Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 116: Khả năng của “Khiên phản lực”


Đọc truyện Mạt Thế Tiến Hóa – Chương 116: Khả năng của “Khiên phản lực”

Khoảng hơn chục phút sau, tại thảm cỏ xanh mượt, một phần của công viên cây xanh vẫn chưa bị quân đội cải tạo, cả bọn chuẩn bị thí nghiệm khả năng thần kì của chiếc khiên nhỏ. Đeo chiếc khiên vào cánh tay trái, Tân giơ nó lên phía trước, chân trái bước lên một bước, gót chân sau vuông góc với chân trái, còn thân hình thì hơi chùng xuống.

Chuẩn bị tốt tư thế phòng thủ xong, hắn nhìn sang Huyền Linh bên phía đối diện rồi hỏi:

– Em đã sẵn sàng chưa?

Cách một mét trước mặt Tân, Huyền Linh đã cởi chiếc áo khoác dày ra từ nãy để lộ ra bên trong cái áo mút màu trắng. Là loại bó sát, cái áo mút kết hợp với quần bò đã hoàn mỹ tôn lên thân thể nóng bỏng của Huyền Linh. Đôi vai mảnh khảnh, bộ ngực lớn, vòng eo thon gọn, vòng ba nảy nở và đôi chân dài miên man, vóc dáng của Huyền Linh đơn giản là chuẩn không thua gì người mẫu dù đã sinh con một. Chưa kể cô còn sở hữu khuôn mặt trái xoan thanh tú xinh đẹp, ngũ quan cân đối và làn da trắng xứ mịn màng. Đúng là, đối với vài người, một khi đã đẹp thì nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp hết và Huyền Linh là minh chứng cho điều đó.

Đợi Trâm buộc giúp mái tóc dài thành đuôi ngựa xong, nét đẹp của Huyền Linh liền chuyển từ dịu dàng thành anh khí bừng bừng. Kéo hai ống tay áo lên để lộ ra cánh tay mảnh khảnh, cô liếc mắt nhìn hắn rồi gật đầu đáp:

– Em chuẩn bị xong rồi!

Nghe Huyền Linh trả lời, Tân mới giật mình thoát khỏi thất thần. Nhận ra mình vừa mải ngắm cô ấy đến mức ngây người, hắn hơi đỏ mặt xấu hổ. Dù đã ở chung với Huyền Linh một khoảng thời gian, nhưng ngắm gái đẹp là bản năng của đàn ông nên bất giác đôi mắt của hắn tự thực hiện điều này lúc nào không hay. Hít sâu một hơi rồi thở nhẹ ra, hắn lắc đầu nhanh chóng loại bỏ những suy nghĩ lung tung. Tập trung tinh thần, hắn đưa mắt tới chỗ Huyền Linh mỉm cười nói:

– Được! Em phát động năng lực rồi tấn công vào cái khiên này đi.

Gật đầu, Huyền Linh hít sâu một hơi rồi nén xuống bụng. Kích phát năng lực, cô chuyển hóa làn da trên hai cánh tay thành giáp xương trong chớp mắt. Chân trái bước lên một bước, thân hình hơi trùng xuống, cô xiết chặt nắm đấm đồng thời thu cánh tay phải về sát eo. Hơi vặn người về đằng sau cho đến khi các bó cơ căng ra, lực tụ đến mức độ cao nhất, cô đột ngột vung tay phải tung một cú đấm thẳng cơ bản vào giữa chiếc khiên.

– BÀNH!!!

Âm thanh va chạm vang lên chát chúa cho thấy lực đạo cú đấm của Huyền Linh rất mạnh. Nhưng ở phía đối diện, Tân gần như không cảm giác được điều đó vì tấm khiên đã hấp thụ lực trong tích tắc. Kinh ngạc nhìn vào tấm khiên, hắn không ngờ khả năng của nó lại ghê gớm đến như vậy. Khi phát động năng lực, đòn tấn công của Huyền Linh có sức công phá đáng sợ như thế nào hắn thừa biết. Ít nhất cũng gấp hai lần hắn, tương đương với bốn đến năm người đàn ông trưởng thành cộng lại. Bởi tác dụng của lớp giáp xương không chỉ đơn giản là bảo vệ cánh tay Huyền Linh khỏi cảm giác đau đớn, giúp cô ấy có thể ra đòn với một trăm phần trăm sức mạnh, mà nó còn một chức năng đáng sợ khác là “cường hóa”.

