Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 93: Thế giới đáng ghét


Đọc truyện Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện) – Chương 93: Thế giới đáng ghét

 Thương Viêm ngồi chồm hổm trong không gian, cúi đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Không có hệ thống và công lược, thật tình cậu chẳng thể nào bình tĩnh được. Thương Viêm nhìn xem đồng hồ, đã hơn 3h mấy, dựa vào sự hiểu biết mà cậu dành cho Chung Hư Lữ thì hiện tại chắc gã đang lật tung cả căn cứ lên tìm BOSS.

    Về mặt chiến đấu thì cậu không quá lo lắng, nội dung vở kịch bị bóp méo nên xung quanh Chung Hư Lữ người tài khiếm khuyết rất nhiều. Lại thêm bản thân Chung Hư Lữ không phải là người giỏi dang trong việc quản lý, vì thế cho dù Thế giới có cưng chiều gã đến như thế nào đi nữa, điểm lịch duyệt vẫn hoàn toàn không đủ.

    Từ đó cho thấy, bên Chung Hư Lữ đối đầu với bên BOSS sẽ chẳng có tí ti hy vọng thắng. Nhưng cậu lại hiểu rất rõ, chỉ cần Chung Hư Lữ không chết thì mọi chuyện vẫn sẽ không chấm dứt.

    Thương Viêm cắn đôi môi chẳng biết từ khi nào đã run rẩy, vụt đứng dậy chạy về phía Hư Vô Phủ, bỏ lại sau lưng một mảnh trời đỏ rực…

    Cậu biết BOSS tuyệt đối sẽ không để cậu đi ra ngoài, vừa nãy đã thử qua mấy lần, rõ ràng y muốn nhốt cậu trong này.

    Cậu cũng không tức giận vì chuyện Diễm Quân Ly chẳng giữ lời hứa, mà trong lòng chỉ toàn là nỗi lo lắng khôn nguôi. Cậu tìm kiếm các loại tư liệu trong Hư Vô Phủ, chữ Phồn Thể khiến hai mày Thương Viêm không khỏi nhăn thành một ngọn núi nhỏ.

    Thương Viêm càng xem càng gấp, cổ họng có chút nghẹn ngào, đọc nhanh như gió không hề gặp trở ngại, nhưng cho dù có thế nào đi chăng nữa thì Thương Viêm vẫn không tìm được phương pháp. Không gian hư vô là của Diễm Quân Ly, cũng có thể nói là thế giới riêng của Diễm Quân Ly, nó tuyệt đối nghe theo ý chí của Diễm Quân Ly.

    Bên trong không gian, Thương Viêm gấp đến nỗi chạy xoay vòng. Bên ngoài không gian, tình huống của Diễm Quân Ly xem ra không mấy lạc quan, cho dù đem lực chú ý của Chung Hư Lữ tập trung hết lên trên người y thì cũng không thể ngăn cản Chung Hư Lữ tham gia chiến sự.

    Từ lúc biết Chung Hư Lữ muốn tới căn cứ B, y đã điều những người bình thường ra khỏi nơi này, hiện tại chỉ còn lại những dị năng giả có thể chiến đấu. Y còn an bài người trà trộn vào trong đội ngũ của gã, chỉ cần y chế trụ được Chung Hư Lữ, bên kia sẽ có cơ hội lật ngược chiến sự.

    Nghĩ như vậy, Diễm Quân Ly một bên che miệng vết thương, một bên nở nụ cười khinh miệt, khiến khuôn mặt vốn sắc sảo của y lại càng thêm bén nhọn.

    Y tìm một nơi trống trải nằm xuống, ý thức bắt đầu mơ hồ, y không ngủ mà chỉ nhăn lại mi, chỉ còn nửa giờ nữa thì bên kia sẽ hoàn thành, đến lúc đó Chung Hư Lữ sẽ biết đại đội của gã bị áp chế, căn cứ W cũng bị khống chế, ah… trong lòng không khỏi cười lạnh.


    Diễm Quân Ly do dự có nên đi vào không gian hay không, một là không muốn Thương Viêm nhìn thấy bộ dáng chật vật bây giờ của y, nhưng đó cũng chỉ là việc nhỏ. Chủ yếu chính là khi chưa tìm được nơi an toàn thì không nên đi vào, Chung Hư Lữ đang ở cách đó không xa, nếu đi vào rồi trở ra liền chạm mặt Chung Hư Lữ, xem ra không nên mạo hiểm là tốt nhất, đặc biệt là khi Tiểu Viêm nói vận khí của Chung Hư Lữ rất tốt.

