Mạt Thế Phu Phu Hiện Đại Làm Ruộng Hằng Ngày

Chương 17: Điện Thoại


Bạn đang đọc Mạt Thế Phu Phu Hiện Đại Làm Ruộng Hằng Ngày – Chương 17: Điện Thoại


Sau khi ăn xong thịt kho tàu Cố Trọng Cảnh làm, tất cả trẻ con trong viện đều thành fan cuồng của Cố Trọng Cảnh, nhớ mãi không quên ngày ngày vây quanh Mạnh viện trưởng hỏi bao giờ anh Cảnh lại nấu thịt.

Mà Cố Trọng Cảnh được bọn họ nhắc tới, căn bản là không có thời gian mỗi ngày làm cơm, bây giờ hắn dùng tất cả thời gian rảnh cho không gian, nào có thời gian nấu ăn cho mọi người, kẹo với bánh ngọt ngược lại lại hay mua.

Dựa theo lời đã nói cùng Lưu Quốc An nói, Cố Trọng Cảnh phân nhóm đem các loại rau hắn muốn trồng xuống, sau đó thuê một cái kho ở khu vực nội thánh thứ sáu bên cạnh khu thứ năm, chia lô thu hoạch rau để vào kho, cách một ngày để Lưu Quốc An đến lấy một lần
Gần đây Lưu Quốc An mặt mày rạng rỡ, mỗi lần gặp gỡ đều là không thể càng khách khí hơn nữa.

Toàn Vị Trai của khu nội thành thứ năm gần đây buôn bán bùng nổ, trong vòng nửa tháng lượng khách tăng gấp vài lần, đều là do các loại rau rưa tươi mới mà Cố Trọng Cảnh cung cấp.

Trước đây các món thịt được gọi nhiều nhất giờ cũng thay đổi rồi, đổi thành các loại rau dưa, quản lý Tôn Tần mỗi ngày đều cười đến không khép nổi miệng.

Mỗi cuối tháng các đại chi nhánh đều phải nộp doanh tiêu cho tổng bộ, đừng cái này để tính hoa hồng cho quản lí của các chi nhánh, sinh ý của nhà hàng càng tốt, hoa hồng Tôn Tần được chia càng nhiều, hắn sao không cao hứng cho được.

Làm hắn vui sướng nhất chính là, ông chủ Tề Huy Dương hình như cũng quan tâm tình hình của khu nội thành thứ năm này, để trợ lí gọi đến một cú điện thoại, nói là qua mấy ngày nữa sẽ đến bên này thị sát.


Vì vậy Tôn Tần mạnh mẽ căn dặn Lưu Quốc An ngàn vạn không thể để mất thần tài Cố Trọng Cảnh được, nhà cung cấp rau dưa tốt như vậy nếu mất rồi hắn biết đi đâu tìm lại đây?
Nhưng có lúc hắn cũng nghĩ, nếu có thể tìm được một nhà cung cấp thịt có cùng phẩm cấp thì tốt rồi, như vậy công trạng của chi nhánh hắn nhất định vượt qua những chi nhánh khác.

Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, có thể tìm được rau dưa chất lượng tốt như vậy đã cảm thiên tạ địa rồi, sao có thể còn có thịt chất lượng y chang được?
Cố Trọng Cảnh cũng không biết tình hình của Toàn Vị Trai, nhưng hắn vô cùng tự tin với rau xuất ra từ không gian, tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống khách hàng trả lại đơn đặt hàng, cho nên hắn cũng không đi chợ nông sản nữa, chỉ chuyên tâm chú ý làm ăn với nhà hàng này là được.

Không nói đến việc cung ứng cho quá nhiều nhà đối với hắn không có gì tốt, còn sẽ lộ ra việc hắn không có đất trồng rau sỉ cố định, chuyện không gian tuyệt đối không thể lộ ra, một khi lộ ra, đến lúc đó kiếm được nhiều tiền cũng không thể bù nổi tổn thất của hắn.

Hiện tại đã có con đường kiếm tiền, Cố Trọng Cảnh liền chuẩn bị xin nghỉ việc ở quán cà phê, việc ở đây không chỉ lương thấp, còn mệt, có khoảng thồ gian này hắn có thể kiếm càng nhiều tiền rồi.

Sở dĩ vẫn luôn ở lại tiệm cà phê, từ đầu đến cuối là vì ghi nhớ nhân tình của quản lý Trương, ngày đó lần nhắc nhở kia hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, ở lại chỗ này thêm một đoạn thời gian cũng coi như có qua có lại rồi.

Chuyện từ chức này Cố Trọng Cảnh đã nói trước mười ngày cho quản lý Trương rồi, quản lý Trương mặc dù không nỡ buông tha cho chiêu tài miêu hình người Cố Trọng Cảnh, nhưng cũng biết Tương lai của Cố Trọng Cảnh là không thể đo lường, tự nhiên cũng không muốn làm kẻ tiểu nhân, rất thoải mái đồng ý hắn xin nghỉ việc.


Chỉ nói tối thiểu cũng phải làm đủ một tháng, để hắn tuyển được người bù vào chỗ trống của Cố Trọng Cảnh, mắt thấy đã đến ngày 6 tháng 12 Cố Trọng Cảnh cũng đã làm đủ tháng, hắn cũng không còn lí do gì giữ Cố Trọng Cảnh nữa.

“Tiểu Cố à, tôi biết cậu là một người có năng lực, tiệm nhỏ của tôi cũng không giữ nổi cậu, lão trương tôi chỉ có thể chúc cậu sau khi rời khỏi tiệm cà phê tiền đồ như gấm.”
Nghe lời chúc xen lẫn không nỡ của quản lý Trương, tâm lý Cố Trọng Cảnh rất là bùi ngùi.

