Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 16: Sương trắng


Đọc truyện Mạt Thế Hai, Ba Sự – Chương 16: Sương trắng

Thời điểm Nghiêm Phi bị Cảnh Lâm đánh thức, lúc mở mắt ra, đập vào tầm mắt chính là một mảnh trắng xóa, nhìn kỹ một hồi, mới phát hiện bọn y đều bị sương mù màu trắng vây xung quanh. Sương mù dày đặc như trời mùa đông, chỉ có điều không cảm nhận được sự mát mẻ gì, cũng không mang theo hơi ẩm. Tầm nhìn đều bị sương trắng ảnh hưởng, cự ly gần nhất cũng chỉ có thể thấy mấy người bên cạnh, tầm nhìn không vượt quá ba mét.

Nhận ra tình huống dị thường, Nghiêm Phi không kịp hỏi cái gì, mau chóng lay một cái Nghiêm Nhuệ Phong cùng ngủ chung một tấm chiếu với y. Nghiêm Nhuệ Phong còn nhập nhèm, bị con trai đánh thức, nhìn thấy xung quanh một mảnh trắng xóa còn chưa rõ tình huống gì, “Sương giăng xuống?”

Đúng vậy a, sương giăng xuống. Nhưng nơi này của bọn cậu cũng không phải trong núi sâu, trời cũng không mưa, nhiệt độ mà làn da cảm nhận được cũng không thấp, vô duyên vô cớ tự nhiên nổi sương, tầm nhìn còn rút ngắn như thế nữa chứ.

Lúc này Cảnh Lâm cũng đánh thức một nhà Triệu Chí Văn, Nhạc Nhạc đang dụi mắt trong lồng ngực cậu. Bên người càng ngày càng nhiều thôn dân tỉnh lại, bọn họ liên tiếp phát sinh ra thanh âm bối rối, hiển nhiên ở nơi này, ngày tháng bảy có thể nhìn thấy sương mù trắng lớn như vậy, là một chuyện rất ly kỳ.

Cảnh Lâm ôm Nhạc Nhạc đứng lên, mới vừa đi một bước cánh tay đã bị Nghiêm Phi kéo lại. Cảnh Lâm quay đầu nhìn y, Nghiêm Phi buông tay ra nói: “Sương mù lớn như vậy, em đừng đi loạn.”

“Sẽ không.” Cảnh Lâm nghĩ một hồi, nói với y: “Anh cũng vậy.”

Tuy sương trắng đã che mất tầm nhìn đằng xa, nhưng cũng không gây trở ngại mọi người biết được trời đã sáng, các thôn dân một bên thu dọn đồ đạc một bên nghị luận về trận sương mù trắng ly kỳ này, tất cả mọi người cho rằng hiện tượng dị thường này xuất hiện là bởi vì động đất gây ra, nhưng trong lòng cũng đều hơi bất an.

Dọc đường mọi người đều tụ lại thành nhóm mà đi, nếu lấy đến trước đây, sương lớn một người đi tới đi lui cũng sẽ không cảm thấy gì, nhưng bây giờ tất cả mọi người sợ hãi trong sương mù có thể đột nhiên nhảy ra thứ gì hay không.


Thời điểm tách ra, Nghiêm Phi còn cố ý lại đây nói một tiếng với Cảnh Lâm, Cảnh Lâm tuy rằng cảm thấy thái độ Nghiêm Phi đối với cậu có hơi kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đáp lại thật tốt, căn dặn đối phương chú ý an toàn.

Chu Ngọc không yên lòng để hai người Cảnh Lâm và Nhạc Nhạc trở lại, bảo bọn cậu tạm thời ở lại nhà mình. Có điều Cảnh Lâm từ chối, tối hôm qua một trận động đất, còn không biết nhà ra sao rồi, muốn trở lại nhìn qua, hai nhà gần nhau như vậy, có việc hô to một tiếng cũng có thể nghe được, Chu Ngọc thấy vậy không thể làm gì khác hơn đành đem hai người đưa đến tận cửa mới về nhà mình.

Về đến nhà, bên trong tường vây cũng đều là sương trắng, có điều bởi vì cửa sổ đóng chặt, nên trong phòng rất sáng sủa, có điều rất loạn. Bàn ghế sô pha gia cụ, tất cả đều dịch chuyển rời khỏi vị trí, mấy cái chén thủy tinh đặt trên khay trà rơi vỡ nát trên đất, nửa cái thân ti vi lệch ra bên ngoài kệ đỡ, bình trang trí trên tủ cũng rơi vỡ trên mặt đất. Mấy đồ trong phòng ngủ còn đỡ, có điều giường và tủ quần áo cũng bị dời đi vị trí, gương to trong phòng Cảnh Lâm bị chấn vỡ nát rồi.

