Đọc truyện Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký – Chương 97
“Tiểu Bạch, còn bao lâu?” Diệp Thần vội vàng nói, thân mình đỡ lấy Diệp Cẩn, xém nữa không thể chống đỡ mà ngã từ trên lừng chim biến dị xuống.
“Tê tê,” Tiểu Bạch kêu hai tiếng, ngẩng cái đầu nhỏ chỉ về phía trước, đây là một đường hầm, cách đường hầm không xa chính là một thác nước cao hai mươi thước, xung quanh đường hầm đều là vách núi cao, đường hầm u ám này chính là con đường nối giữa thôn Đông và thành Tuy Viễn.
“Thác nước.” Diệp Thần cau mày, đặt chân gần thác nước cũng không phải là chuyện tốt gì. Thác nước đại biểu cho nguồn nước, nơi đó đường nước khẳng định có các loại động vật đang sống, nếu là trước đây thì ở quốc lộ nhất định sẽ không có động vật hung hãn tập kích nhân loại. Nhưng hiện tại là mạt thế, ai cũng không biết gần đây có thú biến dị cao cấp ẩn núp hay không.
“Tê tê!” Tiểu Bạch vặn vẹo thân mình, sai chim biến dị bay vào trong thác nước.
Thấy thế, Diệp Thần ngẩn ra, mắt choáng váng. Ngơ ngác đỡ lấy Diệp Cẩn, nhất thời quên mất muốn nói cái gì, tùy ý để Tiểu Bạch khống chế chim biến dị bay vào trong thác nước.
Sức nước đánh mạnh vào, Diệp Thần không thể không đem Diệp Cẩn đặt ở dưới thân mình, hai người dán sát vào trên người chim biến dị mới không bị nước đánh rớt xuống dưới.
“Sơn động?”
Chấn động qua đi, chim biến dị dừng lại, đáp trên mặt đất, đập cánh khiến cho hai người trên lưng mình bừng tĩnh. Diệp Thần mở mắt ra, kinh ngạc nhìn sơn động, tuy là ở sau thác nước nhưng trong sơn động vô cùng khô ráo, Diệp Thần đỡ lấy Diệp Cẩn đã gần như lâm vào trạng thái thiếu máu nhanh chóng tiến vào trong sơn động.
Sơn động vô cùng mở rộng, cho dù là chim biến dị cũng có thể tự do đi lại. Tiểu Bạch sai bảo chim biến dị mở đường ở phía trước, Diệp Thần đi theo phía sau. Đi không quá hai trăm thước thì bọn họ đã đến nơi sâu nhất trong sơn động, không thể phủ nhận, sơn động này là một nơi dừng chân không tồi.
Sơn động này rất rộng, mấy tảng đá chất lộn xộn xung quanh, sau lưng tảng đá lớn nhất là một cái hồ nước nhỏ, trong đó tích đầy nước.
“Tiểu Bạch, bọn mày thủ ở bên ngoài, không có nghe đến tiếng tao gọi thì cũng đừng vào.” Diệp Thần nói xong thì từ trong không gian lấy ra hai bộ chăn đơn, không ngại bẩn mà ném chăn xuống đất, vội vàng đặt Diệp Cẩn lên chăn, hai tay không quên giữ chặt Diệp Cẩn, để y không thể nhúc nhích.
Có lẽ là cảm nhận được người ở trên chính là Diệp Thần, phản kháng của Diệp Cẩn cũng không phải quá lớn, nhưng mà lúc khó chịu cũng sẽ giãy dụa vài cái. Đôi mắt không ngừng biến hóa, miệng phát ra hô hấp thở suyễn.
“Tiểu, tiểu Thần…đi, mau rời đi, anh sắp không khống chế được.” Diệp Cẩn đứt quãng nói, dùng khí lực lớn nhất khống chế thân thể của mình, y không muốn tổn thương Diệp Thần, tình trạng thiếu máu này vô cùng nguy hiểm. Lúc y ở ngục giam Hắc Tháp cũng từng xảy ra một lần, chuyện lần đó cho dù là y cũng không dám nhớ lại.
