Đọc truyện Mạt Thế Hai, Ba Sự – Chương 110
Tiếng ồn ào mãi tới tận nửa đêm mới dần ngớt.
Sáng sớm mọi người đi tới nhà ăn trong khu ở nhỏ, một góc mặt tuyết còn dính vết máu đã khô, cũng không biết là của người hay của sói.
Tất cả bữa sáng đều là bột nhão nhoẹt cùng dưa muốn và viên bột dính kia, mọi người nhét đầy cái bụng rồi, ngoại trừ số người giữ lại trông coi vật tư, thì những người khác chia làm ba tổ, mỗi tổ mang theo một chút vật tư, ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Mọi người chia tay ở cửa khu nhà ở, Cảnh Lâm cùng mấy người quen thuộc đều trong một tổ, chọn con đường lúc tới đi từ nội thành vào kia để ra ngoài, trên đường nhìn thấy một vài đội xe trượt tuyết đi ra, mang theo các loại dụng cụ, đây là đi săn bắn bên ngoài.
Tiểu Hắc Long giấu mình trong mũ áo Cảnh Lâm, tò mò quan sát chung quanh.
Dọc đường phố, hai bên đều xếp san sát nhà băng, ở phía bên này, có một nhóm người là từ bên ngoài chạy trốn tới được, còn một nhóm là người bên ngoài trước làm việc tại đây. Mấy người Cảnh Lâm nhìn thấy có vài nhà băng bị đụng sụp, hoặc bị va đạp xuất hiện vết nứt, đều là do đám sói hôm qua tạo ra, lúc này thật nhiều người đang tổ chức xây sửa lại nhà băng, không biết từ nơi nào lôi ra đám tuyết chồng lên phía trên, rồi lấy nước đổ lên trên cùng.
Kỳ thực cảnh sắc của thành phố này rất đẹp, những nơi nhìn thấy trong tầm mắt phần lớn đều có màu trắng, chỉ là hiện tại chẳng ai có tâm tư thưởng thức mà thôi.
Cây cổ thụ trong thành phố, bên trên đều bị bao bọc bởi nhũ băng rủ xuống, từng cái từng cái thẳng tắp báo hiệu cho người đi đường đừng có tới gần, bởi vì nếu như vạn nhất đầu băng rơi xuống, thì có thể khiến người tươi sống bị đâm chết.
Một thành phố rất lớn, tuy đã phân chia địa bàn thuộc về riêng mình, nhưng mỗi căn cứ đều vừa mới lập ra thôi, hiện tại vẫn còn có rất nhiều địa phương không quản được, mấy người Cảnh Lâm chuyên tìm những nơi như thế.
Cuối cùng, mọi người tìm được một lối đi ở giữa hai căn cứ Tây Nam và Đông Nam.
Ở khu vực thành phố L này, bốn căn cứ đều muốn phát triển lớn mạnh, mặc dù đều có hợp tác với nhau đấy, nhưng nếu nói thực chất ra, thì vẫn là trạng thái cạnh tranh thôi. Địa bàn các căn cứ tuy không có đường phân chia cụ thể nào, nhưng ví dụ như con đường mấy người Cảnh Lâm đang đứng lúc này, căn cứ Tây Nam cùng Đông Nam luôn luôn bất hòa, dẫn tới địa bàn bị phân chia rất rõ ràng, trên một con đường thôi cũng bị chia thành hai nửa, bên này là Tây Nam, bên kia chính là Đông Nam.
Kẻ đứng đầu hai căn cứ bất hòa, dẫn tới một số cư dân tầng áp chót cũng bất hòa với nhau, đám Cảnh Lâm vừa bước vào con đường đó, liền nhìn thấy hai bên đường xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ như này: một vài dân cư của hai căn cứ, mỗi bên ngồi trong cửa nhà băng của mình, trên người bọc chăn bông cũ nát, cùng với dân cư bên phía đối diện cũng đồng dạng ngồi trong nhà băng, mắng chửi nhau.
Cẩn thận lắng nghe một chút, thì phát hiện ra mắng chửi nhau đều là một vài chuyện, cái gì mà tối hôm qua kẻ ngụ ở đối diện ngáy quá to quấy nhiễu dân cư, cái gì mà ai đó nửa đêm đánh rắm quá thối suýt hun chết người, hoặc là hai người nào đó không biết xấu hổ nửa đêm làm chuyện khó nghe, quấy nhiễu hàng xóm xung quanh không thể ngủ ngon.
