra một lượng lớn các thảm họa về thiên nhiên mà còn phát ra một lượng lớn các tia bức xạ có hại như tia W, ảnh hưởng đến từ trường của trái đất, gây hư hại tất cả các thiết bị tinh vi trên trái đất bị hư hỏng không sử dụng được.
Tia W có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với cơ thể con người, mà hậu quả của những ảnh hưởng này là các tế bào trong cơ thể con người bị kích thích cực độ và rơi vào trạng thái rối loạn, các tế bào này nhanh chóng phát triển nhưng không thể tách ra, chúng phát triển mạnh mẽ và nhanh hơn cả bệnh ung thư, so với bệnh ung thư còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Tia W lan ra, thì có 60 đến 70% con người đã chết trong thảm họa này.

Bức xạ không chỉ gây hại cho cơ thể con người, mà còn có thể gây ô nhiễm đất, ô nhiễm thực vật, làm ô nhiễm tất cả mọi thứ trên trái đất, trong đó ô nhiễm kim loại là cực kỳ cao.

Để tồn tại, con người phải rời khỏi thành phố, đi vào khu vực sinh tồn an toàn, nghiên cứu phát triển các sản phẩm chống lại tia W.
Hứa Kình đời này cơ thể không tốt, đi bộ mới hơn nữa vòng dọc khu sinh sống mà đã mệt không thở nổi, hắn tìm chỗ râm mát ngồi nghỉ ngơi một lát, chọn một con đường tắt khác, đi qua mấy ngôi nhà rồi chậm rãi trở về nhà họ Lương.
Lúc hắn trở lại nhà họ Lương đã hơn 12 giờ, bóng đen dưới chân hắn đổi hướng rồi từ từ dài ra.

Làn da lúa mì của hắn đỏ ửng vì nắng, cả người toàn mồ hôi làm quần áo dính chặt vào cơ thể vì trời nóng.
Lý Ngân Tú ngồi ở hành lang lựa hạt đậu, thấy hắn trở lại hỏi: “Ngươi đi đâu vậy, sao buổi trưa không thấy ngươi trở về ăn cơm? Làm cho cả nhà phải chờ một mình ngươi.”
“Không nhớ rõ đường.” Hứa Kình buồn bực trả lời.
“Nhỏ giọng chút, dì ngươi bọn họ đang ngủ trưa.” Lý Ngân Tú đứng dậy, đi vào phòng bếp bưng một bát cơm ra, “Mau ăn cơm đi.”
Hứa Kình cầm lấy bát đũa, ngồi xuống hành lang chậm rãi ăn cơm.

Trong bát cơm, ở trên được để đầy lá rau muống, bên dưới là hơn phân nửa chén cơm cao lương, hắn quý trọng ăn xong, bưng bát đi cửa phòng bếp lấy nước rửa bát.
Gần phòng bếp nhà họ Lương được đào một cái giếng, nguồn nước hầu như bị ảnh hưởng rất ít bởi tia W, theo thời gian khả năng của con người chống lại tia W cũng tăng dần, nên tác động này nằm trong khả năng chịu đựng của con người.
Sau khi rửa bát, Hứa Kình đặt cái bát lại vào bếp, nhanh chóng lấy ra một bao diêm rỗng, từ bình muối trong bếp lấy đầy một hộp, bỏ thêm ba que diêm vào rồi giấu trong túi quần, lúc này mới đi đến trước mặt Lý Ngân Tú nói: “Bà nội, cháu về phòng đây.”
Lý Ngân Tú vốn định kêu hắn nhặt những mảnh vụn sót lại trong hạt đậu, ngẩng đầu nhìn thấy đứa nhỏ trước mặt vừa gầy gò vừa nhỏ, hai má ửng đỏ, đôi môi khô khốc, liền dừng lại vẫy tay để cậu đi.

Bà không đau lòng Hứa Kình, mà nếu hắn bị bệnh thì phải dùng tiền trong nhà để đi khám.
Hứa Kình đi dọc theo bóng râm dưới mái hiên, đi ngang qua phòng của Lương Quốc Đào, hắn nhìn thấy trên cửa sổ đặt một khối vỏ quýt màu xanh, vỏ quýt vẫn còn tươi, hẳn là do Tiểu Bảo đã mang về đây sáng nay.
Thời tiết rất nóng, Hứa Kình thực sự bị say nắng.

Hắn mê man mà thiếp đi, khi bị đánh thức thì trời đã tối.

Lương Nhị Muội hung hăng đứng ở trước giường, trừng mắt nhìn Hứa Kình, nhỏ giọng mắng: “Suốt ngày chỉ biết ăn ăn, cái gì cũng không làm, sớm muộn gì cũng ăn chết ngươi!”
Nàng năm nay mười bốn tuổi, cao khoảng môt mét rưỡi, môi mỏng, da đen vàng, cả người rất gầy.

Hứa Kình đã mười một tuổi, nhưng chỉ đứng tới ngực nàng, trước khi chưa tỉnh lại, Hứa Kình rất sợ người chị họ hung dữ này.
Hứa Kình chậm rãi rời khỏi giường, đứng dậy vòng qua nàng ra khỏi phòng.
Lương Nhị Muội hừ lạnh một tiếng, từ phía sau đi theo tới, mạnh mẽ đem Hứa Kình đẩy qua, lôi dép lê bước nhanh ra ngoài.
Bữa tối vẫn vậy, là cơm hạt thô, lá khoai lang xào, cà tím xào, bí đao luộc, tương ớt, lần này trong bát Hứa Kình vẫn là nửa bát cơm.
Nhanh chóng ăn xong, Hứa Kình cầm lấy bát rỗng bỏ vào cái nồi ở bên cạnh.
Lý Ngân Tú cầm lấy bát của hắn, cho hắn thêm hai vá cơm, hỏi: “Hôm nay sao ăn nhiều vậy?”
Hứa Kình gật đầu, “Trước đây ăn không no.”
Lý Ngân Tú sắc mặt lập tức trầm xuống, bưng bát để mạnh lên bàn, nói: “Ăn ăn! Chỉ biết ăn thôi, còn nhỏ không làm việc mà ăn nhiều như vậy làm gì?”
Hứa Kình cầm bát lên, chậm rãi ăn cơm trong bát.
Tiểu Bảo thè lưỡi cười nhạo hắn, “Thùng cơm lớn, mặt không biết xấu hổ.”
Hứa Kình không nhìn thấy, Tiểu Bảo bị Quách Anh Trinh trừng mắt một cái.
Sau khi ăn xong, Lương Nhị Muội đi rửa bát.

