Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 8: Mẹ anh, cúc hoa nhức nhối


Đọc truyện Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký – Chương 8: Mẹ anh, cúc hoa nhức nhối

Kiểm tra thân thể xong, Diệp Thần mở nút điều chỉnh, còn chút thời gian, cậu tính toán lợi dụng chút thời gian này để làm quen với thân thể này, cảm thụ sức mạnh tràn ngập toàn thân, Diệp Thần nở nụ cười.

“Đinh định!” Tiếng chuông vang lên, Diệp Thần lau mồ hôi như mưa, dừng động tác trong tay, đã đến giờ! Cậu tính ra ngoài săn bắn, sau đó đến căn cứ tiếp viện đổi tinh hạch, mấy loại công pháp để đánh nhau cậu cũng không cần học tập, tuy đối với cái loại gọi là võ thuật thời cổ rất hứng thú nhưng mà bây giờ cậu đang trắng tay.

Tuy rằng gia nhập căn cứ tiếp tế có lợi ích, nhưng với kiêu ngạo của Diệp Thần, tự nhiên khinh thường loại đi xin miếng ăn này, huống hồ loại lợi ích này cũng sẽ không chạy mất khi ở cấp cao.

Mặc áo choàng đen, nhanh chóng rời khỏi căn cứ tiếp tế, đi vào khu hoang dã.

Khu này ở trên bản đồ của con người là vùng cảnh giới màu đỏ, vô cùng nguy hiểm, dị năng giả và thể thuật giả bình thường sẽ tạo thành từng nhóm mà đi vào khu hoang dã, Diệp Thần là nghé con mới sinh, lại một thân một mình tiến vào khu này.

Đứng trước tấm bia đá cao ba mét ở biên giới, một bên là thiên đường, một bên là địa ngục.

Diệp Thần dọc theo đường đi đều rất nhẹ nhàng, nhanh chóng giết mấy con tang thi cấp thấp, vận khí không tồi, được ba viên tinh hạch, đột nhiên Diệp Thần dừng bước, ở phía trước nơi mình đứng bị một bóng đen bao phủ.

“Từ từ…”

Diệp Thần chợt dừng lại, đồng tử co rút, kinh hãi nhìn đàn dị thú mãng xà tụ tập đằng trước, cầm đầu là một con mãng xà dài mười lăm, mười sáu mét, quấn thân, có đường vân, mặt trái có nổi ban, tựa hồ là một con mãng xà có ban màu đen chính hiệu. Thế sự vô thường, con rắn này có thể lớn đến mười lăm mười sáu mét, vô cùng hiếm thấy, cho dù kiếp trước ở trong rừng Amazon rậm rạp cũng không thể tìm thấy con rắn to như vậy.

Bất quá, ở trong mạt thế cũng không có gì là lạ, con người có thể thức tỉnh dị năng, đột phá cực hạn của thân thể trở thành thể thuật giả cường đại, vì sao động thực vật lại không thể nghịch thiên chứ, Diệp Thần bình tĩnh lại.

Diệp Thần cẩn thận quan sát đàn rắn này, con rắn cầm đầu tựa hồ là đang vội vã chạy nên không phát hiện hành tung của mình, nhìn chiều dài của nó chắc cũng là dị thú cấp ba, bên người còn có không dưới trăm con rắn chạy theo, chắc hẳn gần đây có kẻ mạnh hơn.

Chẳng lẽ gần đây có loài nào là thiên địch của rắn?

Hay là…đằng trước có thứ khiến cho đám rắn này mơ ước.

Cảm ứng được đàn rắn sẽ không công kích, Diệp Thần đem hơi thở ẩn núp càng sâu, nhìn phương hướng đàn rắn chạy đi, đều là nơi rậm rạp bỏ qua nơi cậu ẩn nấp, tâm trạng Diệp Thần tốt lên.

“Rốt cục là đồ vật gì có thể hấp dẫn chúng nó kết thành nhóm đi đến? Dị hạch, tinh hạch…hay là bảo vật?” Nghĩ đến thế đáy mắt Diệp Thần lóe quá ánh sáng không thể che dấu, “Thời tiết râm mát, tuyệt không phải thời kỳ sinh sản của rắn, có thể làm cho chúng không để ý trời giá lạnh mà rời khỏi lãnh địa, là cái gì?”

