Đọc truyện Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện) – Chương 34: Bàn tay xám
Trong căn phòng lớn của khách sạn xa hoa, có một bóng dáng đang nằm trên chiếc giường kingsize màu lam nhạt, đúng vậy, kia chính là Diễm Quân Ly. Y đang nhìn chằm chằm tờ giấy mỏng manh và dòng chữ trên đó, ánh mắt lóe ra những suy nghĩ cuồn cuộn mà không ai có thể nắm bắt được, thêm vào khuôn mặt không có chút biến hóa khiến người khác chẳng thể hiểu được y đang nghĩ gì.
“Tiểu Viêm, em rốt cuộc đang che giấu cái gì” Trong phòng chỉ có một mình Diễm Quân Ly, thực hiển nhiên y chỉ đang tự lẩm bẩm với trang giấy nho nhỏ trên tay. Tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng y vẫn sẽ tuân thủ lời hứa.
Dường như do không gian và dị năng của y kết hợp, mà y có thể mơ hồ biết được Tiểu Viêm hiện tại đang làm mọi thứ chỉ là muốn tốt cho y. Độ chân thành của Tiểu Viêm đối với y đích thực còn cao hơn cả Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên – hai cấp dưới đã theo y rất lâu, giống như Tiểu Viêm tồn tại ở thế giới này cũng bởi vì y mà thôi ( Sắc: BOSS ngươi cuối cùng đã hiểu ra chân tướng ) (Beta:ng thứ 2 hiểu ra chân tướng=]])
Nói ra thì có vẻ kỳ quái, nhưng y biết dị năng của mình sẽ nhìn thấu được tâm tư của người khác, nó có thể cảm ứng và cho y biết đáp án.
Nhìn thấu được tâm tư, chứ không biết được suy nghĩ của người khác. Dị năng của Diễm Quân Ly là dự cảm với lời nói dối. Y vẫn còn đang chậm rãi nghiên cứu thêm …
Diễm Quân Ly có thể từ trong tờ giấy Thương Viêm nhắn lại, nhận ra được những tin tức mà Thương Viêm đang che giấu, Tiểu Viêm biết rất nhiều thứ mà ngay cả y cũng không rõ. Tỷ như dị năng của y sử dụng như thế nào thì càng thêm hữu hiệu, hạch tinh trong đầu tang thi có công năng gì, sử dụng không gian ra sao để tiện lợi và hợp lý.
Từ đó, không khó để có thể nhìn ra, Tiểu Viêm đang thăm dò tín nhiệm của y đối với cậu, bởi vậy y không hỏi gì cả, cũng đáp ứng Tiểu Viêm sẽ không nhìn thấu tư duy hay dùng mệnh lệnh tuyệt đối lên trên người cậu.
Ah~, y từ bao giờ mà trở thành như vậy, không chỉ để cho một người có quá nhiều bí mật bên người, mà còn quan tâm lo lắng cho cậu. Trong mắt Diễm Quân Ly lóe ra gì đó, Tiểu Viêm đối với y mà nói là một tồn tại đặc biệt.
‹Anh tin tưởng em…› Diễm Quân Ly không tự hỏi quá lâu, nhanh chóng lấy giấy bút ra viết xuống dòng chữ hồi âm. Đối với loại thỏa hiệp này, y cư nhiên không hề cảm thấy bất mãn.
Bất quá y vẫn rất lo lắng, nhưng từ sự tình ở Trung tâm thương mại khiến y thiếu chút nữa nổi điên kia, liền có thể thấy được Tiểu Viêm không phải là một kẻ yếu đuối, từ trên lầu rơi xuống mà còn bình an thì cậu chắc chắn không phải là bao cỏ.
Y thật ngoài ý muốn mà cảm thấy mình đang rất nhớ Thương Viêm, rõ ràng chỉ mới nhận thức có vài ngày, nhưng dục vọng muốn trông thấy Tiểu Viêm lại không thể nào xem nhẹ. Loại cảm giác này đối với y rất là xa lạ.
Có thể hiểu như vầy, đó là em trai của y, y vừa lo lắng em ấy sẽ xảy ra chuyện không may, vừa muốn em ấy có thể trải sự đời mà trưởng thành, còn rất tự giác thỏa hiệp với em ấy để có thể được gặp lại.
Kỳ thật, cảm giác này cũng không tồi.
Yêu cầu nghe qua thì như tùy hứng, nhưng nếu đáp ứng xuống, thì quan hệ dường như càng thân mật hơn.
