Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 77: Động tác


Đọc truyện Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện) – Chương 77: Động tác

 Thương Viêm mở cửa phòng ra, vừa giương mắt nhìn đã thấy Lý Thiên cùng Tiểu Tam nhi, Lý Thiên có chút giống lưu manh, nhìn thấy Thương Viêm thì mày cau lại, bộ dáng nhìn ngó tứ phía nếu người không biết còn tưởng hắn là kẻ trộm.

“Làm sao vậy?” Thương Viêm nhìn thấy Lý Thiên thì những thắc mắc trong lòng cũng buông lỏng, hơi hơi lộ ra ý cười để Lý Thiên cùng tiểu Tam nhi tiến vào phòng.

“Thương Viêm, em đã nói với anh, em nhìn thấy một người tên là Lý Tử.” Lý Thiên ngồi trên ghế to trong phòng, mở to mắt cẩn thận quan sát đến biểu tình của Thương Viêm đang ngồi ở đối diện, tại khi nhìn thấy Thương Viêm lộ ra cảm xúc hưng phấn hắn mới xác định người tên là Lý Tử này thật sự quen biết Thương Viêm.

Tiểu Tam nhi đứng ở một bên, vẻ lo lắng ánh lên trong mắt tuyệt đối không ít hơn so với những người khác, hắn tuy rằng nhìn qua thập phần lạnh nhạt, nhưng đối với chuyện của Diễm Quân Ly cùng Thương Viêm hắn còn quan tâm hơn so với kẻ khác.

Thương Viêm nghe thấy Lý Thiên nói thì biết mọi chuyện rốt cuộc có đường phá giải, mặt mang vẻ vui mừng “Hắn nói cái gì?” Thương Viêm một cái bắt được bả vai Lý Thiên, nhìn thẳng vào mắt Lý Thiên, rõ ràng lộ vẻ vội vàng.

“Hắn nói có một ả đàn bà tên là Tiêu Tận có thể bóp méo ký ức của người khác, Bach Sương bị bắt, mà bản thân hắn là nhờ có dị năng mới có thể về tới đây được.” Lý Thiên bị hành động của Thương Viêm làm cho hoảng sợ, kinh hách nhìn Thương Viêm, nhưng hắn cũng hiểu được tính nghiêm trọng của việc này, một hơi đem toàn bộ sự tình nói hết ra.

Mọi việc nói thông suốt, Thương Viêm cũng biết mình kích động, ngồi lại vị trí cũ. Lâm Lăng không bị BOSS hạ mệnh lệnh tuyệt đối, bởi vì BOSS vẫn là thập phần tín nhiệm Lâm Lăng, xem ra về sau cho dù chiếm được sự tin cậy vẫn là dùng mệnh lệnh tuyệt đối an toàn hơn.

Bất quá, Tiêu Tận? Thương Viêm xoa cằm, hồi tưởng lại trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》có người này tồn tại hay không? Chính là vô luận nghĩ như thế nào, Thương Viêm vẫn là thật không nhớ đến thông tin có liên quan đến người này, người này chẳng lẽ là kẻ chuyên môn dùng để đối phó với bọn họ?

Tiểu Tam nhi ngồi tại một bên nghe thấy loại dị năng kì lạ kia thì trong lòng không khỏi ngạc nhiên, hai tay ôm chặt trước ngực, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

“Lý Tử còn nói gì nữa?” Thương Viêm triệt để tỉnh táo lại, sau khi hít sâu một hơi biểu tình đã là cực kì bình tĩnh, tay hơi hơi gấp khúc và đặt chồng lên nhau, hấp tấp nóng nảy đã hoàn toàn không thấy, cố gắng nhớ lại những gì đã nghe được.

“Đúng rồi, hắn nói Tiêu Tận đã biết được Diễm Quân Ly là người đứng đầu, chuyện này có tính không?” Lý Thiên cau mày cố gắng hồi tưởng, nhưng cũng không tìm ra tin tức gì có giá trị.