    Diễm Quân Ly thở dài, tình huống của y không tốt lắm, miệng vết thương hơi nhiều, hơn nữa mỗi một lần Chung Hư Lữ công kích đều là sấm sét, cảm giác tê dại rất là kịch liệt.

    Đang lúc Diễm Quân Ly muốn vào đi không gian, vận khí tốt của Chung Hư Lữ rốt cục cũng diễn ra cho Diễm Quân Ly nhìn thấy.

    Diễm Quân Ly biến sắc, vội vàng né tránh một đợt sấm sét đánh tới, sau đó y hoàn toàn bại lộ dưới mắt Chung Hư Lữ. Nhìn bộ dáng kinh ngạc cùng đắc chí của Chung Hư Lữ, Diễm Quân Ly khẽ híp mắt, y biết đây là mèo mù vớ được cá rán.

    Ở trong không gian Thương Viêm gấp đến nỗi không biết phải làm sao bây giờ, vốn định xem xong bộ sách thì cậu sẽ bình tĩnh nhẫn lại chờ đợi, ai ngờ được một lúc thì Thương Viêm sốt ruột đem sách quăng mạnh qua một bên.

    Cậu vừa ngước đầu là đã thấy bầu trời đỏ rực, cậu nhịn không được đem nó ra so sánh với trước kia, xem có đậm hơn không. Thương Viêm vì sự bất lực của mình mà cắn chăt hàm răng, chết tiệt.

    ‘Đừng… Có nên hay không … Chờ ta… Làm ra cái khe… Ngươi nhanh… Đi ra ngoài.’ Thanh âm điện tử của hệ thống bỗng vang lên đứt quãng, nhưng cũng đủ khiến Thương Viêm kinh hỉ(kinh ngạc+mừng rỡ), cậu không có lên tiếng quấy rầy, chỉ chú ý kỹ chung quanh, miễn cho bỏ qua mất cái khe kia.

    Hệ thống, ta đánh giá thấp ngươi, phải cố gắng đó…

    Có thể là tình huống Diễm Quân Ly quá mức không xong, hệ thống liều chết mở ra không gian, dẫn đến hậu quả là hư hao một cái trình tự, trình tự miễn dịch. Nhưng Hệ thống không quan tâm, Thương Viêm cũng không quan tâm, chẳng lẽ cậu còn sợ bị tang thi hóa xong sẽ không khôi phục lại được ý thức hay sao? Đương nhiên tiền đề là Diễm Quân Ly còn sống.

    Thương Viêm hít sâu một hơi, chạy nhanh vào trong cái khe tối om, nháy mắt liền bước ra khỏi không gian. Căn phòng xập sệ, trần nhà đã bay hết phân nửa nóc, vách tường cũng chẳng thấy bóng dáng, Thương Viêm chớp chớp mắt, tình huống gì vậy nhỉ.

    Đây là căn phòng lúc trước cậu đi vào không gian, nhưng hiển nhiên là nó đã bị phá hủy. Thương Viêm không có thời gian để ý nữa, nhanh chóng mở ra bản đồ tìm kiếm, điểm nhỏ màu đỏ đang ở cách đó không xa, Thương Viêm lập tức chuyển người.


    Đồng thời, Thương Viêm còn tìm luôn cả Chung Hư Lữ, cậu cũng không thể dụng trúng Chung Hư Lữ ah~.

    Trên bản đồ báo rằng Diễm Quân Ly ở phía sau Chung Hư Lữ, hai điểm nhỏ đang không ngừng di chuyển bỗng dừng lại. Mắt Thương Viêm sáng ngời, nhìn thấy hai người đều không chuyển động, chắc hẳn không có giao chiến.

    Thương Viêm vô cùng cẩn thận mà dần tiếp cận, tuy hiện tại Chung Hư Lữ số đỏ may mắn, nhưng Thương Viêm có bản đồ và chỉ thị của công lược nên rất dễ dàng tránh thoát.

    Mùi máu tươi nồng nặc từ phía trước truyền đến, Thương Viêm hốt hoảng chạy cà nhắc cà nhắc tới. Vừa mới bước vào đã bị dòm chằm chằm, trong đôi mắt đen thăm thẳm kia vừa có mừng rỡ vừa có may mắn vừa có lo sợ, nói không thành lời.

    Thương Viêm không chú ý tới sự khác thường của Diễm Quân Ly, sau khi cậu nhìn thấy bộ dạng Diễm Quân Ly lúc này thì chóp mũi đột nhiên có chút chua xót, sắp thành huyết nhân luôn rồi còn gì.