Cảnh Lâm nhìn đám hỏng bét này, nghĩ ăn trước chút bữa sáng lại đi thu thập sau. Quay người đi đến phòng bếp tại sân sau, vừa đi vào Cảnh Lâm liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cẩn thận nhìn một vòng, mới phát hiện là đất trồng rau bên kia, trong màn sương mù màu trắng dày đặc còn kèm theo một mảnh màu xanh biếc nồng đậm.

Cảnh Lâm xua tay ra hiệu Nhạc Nhạc phía sau đừng đi theo, chính mình từ từ nhích hướng bên kia, chờ đi vào thấy rõ tình trạng, Cảnh Lâm không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Từ cái ngày cậu bày trận ấy, cũng đã cách thời gian ba ngày, ngay ngày hôm qua, khối đất trồng rau dưa trụi lủi này, bên trong ngoại trừ một cây cỏ thấp bé tẻo teo ra, những thứ khác đều không có. Cũng không phải dài thêm một đoạn ngắn, mà khối đất trồng rau này liền mọc đầy cây cỏ cao tới nửa người cậu, có chút dây leo còn leo lên cây óc chó bên cạnh nữa, độ cao đã vượt quá tường vây rồi!

Muốn nói bởi vì linh khí trong trận pháp, Cảnh Lâm khẳng định nhất định là có, nhưng có thể biến hóa lớn như vậy cũng không thể xảy ra trong một đêm được, ngoại trừ những sương trắng này, Cảnh Lâm không còn nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Cảnh Lâm đi tới lui hai bước bên ngoài trận pháp, sau đó đạp một chân bước vào trong trận pháp. Đi vào, Cảnh Lâm cảm giác mình đều nhanh bị linh khí cấp tốc lưu động bên trong hất bay, nguyên bản ở bên ngoài xem trong trận pháp chỉ là gió động cỏ lay thì vào trong bị thổi đến mức điên cuồng đong đưa, Cảnh Lâm tay lanh mắt lẹ nắm chặt mấy lá cỏ bên cạnh mới có thể đứng vững thân thể.

Cảm thụ lúc này của Cảnh Lâm, thật giống như bản thân đứng trong một dòng sông chảy xiết, cậu thậm chí có thể cảm nhận được cường độ hung mãnh khi linh khí từ bên cạnh cậu xông qua, ngay cả thân thể đều cảm thấy đau đớn rõ ràng. Cậu không dám ở lâu hơn bên trong, vội vàng ra trận pháp. Suy nghĩ một chút, Cảnh Lâm đem linh phù chôn ở mắt trận đào ra cất đi, cậu còn có ý định trồng rau ở bên trong nữa đó, không đem linh khí bên trong thả ra ngoài, cậu căn bản không dám đi vào lần nữa, thân thể của cậu không thể chịu nổi linh khí va chạm trong thời gian dài. Có điều, Cảnh Lâm nhìn một đoàn màu xanh biếc rất đáng chú ý kia, nghĩ dựa vào loại biện pháp này, không biết trồng rau có thể rất nhanh thu hoạch được hay không?


Mắt trận thu hồi, linh khí vốn được tụ lại rất nhanh tản ra bốn phía, sáp nhập vào bên trong làn sương mù màu trắng, sân nhỏ đằng sau lại bình thường không có gì khác lạ, bởi vì cây cỏ rậm rạp mà càng hiện lên vẻ hoang vắng lộn xộn.

Cảnh Lâm quay người tiến vào nhà bếp, trước đem nhà bếp thu thập qua một lần, sau đó cho Nhạc Nhạc một cốc sữa nóng, chưng một bát trứng gà, nấu cho mình một bát mì.

Ăn xong bữa sáng, Cảnh Lâm đem mấy gian nhà đều thu thập tốt một lần, gia cụ trở về vị trí cũ, cặn nát đều quét, trước đựng tốt vào một cái túi, sàn nhà cũng lau qua một lần. Tới lúc này, sương mù bên ngoài cũng đã gần như tản đi rồi.

Xem ra tựa hồ là một hồi sợ bóng sợ gió.

Sau khi thu thập xong gian nhà, Cảnh Lâm mang theo Nhạc Nhạc tới gia đình Triệu Chí Văn. Thời điểm cậu đến trước nhà, Cảnh Lâm nhìn thấy dưới mái hiên bày một cái ti vi màn hình nát bấy, là cái đặt trong phòng ngủ Triệu Chí Văn.

Một nhà ba người đang ăn bữa sáng.

