Đọc truyện Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký – Chương 109
“Sự tình đều qua lâu như vậy, bọn Diệp Thần vẫn chậm chạp không có động tĩnh, có thể là bọn họ căn bản là không đến thôn Hắc Thạch hay không? Có lẽ bọn họ căn bản không để ý đến Hạ Lưu và thuốc giải độc trên tay Hạ Lưu?” Trần Khuê cau mày, vẫn mãi không nhận được tin tức của bọn người Diệp Thần.
Trần Khuê âm trầm đứng ngồi không yên, nhìn Hứa Kham đứng ở một bên.
Trong phòng có hơn mười người hoặc ngồi hoặc đứng, ai cũng trầm mặc không có lên tiếng, những người này đều là thủ lĩnh của ngục giam Hắc Tháp, bọn họ tự lo việc của mình, không can thiệp vào chuyện của nhau.
Hứa Kham ngồi ở một góc âm u, chỉ lộ ra đôi giày quân đội màu đen, trong phòng âm u, đôi giày rất là bắt mắt, “Họ nhất định sẽ đến, chỉ cần Hạ Lưu còn trong tay chúng ta, liên minh nhất định sẽ để bọn họ đến.”
Liên minh đã sớm đạt thành hiệp nghị với bọn họ, những người Diệp Thần chính là mấu chốt cho cuộc giao dịch lần này. Nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài xẹt qua lệ khí lạnh như băng, ngẩng đầu nhìn Hạ Lưu không rõ sống chết bị nhốt trong lòng sắt ở một góc khác trong phòng, khóe miệng mang theo sát khí lạnh lẽo.
Muốn giết hắn? Thật sự không biết sống chết!
Đưa tay nhặt lên cây roi dưới chân, hung hăng đánh lên Hạ Lưu huyết nhục mơ hồ trong lòng sắt. Những người còn lại ở trong phòng không ai lên tiếng, cũng không ai ngăn cản. A Cửu ngồi ở giữa, bình tĩnh đùa giỡn bi thép trong tay, ánh mắt khi đảo qua Hứa Kham mang theo ý khinh thường thản nhiên.
Kế hoạch cuối cùng còn cần đến Hứa Kham, tuy rằng hy sinh một Lý Huân nhưng cũng rất đáng giá, bàn tay đùa giỡn bi thép chưa từng ngừng lại.
“Bên liên minh đã chuẩn bị tốt, tùy thời đều có thể động thủ.” A Cửu bình tĩnh nói, tay đang chơi đùa bi thép dừng lại, mở ra đôi mắt đang khép hờ, đồng tử tối tăm nhìn ra ra cảm xúc.
“Đã chuẩn bị tốt rồi sao?” Nghe vậy, Hứa Kham cúi đầu, nâng tay chạm đến nửa khuôn mặt còn lại giấu trong bóng tối, trong mắt hiện lên chút ngoan lệ, rồi nhanh chóng biến mất.
Chuyện tới hiện giờ đã sớm không còn đường lui… tối tăm nhìn theo A Cửu rời khỏi phòng.
Khối thân thể này chính là của Lý Huân, tên đó đúng là điên, nếu không cũng không thể làm bản thân thành thể phục chế. Lý Huân thực lực bình thường, vì tăng lên thực lực, hắn không tiếc dùng thân thể của mình để thí nghiệm.
Lần này A Cửu dùng thân thể của Lý Huân để Hứa Kham chết đi sống lại, không nghĩ đến đã xảy ra biến dị.
Nửa khuôn mặt của Hứa Kham như quỷ mị, thậm chí lan đến nửa thân mình, cũng may Hứa Kham nhanh chóng khống chế nửa thân mình còn lại nên cũng không đến mức giống như nửa mặt bên kia.
“Làm sao vậy?” Thấy khuôn mặt Hứa Kham trắng bệnh, trong mắt Trần Khuê mang theo chút lo lắng nhàn nhạt, Trần Khuê này vốn là người tâm ngoan thủ lạt, chỉ thật lòng với mỗi hai người là Trần Sâm và Hứa Kham. Ánh mắt đau lòng đảo qua nửa khuôn mặt Hứa Kham giấu trong bóng tối.