Hửm? Điểm ấy…”Hắn vì sao không tự mình đến?” Thương Viêm nghi hoặc, tay phải nâng cằm. Tòa nhà này tuy không phải ai cũng có thể tiến vào, nhưng làm nhóm thành viên đầu tiên nguyện trung thành lại có mệnh lệnh tuyệt đối chống đỡ, cậu tin tưởng Lý Tử là có thể ra vào nơi này.

“Em cũng hỏi, nhưng hắn cái gì cũng không có nói, bất quá em nhớ rõ vẻ mặt của hắn không tốt lắm, giống như có chút khổ sở.” Lý Thiên nghiêng đầu, mặc dù là chuyện vừa mới phát sinh, tuy nhiên lúc ấy hắn cũng không quá chú ý biểu cảm của Lý Tử.

“Hắn nói, bọn họ không thể tin, năng lực của tôi đối với bọn họ là có hạn.” Tiểu Tam nhi vốn đang trầm mặc nói. ”Tại sao anh không nghe thấy?” Lý Thiên nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Tam nhi.

“Lỗ tai tôi tương đối thính.” Tiểu Tam nhi liếc mắt nhìn Lý Thiên, tuy rằng không có cảm xúc gì, nhưng Lý Thiên cũng hiểu được mình đang bị một tang thi xem thường. Lý Thiên căm giận trừng tiểu Tam nhi, hiện tại có việc, chờ xong việc này nhất định phải lột da tên tang thi kia.

“Nội gián!” Thương Viêm nghĩ tới điều gì đập bàn, ly trà trên bàn run lên hai cái, hai mắt híp lại. Cũng chỉ có hơn bốn trăm thành viên của Ly Thiên biết bọn họ sẽ đến, hiểu rõ thời gian BOSS tới cũng chỉ có mười mấy người vừa tiếp đón bọn họ lúc trước. Điều này cũng khó trách Lý Tử cảm thấy bi thương, nói vậy bọn người coi như là thành viên trung thành kia có quan hệ không tệ với Lý Tử.

Hoặc là mọi chuyện đều do Tống Tùng giả trang, cậu cũng không tin Tống Tùng muốn giết Tiêu Tận, do đó Tiêu Tận đối Tống Tùng sẽ không có sát ý.

“Hai người đi trước, tìm một chỗ ẩn nấp, nếu họ không tìm thấy tôi thì sẽ liên lụy đến trên đầu các người, đồng thời tôi cũng muốn hai người giám thị những kẻ tới làm phiền kia.” Thương Viêm nghĩ nghĩ, tuy rằng rất có khả năng cậu bị giam lỏng, nhưng kỳ thật cậu cũng không quá gấp, chỉ cần tiến vào không gian bảo BOSS “lấy” cậu đi ra là xong.

Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên bên kia cũng không cần quá lo lắng, có hệ thống cùng công lược ở đây thì mọi chuyện đều có biện pháp, nếu không nữa thì trước đem người cứu ra, chờ đến khi thần xuất hiện thì cũng sẽ có biện pháp. Thương Viêm đột nhiên thập phần lạc quan (╯▽╰).

“Viêm ca, anh đừng có mạo hiểm.” Nghe được Thương Viêm cố ý muốn đi ra ngoài, Lý Thiên luống cuống, nếu như Thương Viêm có chuyện gì, tất cả mọi người sẽ rước lấy họa lớn.

“Tôi ở đây.” Tiểu Tam Nhi gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý suy nghĩ của Lý Thiên, hắn cũng thực lo lắng cho Thương Viêm, đương nhiên hắn càng lo lắng phản ứng của Diễm Quân Ly sau khi Thương Viêm gặp chuyện không may.


“Tôi sẽ có đúng mực.” Nghĩ ổn thỏa, Thương Viêm thản nhiên mà cười cười, cho thấy chính mình không có việc gì, “Tiểu Tam Nhi cậu cũng phải đi, Lý Thiên so với tôi còn yếu hơn, tôi ít nhất có thể an toàn chẳng việc gì mà giết chết một tang thi cấp 3.” Nói đến sự tích anh dũng của bản thân, dáng vẻ Thương Viêm dào dạt đắc ý, Tiểu Tam Nhi nhìn thấy, cuối cùng vẫn gật gật đầu tỏ vẻ mình sẽ bảo vệ Lý Thiên.

