Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 16


Bạn đang đọc Mạt Thế Tái Khởi Động – Chương 16


Có tiếng súng nổ rất rát, tiếng vỏ đạn bắn ra, cộng thêm âm thanh chói tai được tạo ra do phát bắn ma sát với sắt thép, tiếng ồn này đến từ không trung!
Sở Sơn Hà và sĩ quan Tiểu Tống hơi sững người, tiếng súng à? Sao họ không nghe thấy vậy?
Trong lúc mọi người đang thắc mắc thì bỗng nhiên trên bầu trời xa xa vọng tới tiếng cánh quạt xé gió vù vù từ xa tới đây, trên bầu trời xuất hiện một chấm đen, phía đằng sau có một chấm đen nhỏ theo sát.

Sở Sơn Hà phóng mắt nhìn ra xa một lát mới chắc chắn là máy bay trực thăng, ngạc nhiên nói: “Họ tới rồi.


Lâm Siêu nhìn chằm chằm hai chấm đen, nói: “Đừng thò đầu ra vội, hai chiếc máy bay trực thăng này đang quyết chiến với nhau, chúng ta ở dưới mặt đất, rất dễ bị liên lụy.


“Quyết chiến với nhau?” Sở Sơn Hà ngạc nhiên.

Lâm Siêu không trả lời anh ta mà chỉ nắm chặt khẩu súng lục.

Rất nhanh, hai chiếc máy bay trực thăng bay tới phía trên đầu họ, chiếc trực thăng bay trước lượn vòng trên không, vừa tránh né những phát bắn từ phía chiếc trực thăng bay đằng sau vừa vòng quanh phía trên quảng trường.

Sở Sơn Hà trông thấy ở rìa chiếc trực thăng bay đằng trước có một thanh niên ôm cây súng máy, anh ta lập tức vui mừng nói: “Là Lôi Tử, anh ấy đến rồi!”
Mắt Lâm Siêu sáng lên, anh hỏi: “La Lôi?”
Sở Sơn Hà ngạc nhiên nhìn anh: “Sao anh biết?”
Lâm Siêu thầm nghĩ, quả nhiên, La Lôi này chính là người bị lợi ích ăn mòn, gài bẫy hãm hại Sở Sơn Hà, hiện tại là thời kỳ đầu tận thế, anh ta vẫn đang là anh em của Sở Sơn Hà.


“Chiếc trực thăng đằng sau kia hình như là kẻ thù của anh ta.

” Lâm Siêu để tay lên cằm, nói: “Phá huỷ nó chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?”
Sở Sơn Hà cũng nhìn thấy hai chiếc trực thăng đang quyết chiến với nhau, sắc mặt anh ta khá khó coi, anh ta nói: “Chắc chắn là những người khác trong quân đội biết tôi bị mắc kẹt ở đây nên tranh thủ cơ hội ngăn cản, chết tiệt! Người anh em Lâm Siêu, anh có biện pháp gì phá huỷ nó?”
Lâm Siêu giơ súng lục lên, nói: “Dùng cái này là được.


“Súng lục?” Sở Sơn Hà và sĩ quan Tiểu Tống nhìn anh bằng vẻ mặt kỳ lạ, nếu như không phải đã được chứng kiến thân thủ và kỹ thuật lái xe thần kỳ của Lâm Siêu, họ gần như chẳng muốn để ý đến anh nữa.

Súng lục bắn máy bay trực thăng?
Chuyện như vậy chỉ có trong phim truyền hình, chưa kể tới chuyện có nhắm trúng được không, cho dù có thể nhắm trúng… thì tầm sát thương của khẩu súng này chỉ khoảng 50 mét, nằm ngoài khoảng cách này, động năng sẽ yếu đi, sức công phá giảm, hai chiếc máy bay trực thăng kia ít nhất đang ở độ cao tương đương tầng 40, khoảng cách vượt quá 60m, cho dù bắn trúng cũng không hề có sức công phá gì hết.

