Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 86


Bạn đang đọc Mạt Thế Tái Khởi Động – Chương 86


Lâm Siêu không lựa chọn sử dụng luôn nguồn nhiên liệu của đoàn thú địa long, anh đoán chừng lần này mình tiến hóa thì sẽ tạo ra một chấn động tương đối lớn.

Vì không muốn có quá nhiều người biết đến nên anh đợi tới khi chuẩn bị rời căn cứ, lúc trên đường đi hoàng dã thì tìm cơ hội để uống.
Tiếp đó, đã đến lúc phải rời đi.
Vù vù!
Hàng loạt âm thanh vù vù từ bô xả khí vang lên, một chiếc xe tăng màu xanh lá nhanh chóng đi tới, dừng lại ở làn đường quy định bên cạnh Lâm Siêu.

Một người từ ghế phụ cạnh tài xế nhảy ra, chính là Sở Sơn Hà.
Anh ta đi ra sau buồng xe, đưa tay lấy một thứ, cơ bắp trên toàn thân lập tức nổi lên, gân xanh trên cổ cũng lộ rõ.

Nụ cười trên gương mặt vẫn giữ rất miễn cưỡng.

Anh ta hừ nhẹ, di chuyển cơ thể từng bước một, cầm theo vật đó tới trước mặt Lâm Siêu.
Chính là cổ súng Minh!
“Phù!” Sau khi chờ Lâm Siêu tiện tay nhận lấy Minh, Sở Sơn Hà lập tức giống như trút được gánh nặng, thở nhẹ ra một hơi, hụt hơi nói: “Lần sau đừng lấy nó ra nữa.

Lúc ấy anh không biết có tới bảy tám tên người tiến hóa đánh cận chiến hệ năng lượng thiên phú, chúng cùng nhau hợp sức nên anh mới miễn cưỡng rút súng ra.”
Lâm Siêu nhìn anh ta với vẻ kỳ quái, nói: “Anh không tham gia vào kế hoạch tạo Thần sao, sao thể chất vẫn kém như vậy?”

Khóe miệng Sở Sơn Hà hơi giật giật, lắc đầu thở dài nói: “Đừng nói nữa, tham gia vào kế hoạch tạo Thần thì sẽ bị cấy vào cơ thể một thứ gì đó, nghĩ tới đã thấy chán ghét rồi.

Anh đừng thấy tôi có dáng vẻ chỉ huy như vậy, nhưng thực ra tôi đặc biệt lười biếng.

Ban đầu khi chỉ là một đản tử mới, tôi đã là một cái gai có tiếng trong lớp.

Tôi không muốn làm thần tượng gì đó đâu, không khác gì người máy cả.

Đúng rồi, nói tới người máy, binh khí của đám người điên kia giống như chế tạo một loại người máy nào đó, sẽ đưa vào tiền tuyến để chiến đấu, nghe nói có vẻ lực sát thương rất mạnh.”
Lâm Siêu khẽ mỉm cười, hiện tại ngay cả di tích lịch sử đầu tiên như căn cứ Viêm Hoàng còn không kiểm soát xong, sử dụng khoa học kỹ thuật ngày xưa để chế tạo binh đoàn người máy thì cũng chỉ là ngụy trang thêm các tính năng máy móc chiến đấu thôi.

Sức chiến đấu chắc không khác biệt với mười lần người tiến hóa lắm, không có ích gì cả.
“Tôi phải đi rồi.” Lâm Siêu vỗ nhẹ vào vai anh ta, khẽ cười nói: “Tôi giao chị tôi cho anh chăm sóc, đừng khiến tôi thất vọng.”
Sở Sơn Hà hơi sửng sốt, kinh ngạc nói: “Anh phải rời đi sao? Đi đâu? Tại sao đột nhiên nghĩ tới việc rời đi, phải rời đi trong bao lâu?”
Lâm Siêu mỉm cười nói: “Đi ra ngoài lăn xả một thời gian rồi sẽ trở lại.”
“Như vậy sao, không thành vấn đề, yên tâm đi, tôi khẳng định sẽ nuôi chị anh trở nên mập mạp, ha ha…” Sở Sơn Hà vỗ ngực cười nói toe toét.
Trong đầu Lâm Siêu không khỏi hiện lên hình ảnh mơ hồ hơi mập mạp của Lâm Thi Vũ… lắc đầu… Thương trường vẫn trên lưng, nói: “Chào hỏi Tư lệnh giúp tôi.”
“Chuyện nhỏ.” Trên gương mặt của Sở Sơn Hà hiện lên mấy phần trịnh trọng, nói: “Ngược lại là anh, ở bên ngoài hãy cẩn thận một chút.”

Lâm Siêu phất phất tay, cáo biệt anh ta, sau đó đi tới điểm hội hợp ở tường rào căn cứ, trừ Phạm Hương Ngữ và Hắc Nguyệt đang ở bên ngoài thì còn có Vưu Tiềm ở đây.
“Anh muốn đi theo?” Lâm Siêu hơi nhíu mày, lần này xuất hàng, anh chỉ cho phép Phạm Hương Ngữ và HẮc Nguyệt đi cùng.

Phạm Hương Ngữ là người riêng của anh, chắc chắn sẽ mang theo bên người.

Hơn nữa cô ta còn là người điều khiển được xác thối, nếu như không có anh áp chế, không chừng sẽ gây náo loạn.

Còn Hắc Nguyệt, năng lực đặc thù của cô ta cũng hữu dụng với lần xuất hành này, anh cũng muốn dẫn đi theo.
Mặc dù năng lực của Vưu Tiềm cũng rất đặc thù nhưng thuộc về dạng sinh tồn, không dẫn đi theo cũng không có vấn đề gì.
“Dĩ nhiên.” Vưu Tiềm bày dáng vẻ cười đùa cợt nhả, nói: “Tôi đã nhận định lão đại.