Đây đều là do quá rảnh rỗi mà ra, những người ở đây, cơ bản đều là người già trẻ nhỏ không có sức lực năng lực gì, mỗi ngày ngồi trong nhà băng, không có việc, tìm cớ cãi nhau, tựa hồ là con đường duy nhất phát tiết tâm tình của mình.
Có điều kể cả chửi mắng đến đỏ mặt tía tai, nhưng bởi vì hai căn cứ đã ước định từ trước là không được đánh nhau ẩu đả, nên cũng không có người dám động tay động chân.
Tại đây trong tiếng cãi cọ, còn có vài người bày sạp, địa điểm sạp hàng ngay trước cửa nhà mình, chủ hàng ngồi ngay trong nhà băng, bên trên bày khối bột cùng rễ băng – thứ mà bọn cậu thấy trong nhà ăn, bày đầy cả một khối vải xám, đều là hai thứ này.
Xem ra hai loại đồ vật này, là thứ phổ thông của thành phố L.
Nghiêm Phi ngồi xuống một bên sạp hàng, hỏi chủ sạp: “Thứ này bán thế nào?”
Vẻ mặt chủ sạp vốn tràn đầy mỏi mệt, vừa nghe được câu hỏi lập tức ngồi thẳng lưng lên, đầu tiên chỉ vào mấy cọng cây kia nói: “Rễ băng này có thể dùng để uống nước, hai cân bột mì đổi một cân. Bánh ngọt này a, năm cân bột mì đổi một cân.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, giá này có vẻ như quá đắt a.
Nghiêm Phi đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên trong nhà băng bên cạnh thò ra một cái đầu, đó là một bà lão, bà cất cao giọng quát về phía bên này: “Này chàng trai, đừng để nó lừa, rễ băng đó các cậu đi tới núi Bạch Ưng ngoài thành, ở trên đó đâu đâu cũng có, tùy tiện đào cái hố là có thể lấy ra một đống lớn, thứ đó không đáng giá. Bánh ngọt kia cũng thế, nửa cân bột mì là có thể đổi được một cân rồi.”
Nghiêm Phi thả xuống rễ băng, lập tức hiểu rõ, chủ sạp này phỏng chừng nhìn bọn y từ nơi khác tới, nên muốn lừa gạt bọn y đây.
Chủ sạp bị người vạch trần, tức đến mức hổn hển chui ra khỏi nhà băng, chỉ vào bà lão kia mắng chửi: “Đồ già thối, bà không mở miệng không ai bảo bà câm đâu, có phải bà muốn phá tôi không, mỗi lần đều là bà làm hỏng chuyện tốt của tôi!”
Xung quanh một vài người nhìn thấy cảnh tượng này, đều cười nhạo chủ sạp vài câu, nói cái gì mà ngày hôm nay lại lừa gạt thất bại vân vân, xem ra việc đó trước đây làm cũng không ít rồi, chỉ có điều đều không thành công thôi, đại để cũng là do bà lão bên cạnh phá hỏng.
Bà lão kia một điểm cũng không sợ hắn, đều ở gần đây cả, ai lại không biết mặt nhau cơ chứ, bà khá trơ tráo mà liếc một cái chủ sạp, chỉ về một phương hướng nói với Nghiêm Phi: “Nếu cậu muốn trao đổi thứ gì, đi tới cuối đường này, nơi đó mở một cửa hàng hối đoái, giá cả khá hợp lý, những thứ con trai tôi tìm ra, bình thường đều đưa tới chỗ đó.”
Sau khi Nghiêm Phi cảm ơn bà, mọi người liền hướng tới cuối con đường mà đi, lưu lại chủ sạp ở tại chỗ giậm chân gọi bọn cậu chờ chút, chê giá cao, có thể giảm giá tiền mà, không thể một lời cũng chưa nói đã bỏ đi như vậy a!
Mấy người Nghiêm Phi không thèm để ý tới hắn nữa, chủ sạp đứng lâu bên ngoài, lạnh tới không chịu được, chỉ có thể từ bỏ mà chui lại vào nhà băng, đợi kẻ từ bên ngoài tới sau đó để làm thịt.