Những người khác mỉa mai nhìn Trần Khuê, việc của hắn làm trong ngục giam Hắc Tháp không ai không biết. Hứa Kham đến ngục giam Hắc Tháp không lâu, nhưng tính tình phóng đãng đã nhanh chóng lan truyền khắp ngục giam Hắc Tháp. Mười người trong phòng này, cơ hồ có một nửa số người đã lên giường với hắn.
Nhìn ánh mắt đau lòng của Trần Khuê, bọn họ không khỏi cảm thấy ghê tởm.
“Không có việc gì, chuẩn bị thật tốt để nghênh đón ‘anh em tốt’ của chúng ta.” Hứa Kham nhắm mắt lại, lạnh lùng mở miệng.
Hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt trào phúng của những người khác trong phòng, Diệp Cẩn thời gian trước đã tiến vào ngục giam Hắc Tháp, nhất định hiểu biết bố cục trong này. Đại quân liên minh đã tiến vào thôn Hắc Thạch, vậy, bọn Diệp Cẩn chắc chắn sẽ nhanh xuất hiện ở ngục giam Hắc Tháp.
Trần Khuê lấy áo choàng ở bên cạnh khoác thêm cho Hứa Kham, chậm rãi rời khỏi phòng.
Những người khác cũng lục tục rời khỏi phòng, cuối cùng để lại hai người, ánh mắt bình tĩnh của Trần Minh nhìn chăm chú vào Hạ Lưu huyết mạnh mơ hồ, nếu không phải Hứa Kham nhất định phải còn sống thì với vết thương như thế này, đủ lấy mệnh của cậu.
Nhưng, thêm máu thì chỉ có thể giữ lại hơi tàn, có thể sống sót hay không thì còn phải xem bản thân của Hạ Lưu.
“Chậc chậc… mệnh thật khỏe! Chảy nhiều máu như vậy mà còn chưa chết?” Trần Minh ngồi xuống, đưa tay chọt vào nơi bị thương của Hạ Lưu, ngữ khí lộ ra ý tứ trêu chọc.
“Hừ hừ!” Hạ Lưu bị đau đến tỉnh lại, trừng mắt nhìn Trần Minh, đột nhiên nhìn thấy đồ vật ở trên cổ của Trần Minh, trong mắt hiện lên thần sắc nghi hoặc.
Thứ này rất quen mắt, tựa hồ đã nhìn thấy ở đâu rồi.
Từ từ…
Hạ Lưu đột nhiên nhớ đến khi ở huyện Uy Hưng, cậu từng thấy qua vòng cổ như vậy ở trên người Sakiko Suziki, nhưng chỉ là nhìn thoáng qua.
“Anh có phải có một người em gái?” Hạ Lưu lên tiếng, cậu không thể chết được, phải đem chuyện ở ngục giam Hắc Tháp nói cho bọn Diệp Thần mới được. Cái gọi là quyết chiến chỉ là một hồi âm mưu thôi, cậu không thể trơ mắt nhìn nhiều người bị tính kế mà chết như vậy.
Trần Minh trong lòng run lên, ủ dột nhìn chăm chú vào Hạ Lưu, chuyện hắn có một đứa em gái thì trong ngục giam Hắc Tháp này chỉ có một mình Địch Tư biết. Ngoại trừ Địch Tư thì không có ai biết mà Địch Tư vốn là người thân cận với hắn nhất, nhất định sẽ không bán đứng chính mình.
Hạ Lưu từ đâu biết được mình có một người em gái?
“Mày muốn nói gì?” Trần Minh trầm mặc, nhanh chóng sửa lại thái độ.
Bên cạnh, thân mình cường tráng của Địch Tư từ sau đi ra, nhấc chân hung hăng đạp lên hai chân của Hạ Lưu, súng trên tay trực tiếp đặt trên thái dương của Hạ Lưu, sát khí tuôn ra.