Bất kể anh có đi đâu thì tôi cũng muốn đi theo.

Anh dẫn tôi đi cùng đi.”
Hai tay Phạm Hương Ngữ khoanh trước ngực, gãi đúng chỗ ngứa, bĩu môi nói: “Đừng nói dễ nghe như vậy chứ, tôi thấy anh là sợ một mình ở lại trong căn cứ, ngày nào đó vô tình bị điều tới tiền tuyến chiến đấu, cho nên mới muốn đi theo chúng tôi, tiếp tục được bảo vệ.”
Vưu Tiềm giận dữ nói: “Cô ngậm máu phun người…”
Phạm Hương Ngữ bĩu môi nói: “Yên tâm đi, nhìn anh đáng thương như vậy rồi, bổn tiểu thư sẽ che chở cho anh một chút, cơ mà anh phải ngoan ngoãn nha.”

Vưu Tiềm mừng rỡ nói: “Tôi chắc chắn sẽ nghe lời, tôi đảm bảo!”
Hắc Nguyệt đỡ trán, một phen cứng họng.
Lỗ tai Lâm Siêu bỗng dưng hơi động động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người quen thuộc đang chạy thật nhanh tới, chính là Lâm Thi Vũ.
“Tiểu Siêu!” Sau khi Lâm Thi Vũ thấy Lâm Siêu, ánh mắt sáng lên, mũi chân như thoáng qua vệt điện quang, tốc độ bỗng dưng tăng lên, trong nháy mắt đã tới trước mặt đám người Lâm Siêu, thở hồng hộc nói: “Cuối cùng cũng đuổi kịp.

Tiểu Siêu, em lại muốn đi mà không nói tiếng nào sao, chẳng lẽ lại như vậy à?”
Lâm Siêu có hơi không nói nên lời, anh không phải người giỏi nói từ biệt, cho nên muốn đi mà không nói lời gì, không nghĩ rằng là chạy không thoát.
“Tại sao không thể dẫn chị đi cùng?” Lâm Thi Vũ nắm lấy quần áo Lâm Siêu, thở phì phò trợn mắt nhìn anh, trong hốc mắt đã dâng lên một màng hơi nước.
Lâm Siêu khẽ thở dài, vuốt mái tóc tơ mềm mại của chị, nói: “Lần này nơi muốn tới quá nguy hiểm, em không có cách nào để đảm bảo an toàn cho chị.”
“Em muốn đi đâu?” Lâm Thi Vũ giật mình trong lòng, vội vàng nhìn chằm chằm vào anh.
Vưu Tiềm giống như sợ bắn lên, khẩn trương nhìn Lâm Siêu.
Lâm Siêu nhẹ giọng nói: “Nơi đó gọi là Thâm Uyên khu, quái vật ở trong đó to mạnh hơn rất nhiều lần so với các tỉnh thành khác.

Giống như thâm nhập vào căn cứ của cự xà lần này, sẽ gặp trong khu đó rất thường xuyên.

Thậm chí quái vật ở đó còn mạnh hơn so với cự xà…”
Sắc mặt Lâm Thi Vũ trắng nhợt, nói: “Sao lại phải tới nơi nguy hiểm như vậy.

Không được, chị nhất định phải đi cùng em.

Nếu như em cảm thấy chị phiền phức thì lập tức đưa chị vào không gian độc lập là được rồi, chị sẽ nghe lời.”

Trong lòng Lâm Siêu có hơi xao động, anh khẽ lắc đầu, nói: “Nếu như em chết, không gian độc lập cũng không có cách nào mở ra từ bên trong, chị sẽ uổng công chôn theo em đó.”
Lâm Thi Vũ níu chặt quần áo của anh, nước mắt chảy ào ra từ trong hốc mắt lăn xuống, nói: “Nếu như em chết thì chị sống còn có ý nghĩa gì, chị cũng chỉ có mỗi em thôi.

Nếu như em chết, chị tuyệt đối sẽ không sống một mình!”
Lâm Siêu không khỏi ngẩn người, theo bản năng nói: “Vì sao?”
“Vì sao hả?” Lâm Thi Vũ ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt mơ hồ ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào: “Bởi vì, em là người thân duy nhất của chị đó.”
Trong lòng Lâm Siêu hơi xúc động, anh xuất thân từ trong mạt thế.

Từ khi có trí nhớ tời giờ đã không có cha mẹ, tự khắc cũng không có anh chị em gì cả.

Giá trị của thứ gọi là “Tình thân” ở trong mạt thế không bằng một chiếc Hắc Diện Bao, hoặc một chiếc Can Bính đắt tiền.
Anh đã nhìn thấy rất nhiều người di dân thời tận thế, những đứa trẻ trong những gia đình dưới đáy của thời tận thế mà nói, chẳng qua cũng chỉ là “hàng hóa” để trao đổi thức ăn.
“Tình thân” giống như câu chuyện cổ tích trong thời mạt thế, là một loại độc dược phát tác chậm.

Một khi đã bị nó hấp dẫn, có khát vọng có được nó thì sẽ rất nhanh phát hiện mình bị rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Hóa ra đây chính là thứ “Tình thân” mà chỉ tồn tại trong xưa nay đó sao?
Lâm Siêu bất chợt phát hiện, một số câu chuyện cổ tích có vẻ cũng không hoàn toàn là giả dối.

Nó thực sự tồn tại nên mới được truyền lại cho đời sau.
Cúi đầu nhìn cô gái đang khóc thầm đến thương tâm này, Lâm Siêu đột nhiên cảm giác được ôm cô ấy có lẽ là một chuyện tốt đẹp..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.