Hôm nay là ngày cuối cùng hai cha con nhà Triệu đi ra ngoài chọn mua, Cảnh Lâm thì lại cùng Chu Ngọc ra vườn rau, chọn đồ ăn, các loại đậu nhà họ nhiều lắm, ngày hôm nay muốn đem số đậu đũa đã chín hái hết về làm thành đậu đũa ngâm.


Người trong thôn khá nhiều nhà đều tự trồng rau tự cung tự cấp, bình thường đất trồng rau đều tập trung cùng một nơi, ở nơi có địa thế hơi cao tới gần núi. Thời điểm Cảnh Lâm lưng đeo gùi theo sau Chu Ngọc đến đất trồng rau, đúng lúc thấy người một nhà Nghiêm Phi đang cùng một thím cùng thôn nói chuyện.

Một nhà Nghiêm Phi, Cảnh Lâm cơ bản đều nhận thức, mà vị thím kia kêu Liêu Ngọc Phân, cùng là người trong thôn nên Cảnh Lâm khẳng định cũng biết, hơn nữa ấn tượng còn khá sâu. Bởi vì bà ta chính là người khi Cảnh Lâm còn bé nói cậu khắc thân, bị ông nội cùng chị tìm đến tận cửa cãi nhau. Từ trận cãi nhau đó về sau, người hai nhà thấy mặt cũng sẽ không đi nói chuyện, trước đây lúc ăn tết, ông nội Cảnh Lâm đều sẽ đưa cho mỗi gia đình trong thôn một con cá sống, nhưng nhà bà ta liền không có, hai nhà xem như xé rách mặt mũi. Mỗi lần Cảnh Lâm ở trên đường tình cờ chạm mặt bất luận thành viên nào trong gia đình bà ta, đều sẽ bị vô duyên vô cớ khinh thường, nhà đối phương có hai đứa con nhỏ hơn cậu vài tuổi, cũng rất thù hằn cậu, mỗi lần thấy cậu thái độ cũng không tốt đẹp gì. Theo như lời Triệu Chí Văn nói, chính là toàn gia đều âm dương quái khí (hành động quái gở, không giống bình thường).

Lúc này người một nhà Nghiêm Phi đều cười híp mắt. Có điều Liêu Ngọc Phân không hề vui vẻ, biểu hiện mất hứng trên mặt không che lấp chút nào, bà nhìn mấy người trước mặt, giọng điệu không tốt lắm: “Đều trồng nhiều năm như vậy…… Các ngươi người thành phố, thu ruộng về cũng không biết trồng a. Ngươi xem người một nhà ngươi đều tế bì nộn nhục (da mỏng thịt mềm), lao động trong đồng ruộng các ngươi không chịu nổi, cùng lắm giống như trước kia, hằng năm đưa phí thuê đất cho các ngươi là được.”

Từ sau khi Nghiêm Nhuệ Phong đón cha già của ông vào trong thành, đất ruộng nhà ông liền đưa hết cho gia đình Liêu Ngọc Phân trồng trọt, Liêu Ngọc Phân nói phí thuê đất, chính là ý hàng năm mỗi mẫu đưa lên hai trăm cân lương thực, chủ yếu là sợ không cho đất trồng ruộng nữa, trước đây Liêu Ngọc Phân đều đem hai trăm cân lương thực này quy thành tiền chuyển khoản vào thẻ ngân hàng của cha Nghiêm Nhuệ Phong. Cũng tốt là hiện tại Liêu Ngọc Phân không ngại ngùng gì đề cập tới phí thuê đất, chứ từ khi cha Nghiêm Nhuệ Phong qua đời, Liêu Ngọc Phân thật tựa như đã quên hết tất cả mọi chuyện, qua nhiều năm như vậy, một lần cũng không chuyển tiền tới tấm thẻ kia nữa. Trước kia người nhà họ Nghiêm cũng không chú ý tới, vẫn là lúc gia đình họ Nghiêm thu thập gia sản quyết định về thôn thấy được tấm thẻ kia, Nghiêm Nhuệ Phong đi thăm dò một trận mới phát hiện lần chuyển khoản cuối cùng vào tấm thẻ này là thời gian trước khi cha già tạ thế.

Liêu Ngọc Phân không vui, người nhà họ Nghiêm nhìn qua vẫn rất hòa hợp êm thấm, thái độ rất kiên trì. Đất ruộng thôn bọn cậu là năm năm chia một lần, nhưng mặc kệ chia làm sao, ruộng vẫn luôn do nhà Liêu Ngọc Phân trồng trọt. Ngươi nói ngươi không giữ lời mấy năm liền không giao phí thuê đất thì thôi đi, vào lúc chính chủ trở về còn muốn chiếm đoạt đất ruộng không chịu buông tha, nào có đạo lý như vậy chứ. Phải biết người nhà bà ta thuộc hạng gì, coi như nhà bọn ông thật sự không trồng được, thế nhưng đưa cho ai trồng lại không phải trồng sao, cần gì đưa cho bà ta.

