Đọc truyện Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký – Chương 77: Rời khỏi Giang Lăng
“Diệp Thần đến đây, đám người Liễu Dịch Kỳ đâu?” Tư Tu Ngạn xoa thắt lưng, liếc nhìn Tống Tiểu Ngọc một cái, nhìn hai người Diệp Thần từ xa đi đến, trong mắt hiện lên nghi hoặc.
Sakiko Suziki nhúc nhích mũi, ngửi được từng mùi màu tươi, thân mình nhỏ xinh nhanh chóng xuất hiện trước mắt hai người Diệp Thần, khàn khàn nói: “Mùi máu tươi, anh bị thương?” Nói xong thì trên mặt hiện lên sát khí, lúc cô tìm được hai người Tư Tu Ngạn thì hắn đang muốn đi tìm ô tô, Sakiko Suziki bất đắc dĩ đành phải đi theo hai người Tư Tu Ngạn đến gần đó tìm kiếm xe cùng xăng.
Diệp Thần lắc đầu, nói: “Không phải máu của tôi, không cần lo lắng.”
Diệp Cẩn đánh giá xe mới được lắp xong, gật đầu, nói: “Đây là Giang Lăng, sự việc xảy ra vài năm trước hắn Tư gia cũng thu được vài tin tức. Anh cho rằng người nọ có thể để cho người của Liễu gia còn sống rời khỏi Giang Lăng không? Đừng nói là Liễu Dịch Kỳ, cho dù là Liễu Như Phong cũng sẽ được đón tiếp như thế ở Giang Lăng.”
“Sự kiện kia là thật?” Tư Tu Ngạn chấn động, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Tống Tiểu Ngọc gật đầu với Diệp Thần, hiện tại anh đã có thể nắm giữ hoàn toàn cơ thể mới này, tuy rằng kém một chút nhưng vẫn rất thực dụng. Vảy trên làn da khi cần có thể hóa thành áo giáp, điều này làm cho Tống Tiểu Ngọc càng thêm vừa lòng.
Diệp Cẩn không phủ nhận, nhìn về trung tâm Giang Lăng, nói: “Người nọ sẽ hành động rất nhanh, anh tốt nhất nên thông báo cho Tư gia một tiếng, không cần vô cớ trêu chọc hắn, bằng không người Tư gia sẽ thiệt thòi.” Nếu không có lão Tần chống đỡ, lần này bọn họ đừng nghĩ có thể dễ dàng rời khỏi Giang Lăng, cũng may, người nọ còn bận tâm đến mối quan hệ với lão Tần.
Nghe lời này của Diệp Cẩn, Tư Tu Ngạn gật đầu, Diệp Cẩn sẽ không làm việc không có lý do, chuyện ở Giang Lăng hắn cũng biết một ít, nặng nhẹ trong đó hắn cũng hiểu được. Nên lựa chọn như thế nào, cho dù Diệp Cẩn không đề cập đến thì hắn cũng biết phải làm sao.
“Thân thể thế nào?” Diệp Thần chầm chậm tiến lên, đi đến đối diện với Tống Tiểu Ngọc, ý thức có thể cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ đang vây quanh Tống Tiểu Ngọc, hàn ý lạnh tận xương không ngừng cắn nuốt tất cả.
Tống Tiểu Ngọc híp đôi mắt xanh thẫm, cười nói: “Cũng không tệ lắm, so với trước kia mạnh hơn mấy lần, tuy rằng có chút xấu.”
“Không có việc gì là tốt rồi, lần sau đừng xúc động như vậy nữa!” Diệp Thần nói, lo lắng trong lòng cũng biến mất, lúc trước vẫn luôn lo Tống Tiểu Ngọc đã xảy ra chuyện, hiện giờ thấy anh bình yên vô sự thì cậu mới thấy nhẹ nhõm trong lòng.
“Tên Hứa Kham khốn kiếp kia ở đâu?” Tống Tiểu Ngọc âm trầm hỏi, đôi mắt xanh thẫm tràn ngập sát khí, anh cũng không quên cảm giác đau đớn khi dị năng bị tác ra khỏi cơ thể và nỗi hận ở sâu trong lòng, nếu không có Hứa Kham, làm sao anh lại gặp phải chuyện như thế.
