Mạt Thế Hồi Sinh

Chương 42


Đọc truyện Mạt Thế Hồi Sinh – Chương 42


Tô Chu ngồi ở ghế phụ lái, bên cạnh là Mạc Mông đang lái xe.

Vị trí cạnh ghế tài xế là nơi nguy hiểm nhất khi gặp phải tai nạn, Tô Chu là loại người quý trọng sinh mạng đương nhiên là không muốn ngồi nhất, nhưng bị Mạc Mông kì kèo đến mệt mỏi, đành nghe theo.
Có lẽ từ khi xuất phát đến hiện tại đoàn người luôn luôn trôi chảy, không gặp phải bất kì vật cản đường nào khiến lòng cảnh giác của mọi người từ từ hạ xuống.
Trong đầu toát ra một cái ý niệm…!Thành phố A cũng chỉ có thế
Nhưng chỉ có Tô Chu mới biết, đây chính là trời xanh trước cơn bão.

Đường nhựa thủng nhiều chỗ làm cho chiếc xe cũng theo đó gập ghềnh, hiện ra trước mắt họ là hàng loạt ô tô đâm vào nhau, chắn lại hết con đường.

Có lẽ trước đó ở đây xảy ra một vụ va chạm xe, cửa xe để mở, hẳn là người trên xe đã rời khỏi trong vội vàng.
Mạc Mông tức giận đánh vào tay lái chửi tục.
Đoàn người dừng lại xe lục đục bước xuống, Mạc Mông sáng mắt hỏi nữ nhân mang không gian dị năng.
“Ngươi có thể thử thu xe vào không gian rồi phóng qua bãi đất trống đằng kia không?”
Tay chỉ về bãi đất trống với những ngôi nhà bỏ hoang.

Nữ nhân gật đầu rồi chạm tay lên xe, ánh mắt sâu thẳm, chiếc xe biến mất trong không khí.

Cô ta lại đi về bãi đất trống, khoát tay, chiếc xe đã thành công dời vị trí xuất hiện tại bãi đất trống ven đường.

Mọi người chứng kiến không khỏi cảm thán, quả thật kì diệu…
Nhưng không để cho họ nghỉ ngơi lâu, ngay lúc nữ nhân đang chuẩn bị chuyển đi chiếc xe thứ hai thì trống rỗng trong không khí đột nhiên xuất hiện một con tag thi, nhìn bọn họ với ánh mắt đục ngầu thèm khát.


Sau đó lại đột nhiên biến mất!
Đoàn người khiếp sợ mở trừng mắt, nếu không phải trong không khí vẫn còn mùi hôi thối thì họ cũng phải nghĩ rằng vừa rồi chỉ là một hồi ảo giác mà thôi!
Đây là thứ dị năng gì? Mọi người cảm giác được một cỗ rét lạnh xé toạc không gian mà đến.

Tô Chu đứng tại chỗ, đáy mắt che dấu tràn đầy khó hiểu.

Đó là thứ dị năng gì?
Tàng hình sao? Không giống cho lắm…!Nếu như chỉ tàng hình thì khí tức trên người không thể dấu đi được.

Nó giống như trống rỗng xuất hiện rồi lại trông rỗng biến mất…!
Tựa như bị hòa tan…!
Tô Chu bừng sáng mắt, cô nghĩ bản thân suy đoán có thể tin tưởng được.

Cô dùng tinh thần lực trong suốt bao trùm cả một khu vực, thời khắc duy trì cao độ cảnh giác, mặc dù cô sẽ không bị tang thi tấn công nhưng cũng không thể vì thế mà lơ là.
Những thứ mà bản thân không nắm chắc trong lòng bàn tay…!Thì nên tiêu diệt, càng sớm càng tốt, tránh để nó trở thành mối nguy hại sau này.
Trong phạm vi bị tinh thần lực bao trùm, Tô Chu cảm nhận được một tia dị năng dao động rất nhỏ, nhưng vẫn khiến cô phát hiện, cô cảm nhận được một nơi vốn dĩ là không khí lại đột nhiên biến ra hơi khí của tang thi.
Là hòa tan, hòa tan bản thân vào không khí! Loại dị năng nghịch thiên này lại xuất hiện trên thân của một con tang thi.