Diệp Thần vô tình tò mò, theo đuôi đàn rắn đi đến phía trước, rời khỏi căn cứ tiếp tế tiến vào khu hoang dã, chính là để tôi luyện dị năng, chuyện bên phía Hứa Kham cũng không vội bằng lúc này.

Diệp Thần theo đuôi đám rắn, lướt qua căn cứ tiêu điều của con người, đi vào khu rừng, nơi đây vô cùng rậm rạp, mấy ngọn núi trải dài mấy trăm dặm.

Sau khi tiến vào rừng, đàn rắn ngày càng nhiều, ở khắp mọi nơi làm cho người ta có cảm giác rợn người, đàn rắn như dây leo, hướng về phía sâu trong rừng mà đi, Diệp Thần đứng trên vách núi, cúi đầu nhìn đàn rắn đang bò, cả người nhất thời không rét mà run.


Số lượng rắn thật sự rất nhiều…

Diệp Thần tính toán đơn giản, ít nhất đến vạn con!

Diệp Thần nhịn không được hoài nghi, có phải tất cả các loại rắn của Giang Nam đều đến đây rồi không?

Nếu lúc này có nhân loại nhìn thấy, sẽ có cảm giác run rẩy trong lòng, mấy vạn con dị thú mãng xà đều tụ tập một chỗ, cảnh tượng này thật dọa người, tựa hồ cả rừng đều là rắn, tồn tại của loài rắn này chiếm toàn bộ khu rừng.

Hình dáng bất đồng, chủng loại rắn khác nhau, tất cả đều tụ tập ở đây, âm thanh ‘tê tê’ phát ra tín hiệu, làm cho Diệp Thần toàn thân nổi da gà.

Đột nhiên, ánh mắt Diệp Thần dừng lại ở giữa một dãy núi cao, ở khoảng đất trống cỡ năm mươi mét, ở giữa có một con rắn màu trắng cao gần hai mươi mét, trên người con rắn đó có hoa văn khác lạ, không khó nhìn ra thực lực cường đại của con rắn này.

Diệp Thần khẩn trương nuốt nước miếng, “Dị thú cao cấp, ít nhất đã ngoài cấp năm…”

Trong nháy mắt con rắn màu trắng xuất hiện, cả đàn rắn liền im lặng, tất cả đều làm ra tư thái thuần phục, Diệp Thần đánh giá con rắn màu trắng, dài cỡ hai mươi mét làm cho người ta cảm giác khác thường.

Đột nhiên, đỉnh đầu con rắn màu trắng nâng lên phát ra ánh sáng chói mắt, Diệp Thần đưa tay che mắt, híp mắt nhìn thứ phát ra ánh sáng trên đỉnh đầu nó, con rắn lấy thứ đó ra, cả đàn rắn liền bắt đầu xôn xao, âm thanh ‘tê tê’ phát ra tràn ngập cả khu rừng.

“Cái gì vậy?” Diệp Thần kinh ngạc không thôi, trong không khí truyền đến một cỗ năng lượng tinh thần mạnh mẽ, chẳng lẽ là dị hạch? Trong cơ thể dị thú có thể ngưng kết dị hạch nhất định, dị hạch cùng với tinh hạch trong đầu tang thi không khác nhau mấy, bất quá, dị hạch so với tinh hạch càng khó săn hơn, dị thú có thể ngưng kết dị hạch thực lực đều vô cùng mạnh mẽ.

Nhìn viên dị hạch trên đầu con rắn màu trắng kia lại có thể lớn bằng nắm tay, chỉ sợ chủ nhân của nó ít nhất cũng đã là dị thú cấp tám, dị hạch càng lớn chứng tỏ cấp bậc dị thú càng cao, thực lực càng mạnh.

“Thứ tốt.” Diệp Thần tham lam nhìn chằm chằm viên dị hạch trên đỉnh đầu con rắn nọ, năng lượng dị hạch hấp thu không cần tuân theo cấp bậc, không giống tinh hạch, không thể vượt cấp hấp thu tinh hạch cao hơn, nếu cố gắng hấp thu liền nổ tan xác.