“Đã chết!” Diệp Thần nhẹ nhàng nói.
Tống Tiểu Ngọc chấn động, hỏi: “Đã chết? Cậu xác định!” Tuy rằng chán ghét Hứa Kham nhưng không thể không thừa nhận là Hứa Kham thật sự rất mạnh, mặc kệ là khi gặp ở võ quán thứ ba ở khu Bố Cát, hay là ở khu hoang dã thì thực lực của Hứa Kham luôn cao hơn anh. Hiện giờ, khi nghe được tin tức Hứa Kham đã chết, Tống Tiểu Ngọc có chút bất ngờ.
“Đúng vậy, hắn đã chết.” Diệp Thần thản nhiên nói: “Cách đây không lâu, bị tôi giết!”
Lúc này không chỉ Tống Tiểu Ngọc khiếp sợ, ngay cả Tống Tiểu Ngọc cũng bất ngờ. Vội vàng mở miệng, nói: “Cậu thật sự đã giết Hứa Kham? Vậy Liễu Dịch Kỳ và Lý Lộ đã chết?”
“Lý Lộ chết là do Liễu Dịch Kỳ hạ thủ, không liên quan đến tôi. Về phần Liễu Dịch Kỳ thì phải hỏi Diệp Cẩn, chuyện hai người đó tôi không rõ lắm, Hứa Kham quả thật là chết trên tay tôi.” Diệp Thần nói xong cũng nhanh nhẹn leo lên xe.
“Như vậy a!” Tư Tu Ngạn xoa cằm, trên mặt dần dần xuất hiện vẻ vui mừng, Liễu Dịch Kỳ chết thì Liễu gia nhất định náo động, hắn tuy rằng không coi trọng Liễu Dịch Kỳ nhưng hắn cũng là người nối nghiệp ở Liễu gia, người nối nghiệp vừa chết thì Liễu gia nhất định sẽ lâm vào nội loạn.
Điều này đối với Tư gia mà nói là một tin tốt.
Tư gia mấy năm nay đã khống chế việc chế tạo sinh hóa, trong mạng lưới có không ít dị năng giả và thể thuật giả nhưng người của Tư gia lại rất thưa thớt, người cầm quyền ở Tư gia lại chỉ là võ giả hoàng cấp cấp tám, căn bản không thể trấn áp dị năng giả và thể thuật giả khác, cứ thế mãi thì không đến vài năm nữa Tư gia sẽ nội loạn.
Diệp Cẩn cầm lái, Diệp Thần ngồi ở vị trí phó lại, trước mắt mở ra bản đồ. Ba người Tống Tiểu Ngọc ngồi ở phía sau, Tư Tu Ngạn bận rộn với máy liên lạc, Sakiko Suziki tiếp tục đóng vai ẩn hình, đối với cô mà nói, ngoại trừ Diệp Thần thì những người khác không thể gây hứng thú với cô.
“Từ đường Giang Hà đi đến đường cao tốc, sao đó xuống cao tốc ở huyện Uy Hưng.” Diệp Thần làm dấu trên bản đồ, Giang Lăng cách Giang Nam có chút xa, lúc đầu còn tưởng là phải khó khăn lắm mới có thể rời khỏi nơi này, nên bọn họ chỉ có thể tập trung chạy đi.
Qua nhiều năm như vậy, đường cho xe chạy cũng không hoàn toàn hỏng mất, nếu không sẽ rất phiền phức!
“Đi mau, có cái gì đó đang đuổi đến đây.” Tống Tiểu Ngọc mở ra đôi mắt xanh thẫm, chui đầu ra cửa kính xe, quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy có không ít biến dị thú đang từ trong góc thành thị đi ra, đôi mắt thủ mở to thị huyết nhìn chằm chằm xe của bọn họ.
“Rống rống…”
Tiếng thét tàn ngược, xuyên thấu không trung và tiến vào tai bọn họ.
“Đây là biến dị thú gì? Giống như là mấy con thú nhỏ trong Altman…” Tư Tu Ngạn nhìn xuyên qua cửa sổ, hhoảng sợ nhìn mấy biến dị thú có diện mạo quá mức kỳ lạ!
