Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 57


Đọc truyện Mạt Thế Hai, Ba Sự – Chương 57

Buổi tối, Cảnh Lâm ngồi trên ghế sô pha vẽ bùa hư không, bên cạnh đã có một xấp dày bùa hư không lóa ánh sáng lấp lánh rồi, đang được đặt ở trên bàn trà, Nghiêm Phi thì đem bùa hư không vẽ xong vỗ lên những hòn đá y tìm được, cũng vỗ không ít lên gai cây xương rồng, mấy cây ná của mọi người cùng những vũ khí cận chiến bao quát cả cây rìu lớn của Nghiêm Lộ đều để hết ở nơi này, được Nghiêm Phi lần lượt dán lên bùa hư không tăng cường lực công kích.

Lúc này Nhạc Nhạc đi đến cạnh hai người, nhìn Cảnh Lâm mà nói: “Cậu, Nhạc Nhạc cũng muốn đi.”

“Đi đâu cơ?”

Nhạc Nhạc nói: “Đi với các cậu vào trong ngọn núi a.”

Cảnh Lâm cười, nói: “Việc này e còn chưa thể được, Nhạc Nhạc quá nhỏ.”

Nhạc Nhạc bĩu môi nhìn một chút Quạc Quạc và Ộp Ộp trong phòng, Quạc Quạc thì bé không sánh bằng, duy nhất có thể sánh chỉ có Ộp Ộp, thế nhưng bé không thể nhảy xa bằng Ộp Ộp.

Nghiêm Phi nói: “Đây ngược lại là sai sót của chúng ta, chờ các cậu trở về, là có thể bắt đầu dạy Nhạc Nhạc luyện võ rồi.”

Hai mắt Nhạc Nhạc sáng lên, mỗi lần hai cậu lên trên lầu đánh đối kháng luyện tập, bé đều rất muốn theo sau, nhưng lần nào cũng bị đuổi xuống. Cái đêm khuya bị tập kích kia, cậu tuy rằng bị thương rất nặng, nhưng chỉ một người liền có thể đánh ngã nhiều người xấu như vậy, Nhạc Nhạc vẫn luôn tưởng tượng bé cũng sẽ trở nên lợi hại như thế, tương lai cũng có thể bảo vệ được cậu.

Cảnh Lâm sau khi vẽ xong một lá bùa, ngừng động tác lại, quay đầu nhìn Nhạc Nhạc, “Luyện võ rất mệt rất đau, Nhạc Nhạc không sợ sao?”

“Không sợ!” Nhạc Nhạc dõng dạc nói, biểu thị quyết tâm muốn luyện võ của bé.

Mặc dù sở hữu tâm pháp, nhưng thế giới này quá khó lường, Cảnh Lâm cũng không biết mình có thể sống đến lúc chết già hay không, cậu luôn luôn có một ngày sẽ rời đi Nhạc Nhạc, cậu đúng là muốn bảo vệ Nhạc Nhạc dưới đôi cánh của mình, nhưng cho con cá không bằng cho cần câu cá. Trước cậu cũng nghĩ tới chuyện để Nhạc Nhạc theo cậu luyện tập đánh đối kháng, nhưng đều sợ bé chịu khổ, đứa trẻ nhỏ như vậy, nên trải qua một tuổi thơ vui vẻ mới đúng.


Hiện tại Nhạc Nhạc chủ động đề nghị, Nghiêm Phi cũng tán thành, Cảnh Lâm liền đáp ứng Nhạc Nhạc: “Vậy đợi các cậu đi săn thú trở về, liền bắt đầu dạy cháu, đến thời điểm đó không được kêu khổ kêu mệt.”

Đẽo cày giữa đường, cậu không cho phép Nhạc Nhạc nuôi dưỡng nên một thói xấu như vậy.

Vừa nghe thấy cậu đáp ứng dạy võ cho mình, Nhạc Nhạc nhất thời cao hứng trở lại: “Nhạc Nhạc đảm bảo sẽ không kêu khổ kêu mệt.”

Sau khi ước định hẳn hoi, Cảnh Lâm tiếp tục vẽ bùa, hiện tại cậu vẽ bùa hư không đã rất thuận buồm xuôi gió, bởi vì do thiên phú, nên việc chiếm đoạt linh khí xung quanh vô cùng dễ dàng, giờ gần như chỉ cần bắt tay làm, thì đêm nay một hơi có thể vẽ ba mươi mấy lá bùa hư không, mà lại còn cảm giác có thể tiếp tục vẽ một lúc nữa.

