Đọc truyện Mạt Thế Tôi Dựa Vào Bạn Trai Để Làm Giàu – Chương 11: Bắt Cá
Hứa Kình rất quen thuộc với những khu vực gần khu sinh sống Nhân Nguyên, hắn biết đại khái nơi nào có thể tìm trái cây và rau dại.
Những khu vực này tuy đã được khai phá nhưng đã lâu không ai canh tác, mặc dù có nhiều thức ăn thì trong đó ăn được không có bao nhiêu.
Khu hoang dã bên ngoài cây trồng tương đối nhỏ do đất không đủ màu mỡ, lại có nhiều côn trùng phá hoại, vỏ thì dày hạt lại to phần có thể ăn được thực ra rất ít.
Sau khi bận rộn tìm kiếm gần như cả đêm, Hứa Kình chỉ kiếm được tổng cộng 4, 3 tích phân, còn thiếu đến 0, 7 tích phân cùng năm đơn vị năng lượng sinh học.
Nhìn thấy đã gần ba giờ rưỡi sáng, Hứa Kình tìm vài củ khoai lang có thể ăn được trở lại bờ sông nghỉ ngơi.
Mỗi củ khoai lang này dài ngắn khác nhau, chỉ nặng khoảng một cân nên sau khi loại bỏ vỏ thì chỉ có thể để Tề Vân Chi lót bụng.
Hứa Kình cẩn thận chà rửa sạch sẽ lớp bùn đất trên khoai lang ở trong nước, đưa cho Tề Vân Chi, “Anh Tề, anh ăn đi.”
Hắn nhận lấy đem khoai lang cắn một miếng nhổ vỏ ra ngoài, nhìn thấy Hứa Kình không ăn liền khó hiểu.
Hứa Kình cười: “Em không đói, cũng không thích ăn cái này.”
Phần lớn thức ăn hôm nay kiếm được đều bán cho hệ thống, củ khoai lang này cung cấp năng lượng rất ít nên dự định để cho Tề Vân Chi ăn, hắn nhịn chút chờ đến gần sáng trở về nhà họ Lương ăn cơm sáng.
Hệ thống không thể không nạp năng lượng, nhưng theo giá mua của hệ thống thì hắn phải tìm ít nhất năm giờ nữa, thì mới có thể được 0, 4 tích phân và năm đơn vị năng lượng sinh học.
Hôm nay những nơi có thể tìm được hắn đều đã tìm hết, nếu thực sự không được thì hắn tính toán lên núi xem thử.
Lý Ngân Tú nói trên núi có rất nhiều nấm, không chừng hắn có thể hái một ít.
Trời mưa xong, chắc trong rừng tre mọc rất nhiều măng có thể đi nhìn một chút, nếu thuận lợi thì một buổi tối có thể đào được ba mươi đến bốn mươi cân, chỉ cần cẩn thận tránh rắn là được.
Hiện tại ánh trăng ngày càng sáng, còn có hệ thống bên mình chắc sẽ không có vấn đề gì.
Rừng tre ở gần khu vực sinh sống nên không rậm rạp lắm, người dân ở khu vực Nhân Nguyên không biết măng có bị nhiễm tia W hay không nên không ai dám ăn, họ chỉ chặt một ít tre về để đan làm thành những vật dụng thường ngày hay dùng, giống như thúng tre, giỏ, quạt bằng tre cùng một số dụng cụ khác.
Những thứ này thường hay xuất hiện trong đời sống của người dân, nếu họ có thể vào rừng tre thì hắn cũng có thể đi được không sao cả.
Hứa Kình đang tính toán xem làm như thế nào, nên trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc.
Khi Tề Vân Chi nhìn đến hắn sau đó lại nhìn khoai lang trong tay, đột nhiên đứng lên im lặng không một tiếng động mà đi vào trong sông.
Hứa Kình đang ngẩn người trước mắt nhìn thấy một bóng đen lướt qua, lúc này nhận ra thì Tề Vân đã tới trong sông.
Tề Vân Chi từ khi lên bờ đi theo hắn cũng chưa từng thấy quay lại trong sông, thì vội vàng đứng lên hô “Anh Tề?”
Xung quanh không hề có tiếng động.
