Đọc truyện Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký – Chương 112: Kết thúc (1)
“Sakiko, là cô sao?” Diệp Thần nhẹ giọng nói, nhìn Sakiko Suziki bị cột chặt nằm trên mặt đất, toàn thân cao thấp đều là vết bầm, miệng còn bị dán lại, không thể động đậy.
“Ngô ngô.” Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc, Sakiko Suziki chậm rãi mở mắt, cô tiến vào thôn Hắc Thạch và ẩn nấp vào ngục giam Hắc Tháp vốn vô cùng thuận lợi.
Không nghĩ đến khi tiếp cận trung tâm của ngục giam Hắc Tháp thì lại chạm phải chuông cảnh báo, đưa đến thủ vệ. Không thể không nói là vận khí của Sakiko Suziki quả thật không được tốt lắm. Khu vực mà cô ẩn vào lại là nơi Trần Khuê quản lý, vì chuyện của Trần Sâm mà tính tính của Trần Khuê ngày càng thô bạo, đụng cái là giết người, làm cho dị năng giả đi theo bên cạnh hắn của trở nên vô cùng hung tàn.
Sakiko Suziki sau khi bị bắt thì bị tra tấn một phen, sau đó bị giam giữ trong gian phòng này. Để dị năng giả tinh lực tràn đầy tiêu khiển, toàn thân Sakiko Suziki lúc này không một mảnh vải, tứ chi toàn thân bị trói.
Khi vừa tiến vào gian phòng này họ liền ngửi được hơi thở hoan ái nồng đậm. Trong phòng ngoại trừ Sakiko Suziki thì cách đó không gian trên giường còn có bốn người bị trói, xem tình hình thì cũng không tốt hơn so với Sakiko Suziki.
Diệp Thần mở băng dán ngoài miệng Sakiko Suziki, từ trong không gian lấy ra ra chăn mỏng bao lấy Sakiko Suziki, sau đó đưa thuốc bổ máu vào trong miệng Sakiko Suziki.
Lúc này bọn Đường Bưu cũng đến, sau khi thấy rõ tình huống trong phòng thì sắc mặt cũng trầm xuống.
“Sakiko Suziki? Cuối cũng đã xảy ra chuyện gì?” Đường Bưu nói.
Diệp Thần lắc đầu, nói: “Tôi cũng không rõ, chờ sau khi cô ấy khôi phục thì hỏi một chút sẽ biết. Đi xem những người khác…” Bĩu môi nhìn về phía mấy người bên giường, tuy rằng bọn họ có bản vẽ ngục giam Hắc Tháp từ trên tay liên minh nhưng liên minh hiện tại cũng không muốn buông tha bọn họ, ai biết được bản vẽ trên tay bọn họ có bị người nào động tay động chân qua hay không. Cho nên một đường này, bọn họ kiên định thi hành chính sách bạo lực.
Đáng tiếc, những người khác trên giường đều đã chết, trên người tràn đầy dấu vết bị thi ngược, thậm chí trong đó còn có một đứa trẻ. Thân hình non nớt, nhiễm một thân máu tươi, mờ mịt mở to hai mắt không biết nhìn về hướng nào.
Sau một lát thì Sakiko Suziki tỉnh dậy.
Làm một dị năng giả, năng lực khép lại vết thương của Sakiko Suziki vô cùng mạnh mẽ, bị thương gần chết thì chỉ cần một chút thuốc bổ máu liền có thể sống lại, làm cho bọn Diệp Thần thở dài nhẹ nhõm.