Chờ đến khi Lý Thiên và Tiểu Tam Nhi vừa đi, liền có một người lấy lý do đưa nước đến mà gõ cửa, trong lòng Thương Viêm cười lạnh, mở ra cửa phòng thì thấy đó là một dị năng giả xa lạ, khi trông thấy Thương Viêm biểu cảm của người nọ lộ rõ vui sướng, thần sắc vốn có chút lo lắng lập tức tản ra.

Thương Viêm đóng cửa lại, cười nhạo một tiếng, loại giam lỏng này thật đúng là nhàm chán, Thương Viêm chỉnh sửa sắc mặt sau đó tiến vào Không gian hư vô, Thương Viêm vừa vào không gian, Diễm Quân Ly cũng lập tức cảm nhận đến.

“Làm sao vậy?” Tuy rằng thanh âm Diễm Quân Ly vẫn ôn hòa như trước, nhưng Thương Viêm sao lại không nghe ra được trong giọng nói của Diễm Quân Ly có phẫn nộ và hỏa khí, nháy mắt trái tim Thương Viêm nhảy dựng.

“Không có gì, chỉ là muốn ra ngoài, nhưng lại không muốn người khác biết.” Thương Viêm lắc lắc tỏ vẻ không có việc gì, thần thái thoải mái mà cùng Diễm Quân Ly nói chuyện, chính là giọng điệu đột nhiên biến đổi, bén nhọn nhưng trực tiếp, “Ngược lại anh thì sao, anh làm sao vậy?”

“… Không thấy Sở Thiên.” Nghe thấy Thương Viêm nói thì biết, Thương Viêm đối với người nào đó trong tòa nhà nghi ngờ, y cũng sẽ không gạt Thương Viêm bất kỳ chuyện gì, liền trực tiếp đem việc Lưu Sở Thiên mất tích nói cho Thương Viêm.

Thương Viêm hít sâu một hơi, cắn môi dưới có chút tự trách, vẫn là chậm một bước sao? ”Lý Tử nhờ Lý Thiên tìm em, Tiêu Tận là một dị năng giả có thể bóp méo ký ức, là cô ta đang làm quỷ, Lăng cùng Sở Thiên đều không có hạ mệnh lệnh tuyệt đối.”

Diễm Quân Ly nhăn lại mày trầm tư, giải thích như vậy coi như rõ ràng mọi chuyện, hai mắt đen ngòm bỗng dưng loe lóe, ý cười thoáng xuất hiện rồi biến mất, lắc lắc Đọa Thiên trên tay, đem máu trên đó vun vẩy rơi xuống đất.

“Ca, hiện tại xung quanh anh có ai không? Em muốn đi ra.” Nghe thấy Thương Viêm nói, Diễm Quân Ly hơi khựng người, “Chờ một chút, trước giải quyết xong tên này đã.” Thanh âm Diễm Quân Ly để lộ ra hơi chút lạnh ý, nhưng Thương Viêm cũng xem như không hề gì mà nhún nhún vai.


Diễm Quân Ly mặt không đổi sắc mà nhìn nhóm dị năng giả đối diện, chung quanh bọn họ nằm ngổn ngang không biết bao nhiêu là thi thể. Nhìn kiến trúc cho thấy đây là nội thành, do đó không cần đoán cũng biết bọn họ tới là để lấy mạng Diễm Quân Ly.

“Trò chơi kết thúc.” Diễm Quân Ly nhướng mày mà nói, cái gì muốn biết thì cũng đã biết, những người này không còn tác dụng gì nữa.

Tiếp theo sau đó, Đọa Thiên bị Diễm Quân Ly thu hồi vào trong không gian, những người đó nhìn thấy hành động của Diễm Quân Ly mà ngơ ngác, sau đó vẫn còn trong nghi hoặc thì bị Diễm Quân Ly hạ thuật con rối: “Tự sát.”