Tình huống lần nãy cũng không thoải mái hơn so với lần đó. Bản thân y cũng không biết mình có thể bình yên vượt qua không?
“Không có việc gì, anh có thể hút máu của em.” Diệp Thần bình tĩnh nói, chỉ là một ít máu, cậu có thể chịu đựng được. Tuy rằng không biết thân phận chủng loại biến dị của Diệp Cẩn đã tiến hóa đến bước nào, hiển nhiên, Diệp Cẩn chỉ cần hút máu, không cần ăn thịt. Nếu không cậu thật sụ không biết nên làm thế nào cho phải.
Mất chút máu và bị thương là hai khái niệm khác nhau. Thiếu máu thì có thể hành động, còn nếu bị thương thì hành động ở thành Tuy Viễn tiếp theo cậu chắc sẽ không tham gia được.
“Không, không được…” Sắc mặt Diệp Cẩn đột nhiên thay đổi, có nén dục vọng thị huyết, từ chối mà đẩy Diệp Thần ra. Lúc này, đôi mắt vốn màu đen đã bị chuyển thành màu đỏ, nhìn thấy Diệp Thần trước mắt, Diệp Cẩn chỉ cảm thấy một cơn đói khát từ sâu trong thân thể truyền đến.
Diệp Thần đè lại cánh ta đang giãy dụa của Diệp Cẩn, phát ra niệm lực để cắt cổ tay trái của mình, máu đỏ sẫm từ nơi bị rạch phun ra liên tục.
Ngửi được mùi máu nồng đậm trong không khí, ánh mắt màu đỏ của Diệp Cẩn sáng lên, răng nanh chậm rãi dài ra, nhếch môi, trong cổ họng phát ra tín hiệu cơ khát. Thân mình bắn lên, quay cuồng, trực tiếp chặn lại vết thương của Diệp Thần, há miệng hút máu trên cổ tay của Diệp Thần.
“Tê!” Diệp Thần hít một ngụm lãnh khí, lực đạo của Diệp Cẩn rất mạnh, cổ tay đã bị Diệp Cẩn cắn đến huyết nhục mơ hồ.
Một phút.
Hai phút.
Năm phút sau, Diệp Cẩn vẫn không thu liễm, dần dần sắc mặt Diệp Thần trở nên ngày càng tái nhợt, mất máu quá nhiều. Diệp Thần vẫn khống chế lượng máu chảy ra trong kinh mạch, có lẽ vì nguyên nhân này nên Diệp Cẩn mới cảm thấy không được vừa lòng, không ngừng cắn xé cổ tay Diệp Thần.
Thân thể người một khi bị mất máu quá nhiều liền có thể mất đi tánh mạng, cho dù là dị năng giả cũng thế. Tuy rằng Diệp Thần vẫn luôn khống chế máu trong kinh mạch, nhưng tình huống của Diệp Cẩn lần này quá mức nguy hiểm, khiến cho y mất đi lý trí.
“Ân…” Diệp Thần phát ra âm thanh đau đớn.
Diệp Cẩn đang cúi đầu hút máu bừng tỉnh. Nghe Diệp Thần nhỏ giọng kêu rên, Diệp Cẩn gần như hỏng mất mà thanh tỉnh trở lại. Cảm nhận được mùi máu tươi trong cổ họng, Diệp Cẩn ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu, nhìn cổ tay bị mình cắt nát thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Đáng chết, thuốc cầm máu ở đâu?” Diệp Cẩn luống cuống, đau lòng nhìn sắc mặt không còn huyết sắc của Diệp Thần, lý trí luôn bình tĩnh từ trước đến nay không biết đã chạy đi đâu.
Diệp Thần đả động tinh thần, từ trong không gian lấy ra một đống đồ, sau đó không thể chống đỡ mà ngất đi.
