Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 114: Phiên ngoại: Vận động


Đọc truyện Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký – Chương 114: Phiên ngoại: Vận động

Ba năm sau, trấn Long Môn.

Dây thường xuân xanh lá tươi tốt rậm rạp, chậm rãi lan tràn bốn phía trấn Long Môn.

Lúc này, trong trấn Long Môn, có hơn mười căn nhà gỗ rộn ràng nhốn nháo uốn lượn dọc bờ sông, mỗi căn nhà đều có diện tích không nhỏ.

Bốn phía nhà gỗ có hàng rào tre, bên cạnh hàng rào tre là các loại hoa cỏ đủ màu, toàn bộ trấn Long Môn tựa như được bao phủ trong một biển hoa.

Ở giữa, bắt mắt nhất chính là căn nhà ở phía đông. Căn nhà được sơn màu phấn, tản ra màu sắc ấm áp. Bên cạnh hàng rào tre là cúc non, gần sông có một mảnh cây trúc.

Cách cây trúc không xa là một giàn nho tím, giàn nho hay bàn ghế đều được làm từ trúc. Mà trên giàn nho chính là một cây du. Bên trên còn treo không ít quả du, tươi đẹp ướt át, rất là mê người.

Diệp Cẩn lộ ra cánh tay, trên đó lăn xuống không ít bọt nước, phía dưới tùy ý mặc một cái quần đùi.

Y mới từ bên ngoài trở về, vừa tắm xong thì đi vào sân liền thấy Diệp Thần đang nằm ở trên ghế dựa dưới giàn nho, trên người mặc một cái áo sơmi mỏng, nút áo rộng mở, lộ ra lòng ngực trắng nõn.

Nhìn thấy như vậy, khóe miệng Diệp Cẩn chậm rãi lộ ra một nụ cười nhạt, buông khăn lông đang lau tóc mà đi qua. Đôi mắt nửa đỏ nửa hồng, tràn đầy nhu tình.

“Tiểu Thần, bên ngoài lạnh, như thế nào không ở trong phòng nghỉ ngơi?” Diệp Cẩn nhỏ giọng nói.


“Ngô ân!” Diệp Thần nhỏ giọng trả lời, hơi nhúc nhích, cậu đang ngủ.

Ba năm trước, ở ngục giam Hắc Tháp thiếu chút nữa Diệp Thần đã mất mạng, vì diệt trừ Hứa Kham, dị năng trong kinh mạch của Diệp Thần toàn bộ bị rút cạn. Kinh mạch toàn thân đứt gãy, cũng may là Hạ Phỉ đã nghiên cứu chế tạo ra thuốc khôi phục siêu cấp, nhưng cho dù là như thế, Diệp Thần vẫn phải nằm ở trên giường một năm rưỡi thì mới dần dần mà khôi phục lại.

Diệp Cẩn nhìn thuốc màu xanh ở trên bàn trúc, lắc đầu, chỉ cần y không ở, Diệp Thần liền sẽ không chạm vào. Nhưng cũng không thể trách Diệp Thần giận dỗi, thuốc mà Hạ Phỉ nghiên cứu có hương vị thật sự là quá khủng bố.

Tiến lên, đem Diệp Thần kéo vào trong lòng ngực, cầm lấy thuốc trên bàn trúc sau đó chậm rãi đi về phòng. Thời tiết tuy rằng nóng, nhưng thân thể Diệp Thần vẫn luôn không tốt, chưa từng ngừng dùng thuốc.

“Tiểu Thần, nên uống thuốc.” Đem Diệp Thần đặt ở trên giường, Diệp Cẩn nhẹ giọng gọi, tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt trắng nõn của Diệp Thần. Có lẽ là vì ba năm không đi ra ngoài, Diệp Thần vốn đã trắng nay càng thêm trắng nõn mịn màng, xa xa nhìn giống như là ngà voi, trong suốt trắng tinh.

Ba năm trước đây, sau khi Diệp Thần xảy ra chuyện. Diệp Cẩn vẫn luôn không chạm qua Diệp Thần, vì thay đổi vị trí, Diệp Thần không thoải mái giật giật thân thể, áo sơ mi mỏng trên người hoàn toàn rộng mở. Lộ ra hai hạt châu phấn hồng đang run rẩy, vô cùng mê người.