Diễm Quân Ly đem Thương Viêm thả ra khỏi không gian, mùi máu tươi gay mũi khiến Thương Viêm thật không khó thích ứng, xem ra Tiêu Tận lần này kết cục chắc chắn thảm, “Ca, em đi tìm Tiêu Tận, anh trở về trấn thủ đi.” Tuy rằng không biết bắt được Tiêu Tận có tác dụng gì không, nhưng tốt nhất vẫn nên nắm trong tay kẻo phát sinh phiền toái.

Diễm Quân Ly thoáng suy xét cũng hiểu được, xảy ra chuyện như thế này, Ly Thiên chẳng còn ai cầm quyền, vì thế y đành phải ra mặt, nhưng y là một kẻ vừa mới đặt chân tới thành phố B nên chẳng có ai phục tùng y, lúc này chính là thời cơ tóm lấy Ly Thiên tốt nhất. Nhưng đáng tiếc, chỉ cần có năng lực cao, cho dù chỉ còn một tia hấp hối y cũng có thể thay đổi cục diện.

“Được rồi, em cẩn thận một chút đó.” Diễm Quân Ly ôm chầm Thương Viêm, chóp mũi nhẹ nhàng mà đụng nhau, bởi vì biết ở đại bảng doanh của Lâm Nhất không có nhiều dị năng giả, cũng chẳng quá lo lắng, mà Tiêu Tận. Trong lòng Diễm Quân Ly hừ lạnh, bóp méo ký ức thì phải có kịch bản, nhưng Thương Viêm đột nhiên xuất hiện, y chẳng sợ Thương Viêm trúng chiêu giống Lâm Lăng.

“Ừm.” Thương Viêm bị ngạc nhiên mà mở to hai mắt, vốn là tưởng sẽ hôn hôn, nhưng không thể ngờ được chỉ có vậy, nhượng Thương Viêm đối với suy nghĩ xấu xa trong lòng mình mà ai thán không thôi.

“Suy nghĩ cái gì? Chờ em trở về sẽ tiếp tục.” Như là nhận ra khốn quẫn của Thương Viêm, rất hảo tâm mà để lại một câu, mỉm cười trên gương mặt nháy mắt nhu hòa xuống dưới, trong giọng nói còn mang theo vẻ trêu tức.

“Mơ đi.” Thương Viêm hướng Diễm Quân Ly nhe răng trợn mắt, bỏ ra bàn tay của Diễm Quân Ly, chẳng thèm quay đầu lại mà ly khai khỏi tầm mắt Diễm Quân Ly, nhìn bóng lưng Thương Viêm biến mất, nguyên bản đôi mắt nhu tình như nước trong phút chốc trở nên lo lắng, hơi chút chỉnh lý y phục của mình, nhếch lên khóe miệng, đạp lên máu tươi mà rời đi.

“Nơi này thật sự là…” Thương Viêm cong thắt lưng, tránh ở một góc hành lang mà nghĩ biện pháp, cậu không biết nên hình dung cảm xúc lúc này như thế nào, vừa hấp tấp nóng nảy nhưng lại không có chỗ khả thi, hành lang thật dài cùng với vô số căn phòng làm Thương Viêm thiếu chút nữa hôn mê.

Địa bàn của Lâm Nhất là một tòa khách sạn cao cấp, chỉ cần nhìn số phòng thôi thì Thương Viêm đã nảy lên dục vọng buông tha tìm kiếm. Loại thủ thuật che mắt này thật thông minh, khẳng định không phải căn phòng nào cũng có người ở, khả năng rất cao là toàn bộ đều là bẫy rập, từ trong nhiều căn phòng như vậy tìm ra một người quả thật chỉ biết nhờ vào vận khí.

Thương Viêm vẻ mặt rối rắm mà hỏi Công lược, nếu như vậy mà tìm kiếm thì việc bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian, cậu đã đụng trúng vài cái cơ quan, tuy rằng bây giờ còn không có ai phát hiện ra cơ quan bị động qua, nhưng như vậy không thể được.