Huống hồ, một viên đạn thì có thể gây ra bao nhiêu hư tổn cho một chiếc máy bay trực thăng đây?
Gầm dưới của máy bay trực thăng có thép tấm, dù cho bị bắn trúng trong tầm bắn 30m thì cũng chỉ có thể tạo thành một vết đạn nhỏ, muốn bắn rơi máy bay trực thăng quả là chuyện nằm mơ giữa ban ngày!
Lâm Siêu nhìn ra suy nghĩ của hai người, anh không giải thích mà trực tiếp bám theo đường ống nước của tòa nhà này leo lên trên, nhanh nhẹn như một con khỉ, chẳng mấy chốc đã leo lên tới tầng mười mấy trên cùng.

Sĩ quan Tiểu Tống ngạc nhiên ra mặt, lẩm bẩm nói: “Anh ấy là Spider-Man đầu thai hay sao?”
Sở Sơn Hà cười khổ, nói: “Đứng trên mái nhà đúng là vừa tầm bắn nhưng đạn chỉ gây được thiệt hại rất nhỏ cho trực thăng, đành phải gửi gắm hy vọng Lôi Tử có thể xử lý được chiếc trực thăng này vậy, tôi muốn xem xem rốt cuộc là ai nhằm vào tôi!”
Lúc này, Lâm Siêu đã leo lên tới mái nhà, trên tầng thượng của tòa nhà này có một con xác thối đang lảng vảng, Lâm Siêu sử dụng ánh sáng chiết xạ, ẩn cơ thể của mình đi, trốn vào một góc trên nóc nhà.


Quan sát hai chiếc máy bay trực thăng quyết chiến với nhau.

Một phút sau, Lâm Siêu chính thức lên đạn, nhắm bắn vào bình xăng của chiếc trực thăng đằng sau, quả quyết bóp cò!
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Ba phát liên tục!
Phản lực của súng lục được Lâm Siêu phân tán toàn bộ bằng một tay, anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy bình xăng của chiếc trực thăng bay đằng sau đã bắt đầu rỉ xăng ra ngoài, những giọt xăng màu vàng như nước tiểu bay xuống theo một đường vòng cung nhỏ.

Tới rồi.

Lâm Siêu biết kết quả thắng bại đã chắc chắn, lập tức bám đường ống nước trở về dưới tầng.

Sở Sơn Hà để ý thấy bình xăng của chiếc trực thăng thứ hai đã bị thủng, anh ta kinh ngạc nhìn Lâm Siêu, nói: “Làm sao anh làm được điều này, với vỏ thép của chiếc trực thăng này, không dễ gì bắn thủng được nó bằng đạn.


Lâm Siêu gật đầu nói: “Cho nên tôi mới bắn ba viên đạn.


“Ba viên?” Sĩ quan Tiểu Tống không hiểu.

Lâm Siêu nhìn anh ta một cái, nói: “Chỉ cần bắn ba viên đạn bắn trúng cùng một chỗ là có thể bắn thủng.



Sở Sơn Hà ngạc nhiên ra mặt, nói: “Điều này sao có thể, chiếc trực thăng này đâu có đứng im, cho dù nó đứng im thì muốn bắn ba phát trúng cùng một chỗ là rất khó, một vài tay súng thần thiện xạ trong quân đội có thể bắn trúng hồng tâm liên tục nhưng hồng tâm còn có đường kính rộng ba tấc, khác hoàn toàn với chuyện bắn trúng cùng một điểm, hơn nữa, máy bay trực thăng còn lắc lư liên tục!”
Lâm Siêu gật đầu nói: “Cho nên tôi mới mất một phút để quan sát.


Sở Sơn Hà hoàn toàn không nói được gì nữa.

Sĩ quan Tiểu Tống bật ngón tay cái, nói: “Tôi lớn tới chừng này, lần đầu tiên biết thế nào là thiên tài, đây mới thực sự là tay súng thần thiện xạ, chỉ mất một phút để quan sát đã có thể phân tích được chuyển động của trực thăng, chậc chậc…”
Lúc này, sau khi chiếc trực thăng thứ hai bị thủng bình xăng, chiếc trực thăng thứ nhất chớp thời cơ, tấn công mạnh bằng hỏa lực, phi công ở buồng lái lập tức bị dính đạn, chiếc trực thăng lắc trái lắc phải rồi rơi xuống.