Sáng hôm sau, ăn xong bữa sáng, mấy người tập hợp ở nhà Cảnh Lâm.

Nghiêm Phi và Cảnh Lâm đeo ba lô sau lưng đi ra từ trong phòng, nhìn em gái và Triệu Chí Văn đã đứng chờ trong sân, hỏi: “Đồ đạc đều mang đủ chứ?”

Triệu Chí Văn lắc lắc ba lô trên lưng mình, nói: “Đều sắp xếp gọn gàng rồi.”

Nghiêm Lộ cũng giơ lên cái ná cỡ lớn trên tay mình.

Đám Cảnh Lâm lần này vào núi vẫn là đi từ ngọn núi đằng sau cá đen lớn kia, sau đó tiếp tục từ sườn núi dốc đứng lần trước bắt đầu đi sâu vào.

Vợ chồng Nghiêm Nhuệ Phong cùng vợ chồng Triệu Thừa Hoài cũng đã tới, ngày hôm nay Quạc Quạc cùng Ộp Ộp muốn đi theo đám Cảnh Lâm, nên lát nữa Nhạc Nhạc sẽ cùng đôi vợ chồng họ Triệu cùng về nhà, gia đình họ Nghiêm và họ Triệu dẫn theo Nhạc Nhạc tiễn mấy người đến chân núi liền dừng bước.

Chu Ngọc lo lắng nói: “Các con ở bên trong nhất định phải cẩn thận một chút, gặp phải cái gì lợi hại, chỉ cần chạy là được rồi, biết không?”


Chu Phỉ Phỉ thì lại nói với mấy người: “Nhớ chăm sóc lẫn nhau.”

Tâm tình Nhạc Nhạc không cao lắm, các cậu lại muốn vào núi, trong lòng Nhạc Nhạc cũng lo lắng, hơn nữa ngày hôm nay Quạc Quạc không ở bên bé làm bạn với bé nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đều hiện đầy vẻ bất an.

Cảnh Lâm sờ sờ mặt bé, sau đó cùng đám Nghiêm Phi xoay người đi hướng ngọn núi, mãi đến tận lúc không nhìn thấy được bóng người đám Cảnh Lâm nữa, hai gia đình mới dẫn Nhạc Nhạc về nhà.

Đám Cảnh Lâm tiến vào núi, một đường không ngừng nghỉ mà đi tới phiến rừng cẩu kỷ kia, từ bên dốc tụt xuống. Bọn cậu chuyển động xung quanh nơi phát hiện vết chân lúc trước, thấy quanh đó cũng không xuất hiện thêm vết chân mới, sau đó cứ tiếp tục như vậy đi về phía trước.

Chiều hôm qua Triệu Chí Văn tìm tới một bác trước đây chuyên vào trong núi chuyển, hỏi ông địa thế trong núi, làm ra cái bản đồ đơn giản. Thôn Cảnh Lâm được bao bọc chung quanh bởi mấy tòa núi, một bên khác thì sắp tiếp cận đến trấn Kim Hà, bên này là một mảnh núi rừng rộng nhất, ngọn núi liên miên trùng điệp, địa thế bên trong cũng chỗ cao chỗ thấp. Những thế hệ trong thôn trước đây đã từng tiến vào tận cùng bên trong hầu như đều đã qua đời, những bậc trưởng bối khác cũng nhiều nhất chỉ đi loanh quanh bên cạnh ngọn núi mà thôi. Mấy người Cảnh Lâm đối núi rừng cũng chẳng quen thuộc, cầm bản đồ vào núi thế nhưng do cây cỏ sinh trưởng nên căn bản sẽ không có giá trị tham khảo quá lớn, bọn cậu chỉ có thể một đường đi một đường làm ký hiệu nhớ kỹ địa hình, đều là theo địa phương bằng phẳng hướng về sườn núi thấp xuống mà đi, bọn cậu muốn tìm xem trong rừng có nguồn nước hay không, địa phương có nguồn nước khẳng định sẽ có động vật.

Ộp Ộp đi ở đầu tiên, nó thường thường chạy loạn, cũng không biết nó đã tới mảnh đất này hay chưa, thế nhưng Cảnh Lâm bảo nó đi về phía địa phương có nguồn nước, thì nó vẫn dẫn bọn cậu đi cả đoạn này.