Đối với Tề Vân Chi việc chạm vào đồ vật thật dường như phải tùy thuộc vào ý nguyện của hắn, lần xuống sông này không hề gây ra bất kỳ gợn sóng nào.
Dưới ánh trăng, Hứa Kình im lặng mà nhìn nước sông chậm rãi chảy, không phát hiện được Tề Vân Chi đang ở nơi nào trên mặt sông vẫn bình lặng như vậy.
Đột nhiên rầm một tiếng Tề Vân Chi trồi lên mặt nước, kèm theo đó là trên mặt sông nước chảy cuồn cuộn.
Hứa Kình khó hiểu mà nhìn Tề Vân Chi, hắn trên mặt không có cảm xúc mà hướng bờ bơi vào, cho đến khi nửa thân người nổi lên mặt nước Hứa Kình mới phát hiện trên tay hắn đang ôm một con cá lớn!
Cá lớn trong tay hắn lung lay liên hồi điên cuồng giãy dụa, nhưng lại bị Tề Vân Chi ôm chặt lấy hoàn toàn không thể thoát ra.
Tề Vân Chi cầm con cá lên bờ, đưa đến trước mặt Hứa Kình nhẹ giọng nói: “Cá, ăn.”
“Cho em sao?” Hứa Kình chỉ vào chính mình hỏi, con cá trên tay Tề Vân Chi nhảy lên trên hất nước lên mặt Hứa Kình.
Tề Vân Chi gật đầu.
Hứa Kình đoán rằng buổi chiều hắn nhìn thấy Lương Quốc Đào bắt cá về nhà, hắn biết rằng cá có thể ăn được nên đã xuống sông bắt cá lên cho mình ăn.
Hứa Kình hai mắt sáng ngời khóe miệng cong lên, đây thực sự là một tình huống bất ngờ mà, hắn đang lo lắng không tìm đủ năng lượng sinh học ai ngờ Tề Vân Chi liền xuống sông bắt một con cá lớn như vậy.
Hứa Kình vội vàng kéo hắn ra khỏi sông, sau đó gọi hệ thống ra cao hứng nói: “Hệ thống rà quét con cá này, giúp ta kiểm tra năng lượng sinh học ẩn chứa trong.”
Hệ thống: “Đang rà quét, chủng loại: Cá trắm cỏ, trọng lượng nặng 27, 67 cân, có thể ăn được, ẩn chứa khoảng mười hai năng lượng sinh học quy đổi thành mười hai tích phân, có muốn bán hay không?”
Thực sự có thể bán! Giá mua cũng không hề thấp!
Hứa Kình quay sang hỏi Tề Vân Chi: “Anh Tề, em có thể bán nó cho hệ thống không? Đưa nó cho hệ thống để đổi lấy tích phân.”
Tề Vân Chi nghiêng đầu nhìn hắn một hồi lâu mới phản ứng rồi gật gật đầu.
Thật quá bất ngờ! Hứa Kình hai má đỏ bừng hưng phấn nói với hệ thống: “Hệ thống, ta muốn đổi con cá trắm cỏ này thành bảy tích phân cùng năm điểm năng lượng sinh học được không?”
Hệ thống: Được, có muốn hay không đổi ngay bây giờ?
Hứa Kình gật đầu, hai tay ở trên người không khỏi nắm chặt, “Trao đổi ngay lập tức.”
Màn hình của hệ thống hơi sáng lên, con cá trong tay Tề Vân Chi đột nhiên biến mất, hắn nhìn Hứa Kình với vẻ mặt ngơ ngác.
Hứa Kình cười với hắn, rồi vội vàng xem màn hình vừa hiện lên của hệ thống.
Thông tin của hắn đã có thay đổi:
Tên: Hứa Kình
Giới tính: Nam
Tuổi hiện tại: 11
Tích phân: 16, 4
Năng lượng sinh học: 5
Màn hình bật lên của hệ thống nhấp nháy hỏi Hứa Kình: Các điều kiện để bổ sung năng lượng đã đầy đủ.
Có muốn nạp năng lượng hay không?
Hứa Kình khẩn trương gật đầu: “Có, nạp năng lượng ngay lập tức.”