    Thương Viêm nhẹ nhàng bước qua ôm lấy Diễm Quân Ly, cậu cảm giác được khi cậu chạm vào Diễm Quân Ly thì y run lên khe khẽ, tuy rằng không rõ tình huống, nhưng Thương Viêm tỏ vẻ cậu sẽ không quên những chất lỏng màu đỏ kia, suýt chút nữa làm hốc mắt Thương Viêm đau đến nhỏ máu.

    Thương Viêm không có lên tiếng, cậu biết Chung Hư Lữ đang ở gần đó. Trong lòng Thương Viêm lại càng thêm khổ sở, từ lúc nào mà BOSS lại phải tránh né?

    Thương Viêm ngẩng đầu nhìn Diễm Quân Ly, tay ôm lấy Diễm Quân Ly, để những chú bướm màu bạc chui vào thân thể y, khi thấy vết thương dần dần khôi phục lại, Thương Viêm mới từ trong nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra, đương nhiên Hệ thống và Công lược cũng như thế.

    Biểu tình của Diễm Quân Ly lúc này thâm trầm đến dọa người, ánh mắt tàn bạo kia cho dù trước mặt Thương Viêm cũng không lơi lỏng đi một hai phần, chóp mũi đều là hơi thở của Thương Viêm, nhưng điều này lại càng khiến Diễm Quân Ly thêm lo sợ, thiếu chút nữa y đã mất cậu…

    Trong quá trình Thương Viêm trị liệu cho Diễm Quân Ly, y giật giật tay sau đó ôm lấy Thương Viêm. Tuy rằng bị thương, nhưng lực tay mà Diễm Quân Ly siết Thương Viêm lại không có chút nào thả lòng, còn ngược lại càng thêm chặt, chặt đến nỗi thiếu chút nữa Thương Viêm ngưng thở.


    Hai người đều không nói gì, Thương Viêm thì tập trung trị liệu, còn Diễm Quân Ly cứ nghĩ đến mà sợ, lúc y biết Thương Viêm đi ra không gian thì y bất an đến phát điên, nhưng hiện tại y lại cảm thấy may mắn vì Thương Viêm là người sẽ chẳng bao giờ chịu ngồi yên một chỗ.

    Diễm Quân Ly tham lam ôm chặt lấy Thương Viêm, hai tay trong lúc vô tình ma xát đến chiếc nhẫn, trên đó mơ hồ có một cái khe nứt, là do lúc nãy Chung Hư Lữ công kích làm trúng, từ khi ấy y hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của không gian nữa.

    Thương Viêm dùng Huyễn Ngân Hỏa rất nhanh đã trị liệu xong cho Diễm Quân Ly, tuy không sử dụng quá độ nhưng lúc này Thương Viêm lại đổ mồ hôi lạnh ướt lưng, tuy cậu không biết chuyện không gian hư vô, bất quá từ trên bản đồ trình tự cho cậu biết, Chung Hư Lữ chỉ đứng cách bọn họ có một bức tường

    Quả nhiên, cho dù vận khí của cả hai người gộp lại thì khi so sánh với Chung Hư Lữ cũng thấp đến thảm thương. Vách tường bởi vì ban nãy đánh nhau mà mục nát, bỗng đột nhiên ngã sụp, ba người sáu con mắt nhìn thẳng.

    Diễm Quân Ly là người đầu tiên tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn Chung Hư Lữ, đầu tiên là dùng Thuật Con Rối khóa Chung Hư Lữ, sau đó nắm lấy thắt lưng Thương Viêm chạy xa Chung Hư Lữ.

    Thấy Thương Viêm, mặt Chung Hư Lữ trở nên vặn vẹo, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, gã cũng không nói lời nào, nhưng những công kích ran rát cũng đủ nói lên suy nghĩ của Chung Hư Lữ.

    Con ngươi Diễm Quân Ly co rụt lại, lúc sấm sét của Chung Hư Lữ sắp chạm vào Thương Viêm, y giơ chân đá qua, bất quá Chung Hư Lữ không tốn sức chút nào đã dễ dàng tránh thoát .

    Vết thương trên người Chung Hư Lữ không nhiều lắm, bởi vì mỗi cái đều rất sâu, cho nên Chung Hư Lữ đổ máu cũng không ít, Thương Viêm có thể nhìn ra được do đao tạo nên, hơn nữa bộ dạng Chung Hư Lữ còn có chút hư thoát. Nhưng cho dù như thế thì cũng chiếm ưu thế hơn bọn cậu không ít, gã chỉ cần dị năng kia, không chỉ phạm vi rộng, lực công kích mạnh mẽ, mà lại rất nhanh.

