Đọc truyện Mạt Thế Hai, Ba Sự – Chương 90
Sắc mặt Ngụy Chân đỏ lên, anh chắp tay nhìn đám người Cảnh Lâm, nói: “Chu Nhân nhất định phải sống sót theo tôi rời đi, xin lỗi các vị. Những tổn thất các vị phải chịu, tôi nhất định sẽ nói một tiếng với căn cứ Phương Bắc, tuyệt đối sẽ bồi thường mọi người.”
Triệu Chí Văn vung một roi quất xuống người con rết đã chết, lạnh lẽo nhìn Ngụy Chân: “Bồi thường? Nếu không phải chúng tôi có chút bản lĩnh, chỉ sợ người các anh còn chưa tới nơi này, người toàn thôn chúng tôi đã bị súc sinh gã dẫn đến ăn sạch.”
Ngụy Chân biết lần này anh ta đuối ly, nhưng vô luận như thế nào anh cũng sẽ không giao Chu Nhân cho đám Cảnh Lâm xử trí. Hiện tại, cũng không còn gì để nói, càng nói càng thêm rắc rối, Ngụy Chân lập tức muốn dẫn Chu Nhân rời đi.
Thấy vậy, Cảnh Lâm nổi lên cơn tức giận, giống như lúc trước dùng thần thức công kích hoa ăn thịt, ngưng tụ ra một tia thần thức, tàn nhẫn đâm về phía đầu Chu Nhân.
Chu Nhân theo bản năng cảm giác được nguy hiểm áp sát, nhưng gã còn chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, đại não bỗng nhiên đau đớn một hồi, dường như bị xé rách ra vậy, một nguồn sức mạnh đấu đá lung tung trong đầu gã, gã ôm đầu lăn lộn gào thét trên mặt đất, rất nhanh không chịu nổi cơn đau mà hôn mê bất tỉnh.
Ngụy Chân bị chiêu thức ấy của Cảnh Lâm làm cho không kịp ứng phó, anh vực lên Chu Nhân đã ngất đi, cực kỳ tức giận nhìn đám người Cảnh Lâm: “Mấy người làm cái gì vậy!” Anh không cảm giác được sự tồn tại của thần thức Cảnh Lâm, nên cũng không biết Chu Nhân bị ai công kích.
Cảnh Lâm đứng lên trước một bước, lạnh lùng nói: “Như Ngụy đại sư đã nói, anh vô luận thế nào cũng phải mang Chu Nhân đi, nhưng là kẻ bị hại, dù có như thế nào, tôi cũng không thể để gã rời đi như thế.”
Dù gì cũng đã đắc tội Chu Nhân, cứ như vậy thả gã rời đi, không khác nào thả hổ về rừng. Nếu thế, Cảnh Lâm cũng chỉ có thể trước tiên thu chút lợi tức về, quyết không để Chu Nhân được hời.
Ngụy Chân còn muốn nói thêm điều gì, nhưng nhìn Chu Nhân miệng phun máu tươi, cuối cùng anh cũng chỉ có thể mang theo Chu Nhân nhụt chí phất tay áo rời đi.
Khúc Chính Siêu lúc này cũng phải rời đi cùng Ngụy Chân, hắn lo lắng nhìn Cảnh Lâm hai cái, nói: “Chu Nhân là đệ tử được sủng ái nhất của một vị quản lý trong hiệp hội Tu Chân, Ngụy đại sư cũng sợ các cậu nhận phải trả thù.”
Nhưng thật sự muốn kể ra, cũng là do Ngụy Chân sợ liên lụy tới bản thân.
Đám Cảnh Lâm cảm ơn ý tốt nhắc nhở của Khúc Chính Siêu, chờ sau khi mấy người Ngụy Chân quay trở về, mọi người thần kinh căng thẳng hơn nửa ngày lập tức đều co quắp ngồi trên mặt đất.
Không có người mắng Cảnh Lâm tự chủ trương tổn thương Chu Nhân, đối với bọn họ mà nói, đám người Chu Nhân dẫn theo con rết xông vào trong thôn, mới là kẻ địch duy nhất của bọn họ.
Cảnh Lâm thừa dịp trên người còn có khí lực, lại lần nữa bố trí Huyễn trận cấp cao cho thôn, người đã nghỉ ngơi tốt, lại gõ vang chiêng đồng, thông báo với người đang trốn trên núi về thôn, đây là tín hiệu mà bọn cậu đã thương lượng tốt lúc tách ra.