Trước kia, vào thời gian rảnh rỗi, hắn thường hay xem những bộ phim nghiên cứu khoa học và thế giới động vật để giải trí vì cảm thấy bổ ích. Trong mớ kiến thức tạp nham mà hắn còn nhớ, có một luồng thông tin giải thích được đại khái việc sức mạnh của Huyền Linh tăng đột biến khi lớp giáp xương bọc lấy cánh tay.

Đó là sự khác biệt về hệ xương, động vật hay người bình thường chúng ta mang hệ xương trong nên sức mạnh sẽ bị giới hạn ở một mức nào đó so với trọng lượng của cơ thể. Còn đối với một số loài côn trùng mang hệ xương ngoài như châu chấu, bọ cánh cứng, bọ nhảy thì lại không bị điều này hạn chế. Nhờ vậy bọn chúng làm được những điều phi thường mà con người không thể làm được, như nhảy cao gấp nhiều lần cơ thể, nâng bổng trọng lượng gấp mấy trăm lần cơ thể. Nguyên do là vì hệ xương trong có diện tích bề mặt nhỏ khiến các bó cơ, gân và dây chằng ít vị trí để bám vào nên số lượng sợi cơ chỉ giới hạn ở một lượng nhất định. Nhưng với hệ xương ngoài thì lại khác hoàn toàn vì diện tích che phủ rộng nên số lượng sợi cơ, dây chằng ở hệ xương ngoài sẽ nhiều hơn hệ xương trong. Không những thế, những sợi cơ ở hệ xương ngoài sẽ được bảo vệ cho phép chúng phát huy ra sức mạnh lớn hơn.


Lớp giáp xương bao phủ trên hai cánh tay Huyền Linh về nguyên lý cũng giống như được hệ xương ngoài bảo vệ vậy. Hắn không rõ khi phát động năng lực, số lượng sợi cơ vốn có trong cánh tay Huyền Linh có tăng lên hay không, nhưng hắn biết chắc chắn, những sợi cơ đó phải được “cường hóa” thì sức mạnh của cô ấy mới đột biến như vậy.

Sau đòn tấn công của Huyền Linh, nhìn vào ba điểm màu xanh ở mép trên của khiên, Tân thấy mới có một chấm xanh hơi sáng lên một chút. Như vậy, cái khiên này còn có thể hấp thụ được rất nhiều lực công kích nữa. Trầm ngâm suy nghĩ, hắn bắt đầu tính toán ước lượng giới hạn của cái khiên.

Trong khi đó, ở phía đối diện, Huyền Linh vừa ra đòn xong còn chưa kịp hỏi hiệu quả thế nào thì thấy hắn đột nhiên đứng đơ người. Tưởng có chuyện gì xảy ra, cô lo lắng hỏi thăm:

– Có chuyện gì à anh?

Ở gần đó, Trâm, Hùng và hai cô bé đang chăm chú quan sát cũng nhanh chóng xúm lại gần. Là người nhanh mồm nhất bọn, Hùng vội vàng hỏi luôn:

– Sao vậy anh Tân? Tai nạn xảy ra à?

Hồi thần lại, Tân lắc đầu rồi hưng phấn đáp:

– Không có gì đâu! Anh chỉ kinh ngạc về khả năng của cái khiên thôi.

– Khả năng gì? Anh nói cho em biết đi. – Hùng hết sức tò mò hỏi ngay, những người xung quanh cũng gật đầu háo hức muốn biết.

– Từ từ… Huyền Linh, em cứ dùng hết sức tấn công liên tiếp vào khiên đi bao giờ anh bảo ngừng thì dừng lại ngay, một chút nữa là mọi người sẽ được chứng kiến điều thần kỳ… – Vẫn muốn để mọi người kinh ngạc trước khả năng của cái khiên, Tân không vội vàng giải thích mà thúc giục Huyền Linh.

– Vâng!

Thấy cuộc thí nghiệm tiếp tục tiến hành, cả bọn lập tức tản ra xung quanh, dành một khoảng không gian để Tân và Huyền Linh thoải mái hoạt động. Tất cả tập trung nhìn chằm chằm vào cái khiên với ánh mắt chờ mong, chỉ có mỗi con Lu là ngoại lệ, khi nó đã cuộn mình vào một góc trên thảm cỏ rồi ngủ say sưa.


Nhẹ nhàng đáp lời xong, Huyền Linh xuống tấn chuẩn bị. Hít sâu một hơi nén xuống bụng, cắn chặt răng, cô dồn sức vào hai cánh tay. Cảm nhận sức mạnh ngày càng bùng nổ, đến mức đỉnh điểm cô ra đòn tấn công liên tiếp.