‹Như thế nào?› Mặc dù Công lược đang hỏi ý kiến cậu, nhưng anh ta rất rõ ràng thăm dò của Thương Viêm đối với Diễm Quân Ly đạt được kết quả rất tốt.
‹Y đã đáp ứng› mấy ngày nay cậu vẫn luôn lợi dụng không gian để giao lưu với BOSS, nếu bảo không cao hứng là xạo, cậu đã nói rõ ràng lý do vì sao không gặp mặt BOSS, chính là không muốn BOSS đem dị năng dùng trên người cậu, thế mà…BOSS cư nhiên phá lệ đáp ứng.
Trong tờ giấy kia cậu cũng để lại không ít tin tức, chính là muốn nhìn phản ứng của BOSS một chút. Hiện tại cậu cần BOSS tuân thủ một vài ước định, tỷ như không thể nhìn thấu tư duy của cậu. Mà kết quả nhận được từ Diễm Quân Ly thực khiến người ta cao hứng.
‹Anh tin tưởng em, đừng để cho anh thất vọng› Thương Viêm nắm chặt tờ giấy trong tay, đối với loại tín nhiệm này của Diễm Quân Ly, Thương Viêm không biết phải nói gì, tuy rằng cậu đích xác không thể nào hai lòng, cũng hy vọng BOSS có thể nhìn thấy việc làm của cậu, nhưng lúc nó được bày ra trước mắt cậu, cậu vẫn có chút không thể tin.
‹Đi thôi, đi cái nơi mà mi muốn ta đến› Thương Viêm vẫy vẫy cánh tay bởi vì vung gậy quá nhiều mà nhức mỏi. Nhìn xung quanh, tang thi bị thanh lý sạch sẽ thật khiến cậu cảm thấy hài lòng. Còn về ánh mắt sau cửa xe kia … nếu không chọc tới cậu thì cậu cũng không quá quan tâm.
Nói thật, nhân nhượng mà BOSS dành cho cậu quả là nằm ngoài ý muốn. Ban đầu cậu còn nghĩ, cậu và BOSS có khả năng sẽ tranh cãi quyết liệt, dù sao BOSS là một người thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót, thế mà cậu lại dám đề xuất ra yêu cầu chạm trúng nghịch lân của y.
‹Hừ, một tên chỉ biết nịnh nọt› Không cần nhìn hệ thống thì cũng có thể nghe ra sự ghen tuông ẩn chứa trong lời nói, mà lần này, Thương Viêm – người luôn mặc kệ nó, cư nhiên hồi đáp lại hệ thống.
‹Còn tốt hơn cái đứa ngay cả muốn nịnh nọt cũng chẳng có cơ hội› Tâm tình của Thương Viêm từ bốn chữ “Anh tin tưởng em” của Diễm Quân Ly mà bay vút lên cao.
‹Không thèm tranh với ngươi, cái loại hành vi con nít như vậy cũng chỉ có mình ngươi làm› Dường như hệ thống tức quá đáp bừa, lời nói ra lại chẳng khác nào tự đánh miệng mình.
‹Được rồi, giờ chúng ta phải đi nơi nào?› Thương Viêm thu liễm vẻ mặt, giọng điệu có chút oán giận. Nhưng cậu không ngu ngốc tới nỗi đứng giữa đường mà ngẩn người, bước nhanh trên đường đi tới, hành vi ngơ ngác kia sẽ khiến người khác nhìn vào cảm thấy kỳ quái.
Bây giờ BOSS đã đồng ý yêu cầu của cậu, vậy cậu cũng không cần lo lắng dị năng của BOSS sẽ nhìn ra bí mật của hệ thống, bí mật của mạt thế. Về phần đổi ý mà trộm kiểm tra, Công lược nói cho cậu biết không cần quá lo lắng, BOSS chính là một người nói được thì làm được, ít nhất ở trước mặt cậu sẽ như thế.
Nhưng lúc sắp trở về với ôm ấp của BOSS sau quãng thời gian lưu lạc, hệ thống liền phán một câu xanh rờn, cấp tốc đem sự việc này đẩy lùi về một ngày.
‹Trong lòng ngươi đang nói xấu ta cái gì đừng có tưởng là ta không biết, ngươi nghĩ rằng ta muốn ngươi về chậm một ngày là để ngăn cách ngươi và chủ nhân gia tăng tình cảm sao? Đây chính là liên quan đến Bàn tay xám của ngươi› Thanh âm tức đến khó thở của hệ thống vang vọng trong đầu Thương Viêm.