Công lược vẫn trước sau như một mà đáng tin cậy, nghe thấy thanh âm của công lược, Thương Viêm cũng an tâm xuống, thật chẳng như gia hỏa kia.

Cũng không biết Hệ thống sao lại đọc được suy nghĩ của Thương Viêm, liền phì phì phò phò mà xuất hiện trong đầu cậu, Tuy rằng Thương Viêm đối với càu nhàu của Hệ thống không quá để ý, nhưng lần này Hệ thống nói quả thật rất đúng, đương nhiên, không cần thiết phải đánh sập nơi này, chỉ cần làm chút phiền toái nhỏ dẫn xà xuất động là xong.

Việc Thương Viêm tìm Tiêu Tận đã có chút ý tưởng, còn chuyện của Diễm Quân Ly nơi đây cũng vừa bắt đầu.

Khi hai vị bả thủ của Ly Thiên xuất hiện tại cửa lớn, thì trừ bỏ BOSS cá biệt ra, ai ai cũng vạn phần sửng sốt, bởi vì Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng đều là đi theo Lâm Nhất tấn công Ly Thiên .

“Các người lựa chọn đầu hàng hay là tôi cưỡng chế các người đầu hàng.” Tâm tình Lâm Nhất thật tốt, cười tủm tỉm giống như bắt được vàng, cong khóe miệng mà nhìn nhóm dị năng giả đang hốt hoảng nội tâm kia.

Tận Nhi làm việc lần này quả là chính xác, cho dù thủ lĩnh xuất hiện thì như thế nào, ai mà thèm để ý cái tên Diễm Quân Ly mặt mũi còn chưa thấy qua chứ, hoặc là cái tên Diễm Quân Ly kia hiện tại đã đi gặp diêm vương rồi không chừng. Lâm Nhất vui sướng đến nỗi chỉ muốn chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.

Nhóm dị năng giả của Ly Thiên hai mặt nhìn nhau vô cùng do dự, biểu cảm đó đều bị Lâm Nhất thu vào trong mắt, chỉ thấy Lâm Nhất hơi hất mặt nhìn về một góc nào đó. Tiếp theo liền có người thứ nhất lên tiếng đầu hàng, còn đầu hàng đến đúng lý hợp tình, khiến người người tâm động, “Tô trung tâm chính là Sở Thiên ca, hiện tại Sở Thiên ca tại Lâm Thiên (môn phái của Lâm Nhất, tha thứ ngẫu gọi là vậy nha, =]] ), tôi đương nhiên là đi theo.”

Có cái thứ nhất liền có cái thứ hai, hơn nữa một đám toàn đưa ra lý do vô cùng chính đáng, những người muốn phản bội nghe được cũng tùy theo đó mà đầu hàng, đương nhiên cũng có vài tên ngu ngốc không biết cái gì, tuy rằng đáp ứng rời khỏi Ly Thiên, nhưng mà không nghĩ gia nhập Lâm Thiên.

“Nếu thoát ly, vậy không là địch nhân rồi.” Lâm Nhất sờ sờ cằm nói, giọng điệu chân thành khiến người nghe vui vẻ, nhưng sau đó giọng điệu lại chuyển, “Nhưng sau này bị cái gì giết chết cũng chẳng liên quan chúng tôi.”

Cả khuôn mặt bỗng trở nên nham hiểm, Lâm Nhất sử dụng dị năng hệ Phong lập tức tạo ra một cơn lốc xoáy, “Bai bai ~ “

“Mày chính là Lâm Nhất, cũng không được tốt lắm.” Ngữ khí chẳng chút để ý lại kèm theo khinh miệt, khiến cả người Lâm Nhất khựng lại.

Từ trong góc xuất hiện một bóng người, xung quanh y tản mát ra lệ khí như có như không, lạnh lùng mà nhìn đàn dị năng giả có hơn vài trăm này, trên khuôn mặt mỉm cười không có một tia gợn sóng, trong mắt lại đầy khinh thường, nhìn xung quanh giống như là nhìn những tử thi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.