Tinh thần lực yên lặng phóng thích, Diệp Thần cẩn thận tính toán khoảng cách của mình và con rắn đó, cần phải làm được một kích liền trúng, sau khi uống lọ thuốc đó, sức mạnh thân thể tăng lên, tinh thần lực cũng đột phá theo, trở thành học sinh cao cấp, dị năng giả hệ tinh thần cấp hai, cũng khai phá dị năng mới – tinh thần che chắn, còn có tinh thần hóa công kích. Trước mắt cậu có thể thao túng tinh thần công kích bốn lần.

Lẳng lặng nhìn năng lượng dị hạch của con rắn nọ phát ra, sau đó đem phần năng lượng này dẫn đường cho con rắn khác cắn nuốt để tiến hóa, nhìn thấy một màn này, Diệp Thần không khỏi tán dương. Sự tiến hóa này thật thần kỳ, không giống con người tham lam, con rắn trắng này rất vô tư!

Thời gian từng chút trôi qua, mặt trời dần ngã về Tây, đàn rắn dần dần rút khỏi khu rừng, cho đến khi trời đầy sao thì mấy vạn con rắn đều đã rút khỏi khu rừng, nhìn trăng tròn trên bầu trời, Diệp Thần lầm bầm, “Mười lăm, trăng tròn…”

Ở khu đất trống chỉ còn lại con rắng màu trắng nằm sấp, phun ra nuốt vào cái lưỡi, lặng yên nằm giữa dãy núi, toàn thân màu trắng thật lớn tinh mỹ tựa như tác phẩm nghệ thuật, mỗi một cái vảy đều lộ ra mỹ cảm khó thể nói thành lời.

Diệp Thần cắn môi, nghiêm túc nhìn con rắn màu trắng ở chính giữa, “Thật hấp dẫn, chẳng lẽ là dị thú hệ tinh thần?” Nghĩ đến thế làm hô hấp Diệp Thần không khỏi trở nên dồn dập.


Quên đi, không nghĩ cái khác, Diệp Thần đem ánh mắt nhìn chằm chằm lên viên dị hạch trên đỉnh đầu con rắn mày trắng, cả người cố gắng lướt như mấy con rắn trong rừng, không khoảnh khắc liền đến trước mặt con rắn đó.

Tinh thần che chắn chỉ có tác dụng trong năm phút, cậu chắc chắn phải trong khoảng thời gian ngắn đó lấy được viên dị hạch và thoát khỏi khu vực này, này có thể xem như nhiệm vụ bất khả thi…

“Đến lúc!” Thân mình Diệp Thần chợt lóe, trực tiếp cướp đi dị hạch trên đầu rắn, cũng không quay đầu lại mà nhắm hướng Đông đi đến, nơi đó là khu vực phức tạp nhất của khu hoang dã, và chỗ đó cũng từng là căn cứ của con người, sau đó lại bị đại quân tang thi công phá, chỉ cần có cơ hội ẩn vào trong đó sẽ còn có cơ hội sống.

Liều mạng thôi…

“Tê tê!” Tiếng hô rung trời, nháy mắt vang vọng cả khu rừng, làm kinh sợ vô số đàn chim đang bay, cá đang nhảy, tất cả động vật đều nằm rạp trên mặt đất run rẩy, ai…là ai kinh động vua của rừng rậm?

“Phụt!” Diệp Thần ngã thật mạnh trên đất, phun ra hai ngụm máu, cậu có thể cảm giác được con rắn đó không có phát hiện ra tung tích của mình, chỉ là nó bị phát cuồng, vung đuôi khắp nơi, đem trăm mét xung quanh nó càn quét sạch sẽ, Diệp Thần hiển nhiên cũng nằm trong phạm vi đó.

Diệp Thần như không để ý chạy nhanh về hướng định sẵn, thời gian không còn nhiều lắm, phải trong năm phút thoát khỏi nơi tập trung của loài rắn, bằng không sẽ chết không toàn thây…

Chạy…

Không biết qua bao lâu, Diệp Thần không biết trên người còn chỗ nào hoàn hảo không, dị thú cao cấp phát cuồng thật là dã man, trong đầu nhớ lại khi con rắn kia phát cuồng, phạm vi xung quanh đó đều hóa thành đất trống.