Thấy Diệp Thần nhắm mắt ngất đi, Diệp Cẩn nhìn không được mà run rẩy, dùng hai tay không ngừng tìm kiếm thuốc cầm máu và băng gạc từ trong đống đồ. Mở miệng Diệp Thần, đem thuốc cầm máu đổ vào, vết thương trên tay dần bình phục thì Diệp Cẩn mới chậm rãi bình phục lại.
Chăn đơn trên mặt đất đã sớm bị máu tươi nhiễm đỏ, phát ra mùi máu nồng đậm. Diệp Cẩn cau mày, đem chăn đơn dính máu hủy diệt, tay phải vung lên, một cơn lốc nhỏ đem mùi máu trong sơn động cọ rửa, làm xong tất cả thì Diệp Cẩn mới dần tỉnh táo lại. Cẩn thận ôm Diệp Thần đặt lên trên chăn, đứng dậy dọn dẹp sơn động, Diệp Thần mất máu quá nhiều, bọn họ chỉ đành phải ở lại sơn động một hai ngày.
Rời đi căn cứ, bọn họ cũng không mang nhiều đồ ăn. Nhìn thấy Diệp Thần mất máu quá nhiều nên sắc mặt tái nhợt, Diệp Cẩn đi ra ngoài sơn động, bọn họ cần đồ ăn, tuy biết rằng trong không gian của Diệp Thần có không ít đồ ăn, nhưng Diệp Thần đã bị hôn mê, y chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Tiểu Bạch, tiến vào.” Diệp Cẩn gọi Tiểu Bạch tiến vào, để cho Tiểu Bạch ở trong sơn động bảo vệ cho Diệp Thần, y leo lên lưng chim biến dị, tính đi ra ngoài săn thú, chuẩn bị cho bữa khuya đêm nay.
Không biết qua bao lâu thì Diệp Thần từ trong hôn mê tỉnh lại, mất máu quá nhiều, Diệp Thần chỉ thấy toàn thân vô lực. Sơn động hôn ám, củi khô bị đốt phát ra tiếng vang lách tách. Diệp Cẩn đóng một cái giá gỗ, trên đó đặt một cái nồi sắt, trong nồi là thịt của thú biến dị.
Trong sơn động tràn ngập mùi thịt, Diệp Thần liếm miệng, bụng phát ra tiếng kêu đói khát, “Mấy thứ này anh lấy từ nơi nào?”
“Tỉnh!” Nghe Diệp Thần hỏi, Diệp Cẩn đem nhánh cây cắm trên mặt đất, vừa đi tới liền kiểm tra trán của Diệp Thần, phát hiện không có sốt nên thở dài nhẹ nhõm, nói: “Kiếm bên trong đường hầm, hẳn là trốn tránh từ lúc mạt thế mới bắt đầu. Đây là chim trĩ hoang, chất thịt tươi mới, nấu một chút liền có thể ăn.”
“Đỡ em đứng lên.” Diệp Thần nói.
Nhìn Diệp Cẩn dùng một nhánh cây tước tốt làm đũa, Diệp Thần chỉ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, không biết còn tưởng rằng bọn họ đã trở về thời nguyên thủy. Dựa vào hòn đá phía sau, Diệp Thần nhanh chóng từ trong không gian lấy ra bộ làm bếp sạch sẽ, thứ này là lúc cậu thu thập vật tư ở bên ngoài đã thuận tay lấy. Nhân tiện lấy ra một bộ chăn đệm cùng với gối đầu, đem gối đặt ở sau lưng.
Đưa đồ làm bếp cho Diệp Cẩn chuẩn bị bữa tối, chậm rãi vận chuyển dị năng trong kinh mạch, khôi phục vết thương trên tay. Tuy rằng cậu không phải dị năng hệ thủy hay là hệ quang, miệng vết thương trên cổ tay cũng bắt đầu khép lại, hơn nữa cũng cởi ra băng gạc mà Diệp Cẩn đã băng bó như cái giò heo.