Sau khi tỉnh lại, Sakiko Suziki đem tất cả tình hình đã xảy ra nói cho nhóm người Diệp Thần. Có Sakiko Suziki dẫn đường, nhóm bọn họ không còn chạy tán loại như ruồi bọ không đầu. “Gần đây là thế lực của Trần Khuê, cho nên cẩn thận, không cần kinh động bọn họ…” Sakiko Suziki còn chưa nói xong thì chuông cảnh báo phía trên bọn họ vang lên… khóe miệng Sakiko Suziki run rẩy, quay qua… không nói gì mà nhìn Đường Bưu. Hắn làm vẻ mặt vô tội, ngượng ngùng sờ mũi, nói: “Ách… tôi không cố ý đâu…” Mọi người đen mặt liếc nhìn Đường Bưu, chưa kịp nói gì thì bên tai truyền đến từng tiến bước chân phức tạp, cùng với tiếng bước chân chính là âm thanh la mắng, “Động tác nhanh lên…”
Diệp Thần và Diệp Cẩn nhìn nhau, đưa tay xoa nhẹ trán, hiện ra một mạt bất đắc dĩ, nói: “Động thủ đi!”
Chủ động công kích còn hơn so với bị động thì tốt hơn, ít nhất cái trước thì có quyền chủ động hơn. Tiếng nói vừa dứt thì mọi người như tên đã lên dây mà bắn ra ngoài.
“Đây là có chuyện gì?” Một tia sáng chớp lên, Trần Minh nhanh chóng đỡ vách tường để ổn định bản thân. Nhìn Địch Tư bên cạnh, đây là địa bàn của Trần Khuê, nếu không phải là tình thế cấp bách thì họ sẽ không bước vào địa bàn của người khác, bởi vì đây chính là sự khiêu khích.
Thế lực của Trần Khuê ở ngục giam Hắc Tháp không tính là lớn, nhưng ngại hắn là người mà Liễu Như Phong mang đến, cho dù là những người đã ở lâu tại ngục giam Hắc Tháp cũng phải nhượng ba phần.
“Là nhóm người Diệp Thần.” Địch Tư lạnh giọng nói. Vừa nói xong thì đã đem Trần Minh bảo vệ sau người, nhìn về phía sau ra hiệu cho những người khác, nhanh chóng có vài người từ phía sau đi lên đứng trước bọn họ.
“Đừng sợ, là nhóm Trần Minh, người một nhà.” Lưu Minh Tường mừng rỡ nói, gần đây Hứa Kham càng ngày càng táo bạo, đa số thời gian thì Trần Khuê luôn đi theo bên người Hứa Kham.
Nghe được lời nói của Lưu Minh Tường, sắc mặt bọn Diệp Thần trầm xuống, động tác chém giết ngày càng sắc bén, kiếm quang lóe ra ánh sáng lạnh lẻo, mỗi một lần kiếm quang hiện lên thì sẽ lấy mạng của một hai người. Máu tươi nhiễm đỏ hơn nửa người cậu, cùng với khuôn mặt tuấn tú tinh xảo đó, làm cho nhóm người Lưu Minh Tường hết hồn, kinh ngạc không thôi.
Nếu không phải sợ Trần Khuê sẽ tính sổ thì bọn người Lưu Minh Tường đã muốn lùi bước trốn đi. Nhưng bọn họ đều hiểu được, ngục giam Hắc Tháp có bao lớn chứ, chỉ có thể kiên trì thôi.
Giao thủ hơn mười phút, bên Lưu Minh Tường đã chết hơn hai phần ba người.
“Trần Minh…” Sakiko Suziki được Mộc Văn Ngạn bảo hộ ở sau, khi nghe đến tên Trần Minh thì thân mình run lên, đôi mắt mở to, thẳng tắp nhìn Trần Minh ở đối diện, khuôn mặt trắng bệch trở nên kích động.
“Yêu! Náo nhiệt như vậy a!” Trần Minh nói, như là chào hỏi với mọi người xung quanh. Một chút cũng không tính nhúng tay vào làm cho Lưu Minh Tường tức giận mắng, “Trần Minh, anh mẹ nó là có ý gì? Không tính động thủ sao? Đừng quên là A Cửu đã nói như thế nào…”
Lưu Minh Tường phẫn hận không thôi, cách đây không lâu thì A Cửu đã nói nhóm Trần Minh sẽ phụ trách bọn Diệp Thần công từ A3. Chỉ là bọn họ không nghĩ đến động tác của Diệp Thần lại nhanh như vậy, trước sau không đến một giờ đã từ A3 đi đến nơi này. Nhìn thấy người bên cạnh không ngừng giảm bớt, Lưu Minh Tường giận hết hai mắt đỏ lên.