Còn có một số người bắt đầu giúp đỡ Cảnh Lâm thu thập lại cổng lớn cùng sân bị phá hỏng. Xích Viêm trận lúc đó cậu bố trí, chính là lấy cổng lớn làm mắt trận, mắt trận bị phá, cổng lớn cũng hỏng rồi, phạm vi Sát trận bao toàn bộ sân nhà, mặc dù trong trận không thấy được không cảm giác được, chỉ thấy trận pháp này vô cùng lớn, nhưng trên thực tế cải thảo được trồng trong vườn, đều bị giẫm đến không còn một mảnh.
Những người này còn bắt lại bốn kẻ còn sống trói gô lại, đợi lát nữa xử lý, còn có người nhà họ Ngô nữa, cũng tất cả vứt chung một chỗ.
Lúc này Liêu Thục Phân và Ngô Mỹ Lệ đang ở nơi đó muốn sống muốn chết nhận sai xin tha, Ngô Kiến Hùng căm hận nhìn những người trong thôn không ngừng đi qua đi lại bên người, Ngô Đại Hưng thì một mặt già nua, miệng ngậm chặt.
Chuyện chị em họ Ngô bán đứng người trong thôn, sau người trong thôn hỏi liền biết hai người Ngô Đại Hưng đều có biết việc này. Điều này khiến người trong thôn cực kỳ phẫn nộ, đám trẻ nhỏ làm ra chuyện như vậy cũng thôi đi, nhưng mọi người tốt xấu gì cũng đã ở chung nhiều năm như vậy, thế mà đôi vợ chồng này không hề ngăn cản. Chị em họ Ngô bởi vì ham muốn cá nhân mang tới kiếp nạn lớn cho thôn, tuy được người trong thôn đúng lúc ngăn lại, nhưng bốn người bọn họ vẫn như cũ không thể tha thứ.
Vì thế nên hoàn toàn không có ai để ý tới bọn họ, có đáp lại, cũng chỉ là tiếng mắng chửi tức giận của người trong thôn.
Trong tiếng mắng đan xen với thanh âm khóc lóc kể lể xin tha, còn có một nhóm người dư lại, bắt đầu xử lý con rết to lớn kia.
Thành thật mà nói, con rết lớn này bị giết chết quá nhanh, hoàn toàn quy công về mấy con biến dị thú nhà Cảnh Lâm, ngoại trừ con cáo nhỏ kia, những đứa khác trông qua không đáng chú ý, không nghĩ tới thực lực đều không hề nhỏ, đặc biệt Quạc Quạc, một móng vuốt của nó đối với vỏ lưng ngay cả Tố Trinh cũng không dám cứng đối cứng, lại dễ như ăn cháo mà móc vỡ ra, hơn nữa mấy đứa còn phối hợp khá ăn ý. Vì thế, một vài người mới đầu nhìn thấy kích cỡ Tố Trinh kinh người, giờ trông nó đều cảm thấy đáng yêu hơn.
Cái móc chân cùng gai đuôi của con rết đều rất cứng rắn sắc bén, người trong thôn nhổ hết chúng ra, suy tính có thể làm thứ vũ khí gì cho người trong thôn, còn có cái vỏ lưng cứng rắn của nó nữa, cũng có thể lấy miếng còn nguyên vẹn lột xuống, xử lý sạch sẽ rồi làm áo giáp cho mọi người a. Bởi vì con rết vừa dài vừa lớn, nên vật liệu lấy xuống đầy đủ cho phần lớn người làm một bộ áo giáp rồi.
Còn có một đôi râu vừa mềm vừa dai của con rết nữa, làm thành cái roi ngắn cũng có thể, về phần đôi răng nanh to lớn này, bên trong còn chứa cả nọc độoc nữa, đều bị người trong thôn thu thập ra sắp xếp gọn lại, răng nhanh cũng phải xử lý một chút, chuẩn bị để dành cho hai người Cảnh Lâm và Nghiêm phi.
Còn thịt con rết mặc dù vô cùng tươi mới, nhưng đây đều được nuôi từ máu thịt người, người trong thôn không thể hạ miệng được, nên ném hết vào bể phốt ủ phân rồi. Cuối cùng, bọn họ còn móc ra một tảng đá màu đỏ rực to như quả trứng gà trong người con rết.
Tảng đá vừa được móc ra, tất cả biến dị thú đều xao động, bao gồm cả Meo Meo cùng ba đứa con của nó, chúng nó trước không ở trong thôn, mà lên núi bảo vệ những người trốn ở trên núi.
Cảnh Lâm nhận lấy viên đá kia, cũng giống với viên đá lần trước lấy ra từ báo hoa, bên trong có sóng linh lực, đối với biến dị thú mà nói là vật cực bổ.
Chỉ là, Cảnh Lâm khó xử nhìn một vòng biến dị thú vây quanh cậu, không biết lần này nên đưa cho ai.
“Cho ta có được hay không?” Bỗng nhiên Tố Trinh nói, thanh âm nó hiếm thấy mềm mại hơn chút so với bình thường, nói với những biến dị thú khác: “Ta dùng bảo bối của ta đổi với các ngươi.”
