Đọc truyện Mạt Thế Hai, Ba Sự – Chương 135
Cảnh Lâm chỉ biết truyền thừa Quan Song Song lấy được liên quan tới linh thực, nhưng không biết cụ thể là gì. Sau lần Quan Song Song tới này, mới biết được truyền thừa của cô nàng cũng rất nghịch thiên.
Cô nàng có thể thông qua linh lực để đề cao hoặc hạn chế sự sinh trưởng của thực vật. Cảnh Lâm được xem cô nàng thúc đẩy sinh trưởng một gốc cải thìa, từ một viên hạt giống chậm rãi nẩy mầm tới thời kỳ phồn hoa nhất của nó, lại tới thời kỳ kết quả, rồi tới chết, quả thực là một buổi biểu diễn đầy hoa lệ về vòng đời của một sinh mạng.
Đối với năng lực đề cao thực vật, được quyết định bởi khả năng khống chế linh lực của cô nàng cùng với thực vật được đề cao. Giống như loại cây cải thìa này, bản thân nó có chu kỳ sinh trưởng ngắn, lượng linh khí cung cấp cũng thuộc loại chung chung, nên việc đề cao tương đối dễ dàng, nhưng nếu là cà chua biến dị, không những chu kỳ sinh trưởng, chỉ riêng đạt được tiêu chuẩn về hoàn cảnh thôi, cũng đã gây phiền toái cho việc đề cao của cô nàng rồi.
Bất quá bây giờ năng lực của cô nàng chưa đủ, trong quá trình thúc giục sinh trưởng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình huống cạn sạch linh lực, cây trồng phổ thông còn đỡ, thiếu linh khí sẽ có bộ phận không phát triển được tốt, nhưng nếu là thực vật càng khó đề cao hơn, thì sau khi sinh trưởng lên lượng linh khí chứa bên trong sẽ trở nên càng ít, thậm chí sẽ xuất hiện tình trạng một viên hạt giống chứa đầy linh khí bị thúc đẩy thành một cây thực vật phổ thông.
Quan Song Song tới là muốn mua phù trận. Cô nàng muốn phát triển sự nghiệp lá trà của mình, có năng lực đề cao cây này, là cô nàng có thể nhanh chóng mở rộng phạm vi trồng cây trà. Hiện tại cô nàng đã thuê toàn bộ đồng ruộng quanh thôn của mình, chờ sau khi tất cả đất ruộng đều được bùn đen ảnh hưởng biến idị lần hai, khi lượng cây trà non được cô nàng đề cao đủ, vì để đám cây non trưởng thành khỏe mạnh, thì Tụ Linh trận là không thể thiếu được, cho nên phải cần tới lượng lớn Tụ Linh trận. Sớm nghe nói trận pháp bây giờ của Cảnh Lâm đã có cải biến, nên cố ý tự thân tới trao đổi.
Bây giờ có thể trực tiếp khắc trận pháp vào trong ngọc thạch, nên cơ bản Cảnh Lâm bày trận cũng sẽ không cần phải chạy khắp nơi nữa, sau khi nhớ số lượng Quan Song Song cần, Cảnh Lâm đưa hạt giống cà tím tích góp được cho Quan Song Song. Đây là Quan Song Song lấy cây trà non để đổi. Trà này là trà ngon, Cảnh Lâm cũng muốn trồng nhiều vài gốc, để còn hái về sao khô cho người lớn trong nhà uống.
*
Trải qua thời gian lâu như vậy, đoàn người thứ ba cũng đã từ thành phố I trở về rồi, lần này chỉ có mấy người có truyền thừa thôi, cơ bản đều là hạng trung, hạ đẳng. Có điều, bọn họ mang về vài tảng đá, sau khi bị Ngụy Chân thấy được, liền nói cho Thi Lỗi biết đó là linh thạch đo lường.
Ngụy Chân từng là một thành viên bên trong hiệp hội, giai đoạn đầu của một tu sĩ, xem người đó có thiên tư Tu Chân hay không, chủ yếu vẫn phải dựa vào một loại phương pháp cổ xưa. Phàm là môn phái trong hiệp hội Tu Chân, tất cả đều có một khối linh thạch đo lường mà hiệp hội phát cho, đây là công cụ kiểm tra thiên tư của một người. Mấy người Cảnh Lâm không biết, nên trước trong núi rừng không gian cũng không chú ý tới, nhưng Ngụy Chân thì không, anh đã từng thấy vô số lần, do đó vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Những người kia mang về linh thạch đo lường so với khối Ngụy Chân từng thấy phải lớn hơn nhiều, căn cứ theo miêu tả của Ngụy Chân, Thi Lỗi cũng để người chia ra làm mấy khối, đánh bóng thành hình bầu dục, đưa tới chỗ Cảnh Lâm ba khối.