Đùng!
Chiếc máy bay trực thăng rơi xuống quảng trường, cánh quạt cắm xuống đất gãy đôi, vạch ra vài vết cứa sâu trên nền quảng trường.

Tiếng động ầm ầm này thu hút toàn bộ bọn xác thối ở xung quanh tới gần, hai người máu me đầy đầu leo ra khỏi chiếc trực thăng, ngập tràn hoảng sợ trên khuôn mặt, bị bọn xác thối đen sì nhấn chìm, hét lên vài tiếng kêu thảm thiết, sau đó nhanh chóng không còn động tĩnh gì nữa.

Lúc này, chiếc trực thăng đầu tiên trên trời từ từ thả thang cứu hộ xuống.

Hai bác sĩ và một nữ y tá kích động ra mặt, họ đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi, lo lắng đề phòng suốt chặng hành trình, giờ cuối cùng cũng được an toàn.

Sở Sơn Hà vỗ vai Lâm Siêu, ánh mắt phức tạp, nói: “Người anh em Lâm Siêu, anh là nhân tài, sau này nếu có khó khăn, nhất định phải tới tìm tôi!”
Lâm Siêu gật đầu.

“Tôi đi đây.


” Sở Sơn Hà là người cuối cùng túm lấy thang cứu hộ, máy bay trực thăng mang người bay lên, anh ta nói to: “Anh nhất định phải sống sót đấy!”
Sĩ quan Tiểu Tống cũng nói to: “Lần sau gặp nhau, tôi sẽ làm món ngon sở trường của tôi cho anh ăn!”
Lâm Siêu tức giận trợn mắt, ồn ào quá vậy, không sợ gọi bọn xác thối tới à?
Anh phẩy tay áo, quay đầu bỏ đi.

Sở Sơn Hà và sĩ quan Tiểu Tống có phần không còn gì để nói, không ngờ cảnh tượng ly biệt giàu cảm xúc như vậy lại bị Lâm Siêu làm hỏng, thực sự là phá hoại bầu không khí.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
La Lôi kéo Sở Sơn Hà lên máy bay trực thăng, anh ta liếc nhìn hướng Lâm Siêu rời đi với ánh mắt kỳ lạ, hỏi: “Người đó là ai vậy? Sao không đi cùng các anh? Vừa rồi hình như là anh ta bắn thủng bình xăng của chiếc trực thăng kia khiến phi công bối rối nên tôi mới có cơ hội phá hủy nó.


Sở Sơn Hà thở dài nói: “Anh ta tên là Lâm Siêu, là một người anh em tôi mới quen, anh ta vừa mới cứu tôi một mạng, tôi mời anh ta gia nhập quân đội nhưng anh ta không đồng ý, thật là đáng tiếc.


“Cứu được anh à?” La Lôi ngẩn ra, thái độ lập tức trở nên trịnh trọng, anh ta nói: “Là anh em của anh thì cũng là anh em của tôi, nếu như sau này có gặp lại anh ta, tôi nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ!”
Sở Sơn Hà gật đầu, đưa mắt nhìn xác chiếc trực thăng bị rơi, ánh mắt trở nên lạnh lùng, anh ta hỏi: “Là ai đối phó tôi vậy?”
“Là tên khốn Bạch Phàm!” Ánh mắt La Lôi bốc lên lửa giận: “Bọn này là do anh ta phái tới, hiện tại quân đội rất hỗn loạn, rất nhiều tướng quân dẫn lính của mình rời khỏi quân ngũ, ý đồ tự tách ra làm vua, chỉ có cụ tư lệnh và một số tướng lĩnh luống tuổi là vẫn còn ở lại trong quân đội, không muốn bôn ba.


“Tự tách ra làm vua?” Sở Sơn Hà cười khẩy hai tiếng.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.