“Như thế nào lại mở băng gạc ra?” Diệp Cẩn múc một chén canh đặt lên hòn đá trước mặt Diệp Thần, thấy Diệp Thần cởi băng gạc liền cảm thấy mất hứng!
Diệp Thần trừng mắt nhìn Diệp Cẩn, nói: “Cũng không có đứt gân thương cốt, không cần thiết băng bó thành cái dạng này. Hơn nữa, em là dị năng giả, chút vết thương đó khôi phục rất nhanh.”
Cởi ra băng gạc, vết thương trên cổ tay đã xuất hiện thịt non, Diệp Thần hoạt động vài cái, không có gì trở ngại. Nhưng mà máu đã mất đi thì trong thời gian ngắn cũng không có biện pháp khôi phục, cần chậm rãi điều dưỡng một thời gian.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà, em đói bụng!”
“Được rồi, uống một chén canh trước, thịt nướng cũng sắp xong.” Diệp Cẩn bất đắc dĩ, chỉ đành xoay người sang chỗ khác xử lý đồ ăn, tranh thủ để cho Diệp Thần nhanh chóng khôi phục.
“Hương vị không tồi.” Diệp Thần bưng chén canh lên ăn một ngụm, tươi mới, hương vị vô cùng tốt! Thứ này ở trước mạt thế thì không tính là gì, nhưng ở mạt thế thì là thứ hiếm thấy. Đồ ăn trong căn cứ không ít, nhưng phần lớn đều là đồ khô, đồ tươi mới cũng không ít.
“Không tồi, Tiểu Thần ăn nhiều một chút. Em làm sao phát hiện được sơn động này?” Diệp Cẩn ngồi ở trước hố giữ lữa, lẩm nhẩm và cầm với thịt nướng trên tay, đem nồi ở trên giá cầm xuống, đặt ở hố giữ lửa, buổi tốt rất lạnh, miễn cho nó nhanh chóng nguội lạnh.
“Không phải là em phát hiện, là Tiểu Bạch tìm được.” Diệp Thần nhìn về phía Tiểu Bạch. Nó đang cuộn tròn thân mình, quấn ở trên đệm bên chân Diệp Thần, ánh mắt híp lại, vô cùng lười biếng.
“Sơn động này thập phần bí ẩn, người bình thường đừng nói là tiến vào, chỉ sợ là rất khó phát hiện.” Diệp Cẩn liếc mắt nhìn Tiểu Bạch, suy nghĩ, sơn động này cách mặt đất hơn mười thước, bị ngăn cách bởi một thác nước. Người bình thường nhất định sẽ không phát hiện, xem ra, tâm tư cẩn thận của Tiểu Bạch cũng không ít hơn Garfield.
Hơn nữa, đoạn thời gian này không có gặp qua Garfield, cũng không biết nó đã chạy đến nơi nào? Cả ngày không thấy bóng dáng, hơn phân nửa đã chạy đến nơi nào đó đào cà rốt rồi!
“Ân!” Diệp Thần gật đầu, tán thành lời của Diệp Cẩn, “Đúng rồi, như thế nào lại không thấy con chim biến dị kia?”
Diệp Thần nhìn xung quanh sơn động, không tìm được tung tích của con chim biến dị kia, không khỏi cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ chạy?
Diệp Cẩn ngẩng đầu, nhìn về lối vào sơn động, nói: “Ở bên ngoài, tên kia có thể tích không nhỏ, chỗ này không thể ngồi thoải mái.” Diệp Cẩn chỉ hố lửa trước mặt, cho dù là biến dị nhưng lửa đối với động vật mà nói thì chính là thiên địch.
Sâu trong sơn động mở rộng là đúng, nhưng cho dù cái lớn thì y đã đào một cái hố lửa, bên cạnh còn đặt chăn nệm, quả thật cũng không còn bao nhiêu không gian. Cũng không thể để cho chim biến dị kia ở gần hố lửa, phỏng chừng là cho dù bọn họ đồng ý thì chim biến dị kia cũng không vui.