Bảo bối trong lời Tố Trinh, đương nhiên là hai cây cỏ mà lúc trước nó ngậm từ trên núi xuống.
Tố Trinh rất nhanh trườn vào trong nhà, một lát sau trong miệng ngậm một gốc cây còn dính đầy bùn đất, nó trực tiếp bị thô bạo nhổ lên……
Tố Trinh đưa cây cỏ trong miệng tới trước mặt đám biến dị thú, nói: “Ăn bảo bối này, là có thể mọc ra xương lưỡi, có thể nói chuyện được.”
Cảnh Lâm nhìn cái đuôi ngoe nguẩy hai cái của nó, đối với một ít hành động lén lút của Tố Trinh cậu đã đại khái hiểu rõ ý nghĩa, động tác này là lời còn chưa nói hết, vì vậy tiếp lời: “Còn gì nữa không?”
“Còn có……” Tố Trinh do dự một chút, “Chỉ có điều đạt đến cảnh giới nhất định mới được.” Nói cách khác, thực lực ngươi chưa đạt tới, kể cả ăn cỏ này, cũng không mọc ra xương lưỡi, không nói được.
Chẳng trách cũng là biến dị thú, Quạc Quạc và Ộp Ộp lúc trước nhìn thấy cây cỏ này lại không có bất cứ phản ứng nào, hẳn là biết thực lực của mình chưa được, kích động chỉ phí công.
Xem bộ dáng Tố Trinh cực kỳ muốn có, mọi người đều là đám bạn nhỏ thiện lương sống hài hòa với nhau, mấy đứa biến dị thú tụ lại, ngươi nói tiếng mèo, ta nói tiếng cóc, sau đó lại quạc quạc vài câu, cuối cùng quay đầu, biểu thị nếu lần này Tố Trinh muốn, liền cho nó đi. Còn gốc cây này, chúng nó sớm muộn gì cũng sẽ dùng đến, lần này đổi liền đổi.
Sau đó Tố Trinh rất vui vẻ sở hữu viên đá màu đỏ, ngậm vào trong phòng, cáo nhỏ vểnh đuôi to đi theo, đám Quạc Quạc cùng Ộp Ộp ghé vào bên chân Cảnh Lâm, ngươi một lời ta một lời biểu thị gốc cây này liền giao cho cậu trông nom a, nếu cậu coi trọng chúng nó, thì phải trồng ra được vài cây nữa, không thì về sau không đủ để phân.
Nhạc Nhạc cùng Đường Đường ở một bên làm phiên dịch.
Cảnh Lâm chỉ có thể đáp ứng từng đứa một.
Đến chạng vạng, thôn dân từ huyện thành trở về. Thời điểm Ngụy Chân đến thôn cũng không kinh động bọn họ, bọn họ cũng không biết đám Cảnh Lâm nửa đường trở về làm gì, vì thế chờ tới khi trở lại thôn, nghe người nhà và hàng xóm nói chuyện, mới biết trong thôn bọn họ vừa vượt qua một kiếp nạn hữu kinh vô hiểm.
Ăn xong cơm tối, đến lúc nên xử lý bốn kẻ bị bắt và người nhà họ Ngô rồi.
Bốn kẻ kia không cần phải nói, trực tiếp ném xuống ao cá làm thức ăn cho cá quả đói bụng đã lâu. Còn người nhà họ Ngô, mọi người lại khó xử.
Bởi vì hiện tại tất cả mọi người không làm sao cả, nên nói thật bảo ném bọn họ xuống nuôi cá, tốt xấu gì cũng là hàng xóm nhiều năm, mọi người đúng là không làm được đến nước này, cuối cùng thương lượng đến thương lượng đi, quyết định thu hồi lại hết thảy ruộng đất nhà họ Ngô, sung công chuẩn bị dùng cho tích trữ lương thực chung trong thôn, thời điểm trồng trọt thì người trong thôn cùng nhau trồng, thu hoạch cũng giống như vậy, về sau nhà ai gặp khó khăn, sẽ lấy lương thực sản xuất được từ ruộng nhà bọn họ giúp đỡ. Nhà cũng bị tịch thu, trước tiên nhốt ở trạm gia công xem sao, chờ tình hình lại xét sau, có nên trục xuất khỏi thôn hay không.
Loạn thế dụng trọng hình, tuy nói người nhà họ Ngô vẫn chưa đến mức bị như thế, nhưng việc bọn họ bị đuổi ra ngoài, không còn đất ruộng, thì việc sống tạm cũng trở thành vấn đề, trừng phạt này xác thực không hề nhẹ.