Thương Viêm nắm chắc vài từ mấu chốt, Bàn tay xám, không thể tưởng được, ngay cả bàn tay chuyên dụng cho vật hy sinh cũng lòi ra -_-!
“Làm sao mi biết” Đây là tình huống đột phát, là chuyện mà hệ thống không thể nào dự đoán trước được, chẳng lẽ ở sau lưng hệ thống còn có ai khác?
‹Không cần đoán, đúng như ngươi nghĩ đó› Nó đã xác định được trung thành của Thương Viêm dành cho BOSS, bây giờ có thể đem tất cả sự tình nói cho cậu biết.
‹Thần, biết không?› đương nhiên biết, chính là cái tên ‘Diễn viên quần chúng’ trong 《Đế Vương Mạt Thế》, xuất hiện không tới mấy trăm chữ liền gấp gáp đem thần vị nhường qua cho Nhân vật chính, để gã thêm trâu bò.
‹Bản hệ thống là một phần của Thần, sinh ra để phụ ngươi trợ giúp điện hạ Diễm Quân Ly đả bại Chung Hư Lữ. Vốn ra là Thần hy vọng bản nhân Diễm Quân Mạc sống lại để làm việc cho điện hạ Diễm Quân Ly.›
‹Thế giới này, mọi thứ đều vì Chung Hư Lữ mà xoay chuyển, người người đều sẽ nảy sinh thiện cảm với gã. Mà Diễm Quân Mạc là người duy nhất có thể chọn ra› Lời này Thương Viêm hiểu được, ngay cả hai người Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên kia đều sẽ biến thành trợ thủ dưới trướng Chung Hư Lữ, đủ để thấy ‘ánh sáng nhân vật chính’ của gã mạnh đến cỡ nào.
‹Trước mạt thế, người mà có thể tiếp xúc với điện hạ Diễm Quân Ly, đối La Dịch Di và Chung Hư Lữ —— địch nhân của điện hạ Diễm Quân Ly có chán ghét sâu sắc, nhưng lại không quá cường, chọn đi chọn lại thích hợp nhất chính là Diễm Quân Mạc. Sau đó, có bản hệ thống ở đây, cho dù vì cái mạng nhỏ của mình hay là vì lợi ích của không gian, thì cậu ta cũng chỉ có thể dựa dẫm vào điện hạ Diễm Quân Ly›
‹Lẽ ra mọi chuyện đã an bài xong xuôi, nhưng thực đáng tiếc, bước quan trọng nhất lại bỏ sót —— Diễm Quân Mạc không muốn sống lại› Lúc hệ thống nói đến đây, vẻ mặt Thương Viêm hiện lên kinh ngạc một cách rõ ràng, nhưng sau đó suy nghĩ lại thì cảm thấy cũng hợp lý. Mạt thế không phải ai cũng có thể tiếp thu, nói chi là một công tử con nhà giàu đã từng bị tang thi cắn xé ăn thịt.
‹Tiếp theo rất trùng hợp, Thần phát hiện ra ngươi, nhượng Diễm Quân Mạc dùng linh hồn để đưa ngươi tới đây› Không để Thương Viêm kịp đối với hành vi này của Thần tỏ ra bất mãn, hệ thống liền trực tiếp đánh rụng suy nghĩ kia, ‹Dù sao Diễm Quân Mạc đối với La Dịch Di và Chung Hư Lữ cũng có không ít ác cảm, đây là cậu ta tự nguyện›
‹Còn có, yêu cầu phải thực phòng bị Chung Hư Lữ, gã chính là con cưng của thế giới này. Thời điểm trước mạt thế, thế giới cũng bởi vì không gian hư vô bị cướp mất nên đã chế tạo một cái khác cho gã, tuy rằng cái kia không thể nào so sánh bằng không gian hư vô, nhưng từ việc này có thể khiến ngươi nhìn ra, không nên quá chủ quan›
‹Về phần Bàn tay xám, đó là từ những hiểu biết của kiếp trước mà chuẩn bị ra, dù sao hiện tại Thần vẫn chưa xuất hiện. Chờ đến khi ta cảm thấy ngươi sẽ không phản bội điện hạ Diễm Quân Ly, Bàn tay xám sẽ tự động xuất hiện, sau đó ta sẽ chỉ dẫn cho ngươi› Hệ thống lầu bầu nói.
Thần không có tồn tại như trong dự kiến của Thương Viêm, hiện tại chỉ mới là sơ khai ban đầu của mạt thế, theo như 《Đế Vương Mạt Thế》 thì Thần chưa xuất hiện.