Càng đi vào trong, động vật hoạt động xung quanh cũng càng nhiều, trên đỉnh đầu còn chưa đi thoát khỏi đàn chim đang bay qua, thanh âm phành phạch, thường thường dọa mấy người nhảy dựng một cái. Trên cành cây một vài cây cỏ còn bò những con sâu bộ dáng kỳ kỳ quái quái, đủ loại màu sắc, người nhìn mà nổi da gà từng tầng từng tầng một.

Từ sau khi Triệu Chí Văn tu tập tâm pháp, càng thêm da dày thịt béo, nhưng đi cả đoạn đường này, trên mặt bị cây cỏ cọ xát qua cũng vẫn không chịu nổi, cũng không phải do đau, mà là phiền, hắn lại một lần nữa đẩy ra đám cỏ dại cọ lên mặt mình, oán hận nói: “Cây cỏ bên trong này so với bên ngoài còn mọc khiến người nổi điên hơn.”

Cảnh Lâm cũng nhíu mày: “Đúng là hơi quá cao.” Đi mở đường không thể trông cậy vào Ộp Ộp và Quạc Quạc, Nghiêm Phi cao nhất đi ở phía trước, vừa mới bắt đầu y còn có thể lộ cái đầu lên trên, nhưng vào lúc này cỏ dại xung quanh đã cao hơn cả y rồi.

Kể cả cậu và Nghiêm Phi đều buông ra thần thức, nhưng cứ như vậy không ngừng tiếp cận ở trong một không gian đóng kín, trong nội tâm cũng có chút không yên.

Trượt xuống một sườn núi ngắn nhỏ, mặc dù có cây cỏ che mắt, nhưng dựa cảm giác từ dưới chân truyền đến mà xem, thì địa thế đã bắt đầu bằng phẳng rồi, mấy người nhìn ngó bốn phía, bọn cậu đã đi vào tận cùng bên trong núi.


Ộp Ộp đột nhiên ngừng lại, quay về phía trước thấp giọng ộp một tiếng, sau đó xoay người nhìn đám Cảnh Lâm.

Cảnh Lâm thăm dò một chút, “Phía trước có một mảng hồ nhỏ.”

Nói là hồ cũng không chính xác, chỉ là do địa hình tạo thành một khối đất nho nhỏ lõm xuống, diện tích nhìn qua cũng chỉ lớn từng ấy, trong núi hơi nước dày đặc, gặp phải trời mưa, rất dễ dàng tích đầy lại thành vũng nước lớn. Cây cỏ chung quanh hồ đúng là ít hơn nhiều, bên hồ thỉnh thoảng bay tới một vài loài chim hoặc màu trắng, hoặc màu đen, màu xám đến uống nước, những con chim này đều có hình thể rất lớn, nếu ở khoảng cách gần, có khả năng kích thước cũng giống với Quạc Quạc.

Đám Cảnh Lâm đứng tại chỗ quan sát một chút, nhìn đám chim bay đến bay đi, Triệu Chí Văn không nhịn được hỏi: “Chúng ta có nên tới gần nhìn hay không?”

Nghiêm Lộ bỗng nhiên không xác định hỏi: “Đó là hươu đúng không?”

Mấy người theo tầm mắt nàng nhìn sang, liền thấy một đám động vật lớn hơn con nghé một chút, đang chậm rãi bước tới gần nguồn nước. Mọi người tu luyện tâm pháp lâu như vậy, thị lực đều trở nên tốt hơn, mặc dù cách có chút xa, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng thấy rõ, trên thân những con động vật kia đều có màu trắng lấm tấm, vài con trên đầu còn có đôi sừng thật dài, xem ra là một đàn hươu sao, có khoảng bảy, tám con.

“Thật sự có hươu a?” Triệu Chí Văn liếm liếm môi, ngày đó Cảnh Lâm nói những tiếng kêu không rõ kia giống tiếng hươu, không nghĩ tới là hươu thật.

Triệu Chí Văn muốn ăn thịt hươu, giục Cảnh Lâm: “Chúng ta lặng lẽ đi xuống đi, xem có thể săn một con hay không.” Nói xong liền muốn bước đi, nhưng bị Quạc Quạc chặn ở trước mặt không cho hắn xuống, còn phi thường khinh bỉ mà liếc mắt nhìn hắn một cái.