Màn hình hệ thống thay đổi, trên đó hiện lên thanh quá trình nạp và một dòng nhỏ ký tự được hiển thị ở phía dưới, khoảng 10 giây thanh quá trình nạp tăng lên rất nhanh, sau đó hệ thống báo đã nạp xong năng lượng.
Hứa Kình hoàn toàn buông xuống tảng đá trong lòng, ít nhất là trong một khoản thời gian ngắn hắn không cần phải lo lắng tìm cách nạp năng lượng cho hệ thống.
Tề Vân Chi ở bên cạnh còn chưa hồi thần, Hứa Kình có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, sau khi ánh mắt hai người đối diện hắn ngây người hỏi: “Cá, còn muốn nữa hay không?”
“Anh Tề, anh còn có thể bắt được cá sao?”
Tề Vân Chi gật đầu, lại đứng dậy đi vào trong sông chỉ một lát sau liền ôm một con cá lên bờ, xem ra bắt cá đối với hắn đơn giản như uống nước uống.
Con cá không ngừng vùng vẫy trong tay Tề Vân Chi, miệng con cá lúc đóng lúc mở thân cá lắc lư điên cuồng, Tề Vân Chi nếu không có sức mạnh thì thật sự không thể nào bắt được con cá này.
“Anh Tề, anh thật là quá tuyệt vời!” Hứa Kình chân thành khen ngợi “Con cá này cũng cho em nhé?
Tề Vân Chi lại gật đầu.
Hứa Kình vui vẻ nói với hệ thống:” Hệ thống, rà quét con cá này.
“
Hệ thống:” Đang rà quét, chủng loại: Cá chép bạc, trọng lượng nặng 8, 32 cân có thể ăn được, ẩn chứa bốn năng lượng sinh học quy đổi thành bốn tích phân, có muốn bán hay không? “
Hứa Kình gật đầu,” Bán.
“
Con cá trong tay Tề Vân Chi lại biến mất, thay vào đó là trên màn hình hệ thống tích phân của hắn đã được thay đổi.
Tề Vân Chi quay người lại muốn xuống sông bắt tiếp, Hứa Kình thấy vậy liền túm lấy hắn nói:” Anh Tề, lần này đừng bắt cá lớn chỉ bắt cá nhỏ thôi, bằng lòng bàn tay của anh như vậy là được rồi.
“
Sau khi nghe Hứa Kình hướng dẫn, Tề Vân Chi sau một lúc mới phản ứng trịnh trọng gật đầu.
Hứa Kình vui vẻ tìm lá chuối lớn chia chúng thành nhiều phần nhỏ đem ớt, tỏi, hành lá và gia vị đã được giấu ở đây vài ngày trước đem ra, sau đó bảo hệ thống kiểm tra qua một chút rồi đem rửa sạch đặt lên lá chuối, sau đó cắt nhỏ chúng để chút nữa sử dụng dần.
Tề Vân Chi thật nhanh, bên này Hứa Kình vừa mới xử lý tốt gia vị thì đã mang theo bốn con cá nhỏ trở về, hắn dùng ngón tay mảnh khảnh mạnh mẽ cầm ngay miệng cá đem lên bờ đưa cho Hứa Kình.
Hứa Kình nhận lấy,” Anh Tề, ngồi xuống đi chờ một chúng ta ăn cá nướng.
“
Vừa nói Hứa Kình cầm một hòn đá nhỏ bên cạnh vỗ mạnh vào đầu mỗi con cá, sau vài cái đập cá liền không còn giãy dụa nữa.
Hắn làm sạch cá bỏ đi mang cùng nội tạng, rửa sạch màng bụng, cạo vảy sau cùng là xát muối vào cả bên trong lẫn bên ngoài con cá, cho hành lá và một ít ớt cay vào bụng cá cuối cùng dùng lá chuối bao bọc thật kính lại.
Một lát liền xử lý xong bốn con cá, Hứa Kình đem cá nướng trên lửa cẩn thật lật đi lật lại.
Làm cách này cá nướng trực tiếp trên lửa rất nhanh đã chín hơn nữa cá nhỏ lại dễ nấu, Hứa Kình nhìn thời gian trên hệ thống chờ năm phút liền đem lá chuối ra, đặt lên trên một lá chuối sạch khác để sẵn sàng mở ra.