Thời điểm mấy người Cảnh Lâm tới gần, Liêu Ngọc Phân còn đang cãi cọ cùng người nhà họ Nghiêm, rất có tư thế muốn đại náo một hồi. Có điều bà náo cũng vô dụng, đến cuối cùng sự tình tới tai thôn trưởng bên này, còn không phải vẫn giao ra sao.

Nghiêm Lộ nhìn thấy Cảnh Lâm, hướng Cảnh Lâm nở một nụ cười ngọt ngào: “Ây!” Sau đó dùng cùi chỏ huých anh trai nàng, đem anh nàng đụng lảo đảo một trận.

Trong lòng Nghiêm Phi thổ tào bản thân không có sức lực bằng một cô thiếu nữ, thoáng lúng túng chào hỏi cùng Cảnh Lâm: “Đi lên đồng a?” Khỏi phải nói, vóc người vốn đã rất được, cho dù có cõng theo cái gùi cũng không hề ảnh hưởng tới sự đẹp trai một chút nào, Nghiêm Phi liền cảm thấy Cảnh Lâm điềm điềm đạm đạm càng thêm chân thật, nhìn gần gũi hơn nhiều.


Cảnh Lâm trả lời: “Đi hái rau.”

Bọn họ đứng trên bờ ruộng, bờ ruộng cũng không rộng, bình thường chỉ đủ một người đi qua, hai người thì phải nghiêng người né tránh. Thời điểm Cảnh Lâm bước qua, Nghiêm Phi tiện thể xoay ngang thân, đứng đối mặt với Cảnh Lâm. Mà Cảnh Lâm, cũng nghiêng người đối mặt Nghiêm Phi, cứ như vậy chậm rãi dịch chuyển lên phía trước, vì thế trong nháy mắt hai người sượt qua kia, cự ly là cực kỳ gần.

Cảnh Lâm so Nghiêm Phi không phải thấp hơn một chút thôi đâu, lúc Cảnh Lâm đi sát qua bên người Nghiêm Phi, Nghiêm Phi chỉ cần hơi cúi đầu một chút là cằm có thể chạm được vào tóc cậu rồi. Y thật sự đã để sát vào một ít, nhưng dạng hành động này quá mức mê zai đi, bất quá y đúng là biết Cảnh Lâm dùng dầu gội đầu hương vị bạc hà rồi đó.

Cảnh Lâm đã đi thật xa, Nghiêm Phi vẫn còn nhìn chằm chằm bóng lưng người ta không tha. Nghiêm Lộ trêu ghẹo nói: “Mau triệu hồi tinh thần đi.”

Nghiêm Phi lúc này mới quay đầu nhìn Nghiêm Lộ, đặc biệt nghiêm túc nói: “Về sau đừng đẩy anh nữa, ngươi cũng biết khí lực bản thân lớn như thế nào, vừa nãy không phải anh đứng ổn thì khẳng định đã bị ngươi va đập mặt xuống ruộng rồi, ngay trước mặt người khác đó, anh trai ngươi mất hết cả mặt mũi.”

Từ nhỏ khí lực Nghiêm Lộ liền đặc biệt lớn, thiếu nữ người khác xấu hổ nhẹ nhàng đẩy một cái căn bản không có sức lực gì, thiếu nữ này nhà y mà thẹn thùng đẩy một cái là có thể đem người đẩy ngã sấp mặt. Mấy cái chuyện như tay không bổ dưa hấu gì gì, đặt ở chỗ em gái y thì hoàn toàn không tính vấn đề to tát chi.

Nghiêm Lộ cười hì hì, nhỏ giọng nói: “Đây không phải là vì nhìn thấy chị dâu tương lai nên quá kích động sao.” Sau đó bỗng nhiên nhớ tới Cảnh Lâm là nam, kêu chị dâu không đúng giới tính, vội hỏi anh nàng: “Anh nói chờ đến sau đó anh truy người ta tới tay, em nên gọi anh ấy là gì?”

Nghiêm Phi mơ ước một hồi cảnh tượng về sau cùng Cảnh Lâm sống chung, trong lòng vui vẻ, “Gọi anh hai.”

Vẻ mặt Nghiêm Phi tựa như bình thường, rất bình tĩnh, nhưng Nghiêm Lộ làm em gái Nghiêm Phi lại biết, nội tâm anh trai mình khẳng định đang rất nhộn nhạo a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.