Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 72


Bạn đang đọc Mạt Thế Tái Khởi Động – Chương 72


Những quả đạn đại bác giống như những ngôi sao đen rơi, dội ầm ầm vào khoang sau của chiếc xe cải tiến.

Lực sát thương cực mạnh có thể dễ dàng làm nổ chiếc xe, nhưng lại không gây tổn thương lớn cho lớp vỏ giáp hợp kim của chiếc xe cải tiến màu trắng này.

Tuy nhiên cú va chạm không quá mãnh liệt lại khiến cho tốc độ xe mất cân bằng, bánh xe trơn trượt trên tuyết và giảm nhanh tốc độ.
Chiếc xe việt dã màu đen tựa như mãnh thú khổng lồ, một tiếng gầm rú trầm thấp vang lên trong bô khí, rồi nhanh chóng truy kích tới.
Bùm bùm!
Mấy vị Đại tướng xếp hàng ngồi sau xe cải tiến màu trắng, móc súng lục bắn trả từ cửa kính về phía sau.

Ánh đạn bay bắn nhanh vào lớp vỏ giáp hợp kim của xe việt dã màu đen, loé lên tia lửa nhưng cũng không gây ra ảnh hưởng lớn gì.
Hai chiếc xe cải tiến truy đuổi nhau trên nền tuyết.

Tư lệnh Hứa nhìn tình hình giằng co không ngừng nghỉ, lạnh lùng nói: “Sơn Hà, ra tay đi.”
Trong đôi mắt của Sở Sơn Hà loé lên ánh sáng rồi mở nóc xe ra.

Anh ta chuyển chế độ điều khiển bằng tay sang tự động lái, cả người đứng lên từ ghế ngồi, nắm chặt quả đấm gầm nhẹ.

Bắp thịt toàn thân nhô lên, giống như một cột điện sắt, còn những đường cơ bắp thịt như sừng rồng phủ đầy thân anh ta.

“Chết đi.”

Sở Sơn Hà gầm nhẹ, phút chốc lao vùn vụt từ chiếc xe việt dã cải tiến màu đen, giống như một con quái vật hình người phi tới chiếc xe cải tiến màu trắng.
Bùm!
Bàn chân giẫm lên nóc xe trắng, anh ta gầm nhẹ, nắm lấy cánh tay đưa ra bên ngoài cửa xe để bắn của một vị Đại tướng.

Mặt ông ta đầy kinh hoàng, muốn đóng cửa sổ chống đạn lại, ông ta tin là cho dù thể chất của Sở Sơn Hà có đạt tới mười phần thì cũng không có cách nào để công phá cửa sổ chống đạn.
Nhưng Sở Sơn Hà không cho ông ta cơ hội, bắt lấy cánh tay ông ta và bị kéo vào trong, toàn bộ cánh tay bị vặn gãy rồi toạc ra.

Máu tươi bắn đầy lên mặt Sở Sơn Hà, kinh mạch trên cánh tay bị đứt như những xúc tua, máu tươi theo mạch rơi xuống nền tuyết kiều diễm như hoa mai.
“Mở!”
Sở Sơn Hà nắm chặt quả đấm, gân xanh chằng chịt trên nắm tay, toát ra một khí thế cháy bỏng, da cũng trở nên đỏ thẫm như máu, anh ta gầm nhẹ rồi đánh ra một quyền.
“Bụp!”
Cửa kính xe bị đánh lõm dần nứt ra.
Mấy vị Đại tướng bên trong xe bị doạ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không nghĩ rằng sức lực của Sở Sơn Hà lại kinh khủng tới vậy, có thể đánh vỡ cửa sổ chống đạn.
Sở Sơn Hà giống như con nhện bám trên xe cải tiến màu trắng, điên cuồng đập phá, sức tấn công va đập mạnh khiến xe lắc lư từ đông sang tây, trượt qua trượt lại trên nền tuyết.
Xe việt dã cải tiến màu đen nhanh chóng tới ép gần, hai chiếc xe ngang hàng trên một tuyến đường.
Cửa kính ghế ngồi phụ cạnh tài xế của xe trắng bỗng mở ra, khuôn mặt thâm trầm của tư lệnh Hà lộ dần.

Ông ta nghiêng đầu nhìn Tư lệnh Hứa ngồi ở ghế cạnh tài xế trên xe việt dã màu đen, giọng lạnh như băng, nói: “Ông muốn đuổi cùng giết tận sao?”
Tư lệnh Hứa cười nhạt, nói: “Đều là bạn cũ nhiều năm, ông hẳn là hiểu ta, ta không phải ông, chẳng qua ta chỉ muốn mời ông về ôn chuyện cũ một lúc mà thôi.”
Tư lệnh Hà cúi đầu yên lặng lúc lâu rồi mới nói: “Ta thua rồi, để ta đi đi, ta tuyệt đối không xâm phạm căn cứ nữa.”
Tư lệnh Hứa cười nhẹ, nói: “Còn nhớ năm mươi năm trước, ba chúng ta lần đầu tiên gặp nhau.


Khi đó lão Quách còn là một con mọt sách, cả ngày chỉ biết nghiên cứu cái này, nghiên cứu cái kia.

Mà ta, từ nhỏ đã không đọc sách gì, nhà cũng nhiều con, không có cách nào nuôi nổi nên đã đưa ta tới bộ đội.

Ta gia nhập bộ đội, ban đầu cũng chỉ vì là có miếng ăn, có thức uống, có thể sống được.

Nếu như có năng lực… còn có thể kiếm chút ít cho gia đình.”
“Chỉ có ông.” Ông ta chuyển ánh mắt, liếc nhìn Tư lệnh Hà, nói: “Ông trái ngược hai chúng tôi, ông đầu quân vì để làm quan, làm tướng quân.