“Sakiko Suziki.” Hạ Lưu nói ra bốn chữ, cong người ôm lấy nơi Địch Tư đạp qua, khóe miệng chảy ra tơ máu, “Cứu tôi!”
Thần sắc Trần Minh điên cuồng, sau đó ngẩng đầu ngăn lại động tác của Địch Tư, gật đầu nói: “Được, nói cho tao biết nó ở đâu?”
“Tôi chỉ biết cô ấy đi theo bên cạnh Diệp Thần, cụ thể ở đâu tôi không rõ! Nhưng, nếu Diệp Thần ở trong thôn Hắc Thạch, vậy…” Ý của Hạ Lưu rất rõ ràng, nếu Diệp Thần đã đi vào thôn Hắc Thạch, như vậy Sakiko Suziki luôn đi theo cũng đã ở trong thôn Hắc Thạch.
Trần Minh thay đổi sắc mặt, thế lực của ngục giam Hắc Tháp rất hỗn loạn, một khi Sakiko Suziki rơi vào tay người khác, hắn rất khó nhúng tay vào. Phải trước khi người khác chú ý đến thì tìm được Sakiko Suziki, nghĩ nhữ thế, từ trong túi lấy ra một bình thuốc, để ở trước mặt Hạ Lưu.
“Địch Tư, chúng ta đi.” Trần Minh nói.
Địch Tư nghe tiếng đi theo, từ đầu tới cuối đều chưa từng liếc mắt nhìn Hạ Lưu.
…
“Diệp Cẩn, hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?” Long Tường Thiên xoa hai tay, sau khi khôi phục thể năng, y hận không thể đánh một trận lớn cho đã. Nhưng ai cũng biết, khi đến trước cổng A3 của ngục giam Hắc Tháp thì Diệp Cẩn lại bảo bọn họ án binh bất động, cả nhóm đều núp vào.
“Chờ bọn Klose đến rồi hãy hành động.” Diệp Cẩn bình tĩnh nói, khuôn mặt lạnh lùng không hề có biểu tình dư thừa, làm cho đám Long Tường Thiên không dám hỏi nhiều.
“Bọn họ còn bao lâu mới đến?” Diệp Thần hỏi.
Xung quanh ngục giam Hắc Tháp quá mức im lặng, im đến giống như là một tòa thành chết. Điều này làm cho Diệp Thần cảm thấy rất bất an, chỉ cách một con sông mà hai bên lại cách biệt một trời một vực.
Bên kia thì lửa đạn đầy trời, âm thanh đánh giết không ngừng vang bên tai. Mà nơi này ngay cả âm thanh côn trùng cũng không có, nếu không phải trước đó biết Trần Khuê đã lẩn trốn vào trong ngục giam Hắc Tháp, Liễu Như Phong cấu kết với tội phạm thì bọn họ không thể không hoài nghi, ngục giam Hắc Tháp này vốn chỉ là một tòa thành chết không một bóng người.
“Ba mươi phút nữa sẽ đến.” Diệp Cẩn cau mày, luôn cảm thấy được lúc Klose nói lời tạm biệt có chút dụng ý, trước mắt liên minh đang rối loại. Ba người Klose không quan tâm nhiều đến danh lợi, điểm ấy rất khác với Hàn Ninh và Mạc Phong.
Hiện tại xem ra, quyết định lúc trước vô cùng chính xác.
Bằng không, chính mình thật sự là bị hai người đó đánh cho trở tay không kịp. Lia mắt qua nhìn Mộc Văn Ngạn, lên tiếng nói: “Chuyện lão Tần anh biết bao nhiêu? Mộc gia rốt cuộc nghĩ như thế nào?”
Trước mắt, lão Tần trong liên minh chỉ có một mình.
Long Tường Thiên và Long gia gạt ra ngoài, không có Long Tường Thiên, Long gia giống như là rắn bị lấy mất độc, không có nửa điểm công kích.
Tư gia mặc dù nắm trong tay việc chế tạo vũ khí sinh hóa của liên minh nhưng không có thực lực tuyệt đối, nhất định không thể chống lại lão Tần. Sau lần quyết chiến này, thủ lĩnh các căn cứ an toàn và dị năng giả cao cấp đều tụ tập ở cùng một chỗ, hậu phương trống không, lợi dụng điểm này, ai dám đối đấu với lão Tần?