Sức mạnh, sức mạnh tuyệt đối!

Diệp Thần thở gấp, nhẹ nhàng liếm đôi môi đã khô, đôi mắt u ám che trong bóng tối, lóe ra hàn ý lạnh lùng khát màu. Rốt cục cũng bỏ lại con rắn, lần này, thật đúng là cửu tử nhất sinh!

“Hừ hừ!” Khó khăn nuốt xuống ngụm máu, vừa rồi bị đuôi con rắng đập trúng bụng. Thật đau! Nếu không phải đã uống lọ thuốc kia, với cường độ thân thể như trước, chỉ một chút liền có thể làm cho mạng nhỏ của cậu đi đời, cậu đã coi thường dị thú của thế giới này.

“Tê tê!” Tiếng kêu chói tai từ xa truyền đến.

Diệp Thần hiểu được đây là dị thú đang thị uy, đồng thời cảnh cáo tang thị và dị thú cao cấp khác, đây là con mồi của nó. không được chạm vào.

Mùi màu tươi nồng đậm, cho dù cách cả trăm mét vẫn có thể ngửi được.

Biết rõ con rắn đó không ở gần đây nhưng Diệp Thần vẫn không nhịn được mà phát run cả người, sợ hãi đối với con rắn đó vẫn không biến mất.

“Khụ khụ!”


Rốt cục cũng bỏ lại con rắn đó, Diệp Thần ôm bụng bị thương, suy yếu dựa vào góc tường, chạy trốn cao độ trong thời gian dài làm cho cậu có chút thừa nhận không được, hơn nữa thân thể mất quá nhiều máu, nếu không phải Diệp Thần có định lực biến thái, chỉ sợ cậu đã sớm ngất.

Từ trong ba lô lấy ra hạt châu màu vàng lớn cỡ nắm tay, cậu nở nụ cười, khuôn mặt dính máu trên nên sinh động đầy mị lực, thứ có thể làm cho hàng vạn con răn lâm vào điên cuồng, đây tuyệt đối là thứ tốt!

Cầm hạt châu màu vàng trong tay một lúc, không biết được đây là dị hạch gì, Diệp Thần không khỏi có chút nhụt chí. Chỉ với hạt châu này có thể khiến mấy con rắn cấp sáu kia đuổi giết mình, cậu lần này đoạt được thứ giá trị! Bất quá, bây giờ cậu không có cách nào hấp thu, điều này làm cho Diệp Thần ảo não, hao hết tâm tư, thiếu chút nữa bỏ mạng để lấy được viên dị hạch, lại không dùng được…

Thuốc trong ba lô đã sớm không còn, lần này ra ngoài săn bắn thanh trừ, Hứa Kham vốn không tính để cậu còn sống trở lại khu Bố Cát, tự nhiên cũng sẽ không thay cậu chuẩn bị mấy loại thuốc bổ máu hay chữa thương. Cũng may sau đó thân thể trở nên mạnh hơn, năng lực khép lại vết thương so với khi thức tỉnh dị năng lại tăng gấp ba, như vậy cậu mới không bị mất máu đến chết.

Nhưng mà mùi máu tươi nồng đậm sớm muộn gì cũng sẽ thu hút tang thi và dị thú gần đây, phải cầm máu rồi liền rời đi.

Trôi qua một lúc, miệng vết thương ngay bụng cũng chậm rãi khép lại, không chảy máu nữa.

Diệp Thần đỡ vách tường đứng dậy, vứt quần áo đã dính máu đi, rất nhanh chạy về hướng bên trái tòa nhà, từ trình độ tan hoang bốn phía thì không khó nhìn ra, ở gần đống tòa nhà này hẳn có nơi còn được bảo tồn.