Tô Chu nghĩ, nếu tang thi cứ tiến hóa với tốc độ chóng mặt như thế này thì nhân loại sớm muộn gì cũng có ngày diệt vong, hoặc trở thành nô lệ.

Nghĩ đến đây, dưới đáy lòng Tô Chu không khỏi nổi lên hưng phấn…!Cô nhíu mày, dằn cảm xúc này dưới đáy lòng.

Lúc này con tang thi đã dần dần lộ ra, móng vuốt nửa trong suốt xuất hiện trong không khí.


Tô Chu trầm xuống ánh mắt, trước mặt mọi người xẹt qua bên cạnh Mạc Mông, nắm lấy cổ áo của nữ nhân có không gian dị năng quăng về hướng ngược lại, cùng lúc đó, con tang thi vồ hụt vào không khí, thân hình cũng rối loạn bại lộ trước mắt mọi người.

Nó chỉ cao nửa mét, ngược lại đầu to vô cùng dường như muốn nổ tung ra, lúc này nó giận dữ hướng về đoàn người gầm lên, ánh mắt khát vọng nhìn mỹ vị trước mắt nhưng giống như kiêng kị thứ gì lại không thể tiến lên.
Tô Chu biết, nó hiện tại đang kiên kị cô.

Nhưng không vì kiên kị mà bỏ đi thực vật thơm ngon trước mắt, nó đang suy tính.
Nữ nhân mang không gian dị năng dường như đã hiểu được điều gì đang xảy ra, ánh mắt cảm kích nhìn về phía Tô Chu, tự hiểu được bản thân có lực công kích yếu nên nhanh chóng lùi ra sau đoàn người để tránh vướng bận bọn họ.

Không khí rơi vào trầm mặc, đoàn người giằng co với tang thi.

Tô Chu dẫn đầu đối mặt với nó, ánh mắt không chút gợn sóng, đột nhiên trong đầu cô vang lên âm thanh khàn khàn.

[Đói…đói…đói…]
Cô trừng mắt nghi hoặc nhìn xung quanh, ai đang nói?
“Tô Chu, ngươi tìm cái gì?”
Mạc Mông nhìn cô ngó quanh, tò mò hỏi.
“Không có gì”
Tô Chu thu hồi ánh mắt, trong đầu không ngừng có âm thanh gào thét.

Nội dung vẫn là than đói…!

Cô bất chợt nhìn về phía con tang thi đứng trước mặt, không phải là nó đi?
Tô Chu thử trả lời lại nó, dùng thứ ngôn ngữ trao đổi của tang thi.
[Muốn ăn sao?]
Cô kiên nhẫn đợi nó trả lời, chỉ thấy gương mặt con tang thi khựng lại trong chốc lát, không biết vì sao trên gương mặt xấu xí đó cô lại nhìn thấy chút xíu cảm xúc…!Ủy khuất?
Sau đó cô nhận lại được câu trả lời.
[Đói…!Đói…!Muốn…]
Mặc dù lời lẽ lẫn lộn nhưng cô vẫn có thể nghe ra được ý nó muốn nói.
Không biết có phải vì chủng tộc hay không, cô đối với những con tang thi có trí tuệ như thế này không dậy nổi sát tâm.

Không đến mức bao che bảo vệ, chỉ là không quá bài xích.
Cô im lặng truyền đạt lại ý tứ của mình.
[Trước rời đi, sau này ta đến tìm ngươi]
Đầu to tang thi nghi hoặc, gương mặt ngu ngốc nhìn qua Tô Chu, mặc dù không tình nguyện nhưng cũng quay đầu biến mất trong không khí.