Nhà họ Lương ngồi dưới mái hiên hóng mát một lúc, sau đó thì trở về phòng nghỉ ngơi.
Toàn bộ khu vực sinh sống tại Nhân Nguyên không có điện, buổi tối mọi người đều ngủ rất sớm, buổi sáng thức dậy cũng rất sớm.

Sau khi bầu trời hoàn toàn tối đen, căn bản không có tiếng người, chỉ có tiếng côn trùng hòa cùng làn gió đêm.
Kể từ khi tia W bùng phát đến nay, các sinh vật nhỏ trên trái đất thích nghi tốt hơn con người rất nhiều, bị ô nhiễm bởi tia W cũng không gây trở ngại cho sự sinh tồn của chúng.
Hứa Kình buổi trưa ngủ rất nhiều, lúc này nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, cả người vô cùng thanh tỉnh.

Hắn sờ bụng của mình, hiện tại thì còn tốt, chút nữa lại đói bụng, giống như hôm qua vậy.
Hắn thì thầm vào không khí: “Người canh gác, cho tôi biết thời gian.”
“Bây giờ là 8: 21 tối.”

“Bật cảnh báo, khoảng cách cảnh báo là ba mét.

Thiết lập ở trạng thái ẩn.”
“Được.”
Hứa Kình bước xuống giường, đi đôi dép lê rách nát, rồi nhẹ nhàng bước xuống giường.
Lúc này, hầu hết mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, không có việc gì bọn họ sẽ không thức dậy.
Hứa Kình muốn nhân cơ hội này, đi ra bên ngoài kiếm chút thức ăn để dành, để giảm bớt tình trạng mỗi ngày đều ăn không đủ no.
Khẽ mở cửa, hắn đi đến sân phơi thóc, hôm nay thời tiết còn tốt, trên đầu có trăng khuyết cùng với vài ngôi sao thưa thớt, có thể nhìn rõ đường đi.
Hứa Kình vốn dĩ muốn đi ra ngoài, nhưng khi vừa đến giữa sân phơi thóc, hắn nghe thấy tiếng nói chuyện của Lương Quốc Đào cùng Quách Anh Trinh trong phòng, dường như có nhắc đến tên hắn.

Hắn dừng lại, nhẹ nhàng bước trở về và lặng lẽ ngồi xổm dưới cửa sổ lắng nghe.
“..

Lão Lương, ngươi nói Tiểu Hòa bây giờ tỉnh táo rồi, chúng ta có nên gửi thư đến nhà hắn không?”
“Đưa đi, hắn không dễ dàng gì tỉnh táo lại, nên nói một tiếng với gia đình hắn.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu gia đình hắn nhận được thư và đưa hắn về? Đó là bốn mươi cân gạo và mười đồng tiền đấy, lớp học của ba anh em Đại Thạch sẽ sớm bắt đầu khai giảng, nếu không có khoản thu nhập này, chúng ta sẽ không đủ khả năng chi trả cho bọn nhỏ.”
“Đưa cũng đưa lại đây rồi, người nhà của hắn nhất định sẽ không đón người trở về.

Hơn nữa, nhà bọn họ đều đã đưa danh ngạch của hắn chuyển đến nhà mình rồi, nếu đón Tiểu Hòa về sao có thể lấy lại được?” Lương Quốc Đào tuy là người trầm lặng ít nói, không phải là người ngu xuẩn, mọi việc trọng đại trong nhà hắn luôn là người quyết định, “Chờ xem đi, đem tin tức Tiểu Hòa đã tỉnh táo gửi đi, nhà bọn họ vẫn phải nhờ vả chúng ta tiếp tục nuôi dưỡng hắn.”
“Thật sao?” Quách Anh Trinh đè thấp giọng, “Nhà nào có thể cam lòng đem hài tử nhà mình cho người khác nuôi?”
“Sau một thời gian người sẽ rõ, Tiểu Hòa sẽ ở đây đi học, hàng tháng họ còn phải cấp cho chúng ta thêm tiền nuôi dưỡng.” Nói xong, Lương Quốc Đào nhắc nhở vợ mình, “Tiểu Hòa bây giờ không còn ngốc nữa, mấy ngày này chúng ta nên đối xử tốt với hắn một chút, tránh cho người khác nói bậy này nọ.”
“Này tôi hiểu rõ, nhìn dáng vẻ ốm yếu không có tinh thần của hắn, sao tôi dám đối xử tệ với hắn? Ngươi..” Quách Anh Tinh lẩm bẩm.
Hứa Kình ở bên ngoài nghe được mà như loạt vào trong sương mù, danh ngạch là gì? Như thế nào khẳng định không đem hắn trở về? Hắn muốn nghe rõ hơn một chút, nhưng vợ chồng Quách Anh Trinh lại thay đổi chủ đề khác, Hứa Kình phải xoa bóp đôi chân tê dại của mình, nhẹ nhàng bước ra ngoài theo kế hoạch.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.