Lặng yên lẻn vào, Diệp Thần không dừng lại ở lầu một, rất nguy hiểm, cậu trực tiếp chạy lên lầu ba, tùy ý chọn một góc ngồi xuống. Trong ba lô chỉ còn lại nửa chai nước và một cái sandwich, Diệp Thần cầm miếng sandwich, vừa ăn mấy miếng, bỗng nhiên có một tiếng động kỳ lạ làm cho cậu chú ý, ở trong một góc tối bí ẩn, một chút tiếng động nhỏ cũng trở nên rõ ràng, Diệp Thần cẩn thận lắng nghe.

Thanh âm hình như là từ trong phòng kế bên truyền đến.

Phốc! Phốc!

Như là tiếng đánh, lại giống tiếng nước chảy.

Diệp Thần cảnh giác, vừa rồi lo để ý vết thương, chưa kịp cẩn thận tìm tòi liền tiến vào, chẳng lẽ là tang thi? Lập tức đem mọi thứ thu dọn sạch sẽ, hạt châu màu vàng cũng giấu kỹ đi, nhấc chân bước đi, lén lút đi đến phòng bên cạnh.

Tòa nhà này vô cùng rộn lớn, không có hoang phế như mấy tòa nhà trước đây của Liên minh, các phương tiện đều không tồi, chỉ là do thời gian dài không có bảo dưỡng, nên sơn bị tróc ra, lộ ra rỉ sắt bên trong, nhiễm một màu đỏ của máu, càng nhìn càng sợ.

Cậu ngừng thở, đem tinh thần lực hóa thành thực chất nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, không phát ra chút âm thanh.

Ở hành lang sâu nhất trong phòng, ánh sáng có vẻ kém, mờ ảo, hình bóng rõ ràng, tuy không xem rõ ràng lắm xung quanh phòng nhưng từ cách bài trí có thể nhìn ra đây là một phòng nghỉ.

Tầm mắt Diệp Thần xuyên thấu qua cửa phòng, chậm rãi thấy được hai bóng người đang dây dưa trên giường trong phòng ngủ.

Trong đầu chợt nhớ, trong truyện có nói qua sau khi Hứa Kham lừa đời trước đi vào đàn tang thi, ở khu hoang dã tìm kho vật tư mà Trần Khuê nói đến, ngoài ý muốn bị tách khỏi Trần Sâm, không cẩn thận bị rắn cạp nong cắn trúng, đây là loại có chứa dâm độc, nếu xui xẻo bị cắn, huyết thanh cũng không có cách giải độc, chỉ có thể thông qua vận động nguyên thủy nhất để giải độc. Trong một tòa nhà hoang gặp gỡ Tiếu Nam, căn cứ theo diễn tiến, Hứa Kham rất nhanh liền cùng Tiếu Nam thông đồng leo giường.

Giường theo tiết tấu chấn động, chăn đã rơi một nửa xuống đất, hai thân thể gắt gao dính chặt cùng nhau, vận động tốc độ cao.

Người ở phía trên, cơ thể toàn thân tràn ngập sức bật làm cho người ra sợ hãi, hai chân thẳng có lực, từ lưng có thể cảm nhận được sức mạnh, động tác mạnh mẽ không cần phải nói.

Tiếu Nam, một trong những người chủ của võ quán Bạch Vân, là một thể thuật giả cấp sáu, là một thể thuật giả có sức mạnh tuyệt đối.


Tiếu Nam đem người phía dưới khống chế, hai tay để ở bên hông, lấy sức mạnh ôm chặt Hứa Kham trong ngực, phần eo dũng mãnh vận động, Hứa Kham thở hổn hển, hai chân ôm lấy phần eo khỏe mạnh của Tiếu nam, trong miệng phát ra tiếng hít thở dinh dính.

Theo tinh thần lực tăng lên, Diệp Thần đã có thể ngăn cách hơi thở của mình, đây cũng là nguyên nhân vì sao cậu không bị Tiếu Nam phát hiện, nhìn cái mông trắng noãn của hứa Kham, một cây gậy thô bạo không ngừng ra vào, nhìn liền biết không phải vào sâu bình thường.

Tuy rằng là nam phụ nhưng vì sao mỗi lần cậu đều nhìn thấy cảnh Hứa Kham cùng người đàn ông khác đang làm?

Nghĩ thế, trán Diệp Thần không khỏi đổ mồ hôi.