Lúc này Nghiêm Phi vỗ vỗ bờ vai của hắn, biểu tình nghiêm túc chỉ cho hắn một cái phương hướng, “Chú ý nhìn bụi cây bên cạnh.”

Sau đó Triệu Chí Văn nhìn kỹ một chút, bỗng nhiên cả kinh nói: “Đó là cái gì?”

Thứ kia toàn thân màu đỏ, đang đem thân thể mình cẩn cẩn thận thận giấu ở đằng sau bụi cây không lớn, lúc trước đám Cảnh Lâm không phát hiện ra nó, có thể là nó đã sớm ẩn núp ở nơi đó trước khi đám Cảnh Lâm đến rồi, vào lúc này, nó đột nhiên nhằm về phía một con hươu trong đàn đang cúi đầu uống nước bên hồ, mục tiêu nhắm thẳng vào con có hình thể bé nhất.

Mắt thấy sắp cắn tới nơi, con hươu con kia bỗng nhiên giơ chân sau ra đá cho một phát, sau đó kẻ đánh lén đã bị đá văng lông lốc ra ngoài, rơi vào bên trong bụi cỏ một hồi lâu sau cũng không thấy động tĩnh gì.


Mà con hươu con bị tập kích kia, lại chạy về trong đàn hươu, nghểnh đầu hướng trong bụi cỏ kêu vài tiếng, sau đó toàn bộ đám hươu khác trong đàn cũng bắt đầu kêu, giống hệt tiếng ngày đó đám Cảnh Lâm nghe thấy được.

Nghiêm Lộ vẻ mặt khó mà tin được, nói: “Những con hươu này cũng thành tinh sao? Tại sao em lại cảm giác chúng nó đang cười nhạo kẻ đánh lén kia?”

Triệu Chí Văn quay đầu nhìn nàng, cũng sạm cả mặt lại: “Anh cũng có cảm giác như vậy.”

Đám hươu kia đứng tại chỗ cười nhạo đủ rồi, liền chậm rãi rời đi nơi đó. Một lát sau kẻ đánh lén mới lại xuất hiện lần nữa trong tầm nhìn của bọn cậu, một cú đá vừa nãy khiến nó bị thương không nhẹ, cái đuôi to xõa tung đằng sau vô lực vung qua vung lại, chân cà nhắc rời đi bên hồ.

Ủ rũ cúi đầu, đáng thương cực kỳ.

Lúc này mọi người cũng thấy rõ bộ dạng đích thực của kẻ đánh lén kia, hóa ra là một con cáo.

“Lại có cả cáo nữa.” Triệu Chí Văn khó hiểu, phương Nam chỗ bọn cậu làm gì dưỡng được cáo chứ?

Nghiêm Lộ nói: “Đây đại khái là một con cáo ngu ngốc, lại dám đi bắt hươu, hình thể so nó lớn hơn nhiều như vậy, không bị đá chết coi như vận khí nó tốt.” Cáo đều không phải ăn một ít chuột a gà a mấy con động vật kích cỡ nhỏ hay sao, lại dám đi bắt hươu, bị đá thảm như vậy, chẳng trách bị cười nhạo.

Cảnh Lâm liền nói: “Cáo là loài động vật ăn thịt họ nhà chó, nhưng thỉnh thảng chúng nó cũng sẽ ăn cây cỏ, tớ nghĩ mấy dấu chân chỗ rau diếp cá kia, rất có khả năng chính là do con cáo này lưu lại.”

Nếu quả thật là như vậy, thì có thể khiến bọn cậu thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải lang sói cái gì là tốt rồi.

Mọi người đứng tại chỗ quan sát một hồi, Nghiêm Phi nói: “Đi thôi, chúng ta xuống xem một lát, cẩn thận một chút.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cho con cá không bằng cho cần câu (授人以鱼不如授人以渔 – Thụ nhân dĩ ngư bất như thụ nhân dĩ ngư): Cho con cá chỉ là bước đầu để giúp kẻ kia thoát cơn đói khát, đó là điều tốt, nhưng cho cần câu để khiến họ có thể tự kiếm sống bằng chính năng lực của mình, thì mới thực sự tốt hơn. (tham khảo: tuhoctiengtrung.vn và chuthapdo.org.vn)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.