Nếu không phải trường hợp không cho phép, hắn rất hận không thể nuốt sống Trần Minh.
“A…” Trần Minh khinh thường liếc mắt nhìn Lưu Minh Tường, trước kia tên này không ngừng ngáng chân hắn, hiện tại còn muốn hắn giúp đỡ thì có thể cầu xin hắn a, hắn sẽ động thủ. Nếu không hắn sẽ coi như là mình đang coi một vở kịch thôi, xem ai có thể kiên nhẫn hơn.
Đơn giản hơn nhiều, hắn tựa lên người Địch Tư, trên mặt mang theo nụ cười thỏa thuê mãn nguyện, nhìn sắc mặt lúc xanh lúc đỏ của Lưu Minh Tường mà thích thú không thôi.
“Trần Minh, anh đừng quá đáng.” Lưu Minh Tường nghiến răng nghiến lợi, lộ ra khuôn mặt vặn vẹo.
“Trần Minh, anh gọi là Trần Minh.” Sakiko Suziki đẩy Mộc Văn Ngạn trước mặt ra, yên lặng nhìn Trần Minh, khuôn mặt trắng bệch hiện lên chút đỏ ửng.
“Cô là?” Trần Minh khoanh tay, đánh giá Sakiko Suziki, sau khi đột nhiên chạm đến vòng cổ trên người cô thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi, vội la lên: “Sakiko, Sakiko, là em sao?”
“… Anh!” Giờ khắc này, Sakiko Suziki đã đợi hai mươi năm.
Không thèm nghĩ nhiều, Trần Minh mở ra vòng cổ của cô, trong đó là ảnh chụp thiếu niên bảy, tám tuổi, khuôn mặt tuấn tú mang theo chút ngây ngô, cười trong sáng đứng dưới tàng cây.
Tiện đà, Trần Minh cũng mở vòng cổ của mình, bên trong cũng có một ảnh chụp, chính là một cô gái mười ba mười bốn tuổi, mặc một thân ki-mô-nô màu trắng, lạnh lùng đứng dưới cây hoa anh đào.
“Yêu! Đây là em gái anh a! Hương vị thật không sai, các anh em thấy tôi nói đúng không…” Lưu Minh Tường điên cuồng cười lên, “Trần Minh a, anh có biết không, nửa giờ trước cô gái này còn nằm trên giường hầu hạ anh em bọn tôi, có câu nói là một ngày vợ chồng trăm ngày ân a, Trần Minh ơi, những anh em ở đây tất cả đều là em rể của ngươi…”
Còn dám công khai đả kích Trần Minh, Lưu Minh Tương dĩ nhiên là đã quên tình hình chiến đấu trước mắt.
Lưu Minh Tường vừa dứt lời thì Trần Minh tối tăm nâng lên cánh tay phải đã hóa thành sắt, thân mình nhoáng lên, trực tiếp bóp cổ Lưu Minh Tường, “Ân? Lời vừa rồi tôi còn chưa nghe rõ, anh lặp lại lần nữa?”
Không đợi Lưu Minh Tường trả lời, hắn đã xé một tay của Lưu Minh Tường xuống, máu văng khắp nơi, vô cùng nồng nặc, sắc mặt Trần Minh mỉm cười như là lệ quỷ đòi mạng, liếc mắt nhìn nhóm người Lưu Minh Tường.
“Không, ngô ngô… Buông, tôi nói sai rồi…” Lưu Minh Tường kinh sợ giãy dụa, không ngừng nắm lấy cánh tay bằng sắt đang chế trụ cổ mình, trong mắt hiện lên sợ hãi.
“Chậm!” Trần Minh cúi đầu nói, dùng sức trực tiếp bóp nát cổ Lưu Minh Tường, sau đó buông tay. Cánh tay sắt hóa thành trường đao sắc bén, lao vào những người còn lại, ngắn ngủi vài giây thì đã giết sạch đám người còn lại mà Lưu Minh Tường mang đến.