“Chậc chậc…không thể tưởng tượng được tiểu Diệp Thần lại có ham thích đặc biệt như vậy! Thật sự là…không thể đoán được a!” Một giọng nam khàn khàn truyền đến bên tai Diệp Thần, ngay sau đó bên hông liền xuất hiện một cánh tay hữu lực, lôi kéo, cả người Diệp Thần đều tiến vào trong ngực người nọ.

“Ai?” Toàn thân cậu cứng đờ, khẩn trương nuốt nước miếng, đáng chết, cậu thế nhưng lại không phát hiện ở đây có người thứ tư.

“Suỵt! Nhỏ giọng chút.” Thanh âm Dung Tuyên rất thấp, ở xung quanh hai người bỗng nhiên bốc lên một làn sương đen mỏng, sương rất nhanh tản ra hoàn mỹ ôm lấy hai người, không để lại khe hở.

“Dung Tuyên?” Diệp Thần cúi đầu lên tiếng, cũng không quên nhìn thoáng qua về phía bên trong phòng ngủ.

“Ân!” Dung Tuyên lên tiếng, theo tầm mắt Diệp Thần nhìn qua, tựa hồ có chút bất mãn Diệp Thần đem mắt nhìn vào người khác, Dung Tuyên điều chỉnh thân dưới, cách quần va chạm thật mạnh.

“…Ách!” Diệp Thần sửng sốt, choáng váng, mẹ nó…cái thứ trên mông là gì, là cái thứ nào đó của y đi! Cậu chỉ là một nam phụ mà thôi, cũng không phải diễn viên chính Mary Sue, này…vừa nháo liền có chuyện là sao?

Thấy Diệp Thần không phản kháng, Dung Tuyên điều chỉnh gốc độ, càng ép sát Diệp Thần, đầu đặt trên vai cậu, hô hấp ấm áp thỉnh thoảng phun vào cổ cậu, phía dưới bắt đầu nhẹ nhàng đung đưa cọ vào mông cậu.

Trong phòng ngủ, Tiếu Nam và Hứa Kham cũng thay nhau lên đỉnh.

Hai người bên ngoài xem diễn cũng không dám lộn xộn, dần dần, Diệp Thần cảm thấy thứ trên mông ngày càng cứng, hô hấp của Dung Tuyên cũng nặng nề, chẳng lẽ tên khốn này động dục thật?

Mẹ anh! Cậu chính là một người đàn ông chân chính, tên Dung Tuyên này bị mù sao?

Dung Tuyên thừa lúc Diệp Thần thất thần, một cái đẩy thật mạnh.

“A…” Diệp Thần run lên, nhịn không được phát ra tiếng, một loại cảm giác khác thường nhất thời lan truyền khắp thân thể, nghe tiếng hô của Diệp Thần, Dung Tuyên giống như bị trúng độc, tay đặt lên hông Diệp Thần, làm động tác mãnh liệt hơn, cách quần áo thật dày lại giống như có thể làm đến nơi nào đó của Diệp Thần.

Diệp Thần choáng váng, cậu chắc chắn không phải là đố thủ của Dung Tuyên, hơn nữa lúc này cậu cũng không dám dùng lực quá lớn, cậu không muốn kinh động đến Tiếu Nam và Hứa Kham ở trong phòng ngủ. Hứa Kham chính là một tên sói đội lớp người, vẫn còn cố kỵ đối với Diệp Thần, nếu chính mình phá tan lớp màn mỏng giữa hai người, cậu không dám can đoan Hứa Kham còn để cậu tiếp tục sống,

“Buông tay!” Diệp Thần nghiến răng nói,… gầm nhẹ về phía Dung Tuyên.

“Không chịu.” Dung Tuyên cự tuyệt, đầu đặt trên vai DiệpThần, há miệng cắn hai cái trên cổ cậu, động tác bên dưới lại nhanh hơn, ngẩng đầu nhìn hai người kia nói: “Bọn họ có thể làm, vì sao chúng ta lại không được.”

Nói xong còn mang vẻ mặt đáng thương nhìn Diệp Thần, như là cậu đã làm chuyện xấu xa nào vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.