Nhớ lúc đó khi hắn vừa đến thế giới này, một lòng nghĩ đi giúp nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng liền đi chết, nhưng ai biết đâu Nguyên Nguyên cư nhiên cũng xuyên qua đây.

Khi đó trên người đã không còn một đồng, muốn kiếm tiền thì bắt buộc phải có vốn, hạt giống tuy rằng rẻ nhưng căn bản hắn mua không nổi, vì vậy mới tìm đến quán cà phê này đi làm.

Nói ra thì hắn đối với nơi này vẫn rất có tính cảm, dù cho hắn làm ở đây mới chỉ một tháng.

“Quản lý đừng nói như vậy, nói ra thì tôi còn phải cảm tạ lời nhắc nhở của anh, sau này chỉ cần quản lý có gì cần giúp đỡ cứ việc nói, tuy rằng tôi không nhất định giúp được, nhưng tôi nhất định sẽ tận lực.”

Lời nói này cũng coi như là thành tâm thành ý rồi, Cố Trọng Cảnh hắn luôn luôn coi trọng lời hứa, hôm nay hứa hẹn ra lời này, tương lai bất kể quản lý Trương muốn hắn hỗ trợ cái gì, chỉ cần không quá đáng quá, Cố Trọng Cảnh nghĩ trăm phương ngàn kế cũng sẽ giúp hắn làm được.

Nhưng hiển nhiên vào lúc này quản lý Trương không biết lời hứa của Cố Trọng Cảnh có bao nhiêu đáng giá, hắn chỉ là vỗ vỗ vai Cố Trọng Cảnh, cảm động nói một câu: “Chàng trai tốt, anh Trương của cậu không nhìn lầm cậu, sau này gặp phải khó khăn đến tìm anh Trương, anh Trương vẫn có mấy phần mặt mũi.”
Hai người nói ra những lời này, mỗi người đều đã xem đối phương như bạn bè, sau khi tan ca còn hẹn nhau đi ăn thịt nướng.

Tối về nhà, Cố Trọng Cảnh xa xỉ hiếm thấy mà gọi xe, xe dừng ở trước cửa cô nhi viện, giống một tháng trước lúc hắn vừa đến.

Chỉ là tuyệt vọng tịch liêu lúc ấy đã biến thành hừng hực ý chí chiến đấu, trong lòng Cố Trọng Cảnh hắn cũng tràn đầy ý nghĩ kiếm tiền, hắn muốn làm cho Nguyên Nguyên và mọi người trong cô nhi viện sống thật tốt, tâm thái tuyệt nhiên sớm đã thay đổi.

Trở lại ký túc xá, Cố Trọng Cảnh có chút men say lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Chử Ngạn.

Chử Ngạn vừa mới bắt máy đã biết Cố Trọng Cảnh có thể đã uống rượu, âm thanh vô cùng dính ngấy nhiệt tình: “Nguyên Nguyên, bà xã, bảo bối, anh rất nhớ em~~ ”
Chử Ngạn nghe giọng hắn, nhịp tim trong ngực càng ngày càng kịch liệt, cũng càng ngày càng rõ ràng tâm ý của chính mình, y ôn nhu hiếm thấy mà dỗ dành Cố Trọng Cảnh:” Làm sao vậy? Uống rượu rồi hả?”
Thực ra Cố Trọng Cảnh cũng không say lắm, nhưng nghe giọng nói ôn nhu của Chử Ngạn, trong tích tắc lửa nóng trong lòng không đè ép nổi nữa, hắn cố ý giả say nói:” Bảo…Bảo bối, em gọi anh một tiếng có được không”?
Chử Ngạn: “Gọi anh là gì?”
Cố Trọng Cảnh: “Gọi ông xã.”

Chử Ngạn chôn đầu trong chăn trò chuyện với Cố Trọng Cảnh, cũng không biết là nóng hay khô, mặt y cực kì đỏ, nếu khuôn mặt diễm lệ lại tinh xảo bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ kinh sợ cảm thán mỹ mạo của y.

“Không muốn.” Âm thanh của Chử Ngạn mềm mại cự tuyệt Cố Trọng Cảnh.

Cố Trọng Cảnh cũng không biết có phải mình có chút khuynh hướng tự ngược hay không, rõ ràng Chữ Ngạn nói không muốn, cư nhiên trong khoảnh khắc liền nổi lên phản ứng.

Chất cồn phóng đại dục vọng của hắn, loại cảm giác mãnh liệt làm cho hắn không tự chủ được…!
Chử Ngạn chỉ cảm thấy điện thoại đầu bên kia tất tất tác tác, cũng không biết Cố Trọng Cảnh đang làm gì, liền hỏi: “Cố Đầu To, anh đang làm gì thế?”
Cố Trọng Cảnh: “Không…!Không có gì, Nguyên Nguyên, bảo bối, em gọi anh một tiếng có được hay không? Anh rất muốn nghe.”
Ngoại hình Chử Ngạn rất yêu tinh, nhưng trên thực tế rất ngây thơ, khuôn mặt đỏ quạch, nho nhỏ gọi lên: ” Ông xã.”
Cố Trọng Cảnh: Anh chết rồi anh chết rồi.

Một tiếng hừ mang theo thỏa mãn cấp thiết tràn ra bờ môi, truyền đến đầu bên kia điện thoại, Chử Ngạn ngây ngẩn cả người.

Nửa ngày, y dẫu môi cánh hoa gầm nhẹ: “Cố Đầu To! Anh đang làm gì?!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.