Đi tới cuối con đường, Cảnh Lâm từ xa xa đã có thể thấy trên bảng hiệu viết cửa hàng hối đoái, cũng nghe được từ nơi nào đó bỗng nhiên truyền tới một trận tiếng hoan hô.
Cảnh Lâm nói: “Chúng ta qua xem xem sao.”
Đến gần, liền thấy trên đất trống trước cửa hàng, có hai tòa nhà băng, một lớn một nhỏ, lớn thì bên trong chen chúc rất nhiều người, nhỏ thì bên trong chỉ ngồi một, trên mặt người kia biểu hiện sục sôi, vẻ mặt biến hóa, miệng thao thao bất tuyệt, nói đến đoạn kích động, còn khoa chân múa tay theo.
Đám Cảnh Lâm đứng bên cạnh nghe một lúc, mới phát hiện ra người này đang kể chuyện, hay cũng chính được gọi là “Thuyết thư” (Người kể chuyện).
Thời điểm mấy người Cảnh Lâm tới, vừa lúc kết thúc câu chuyện, kể đến đoạn khiến người phải hồi hộp theo dõi, thì lại bảo chờ đến lần sau sẽ rõ. Trong phòng lớn người người còn ý do chưa hết mà lục tục rời đi, thuyết thư kia nói cũng mệt rồi, đang cầm lấy một đoạn rễ băng nhai cho nhuận cổ, đúng lúc này, đột nhiên có một vật được ném ra từ trong cửa hàng hối đoái, bị thuyết thư kia túm chắc lấy được, cầm trong tay nhìn lại, hóa ra là một cái đùi gà còn đang bốc hơi nóng hổi!
Thuyết thư học theo người xưa ôm quyền hướng về phía người ném, “Ngũ gia, cảm tạ!”
Trong cửa hàng truyền ra một giọng nam: “Chuyện xưa hôm nay kể không tệ, ngày mai tiếp tục.”
Thuyết thư đáp một tiếng, sau đó ngồi khoanh chân há to miệng gặm —— trời lạnh như thế, không ăn nhanh một chút, thì cái đùi gà này liền đóng băng.
Người nghe gần đó còn chưa đi về, đều ngoảnh đầu lại nhìn chăm chú hâm mộ, nếu mình biết ăn nói có thể kể chuyện như thế, thì đâu cần phải sầu lo về vấn đề ăn đùi gà nữa, nhưng tiếc là bản thân lại chẳng có cái tài này, chỉ có thể liều mạng mà nuốt nước bọt rời đi thôi.
Mấy người Cảnh Lâm cũng thu hồi tầm mắt tiến vào cửa hàng hối đoái.
Nhìn bố trí bên trong, mấy kẻ từng tới cửa hàng của Vưỡng lão đại đều ngẩn tò te, chỉ vì những quầy hàng xung quanh được bố trí giống hệt, tường đằng sau cũng bị hai tấm biểu giá to lớn chiếm cứ, không kể tới hoa văn hình thức giống như đúc, vật tư trao đổi cũng hoàn toàn tương tự.
Ngũ Gia là người đàn ông trung niên mặt không cảm xúc, đánh giá bọn cậu một phen, nhìn hai tay bọn cậu trống trơn, liền hỏi: “Đổi gì?”
Cảnh Lâm đang suy nghĩ về mối liên quan giữa Vương lão đại và Ngũ Gia, nghe thấy vậy liền đáp: “Chúng tôi xem trước đã.”
Ngũ Gia không nói gì nữa, xua tay ý bảo tùy ý bọn cậu, còn ông nâng chén trà nóng lên, dựa vào ghế của mình bận chuyện khác, thi thoảng liếc mắt nhìn về phía bọn cậu một cái.
Ở chỗ Ngũ Gia, mấy người Cảnh Lâm lại có thể phát hiện ra quả cà chua biến dị. Có điều nghĩ lại cũng phải thôi, bản thân cà chua là phải ở địa phương cực lạnh mới có thể sinh trưởng bình thường ra hoa kết quả, khí hậu nơi này rét lạnh như thế, xuất hiện quả cà chua, cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Chỉ là nếu nhìn ngoại hình của nó, so nhà Cảnh Lâm nhỏ hơn một ít, bề ngoài cũng không đẹp đẽ như vậy, có chút cảm giác dinh dưỡng không đầy đủ.