“Tảng đá kia thực sự thần kỳ như vậy?” Trong nhà Cảnh Lâm, Nghiêm Lộ vây quanh ba khối đá đen thui nhìn tới nhìn lui, vươn tay sờ sờ lên nó, tảng đá kia cũng không có biểu hiện dị thường gì.
Nghiêm Phi nói: “Em còn chưa nhập đạo, sờ nó không phản ứng là chuyện bình thường.”
Nói xong, Nghiêm Phi vươn tay đặt lên trên tảng đá……
Chỉ một chốc, một chùm sáng màu trắng phóng ra ngoài. Ánh sáng trắng này vừa dày vừa tinh khiết, như một tầng sương mù nặng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, thấy được mà không cảm giác được.
Hô hấp mọi người trong phòng khách đều vì nó mà trật nhịp.
Chờ Nghiêm Phi bỏ tay ra thì ánh sáng trắng kia cũng biến mất.
Cảnh Lâm có điều suy nghĩ nói: “Màu sắc đối ứng với Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ là trắng, xanh, đen, đỏ, vàng. Nếu đúng là như vậy, lúc A Phi đụng vào chỉ có màu trắng, có khả năng chính là sở hữu linh căn hệ Kim.”
“Thật lợi hại!” Triệu Chí Văn vỗ tay đôm đốp, “Đây chính là linh căn đơn độc trong truyền thuyết, là linh căn cực phẩm a!”
“Em thử xem.” Nghiêm Phi nói với Cảnh Lâm.
Cảnh Lâm liền đưa tay đè lên, màu sắc hỗn tạp bỗng nhiên từ dưới tay cậu lóe lên, những màu sắc đối ứng với ngũ hành luân phiên xuất hiện.
Cảnh Lâm nhíu mày: “Em đây là đầy đủ năm linh căn?”
Đối với miêu tả về linh căn, trong truyền thừa mỗi người đều có, chí ít trong truyền thừa của mấy người Cảnh Lâm đều có. Trong đó lời giải thích về ngũ linh căn, không có chỗ nào không phải là linh căn vô dụng, chỉ có nửa bước đi vào giới Tu Chân thôi, xem như là một loại thể chất vừa cho người hy vọng lẫn tuyệt vọng. Phàm là người nắm giữ loại linh căn này, muốn đạt tới trình độ cao của bất cứ cái gì đều không thể.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ của Cảnh Lâm, thì hoàn toàn không giống kiểu người sẽ nắm giữ loại linh căn này a.
Tâm Cảnh Lâm cũng rất phóng khoáng, bất kể là bây giờ hay về sau, thành tựu cậu có khả năng đạt tới được đều sẽ chứng minh linh căn loại này hoàn toàn không có quan hệ gì tới chuyện vô dụng hay hữu dụng cả. Hơn nữa theo lý giải của cậu, thì nhiều linh căn cũng không đại biểu chân chính vô dụng, chỉ là lúc tu luyện loại linh căn này thì điều kiện sẽ càng hà khắc hơn thôi.
“Xem ra không chỉ có năm loại linh căn a.” Bỗng nhiên Triệu Chí Văn nói.
Ánh mắt mọi người quay trở lại với chùm sáng, sau đó bọn cậu lại phát hiện ra màu tím nữa, mà ẩn hiện trong đó còn có tia chớp trắng lập lòe. Điều này làm Cảnh Lâm nhớ tới những lúc cậu tu luyện mỗi sáng khi mặt trời mọc, những khí màu tím mà cậu hấp thu kia cũng giống với lực lượng của tia sét trong những ngày mưa gió.
“Linh căn của anh, là lạ nha.” Nghiêm Lộ nói, nàng mới không nói vừa nãy nàng đã nghĩ tới các nhân vật Mary Sue trong tiểu thuyết vừa khóc là nước mắt bảy màu đâu……
Nói chung, như thế mà xem, thì Cảnh Lâm không chỉ là ngũ linh căn rồi. Nhưng tình huống như này trong truyền thừa cũng không có nói rõ, Cảnh Lâm không thể nào biết được, cũng đoán không ra, chỉ có thể từ từ tìm hiểu thoi.