Lá chuối vừa được mở ra hơi nóng bay lên, kèm theo đó là mùi cá nướng thơm phức.
Vì không tiếp xúc trực tiếp với lửa nên cá nướng này rất mềm, cá được bày ra trước mặt Hứa Kình cùng Tề Vân Chi hai người dùng đũa đơn giản kẹp nhẹ thịt cá non mềm lên.
Hứa Kình sợ Tề Vân Chi không nhặt được xương nên dùng đũa cẩn thận đem cá cho vào lá chuối khác, nhặt từng mảnh xương nhỏ của cá ra để tránh hắn bị mắc vào cổ họng.
” Ăn đi.
“Hứa Kình đưa thịt cá đã lựa tốt cho Tề Vân Chi, trong mắt mang theo ý cười.
Tề Vân Chi nhìn thấy hắn vươn đũa ra gắp cá cho vào miệng mình.
Nhìn thấy Hứa Kình ăn và ra hiệu cho hắn mau ăn đi.
Trong bốn con cá Tề Vân Chi ăn hết ba con rưỡi rồi thỏa mãn ngồi ở một bên.
Hứa Kình nhìn thời gian đã sắp bốn giờ rưỡi, không dám nghỉ ngơi lập tức kéo Tề Vân Chi lặng lẽ hướng về khu vực Nhân Nguyên mà đi, họ phải quay về trước khi mọi người thức dậy để không bị nhìn thấy.
Buổi tối thời gian ngủ rất ít nên Hứa Kình tương đối mệt mỏi, bởi vì ngày hôm qua trở về quá muộn, hiện tại hắn con nhỏ tuổi đây chính là thời điểm thân thể cần ngủ nhất, nên trên bàn cơm sáng nay đầu hắn có chút gật gà gật gù như muốn nằm ngủ luôn lên trên bàn ăn vậy.
Quách Anh Trinh cau mày hỏi hắn:” Tối hôm qua đi đâu, mà mới sáng sớm liền buồn ngủ.
“
” Dì à, cháu trong người không khỏe.
“Hứa Kình dụi dụi mắt nói thêm” Đau đầu.
“
Quách Anh Trinh vừa nhận được hơn một trăm đồng tiền từ nhà hắn, nghe hắn nói vậy trong lòng nàng đánh lộp bộp một tiếng, vội vàng dùng tay kiểm tra thử nhiệt độ trên trán hắn.
” Có chút nóng, Quốc Đào ngươi tới sờ thử đi.
“
Lòng bàn tay thô ráp của Lương Quả Đào phủ lên trán Hứa Kình, cảm giác được nhiệt độ hắn có chút cao hơn, mới gật đầu nói:” Có một chút nóng.
“
Giọng điệu của Quách Anh Trinh có chút dịu xuống,” Ăn cơm nhanh đi, sau đó trở về nằm nghỉ, dì đi mua thuốc cho cháu.
“
Hứa Kình uể oải đáp, ăn cơm xong liền đi ngủ.
Nhà họ Lương còn rất nhiều việc cần phải làm, nhiệm vụ của Hứa Kình cũng không hề nhẹ.
Lý Ngân Tú bất mãn mà lầm bầm:” Thật sự là bị bệnh sao, sớm không bệnh muộn không bệnh lại chọn ngay thời điểm làm việc mà bị bệnh.
“
Lương Quốc Đào đoán rằng Hứa Kình có thể đang mệt mỏi, hắn sức khỏe đã kém mấy ngày nay còn làm việc rất nhiều, người lớn cũng khó có thể chịu đựng được huống chi là một đứa trẻ, vì vậy Lương Quốc Đào nói với Lý Ngân Tú” Mẹ, Tiểu Hòa sức khỏe không được tốt mẹ đừng để nó làm việc, làm nhiều việc như vậy sẽ dễ bị bệnh.
“
Lý Ngân Tú sắc mặt không vui, nói:” Thật là, không có mệnh thiếu gia lại có bệnh thiếu gia mà, đã bị đuổi về vùng nông thôn rồi mà còn không sống được.”.