Tô Chu liền nhẹ nhàng thở phào một cái, còn may là nó nghe lời của cô.

Mặc dù không phải là hoàn toàn phục tùng, nhưng cơ bản lời cô nói nó vẫn nghe lọt tai.
Mạc Mông phía sau vỗ vai Tô Chu liền bị cô trở tay bắt lấy.
“A đau đau đau! Tô Chu ngươi điên a!”
Tô Chu thản nhiên nói:
“Đừng đụng loạn vào người ta”
Cô buông ra tay của Mạc Mông, phía trên đã trở nên bầm tím, cô nhíu mi, lực đạo của bản thân thật không dễ khống chế.

Mạc Mông xoa xoa cổ tay, lầm bầm.
“Không phải chỉ đụng một cái sao? Nhỏ mọn…”
Cảm giác được một đạo ánh mắt liếc qua mình, hắn liền biết điều ngậm miệng, nhưng vẫn không nhịn được lại gần Tô Chu.

“Tô Chu…!Ngươi mắc bệnh sao?”
Vừa định lên xe Tô Chu liền dừng bước, nghi hoặc nhìn hắn.

“Tại sao lại hỏi vậy?”
“Người ngươi thật lạnh, giống như không có chút độ ấm vậy!”
Tô Chu hai mắt trầm xuống, nhanh chân bước lên xe, tiếng nói phát ra từ kẽ răng.
“Ít lo chuyện bao đồng!”
Mọi người mặc dù không hiểu vì sao con tang thi lại buông tha bọn họ, nhưng thấy Mạc Mông lên xe, không ai hỏi ai cũng lục đục lên theo, hiện tại việc quan trọng là nên rời xa nơi này trước, trong đầu mọi người đồng loạt nghĩ vậy.
Mạc Mông nhìn Tô Chu đổi vị trí chuyển xuống hàng ghế phía sau, không biết nơi nào chọc giận vị tổ tông này nữa.
Tô Chu kéo mũ lưỡi trai thấp xuống, tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, bên tai vang lên âm thanh nhẹ nhàng.
“Vừa rồi thật cảm ơn ngươi cứu ta, Tô tiểu thư”
Tô Chu hí mí mắt.
“Ừ”
Bị thái độ lãnh đạm của Tô Chu làm cho bối rối, không gian hệ nữ nhân cười gượng, cảm thấy có chút xấu hổ liền không nói chuyện nữa.

Ngược lại bên cạnh là chữa khỏi hệ nữ nhân hưng trí bừng bừng khởi đầu cuộc trò chuyện.
“Con tang thi lúc nãy nhìn qua thật lợi hại nha~ cũng không biết vì sao lại bỏ chạy, thật sự khó hiểu!”
Trong lời nói toàn bộc lộ cảm xúc hiếu kì, không mang một tia sợ hãi.

Tô Chu hí ra mí mắt nhìn nàng một cái, lại lãnh đạm thu hồi.
Chậc…!Một cái không hiểu thế sự tiểu cô nương.

Không gian hệ nữ nhân bị câu chuyện này hấp dẫn, cũng không cảm thấy bối rối nữa, cả hai nhập tâm trò chuyện, âm thanh ríu rít không ngừng vang lên bên tai Tô Chu khiến cô nhíu lại hàng chân mày, cuối cùng cũng không nói gì, yên lặng nhịn xuống.
Ngồi bên cạnh Mạc Mông là nam nhân thuộc Mạc gia, cả hai cũng thấp giọng bàn bạc tình hình, không gian bên trong xe thoáng chốc náo nhiệt hẳn lên.
(Vài lời của con tác giả: Ta bắt đầu tăng tiết học lên rồi, thời gian rảnh rỗi quá ít, nhưng ta sẽ cố gắng lấp hố ????)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.