    Bất ngờ, tiếng Hệ thống vang lên làm Thương Viêm không khỏi nhíu mày, cắn cắn môi phức tạp nhìn Chung Hư Lữ, ‘Hệ thống bị công kích, tìm kiếm bị phá hủy.’ những lời này báo hiệu rằng Thế giới muốn ra mặt diệt trừ bọn họ.

    “Nếu còn không giết chết Chung Hư Lữ, chẳng cần gã ra tay em cũng sẽ biến mất.” Thương Viêm thì thầm bên tai Diễm Quân Ly một câu, sau đó giãy ra nhảy xuống đất.

    Nghe Thương Viêm nói câu này, Diễm Quân Ly cắn răng không nói được một lời, con mắt đen sâu hoắm vẫn nhìn chằm chằm Chung Hư Lữ, nhưng đã buông Thương Viêm ra, hiển nhiên là y nghe hiểu.

    Chung Hư Lữ nhìn thấy tư thế của Thương Viêm và Diễm Quân Ly, không khó để đoán ra được ý đồ của bọn họ, khóe miệng câu lên nụ cười nhạo báng, tuy rằng Thương Viêm có vài phần thực lực, nhưng đáng buồn rằng cậu công kích rất yếu, nếu không thì Diễm Quân Ly cũng chẳng giấu Thương Viêm đi, đến bây giờ mới xuất hiện.


    Bất quá năng lực chữa khỏi kia … Chung Hư Lữ quét mắt nhìn toàn thân Diễm Quân Ly, chỉ có bộ quần áo rách nát bao phủ bên ngoài nên có thể nhìn ra được da thịt, trên đó hoàn toàn không có vết thương, con ngươi chợt lóe, nhìn về phía Thương Viêm như nghiệm ra được gì đó.

    Diễm Quân Ly không vui với tầm mắt của Chung Hư Lữ, hơi hơi che chở Thương Viêm, để Chung Hư Lữ nhìn thẳng vào mình. Chung Hư Lữ ngẩn ra, tiếp theo đó là khinh thường.

    Chung Hư Lữ bắt đầu công kích, cho dù bị mấy lần chạy trốn lúc nãy của Diễm Quân Ly làm cho phiền chán. Gã tập trung sức mạnh, tạo thành một cái lưới điện rộng lớn, chụp lên trên người Diễm Quân Ly và Thương Viêm.

    Chung Hư Lữ cũng có chút tư tâm, lưới điện rất nhanh chạm vào da thịt Diễm Quân Ly, còn Thương Viêm thì được Diễm Quân Ly ôm vào trong ngực, tiếng “Xẹt xẹt xẹt” cùng với mùi thịt nướng khét lan tỏa, Thương Viêm đối với việc này không nói gì thêm, chỉ chờ sau khi lưới điện biến mất thì bí mật chạm tay phục hồi Diễm Quân Ly lại như cũ.

    Chung Hư Lữ sửng sốt, thiếu chút nữa gã đã theo thói quen mà đảo trên người Diễm Quân Ly, biến sắc phóng về phía Thương Viêm. Diễm Quân Ly kéo Thương Viêm lui về phía sau, tự mình nghênh đón Chung Hư Lữ.

    Thương Viêm biết ý đồ của Diễm Quân Ly cho nên ngoan ngoãn nghe lời, tuy nhiên trong tất cả quá trình cậu đều để những chú bướm màu bạc liên tục chui vào cơ thể Diễm Quân Ly, bất luận có bị thương hay không.

    Lúc này Chung Hư Lữ hiểu được, muốn diệt trừ Diễm Quân Ly thì trước hết phải diệt trừ Thương Viêm, nhưng hiển nhiên Diễm Quân Ly không phải dễ dàng đối phó như vậy, hiện tại y không sợ bị thương lại càng khó chơi hơn. Lập tức, Chung Hư Lữ nóng vội đến lúng túng, hai mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

    Kỳ thật Thương Viêm cũng rất bất an, tuy rằng trên mặt không biểu hiện, nhưng sau lưng cậu đã ướt rượt một mảnh, thân thể khe khẽ run rẩy, cậu chỉ biết phải cố hết sức biểu hiện ra bình tĩnh.

    ‘Hệ thống bị công kích, bản đồ bị phá hủy.’

*Tiêu đề chương sau: Chết.

Ai chết? Thương Viêm, Chung Hư Lữ hay Diễm Quân Ly? Một người chết hay hai người chết hay cả ba cùng chết?



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.