Thương Viêm tiêu hóa những sự tình có liên quan đến cậu.
Cậu bỗng dưng bị lôi tới thế giới này, nói không bất mãn thì là xạo, nhưng cậu biết trách ai bây giờ. Thần? Trách một kẻ mà ngay cả bóng dáng cũng chưa xuất hiện thì có nghĩa lý gì? Trách hệ thống? Trách Diễm Quân Mạc? Này càng không có khả năng. Trách là trách cái số cậu quá xui xẻo kia kìa, Thương Viêm vừa bất đắc dĩ vừa phức tạp mà suy nghĩ.
Thời điểm biết Chung Hư Lữ có một không gian khác, cậu không thể nào ngừng được kinh ngạc, chắc là do đi theo BOSS quá lâu, cậu cư nhiên cảm thấy sẽ dễ dàng mà giết chết Chung Hư Lữ.
‹Được rồi, không cần suy nghĩ quá nhiều. Hiện tại nhanh giùm cho ta nhờ›. Hệ thống nhìn thấy Thương Viêm đang có vẻ sắp lâm vào trầm tư, lập tức lên tiếng ngăn cản, bây giờ không phải lúc để ngẩn người.
Vì thế, dưới sự thúc giục của hệ thống, Thương Viêm không lời gì để nói mà đi tới, vừa rồi là ai bảo cậu để ý chút.
Tiếp theo cậu đi theo chỉ thị của hệ thống mà tới Tập đoàn Diễm thị, sau đó đi tới văn phòng mà cậu đã ở suốt nửa tháng qua, cuối cùng là cầm chìa khóa tới két sắt bảo hiểm.
Cho nên nói, nãy giờ úp úp mở mở là để đi tới cái chỗ này, cái đồ vật đang tìm chính là nằm trong két sắt kia, nói ra sớm một chút không phải tốt hơn sao!
‹Cái này gọi là tình thú, bí mật không phải sẽ khiến cho người ta tò mò hay sao?› Thanh âm của hệ thống tỏ rõ nó đang khinh thường cậu không biết gì hết.
Thương Viêm cậu không biết tình thú là cái gì, cậu chỉ biết là hệ thống đang chơi khăm cậu, còn đùa giỡn tới vui sướng . Trong niềm u oán, Thương Viêm cầm chùm chìa khóa nằm chỏng chơ trên bàn lên, loại đồ vật trọng yếu như vậy xin đừng quăng tùm lum thế ah~, khốn kiếp!
‹Nè, hệ thống, két sắt mở không ra› Thương Viêm đem chìa khóa cắm vào ổ, vặn đến cau cả mày, nhưng lại chẳng thể mở ra.
‹Dĩ nhiên là còn có mật mã, đừng nói là … ngay cả két sắt có mật mã mà ngươi cũng không biết à nha? Cũng đúng, trước kia ngươi khố rách áo ôm, thứ để cất đồ quý hiếm này, chưa thấy qua cũng là lẽ đương nhiên›
‹… Cho ta biết mật mã› Vì mật mã, cậu nhịn . (‵o′) Đậu!!
‹Ta không biết, ta chỉ biết mật mã là sinh nhật của Diễm Quân Mạc› Hệ thống tỏ rõ, ‘mọi thứ giao cho ngươi xử lý, hệ thống ta không thể nào biết được mấy cái thứ linh tinh này’.
Nè nè, cái loại mật mã ngu ngốc như vậy cũng có thể đặt được à? Bất quá cậu thật không biết …
‹xxxxxxxx› Thanh âm của Công lược hợp thời mà vang lên, nói chuẩn xác ngày sinh của Diễm Quân Mạc, giọng điệu bình thản dường như đây là chuyện bình thường đối với anh ta.
‹Công lược, vì sao anh lại biết?› Cao hứng qua đi, Thương Viêm rất ngạc nhiên, Công lược cũng biết mấy cái này, thật là thần thông quảng đại ah~!
‹Bởi vì… Tôi là công lược› Thương Viêm che mặt, hỏi Công lược cái loại đề mục ngu ngốc như vậy là sai lầm mà.
Két sắt mở ra, bên trong không phải tư liệu hay là tiền mặt, mà là một chiếc đèn cổ tinh xảo hoa lệ.
‹Bàn tay xám số 1: Cổ đăng huyễn ngân hỏa› Bàn tay xám, bàn tay của vật hy sinh, bàn tay thuộc về cậu, thật sự là khiến người ta chờ mong.