Diệp Cẩn thở dài, bàn cờ lớn này tuyệt đối không thể thực thi trong thời gian ngắn.
Thân mình Mộc Văn Ngạn cứng đờ, cười khổ nói: “Mộc gia vẫn luôn bị dượng Tần khống chế, ngay cả việc tôi tiến vào trong sở khoa học cũng do một tay dượng an bài. Mộc gia không ra mặt, đơn giản là vì dượng Tần không muốn bị người chú ý…”
Nghe xong lời của Mộc Văn Ngạn, mọi người xung quanh run lên, nếu lời của Mộc Văn Ngạn là sự thật, mưu đồ của lão Tần không nhỏ, từ nhiều năm trước đã không tiếc bày ra một nước cờ của Mộc gia. Sau đó cùng tư thế kẻ yếu chậm rãi ăn lấy các thế lực khác…
“Quả nhiên là vậy!” Diệp Thần mở ra hai mắt, lúc trước khi nhìn thấy lão Tần ở căn cứ, cậu giống như không thể nhìn rõ lão Tần này, có chút phòng bị.
Rõ ràng không giống một lão giả, lại có một đôi mắt thâm trầm sắc bén, người có đôi mắt như vậy, tuyệt đối không phải là người bình thường. Nhưng mà, cậu biết Diệp Cẩn thập phần kính trọng lão Tần, cậu chỉ có thể áp chế hoài nghi, trầm mặc nhìn lão Tần không tốn chút công đã đoạt đi chức vụ quân đoàn trưởng của Diệp Cẩn.
“Lão Tần chính là người đứng sau?” Long Tường Thiên chợt thay đổi sắc mặt, lão Tần là người mà y bội phục nhất trong liên minh, vì người này mà y đã vô tư mà kính dâng thực lực của mình cho liên minh.
Nhưng hôm nay lại nghe được lời nói như vậy. Đừng nói là y không tiếp nhận được, ngay cả Đường Bưu cũng có chút khó tiếp nhận. Rõ ràng là một người hiền lành, đột nhiên liền biến thành một BOSS tàn bạo xấu xa.
Mộc Văn Ngạn cười yếu ớt, ngẩng lên khuôn mặt thanh tú, “Long Tường Thiên, tôi từng nói với anh, cái gì cũng không thể chỉ nhìn mặt ngoài, tính của anh quá mức ngay thẳng, căn bản không hợp ở lại liên minh.”
Long Tường Thiên cười khổ, chậm rãi nhắm mắt lại, cái gì cũng không nói nữa.
Y làm sao không biết ý tứ trong lời nói của Mộc Văn Ngạn chứ, nếu không phải y có thân phận là dị năng giả cao cấp thì y rất khó sống yên ở liên minh, đắc tội rất nhiều người… trong liên minh không có ai hy vọng y ngồi lên vị trí quan chỉ huy của liên minh.
Lần này, quan chỉ huy của đại quân liên minh chính là Mạc Phong, trong lòng y tuy rằng không thoải mái nhưng vẫn im lặng tiếp nhận. Y không có quá nhiều dã tâm, chỉ cầu có thể sớm ngày giải quyết virus tang thi, trở lại cuộc sống an ổn bình yên như trước.
Không cần lo lắng có bị tang thi cắn hay không, không cần lo lắng gia súc vốn ngoan hiền có biến thành dã thú tàn bạo hay không, không cần lo lắng ban đêm có bị đánh lén hay không…
Sau khi bị đoạt quyền ở huyện Uy Hưng, thu thập lương thực ở thành Tuy Viễn, đến lần dò đường ở ngục giam Hắc Tháp này… có lần nào mà không phải là nguy hiểm vạn phần. Liên minh không muốn y còn sống, lại ngại trở mặt, chỉ có thể tìm phương pháp để đẩy y ra khu hoang dã.
Hy vong tang thi sẽ diệt trừ y giúp họ…