– Bành… Bành… Bành…

Âm thanh va chạm vang lên dồn dập, tốc độ ra quyền của Huyền Linh nhanh tới mức tạo thành tàn ảnh. Càng đánh lại càng mạnh, cô cảm thấy lực đạo trong mỗi đòn tấn công của mình đã tăng đến mức tối đa. Nhưng ở vị trí tiếp xúc với cái khiên, nắm đấm của cô không cảm nhận được bao nhiêu phản lực. Điều này thật kỳ lạ, rõ ràng là đánh vào khối sắt mà cô cảm giác như đánh vào cục bông vậy.

Ở phía đối diện, Tân nhíu mày tập trung nhìn vào ba điểm màu xanh mép trên của khiên. Dưới áp lực những đòn đánh dữ dội của Huyền Linh, hai điểm rồi ba điểm dần sáng lên báo hiệu khả năng hấp thụ lực của khiên dần đến giới hạn. Tiếp nhận thêm vài quyền nữa, nhận thấy ánh sáng màu xanh ngày càng mạnh, hắn gấp gáp hô lên:

– NGỪNG!!!

Nghe hiệu lệnh của hắn, Huyền Linh dừng tay ngay lập tức. Thở ra hồng hộc, cô giải phóng năng lực rồi tò mò quan sát cái khiên. Trâm, Hùng và hai cô bé thấy vậy liền nhanh chóng xúm lại xem.

Nghiêng cánh tay trái lật mặt trước của khiên lên, Tân nhíu mày nghiên cứu. Sau khi hấp thụ một lượng lực gần đầy, bề ngoài của khiên không có gì thay đổi trừ viên đá hình thoi màu tím ở giữa trung tâm bắt đầu phát ra ánh sáng lung linh. Cái khiên bây giờ nhìn qua rất đẹp mắt, nhưng hắn ẩn cảm giác được ở trong nó ẩn chứa một nguồn sức mạnh lớn chỉ cần tác động thêm một chút là bộc phát.

Khoảnh khắc thần kỳ sắp đến, hắn hưng phấn hô lên:

– Mọi người chú ý! Chuẩn bị chứng kiến khả năng đặc biệt của chiếc khiên này.

Nói xong, hắn mang khiên chạy đến chỗ cây thông gần nhất. Vung tay, hắn ra hiệu cho mọi người tránh xa hơn một chút. Khi cảm thấy tất cả đã ở vị trí an toàn, hắn hít sâu một hơi nén xuống bụng, tụ lực, rồi vung tay đập mạnh khiên vào cái cây.

– Aaaaa! – Vừa tấn công, hắn vừa hét lên để lấy khí thế tăng cảm giác mạnh mẽ.

– BÀNH!


Đứng xung quanh, chứng kiến hành động của Tân, cả bọn tập trung cao độ căng mắt lên chuẩn bị chờ đợi điều kỳ diệu như hắn nói. Nhưng sau đòn tấn công, chờ mãi mà không thấy có gì xảy ra, cả bọn bắt đầu tỏ ra nghi hoặc. Là người chờ mong nhất, Hùng không nhịn được cất tiếng hỏi:

– Khả năng đặc biệt của cái khiên đã bộc phát chưa anh Tân?

Tấn công xong không, thấy cái khiên có phản ứng, hắn đang tìm hiểu nguyên nhân thì nghe thấy tiếng cậu em hỏi. Lúc nãy hắn nói mạnh miệng quá nên giờ cảm thấy khá lúng túng. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn kết luận chắc chắn là do cái khiên hấp thụ lực chưa đủ. Để chữa ngượng, hắn nhanh chóng lên tiếng giải thích:

– Từ từ… Chú nóng cái gì. Thêm một hai đòn nữa mới được. Giờ cứ mở to mắt lên, anh tiến hành kích hoạt cái khiên đây.

Nói xong, hắn gồng mình vận sức, chuẩn bị tung ra những đòn tấn công liên hoàn. Để tăng lực đạo, hắn dùng tay phải chống vào khiên làm trụ. Hít sâu một hơi nén xuống bụng, hắn nín thở vặn mình sang một bên để các bó cơ căng ra hết mức rồi quật mạnh cái khiên vào thân cây. (Các bạn unge hộ tác giả Thăng Thiên Họa ở Fanpage đảo 13)

– BÀNH! – Sau đòn đánh đầu tiên, Tân vừa định thu tay về chuẩn bị cho cú tiếp theo thì bất ngờ xảy ra.

– UỲNH! – Ngay khi tiếp xúc với thân cây cái khiên nhỏ bỗng bùng lên một làn sóng năng lượng hình nón màu tím lan tỏa về phía trước.