Liêu Thục Phân vừa nghe kết quả xử phạt của thôn đối với bọn họ, cho dù hai tay hai chân bị trói, cũng không cam lòng mắng chửi kịch liệt: “Nhà tôi là do chúng tôi kiếm tiền xây, ruộng cũng là quốc gia phân, các người lấy quyền gì tịch thu, hộ khẩu chúng tôi ở ngay đây, các người lấy cớ gì đuổi chúng tôi đi!”
Mã Thuần Chính cười gằn: “Vậy bà muốn bị mang đi nuôi cá?”
Liêu Thục Phân vừa nghe tới nuôi cá, môi run lẩy bẩy: “Không, các ngươi đây là giết người, là phạm pháp.” Thế nhưng bọn họ ném người nuôi cá, bà đã tận mắt chứng kiến. Hiện tại nơi nào còn có pháp lý, bà nói như vậy, cũng chỉ phô trương thanh thế mà thôi, tăng thêm lòng can đảm cho mình.
Ngô Mỹ Lệ trầm mặc cũng không cách nào tiếp thu kết quả này.
Những người sinh sống trong căn cứ không có đất ruộng trên huyện thành kia, mấy ngày nay cô bởi vì đều lên huyện, nên đã thấy không ít. Cũng đã nói chuyện phiếm qua với bọn họ, trong căn cứ, đất trồng các thứ là căn cứ cải tạo, thuộc sở hữu căn cứ, bọn họ muốn sinh sống trong căn cứ an toàn có người tuần tra thủ vệ, thì bình thường chỉ có thể dùng sức lao động đánh đổi, làm ruộng, vác gạch, xây tường vây mở rộng căn cứ, muốn không bị đói chết, công việc có khổ đến mấy cũng phải làm. Bọn họ cũng không thể chối từ, bởi vì phải sống sót.
Ở trong thôn tuy cũng phải làm đồng làm ruộng, nhưng đến ngày mùa mới phải bận bịu một đoạn thời gian, bình thường đều phi thường nhàn nhã, ăn uống tốt hơn rất nhiều so với người căn cứ, ở cũng tự tại hơn trong căn cứ. Bởi vì người trong thôn đều có ý thức bảo vệ già trẻ nhỏ yếu, cũng bao gồm phụ nữ các cô, nên có chuyện nguy hiểm gì cũng sẽ không khiến các cô đi. Căn cứ trên huyện thành cũng không phải như vậy, ở nơi đó, ngoại trừ người già và trẻ nhỏ, tất cả mọi người đều bình đẳng.
Đáp ứng giúp Dương Nhị và Chu Nhâm mở cổng lớn trong thôn, Ngô Mỹ Lệ hoàn toàn không nghĩ tới nếu như bị người trong thôn phát hiện ra, đón chờ cô sẽ là kết cục gì, trước cô hoàn toàn bị suy nghĩ chủ quan của mình che đậy, đến lúc này mới không kịp hối tiếc.
Thế nhưng hối hận đã không còn kịp rồi, trong lòng cô bị hối hận lấp kín, không chỗ phát tiết, chỉ có thể nhìn chằm chằm Ngô Kiến Hùng mắng to: “Đều vì mày! Nếu không phải mày đối nghịch với Cảnh Lâm, chúng ta sẽ không rơi xuống kết cục như bây giờ!”
Đúng, đều do Ngô Kiến Hùng, nếu không phải nó ỷ thế cha mẹ bắt nạt cô, cô cũng sẽ không nghĩ muốn thoát khỏi cái gia đình này, hy vọng sống những ngày tháng tốt đẹp hơn mà đáp ứng yêu cầu của Dương Nhị. Nghĩ tới chuyện rời khỏi thôn có khả nắng sống trong khổ sở, Ngô Mỹ Lệ như lên cơn điên dùng hai chân bị trói đá Ngô Kiến Hùng.
Liêu Thục Phân không chịu nổi con trai bị bắt nạt, giúp Ngô Kiến Hùng đồng thời đá văng Ngô Mỹ Lệ ra, cũng trút hết oán khí trong lòng lên đầu Ngô Mỹ Lệ: “Nếu không phải mày ham muốn an dật, muốn chạy đi hầu hạ tên Chu Nhân kia, chúng tao cũng sẽ không đáp ứng chuyện mày đi mở cổng cho bọn họ. Đều do mày xúi giục chúng tao đáp ứng!”
Nói xong, bà còn ôm một tia hy vọng cuối cùng nhìn thôn dân nói: “Đều là nó, hết thảy đều là nó làm sai, các người muốn xử phạt, thì xử phạt nó là đủ rồi, có được hay không? Nó mới là kẻ cầm đầu a!”
Nhưng mặc cho bà nói thủng trời, người một nhà ầm ĩ cãi nhau, thì người trong thôn cũng chỉ mắt lạnh mà nhìn.