Nhìn thế, Diệp Cẩn bất giác nuốt nước miếng, phía dưới liền ngẩng cao đầu.

Hạ Phỉ nói, vết thương của Tiểu Thần thương đã tốt rồi, chỉ cần không vận dụng dị năng quá mức thì vẫn được.

“Tiểu Thần……” Diệp Cẩn cầm thuốc xanh trên bàn uống vào. Sau đó cúi đầu ngậm môi Diệp Thần, cạy ra khớp hàm, đem thuốc trong miệng đưa vào trong miệng Diệp Thần.

Bàn tay hơi lạnh tay chậm rãi sờ lên khuôn ngực trơn bóng của Diệp Thần.


“Ân! Cẩn đã trở lại.” Diệp Thần mở ra hai mắt, đối diện với ánh mắt nóng rực của Diệp Cẩn, thân mình run lên. Cấm dục ba năm, không nghĩ cơ thể mình vẫn mẫn cảm như vậy, nhẹ nhàng một chạm vào liền nổi hỏa.

“Hạ Phỉ nói em nên làm chút vận động thích hợp!” Diệp Cẩn cắn vành tai Diệp Thần, miệng nói lời khiến người ta nóng lên.

“Vận động? Vận động gì?” Có lẽ là mới vừa tỉnh lại, Diệp Thần có chút mờ mịt. Mở to đôi mắt đen nhánh trong suốt, yên lặng nhìn chăm chú vào Diệp Cẩn.

“Tiểu Thần sẽ biết ngay thôi.” Diệp Cẩn đè xuống, ngậm lấy môi Diệp Thần, nghiêm túc vô cùng. Tay cũng không rãnh rỗi mà xoa nắn thân thể, không khí trong phòng dần dần nóng lên. Đồ chơi phía dưới đứng thẳng chạm vào bụng Diệp Thần, như có như không chạm vào cậu.

“Ân, nóng.” Diệp Thần cũng không phải kẻ ăn chay, thấy bộ dáng này của Diệp Cẩn, đương nhiên cũng biết cái gì gọi là vận động.

Đi vào trấm Long Môn ba năm, người bị trọng thương, Diệp Cẩn ba năm không được ăn thịt. Thật vất vả Hạ Phỉ mới nói là được rồi, không vội mới là lạ.

Nghĩ đến đây, Diệp Thần vươn tay bám lấy cổ Diệp Cẩn, thân mình dán lên.

Nhìn thấy động tác này của Diệp Thần, sắc mặt của Diệp Cẩn vui vẻ, động tác lưu loát cởi ra quần áo dư thừa của hai người, kéo ra hai chân Diệp Thần, đem cái mông rắn chắc của y chen vào giữa hai chân Diệp Thần.

Bởi vì lo Diệp Thần sẽ bị thương, Diệp Cẩn chọn một tư thế không làm Diệp Thần bị thương. Để Diệp Thần đưa lưng về phía mình, dùng đôi môi cực nóng thành kính hôn lên phần lưng của Diệp Thần, phía dưới cầm lấy em trai vừa cứng vừa lớn của mình, từng cái gõ lên mông Diệp Thần, thỉnh thoảng nhẹ nhàng chạm vào huyệt khẩu.


Diệp Thần trợn tròn mắt, trong mắt cậu, Diệp Cẩn từ trước đến nay luôn nghiêm trang, không nghĩ tới Diệp Cẩn nghẹn ba năm cư nhiên lại làm ra chuyện như vậy. Phải nghẹn bao nhiêu mới có thể làm cho một người đứng đắn trở nên ‘đáng khinh’ như vậy?

Bất quá, cho dù rất đáng khinh, thì cũng rất thoải mái. Nhất là cảm giác tê ngứa khi đỉnh đầu chạm đến huyệt khẩu, làm cho Diệp Thần không tự giác mềm xuống.

“Anh nhanh lên……” Lo lắng bản thân sẽ nhịn không được mà nói ra lời mất mặt, Diệp Thần khàn giọng nói.

“Ha hả! Tiểu Thần đừng nóng vội.” Thử thăm dò một chút, khi Diệp Cẩn cảm thấy có thể đi vào thì liền đỡ thứ đồ chơi đã sưng đến phát tím toàn bộ hoàn toàn đi vào. Ánh mắt sâu thẳm, thanh âm ám ách.