“Ầm!”
Một cự thạch nặng mấy trăm cân từ trên trời rơi xuống, đập trúng chỗ bọn họ, cả mặt đất đều chấn động một hồi.
Diệp Cẩn đạp chân ga, nói: “Giữ chặt, biến dị thú này có thực lực không thấp, không cần phải lãng phí thời gian ở đây. Nếu kinh động đến nhóm tang thi ở gần đây thì càng thêm phiền toái.”
Những người khác đều gật đầu, giữ chặt chỗ ngồi, đeo dây an toàn, ai cũng không thèm để ý đến biến dị thú đang chạy theo phía sau nữa. Đám đồ chơi này không dễ chọc, chỉ cần bị bao vây thì chỉ có đường chết.
“Rống…”
Đột nhiên, một tiếng hô trầm thấp truyền đến, từ trung tâm Giang Lăng truyền đến, thoáng chốc cả Giang Lăng đều bình tĩnh trở lại, đám biến dị thú đang chạy theo bọn họ chợt ngừng lại.
Bọn chúng mở to đôi mắt không cam lòng mà nhìn đám người Diệp Thần càng đi càng xa, chúng nó không dám đuổi theo.
“Bỏ rơi chúng nó rồi sao?” Tư Tu Ngạn vẫn còn sợ hãi trong lòng, đám biến dị thú thiếu chút nữa đã đuổi kịp họ, nhưng may mắn đã né kịp. Sau đó lại có một tiếng thét vang lên, nếu không bọn họ nhất định phải động thủ, nhưng đám biến dị thú đó từ từ đứng lại làm cho Diệp Thần cũng hết hồn.
“Bỏ xa rồi.” Tống Tiểu Ngọc gật đầu nói.
Đám biến dị thú đằng sau đằng sau cũng không đuổi đến nữa, mọi người bất giác thở ra nhẹ nhõm, biến dị thú rậm rạp đông đúc làm cho bọn họ hoảng sợ chứ đừng nói đến việc giao đấu.
“Hiện tại chúng ta đang ở đường Giang Hà, từ đây đi đến cao tốc cần nửa giờ, hy vọng đoạn đường kế tiếp chúng ta có thể an toàn vượt qua…” Diệp Thần cau mày, gần Giang Lăng đã nhiều năm không có đội ngũ lính đánh thuê săn giết tang thi cùng biến dị thú, ai cũng không biết ở đây có bao nhiêu phiền phức đang ẩn nấp.
Tống Tiểu Ngọc nói: “Tôi đi lên đỉnh xe thủ, tiểu Thần đưa súng sinh hóa cho tôi.”
“Không được, đỉnh xe rất nguy hiểm!” Tư Tu Ngạn không hề suy nghĩ liền cắt ngang lời Tống Tiểu Ngọc, lên đó có nghĩa là dâng mình vào miệng tang thi không phải sao?
“Không có việc gì, đừng quên tôi không phải con người bình thường, tôi hiện tại có thể nói là tang thi tiến hóa.” Tống Tiểu Ngọc bình tĩnh phân tích, anh đi lên đỉnh xe không chỉ có thể phòng bị tang thi cùng dị thú thình lình xuất hiện mà còn có thể giải quyết chướng ngại trên đường, nhất cử lưỡng tiện.
“Cẩn thận một chút!” Diệp Thần từ trong không gian lấy ra một khẩu súng tự động, lại đưa một túi sinh năng cho Tống Tiểu Ngọc.
Tống Tiểu Ngọc nhận súng, đem sinh năng để ở trước ngực, lưu loát mở cửa sổ chui ra ngoài để leo lên đỉnh xe. Có Tống Tiểu Ngọc ngồi ở trên đỉnh xe, đoạn đường kế tiếp thông thuận hơn rất nhiều.
Tích tích!
Bỗng nhiên, máy liên lạc đặt ở thắt lưng Diệp Cẩn điên cuồng vang lên, sau khi bọn họ tiến vào Giang Lăng thì nó vẫn không có động tĩnh. Không nghĩ đến lúc này vừa mới rời khỏi Giang Lăng, lên đường cao tốc thì nó liền vang lên. Xem ra lúc trước có người nói ở Giang Lăng có cái gì đó ngăn chặn máy liên lạc là sự thật.