Ông là người có tiền đồ nhất trong ba chúng ta, là người đầu tiên lên làm Thiếu uý… Ông chính là Thiếu Úy, người đầu tiên lên Thiếu tá cũng là ông, người đầu tiên làm Thượng tướng cũng là ông.”
“Tôi và lão Quách vẫn rất ngưỡng mộ ông, bội phục ông, nhưng mà…” Ông ta cười chế giễu rồi nói: “Năm tháng cũng không tha cho ông.

Nếu như là vài chục năm trước, có thể ta cũng dại khờ mà thả ông đi, khuyên ông giác ngộ.

Nhưng bây giờ, lão Hà à, chúng ta đều già rồi, đều đã nhìn thấu đã, buông bỏ đi.

Chúng ta không vượt qua được đâu, thế giới này là của thế hệ trẻ, chúng ta cũng nên rút lui thôi.”
Ánh mắt lão Hà chợt sắc bén, giống như chim ưng lạnh lùng nhìn ông ta, nói: “Nếu như tai họa không tới, tôi cũng đã chuẩn bị về hưu.


Nhưng hiện tại, một thế giới mới đang đến, đây là cơ hội mà ông cho tôi.

Hơn nữa, nghe nói ông đã nghiên cứu đã cách nào đó biến người thường thành người tiến hóa.

Chỉ cần thành người tiến hóa, tuổi thọ tăng, sao chúng ta phải chọn buông bỏ? Ai mà chưa từng trải qua tuổi trẻ chứ, nhưng những người trẻ này đã trải qua tuổi già sao? Tôi không thấy rằng giao căn cứ cho người khác tiếp quản có thể thay đổi phát triển hơn so với tôi tiếp quản.”
Vẻ mặt hồi tưởng của Tư lệnh Hứa dần thu lại, thần sắc khôi phục vẻ lãnh đạm, nói: “Bất luận người nào cũng có thể nắm giữ căn cứ, chỉ có ông là không được.”
Đôi mắt tư lệnh Hà lóe lên ánh lạnh lùng, nhìn chòng chọc ông ta, nói: “Tại sao?”
Tư lệnh Hứa nhìn thẳng vào mắt ông ta, nói: “Vì ông quá ngang ngược, đa nghi, dã tâm lớn.

Nếu để ông nắm giữ căn cứ thì tôi với lão Quách cũng không có đường sống.

Tôi không tranh với ông vì chính mình, mà là vì lão Quách, vì con gái của tôi.”
Tư lệnh Hà nhìn lại ông ta, sau đó bỗng nhiên cười khẽ: “Ông vẫn giả dối như vậy, giả từ bi! Nói thật cho ông biết rằng thật ra tôi đã đoán được con át chủ bài của ông từ hôm qua rồi.

Hơn nữa tôi còn biết tướng Sa chính là người ông đã xếp bên cạnh tôi nhiều năm qua.”
Sắc mặt Tư lệnh Hứa hơi thay đổi, nói: “Ông có ý gì?”
Khóe miệng tư lệnh Hà lộ ra nụ cười lạnh lùng, nói: “Việc gì nên sắp xếp, tôi đã sắp xếp xong xuôi cả rồi.

Ông chắc chắn không nghĩ rằng với tính cách của tôi, tôi thực sự lấy bản thân,mình ra làm mồi nhử.

Ban đầu biệt danh mà tôi có được ở biên giới là “Lang”.

Ông biết tại sao không? Vì dù tôi có chết thì cũng sẽ kéo theo cả đám người đi theo.


Lần này tôi thua trong tay ông và lão Quách.

Mặc dù tôi bại nhưng tôi sẽ vẫn thống trị thế giới mới này, trở thành chúa tể.

Không phải hôm nay ông muốn tuyên bố kỷ nguyên mới được thành lập sao, tôi với ông qua lại nhiều năm, tôi đã sớm chuẩn bị một món quà lớn.

Chỉ sau mấy tiếng nữa, các người sẽ nhận được thôi.”
Sắc mặt tư lệnh Hứa thay đổi nhanh chóng, thâm trầm nhìn ông ta, nói: “Ông đã làm gì Tiểu Sa?”
“Đương nhiên là giết.” Tư lệnh Hà cười nhạt, nói: “Người phản bội tôi còn có kết cục tốt sao?”
Tư lệnh Hứa hít một hơi thật sâu, ông ta cúi đầu, dùng sức nắm chặt tay.

Sau đó, từ yết hầu phát ra giọng nói già nua khàn đặc, mang theo sát khí nồng nặc không gì sánh bằng, nói: “Bắt lại.”
Hai tướng quân ngồi phía sau buồng lái đột nhiên mở rộng mui xe, nhảy tới chiếc xe cải tiến màu trắng, tất nhiên cả hai người cũng là người tiến hóa.
Dưới sự kết hợp tấn công của cả ba người tiến hóa, chiếc xe cải tiến màu trắng bị ép dừng dài rất nhanh sau đó.

Tuyết trắng như lông ngỗng rơi xuống, từ trên cao nhìn xuống, vệt đen do hai chiếc xe tạo ra song song kéo dài tới tận chân trời xa.

Trong tuyết trắng mờ ảo là bóng dáng đen mơ hồ của căn cứ.
Tuyết nhỏ dần cho tới khi ngừng rơi hẳn.
Chỉ còn vài chục phút nữa tới lúc diễn thuyết bắt đầu.
Lâm Siêu nhìn thấy đám mây đen trên bầu trời, tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng khí trời vẫn chưa quang đãng.

Giống như chỉ dừng lại thời khắc ngắn ngủi để chuẩn bị cho một cơn bão tuyết cuồng bạo hơn nữa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.