– RẮC… – Ngay tức thì, tại vị trí tiếp xúc, đoạn thân cây có kích cỡ to bằng bắp đùi người đàn ông trưởng thành va chạm với khiên bị dập nát, vỡ ra thành từng mẩu gỗ nhỏ rồi bắn theo sóng năng lượng. Kéo theo đằng sau, trong bán kính ba mét, cây cỏ bụi hoa bị thổi tung lên không trung.

– Xào xạc… Rầm…! – Mất đi một đoạn thân, nửa trên của cây gỗ đổ gập xuống.

Lăn mình sang một bên tránh né thân cây đổ, Tân kinh ngạc khó tin khi chứng kiến uy lực của chiếc khiên nhỏ. Mặc dù, hắn đã đoán trước rằng cái khiên hấp thụ nhiều lực như vậy thì phản đòn sẽ rất mạnh mẽ. Nhưng thực tế còn vượt quá tưởng của hắn vì sóng năng lượng mà khiên giải phóng gây ra sát thương trên diện rộng chứ không phải đơn mục tiêu.

Cực kì hưng phấn, hắn mỉm cười ngoái đầu lại xem mọi người phản ứng ra sao. Thấy tất cả há hốc mồm, hai mắt trợn lớn đơ người nhìn vào thành quả của mình, hắn rất hài lòng. Mang cái khiên trở lại, hắn lên tiếng hỏi:

– Thế nào! Khả năng của cái khiên được chứ?

Tỉnh táo lại đầu tiên, Hùng kích động đến khó có thể tự kiềm chế. Vội lao tới ôm chầm lấy cái khiên, câu ta bật thốt lên khen ngợi:

– Trời! Thật là vãi c*t! Cái khiên này bá cháy thật, anh tính tặng em luôn hử?


– Cút ngay! Cái khiên này không dành cho chú. Ra kia mà tự sướng một mình đi. – Biết cậu em này lại muốn đùa giỡn, đang vui nên hắn hùa theo.

– Hức hức… Anh nỡ lòng nào. Em trao hết cho anh rồi còn gì… Hức hức… – Bị Tân đẩy ra xa, Hùng thuận theo giả bộ ẻo lả như một cô gái bị ức hiếp run giọng trách móc.

– Biến ngay! Chú đừng có làm vấy bẩn tâm hồn mong manh của anh… – Rùng mình, hắn đứng cách xa Hùng một chút. Chứng kiến biểu hiện ẻo lả của cậu ta, biết là đùa nhưng hắn vẫn cảm thấy sợ hãi.

– …

Nhìn Tân và Hùng làm trò, Trâm, Huyền Linh và hai cô bé dần thoát khỏi trạng thái ngây người. Chứng kiến cái khiên nhỏ bé như món đồ chơi, vậy mà lại có thể phát ra uy lực đáng sợ kinh hồn ai cũng giật mình. Biết được khả năng của cái khiên, mấy cô gái liền hứng thú bừng bừng quây quanh hắn lấy cái khiên truyền tay nhau ngắm nghía lại lần nữa.

Vài phút hưng phấn qua đi, Tân không vui đùa với Hùng nữa mà bắt đầu nhíu mày suy nghĩ. Chiếc khiên nhỏ này đúng là tốt thật, nhưng lại không thích hợp để hắn sử dụng. Nó quá nhỏ so với kích cỡ cần thiết để một người trưởng thành cầm và không phù hợp với khả năng võ thuật cần di chuyển cơ động cao của hắn. Huyền Linh cũng không cần thiết phải dùng đến cái khiên này, năng lực của cô ấy đã tạo ra cái khiên tốt nhất rồi. Cho nên, chỉ còn Thương và An Nhiên là phù hợp để mang khiên. Mà trong khi đó, An Nhiên đã có vũ khí riêng của mình, lại là loại tầm xa nữa nên cũng chẳng cần món đồ này.

Ngẫm đi, ngẫm lại hắn thấy trao cái khiên cho Thương là đúng đắn nhất. Em ấy bây giờ vẫn còn chưa có vũ khí, đang rất cần một thứ gì đó thuận tay. Cái khiên này không chỉ tương xứng về kích cỡ, hình dáng với cơ thể Thương, mà nó còn có thể kết hợp rất tốt với năng lực thể chất đặc biệt của em. Trước khi lâm chung, bà của em đã nhắn nhủ hắn phải bảo vệ em thật tốt. Và cái khiên này là thứ tốt nhất hắn có thể dành cho em bây giờ.

Làm xong quyết định trong đầu, Tân tiến tới trước mặt Thương. Ngồi xuống, hắn xoa nhẹ mái tóc bạch kim trên đầu em rồi khẽ nói:

– Anh có mòn quà tặng em này!

– ——OoO——-

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.