“Là ai?” Diệp Thần hỏi.
Diệp Cẩn lấy ra máy liên lạc, nói: “Là Mạc Phong.”
“Alo! Là tôi.” Diệp Cẩn nói.
“Diệp Cẩn, mấy người ở đâu? Lâu như vậy không thể liên hệ làm tôi nghĩ mấy người đều chết hết cả rồi.” Mạc Phong ở một nơi khác hổn hển rống lên. Lão Tần luôn thúc giục nhưng bọn họ mãi không thể liên lạc được với Diệp Cẩn, họ đã sắp điên đến nơi rồi, nghe thanh âm ôn hòa của Diệp Cẩn, Mạc Phong nhất thời cảm thấy toàn thân đều đang kêu gào đau đớn.
Diệp Cẩn nói: “Mới rời khỏi Giang Lăng, điểm dừng chân kế tiếp chính là huyện Uy Hưng.”
“Cái gì? Giang Lăng… anh mẹ nó ngại chính mình sống lâu quá hả, Giang Lăng là nơi nào người khác không biết nhưng anh phải biết chứ…” Vừa nghe Diệp Cẩn đi Giang Lăng, Mạc Phong nhất thời nổi giận, bất chấp bình thường sợ hãi Diệp Cẩn như thế nào, hiện tại mặc kệ tất cả mà nổi điên.
“Rời đi rồi!” Diệp Cẩn đưa máy liên lạc ra xa, đợi sau khi Mạc Phong mắng xong mới đưa nó đến gần bên tai lần nữa.
Sau khi phát tiết cơn giận, Mạc Phong cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói: “Bên Lão Tần đã xảy ra chuyện, anh còn bao lâu mới trở về được?” Bên liên minh đang vô cùng rối loạn, cũng may là họ ngoại trừ lúc có nhiệm vụ thì đa số đều ở căn cứ tiếp việc, liên minh hỗn loạn tạm thời còn chưa lan đến chỗ bọn họ.
“Năm ngày, bảo lão Tần cẩn thận, người đó rất có thể đang ở trong liên minh.” Diệp Cẩn nói.
“Tôi lập tức đem tin tức này chuyển cho lão Tần, Địa Ngục, liên minh chủng loại biến dị gần đây hành động rất lớn, cần chúng tôi làm gì không?” Mạc Phong hỏi, Địa Ngục xuất hiện từ lâu dùng thời gian ngắn ngủn không đến mười năm đã mạnh mẽ chiếm cứ Giang Nam, trực tiếp tuyên bố rời khỏi liên minh, liên minh chủng loại biến dị còn thẳng thắn hơn, không ngừng đánh lén đội ngũ ra ngoài săn bắn, chủng loại biến dị trắng trợn công kích, thực lực cá nhân của họ lớn mạnh vô cùng, so với lúc trước luôn điệu thấp thì hiện tại đang trực tiếp trở mặt.
“Tạm thời không cần ra tay, chờ tôi trở lại.” Diệp Cẩn nói.
Mạc Phong nói: “Tôi đã biết.”
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thì những người khác ngồi trong xe cũng trầm mặc.
“Người nọ là ai? Hắn rốt cục muốn làm gì?” Diệp Thần nói.
Diệp Cẩn trả lời: “Không ai biết người nọ là ai, chỉ biểt người nọ nói muốn thành lập thế giới mới, một thế giới mới tốt đẹp.” Nói xong thì nhắm mắt lại, đôi mắt tối đen không nhìn ra cảm xúc.
“Thế giới mới…” Diệp Thần lẩm nhẩm ba chữ này, vì cái gì mà cậu lại gặp gỡ tên tâm thần nhị hóa tế này chứ? Thành lập thế giới mới tốt đẹp hơn, đây không phải việc chỉ có hai nhân vật chính trong phim hoạt hình anime làm sao? Vì sao cậu lại có thể gặp phải ở mạt thế?
Chẳng lẽ cách cậu rời khỏi Giang Lăng không đúng hả?