Nghe thế, Diệp Thần nhịn không được hưng phấn lên.

Nha, khi nào thì chính mình đã trở thành thanh khống?

“Ba!”

Một tiếng đánh thanh thúy vang lên, Diệp Cẩn toàn bộ đè xuống, đem Diệp Thần hoàn toàn đè ở dưới thân……

“Di! Triệu Thị anh có nghe âm thanh gì hay ko?” Klose nghiêng đầu, đứng ở ngoài hàng rào tre, trên tay cầm theo một con thỏ, nhưng con thỏ này cùng trước mạt thế có sự chênh lệch rất lớn. Nó to như một con chó, lỗ tai có lông tơ, đuôi rất dài, răng cửa lộ ở bên ngoài, trên đó còn ẩn ẩn có tơ máu, là một động vật ăn thịt.

Triệu Thị vừa nghe thì mặt liền nóng lên, một phen giữ chặt Klose, ra hiệu với Bác Tạp. Hai người một trái một phải túm Klose kéo đi đến bên cạnh căn nhà.

“Này! Hai người lại phát bệnh gì? Mau thả tôi ra, không phải nói là đến nhà anh Diệp nấu cơm sao?” Klose căm tức nhìn hai người, vô cùng tức giận nha. Vô cùng không vui khi bị hai người lôi đi, rõ ràng là đã đến cửa nhà anh Diệp, hai người này lại phát điên cái gì.

Triệu Thị duỗi tay bóp mặt Klose, mỉm cười, “Đồ ngốc, anh Diệp hiện tại đang bận. Anh nếu dám vào đi, nói không chừng anh Diệp sẽ lột da anh.”


“Cái gì?” Klose chấn động, vội vàng xoay đầu nhìn Bác Tạp, “Bác Tạp, là thật vậy chăng? Anh có biết anh Diệp đang bận cái gì không?”

Khóe miệng Bác Tạp co rút, trừng mắt nhìn Triệu Thị, “Anh Diệp bận làm vận động, tối nay nấu cơm ở đây đi.”

“Làm vận động? Vậy thì còn chờ cái gì, chúng ta cũng cùng anh Diệp làm vận động đi…” Nói xong liền quay đầu đi trở về.

Triệu Thị duỗi tay bắt được, cười như không cười nhìn chằm chằm Klose, hỏi: “Anh thật muốn biết anh Diệp ca đang vận động gì sao?” Vừa nói, đôi mắt u ám  vừa nhìn chằm chằm Klose.

“Triệu Thị.” Bác tạp cảnh cáo nhìn Triệu Thị.

Triệu Thị nhấp miệng, hồn nhiên không để ý tới lời cảnh cáo của Bác Tạp, ngược lại mở miệng nói: “Nếu có hứng thú, anh cũng có thể tham gia. Tôi không ngại thêm một người, dù sao gia hỏa rất ngu ngốc, thêm một người thì vừa lúc.”

“Các anh nói cái gì?” Klose không hiểu ra sao, cắt ngang ánh mắt trao đổi của hai người, “Này! Các anh còn chưa nói cho tôi biết anh Diệp rốt cuộc đang làm vận động gì? Thân thể Tiểu Thần không tốt, không thể nhịn đói…”

“Về nhà tôi nói cho anh.” Triệu Thị cười gian tà, tầm mắt dừng lại ở trên mông Klose một lúc lâu.

Bác Tạp trầm mặc, tự hỏi một hồi, gật đầu với Triệu Thị. Hai người một trái một phải lôi kéo Klose trở về nhà gỗ, sau đó không lâu, liền nghe được trong phòng truyền đến từng trận thở dốc khó nhịn, cùng với âm thanh kinh hoảng của Klose.

Nhưng, rất nhanh liền biến thành âm thanh thở dốc trầm thấp.

Ngoài phòng, bông lúa hoàng kim lay động trong ruộng, trong gió hơi nóng mang theo hương hoa. Ở xa là núi xanh mây trắng, ngẫu nhiên ở phía chân trời xẹt qua một con chim biến dị thật lớn, có khi mọi người còn có thể nghe được vài tiếng tê tê thanh cùng tiếng mèo kêu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.