Sau, Cảnh Lâm để Nhạc Nhạc và Đường Đường, còn mấy người Lý Phi Vũ nữa, đến kiểm tra lại. Ngoại trừ Cảnh Lâm có linh căn quái dị, thì những người khác đạt được truyền thừa không có ai không phải là đơn hoặc song linh căn cả, tư chất đều vô cùng tốt.
Cuối cùng, đám biến dị thú trong nhà Cảnh Lâm cũng cho thử nghiệm một hồi, có điều có khả năng linh thạch đo lường chỉ nhằm vào nhân loại hoặc sinh vật hình người, nên chúng nó đè móng vuốt lên cũng không có phản ứng gì.
Một tháng qua đi, Cảnh Lâm thu được tin tức Thi Lỗi chuẩn bị thu nhận đồ đệ.
Tầm Trăn Kiếm Tông được Thi Lỗi xây dựng càng có da có thịt rồi. Phòng ốc hoàn toàn dựa theo hình thức cổ đại, rường cột chạm trổ, bên trong rừng núi hồ ao, chiếm trọn cả tòa núi Lôi Minh. Hắn tham khảo ý kiến nhiều mặt cùng các tư liệu, ngoại trừ thiết lập ký túc xá đệ tử, còn phân chia biệt viện của trưởng lão tông môn, chỗ ở của Tông chủ, phòng nghị sự, nơi luyện tập võ nghệ vân vân.
Bộ kiến trúc này khiến người trong trấn không ngớt hiếu kỳ, mấy người Cảnh Lâm cũng đi tham quan qua, cảm thấy tông môn của mình sau này có thể lấy nơi đây làm khuôn mẫu tham khảo.
Chờ tới khi tông môn hoàn toàn tu sửa tốt, còn cần rất nhiều thời gian. Thi Lỗi bắt đầu chuẩn bị tuyển nhận đệ tử nhập môn, có điều trước đó, muốn nhập môn, phải trải qua kiểm tra tư chất mới được.
Trưởng căn cứ thị trấn thu đồ đệ, đây là sự việc trọng đại duy nhất trong hai năm qua mà toàn dân có thể tham dự. Khắp các nơi đường phố trong trấn, mỗi lối vào đều có dán tin tức lớn cùng quy tắc này, cơ hồ tất cả mọi người nhìn thấy đều đi, địa điểm kiểm tra ngay tại quảng trường đã từng tổ chức hội giao dịch trước đây của trấn. Ngày đi kiểm tra tư chất ấy, hừng đông chưa được bao lâu, trong quảng trường đã tấp nập người, toàn bộ tiểu đội săn bắt cũng không đi ra ngoài, mà ở lại quảng trường duy trì trật tự.
Trời vừa sáng Thi Lỗi liền thông tri tin tức này cho mấy người Cảnh Lâm, vì thế mấy người Cảnh Lâm cũng đi xem náo nhiệt.
Đại khái Thi Lỗi cũng kích động căng thẳng, nên lúc mấy người Cảnh Lâm đến, Thi Lỗi đã có mặt, đang sai người đưa linh thạch đo lường ra.
Linh thạch đo lường đen tuyền, bóng loáng thượng hạng, được mài thành hình bầu dục, đặt tại trên kệ gỗ chạm trổ hoa văn, rất thu hút tầm mắt người khác. Ngay bên cạnh linh thạch đo lường, còn có vài nhân viên ngồi đó, cầm lấy bút, chuẩn bị ghi chép danh sách người đạt tiêu chuẩn.
Nhờ các tiểu đội săn bắn duy trì trật tư, cho nên người muốn tham dự kiểm tra đã xếp thành hàng. Rất nhanh, bắt đầu đo lường.
Người đứng đầu tiên là một cô gái trẻ chừng hai mươi tuổi, cô bị gần như tất cả mọi người ở nơi đây nhìn chằm chằm, không khỏi căng thẳng cực kỳ. Dưới chỉ thị của nhân viên ghi chép, run run rẩy rẩy đưa tay phải ra, chậm rãi đặt lên trên tảng đá lạnh như băng.
Một đạo chùm sáng đen cùng xanh xuất hiện trước mặt mọi người.
Những người chung quanh phát ra âm thanh kinh hô, cô gái kia cũng bị hoảng sợ rụt tay về.