“Sakiko, thật xin lỗi! Anh vô dụng.” Trần Minh chua sót nói.
Sakiko Suziki lắc đầu, nói: “Anh, việc này không là gì hết.” Mạt thế vốn là thế giới người ăn thịt người, chút chuyện đó cô có thể thừa nhận, hơn nữa trước kia cô còn từng trải qua chuyện còn kinh khủng hơn thế nhiều, chút xíu tra tấn này không là gì.
Nghe hai người nói chuyện với nhau, bọn Diệp Thần chỉ im lặng đứng một bên, nhưng không ai thả lỏng đề phòng. Trần Minh là người của ngục giam Hắc Tháp, chỉ cần điểm này đã đủ để bọn họ đề cao cảnh giác.
Sau khi nói chuyện, Trần Minh biết đây không phải là thời cơ tốt để ôn chuyện, sau đó không nói thêm gì nữa. Chỉ gật đầu với Diệp Thần, xem như cảm ơn cậu, kỳ thật trước khi xuất phát, A Cửu đã giao cho hắn nhiệm vụ giao hảo tốt với Diệp Thần.
Tuy không rõ lắm nhưng sau khi thấy thực lực của nhóm Diệp Thần thì không tính động thủ. Ở mạt thế, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nhược nhục cường thực, ai mạnh thì người đó chính là lão đại!
Trần Minh có thể sống đến bây giờ, ngoại trừ thực lực bản thân thì quan trọng nhất là hắn biết tiến lùi, biết người nào có thể đắc tội, người nào không thể. Nếu không, với năng lực của hắn thì không thể bình yên sống đến bây giờ.
“Yên tâm, tôi sẽ không động thủ, tôi chỉ mang các anh đi gặp vài người.” Trần Minh nói.
Nói xong thì ánh mắt dừng lại trên hai người Diệp Thần và Diệp Cẩn, sau đó ra hiệu với Địch Tư, Địch Tư nâng tay lên, đem máy theo dõi từ trong chỗ tối đều phá hủy. Thấy hành động này của Trần Minh, bọn Diệp Thần kinh ngạc, tự hỏi không biết Trần Minh đang muốn làm cái gì.
“Đừng lo lắng, tôi không có ý khác, chỉ muốn cho mình có một đường lui thôi!” Trần Minh nhìn về phía Diệp Thần.
Hành động này của Trần Minh chính là đầu hàng trong im lặng.
Diệp Thần nhìn Trần Minh, sau đó trao đổi ánh mắt với Diệp Cẩn, nói: “Được.”
Nghe vậy, Trần Minh cầm một cái gói to màu vàng trên tay Địch Tư đưa qua, sau đó nắm tay Sakiko Suziki, “Bên này, xin mời.”
Hai bên đều là người thông minh, không cần nhiều lới. Diệp Cẩn tiếp nhận cái gói đồ màu vàng, mở ra nhìn trong đó vài lần, vẻ mặt không thay đổi, sau đó đưa cho Diệp Thần.
Thấy thái độ này của Diệp Cẩn, Trần Minh có chút không hiểu rõ tâm tư của y, nhưng tâm tư ôm đùi càng thêm kiên định. Hiện tại ngục giam Hắc Tháp và liên minh vô cùng căng thẳng, hắn phải tìm đường lui, bọn Diệp Thần không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất của hắn.
Diệp Thần nhanh chóng nhìn đồ trong cái gói màu vàng, sau đó đưa nó cho Long Tường Thiên.
Vài phút sau, Trần Minh mang theo nhóm người Diệp Thần đi vào một phòng sâu nhất trong ngục giam Hắc Tháp, ở trong đó đợi gần một giờ.
Lúc sau, cửa phòng mở ra, chỉ thấy mấy người Diệp Thần và Diệp Cẩn đều bị thương, họ bị nhốt trong lồng sắt ở trong phòng, cùng bị nhốt với bọn họ chính là Hạ Lưu bị trọng thương chưa tỉnh.