Đoàn người xao động không ngớt, nhất thời khó có thể an tĩnh lại, may Thi Lỗi đã sớm chuẩn bị, một người lấy ra chiêng đồng rung một cái, đoàn người nháy mắt yên tĩnh lại, liền nghe người kia nghiêm nghị nói: “Trật tự!”
Tiếp, chỉ thấy một người phụ nữ trong số nhân viên ghi chép mỉm cười nói với cô gái kia: “Song linh căn Thủy, Mộc.” Bà đưa danh sách đăng ký hướng về phía cô gái còn đang mờ mịt trước mặt, đưa bút cho cô: “Xin ký tên ở đây, ngày mai tới báo tên tại tầng sáu Trung Tâm Chính Vụ.”
Không có máy tĩnh, chỉ có thể ghi chép như vậy, chờ ngày mai những người được chọn tới đưa tin, sẽ kiểm tra bọn họ một lần nữa, lại ký tên tiếp, dựa vào chữ viết xác nhận. (có đúng người hay không)
Trong nháy mắt cô gái kia lấy lại tinh thần, biết đây có nghĩa là mình đã qua phần kiểm tra, nhất thời vô cùng vui mừng, cực kỳ nghiêm túc viết xuống tên mình, sau đó dưới ánh mắt hâm mộ của những người khác xông ra ngoài, ôm lấy người nhà mình, chia sẻ tin tức tốt này cho bọn họ.
Một nhà cô gái này đều là người bên ngoài, sau tận thế một nhà ba người trải qua sinh hoạt cực gian nan. Cô không có bản lĩnh gì, chỉ là một sinh viên đại học bình thường, sau khi dẫn theo cha mẹ chạy nạn tới trấn này, trải qua tất cả nỗ lực, là một nhóm người lấy được giấy chứng nhận cư dân chính thức sớm nhất. Hiện tại cả nhà bọn họ đều làm trong xưởng giấy, nếu như cô gái này trở thành đệ tử của trưởng căn cứ, thì sinh hoạt trong tương lai nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.
Lập tức tới phiên người tiếp theo kiểm tra, mọi người nhanh chóng thu hồi ánh mắt bám theo cô gái, chuyên tâm nhìn người kia.
Mấy người Cảnh Lâm tràn đầy hứng thú mà quan sát nửa giờ, ngoại trừ cô gái đầu tiên xuất hiện song linh căn, thì về sau người tốt nhất cũng chỉ có tam linh căn thôi, tứ linh căn ngũ linh căn có rất nhiều người, nhưng số nhiều hơn vẫn là người không có linh căn nào.
Hiện nay tiêu chuẩn thấp nhất để có thể trở thành đệ tử Tầm Trăn Kiếm tông là tam linh căn, vì thế có thật nhiều người thất vọng rời đi, càng có người gào khóc tuyệt vọng.
Mấy người Tào Tam Gia cũng có mặt.
Trở lại không bao lâu, Tào Tam Gia liền bắt đầu chọn đồ đệ trong số anh em của mình, thấy tình hình như vậy, Tào Tam Gia không khỏi thở dài: “Những người luyện võ như chúng tôi, cũng không có linh căn, nhưng may ông trời đã chỉ cho một con đường sáng.” Những người không có linh căn kia, nếu có vận may, nói không chừng chờ tới lúc bọn hắn thu nhận đồ đệ, còn có thể đi một con đường luyện võ.
Nghiêm Phi cũng nói: “Này cũng được gọi là bữa cơm thưởng của ông trời đi.”
Long Chương nói: “Nhắc tới ăn, quán cơm chú Dư mở, chúng ta đi tới đó tụ tập một bữa chứ?”
Tay nghề Dư Đại Phú bọn cậu đều hưởng qua, vô cùng tốt. Trước Long Chương thấy hai cái dao thái bên hông hắn, đều từng hoài nghi có phải hắn dùng chung con dao thái người với nấu nướng hay không, mỗi lần ăn thức ăn ngon do Dư Đại Phú làm đều do do dự dự, về sau biết được hắn đã đổi dao mới hoàn toàn yên tâm.
Nghe đề nghị này, vừa vặn mấy người Cảnh Lâm đã làm ổ trong thôn quá lâu rồi, vẫn luôn bận bận rộn rộn, hiếm khi đi ra ngoài một chuyến, người lại đông đủ, liền kết đội đi về phía tiệm cơm.