Biết giá cả trao đổi trong này, mấy người Cảnh Lâm mặt dày cái gì cũng không muốn đổi, lúc đi Ngũ Gia vẫn bình thường không nói năng gì, chỉ gõ gõ tấm biểu giá ghi hai chữ “Biến dị”, nhắc bọn cậu: “Có động thực vật kỳ quái, đều có thể mang đến chỗ tôi, nếu dùng được, giá cả sẽ không hề thấp.”
Đám Cảnh Lâm gật đầu rồi rời đi.
Sau đó, bọn cậu lại tới trung tâm căn cứ Tây Nam, ở đó là địa phương phân phát nhiệm vụ của căn cứ.
Có điều bởi vì đường xá xa xôi, nếu đi bộ thì không biết phải tốn bao lâu, nên mọi người liền kêu một chiếc “Taxi”, kỳ thực cũng chính là xe trượt tuyết, kéo xe là một đàn động vật lông trắng tốc độ rất nhanh.
Ngồi đầu xe, Nghiêm Phi quan sát một chút, cảm thấy ngoại hình bọn chúng rất quen, liền hỏi chủ xe: “Đây là chuột?”
Chủ xe đáp: “Đúng thế, ở đây lạnh quá, những con chuột này liền tiến hóa ra da lông dày dặn, bởi vì chạy nhanh, nên bị bắt về huấn luyện kéo xe trượt tuyết, đừng nhìn thấy nhỏ mà khinh, sức lực chúng cộng lại, kéo nhiều người các anh như thế, vẫn hoàn toàn chẳng vấn đề chi.”
Con chuột bị bọn cậu đánh chết ở cái thôn nhỏ kia, toàn thân vẫn là màu đen lông ngắn, nơi đây lại thành lông trắng, phương hướng động vật biến dị cũng chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh a.
Người chủ xe này biểu diễn kỹ thuật đánh xe vô cùng tốt, hẳn phải là một tài xế lâu đời rồi, tại trên tầng băng trơn trượt như thế, xe “điều khiển” vẫn rất ổn, trên đường suýt chút nữa va phải một chiếc xe khách trượt tuyết khác, nhưng hai người đều kịp thời phanh lại, sau đó cùng nói với nhau “Vội vàng đi đầu thai à”, chỉ có điều mọi người đều đang bận rộn, chẳng có thời gian dư thừa mà cãi nhau, nên hai bên lại thét to cho đàn chuột của mình chạy đi tiếp.
Kiểu mắng này, thực giống với giọng điệu trước đây a.
Tốc độ xe rất nhanh, khiến đoàn người một đường lo lắng sợ hãi, chỉ sợ giữa đường lật xe, có điều tới cuối, mọi người vẫn lông tóc không tổn hao gì mà tới trung tâm căn cứ, thanh toán tiền xe cho ông chủ, mọi người liền tiến vào khu trung tâm.
Khu trung tâm người tới người lui, mọi người đi vòng vo một vòng, mới tìm được bảng nhiệm vụ. Nhiệm vụ bên trên phân làm ba loại: Tìm người, Tìm kiếm giống/loài mới, Săn bắt biến dị thú.
Trong ba loại nhiệm vụ này, thì tìm kiếm giống/loài mới không có địa điểm cụ thể, chỉ cần là thứ chưa từng nhìn thấy, cũng có thể mang về căn cứ, sau khi trải qua quá trình người ta đo lường ra đúng là giống/loài mới, sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng. Hai loại khác thì có Tìm người sẽ công bố địa điểm cuối cùng thu được tin tức của người kia, người đăng nhiệm vụ tìm phải thông báo thành công, thì mới được nhận toàn bộ thưởng, nếu thất bại, không được nhận bất kì phần thưởng nào, đối với những người làm nhiệm vụ kiểu này mà nói, có rất nhiều đều là tay không trở lại, độ nguy hiểm của nhiệm vụ này quá lớn, trừ phi thưởng cho nhiệm vụ đặc biệt cao, nếu không bình thường sẽ không ai nhận.
Còn về biến dị thú, người săn bắt nhiệm vụ thành công, đem xác con mồi hoàn chỉnh giao lại cho người ra nhiệm vụ, mới có thể thu được toàn bộ phần thưởng, thiếu một cái chân sẽ tương đương thiếu một phần của giải thưởng.
Lúc nhận nhiệm vụ, người làm nhiệm vụ chỉ cần tháo tấm biển xuống, tới chỗ ghi danh đăng ký là được. Mỗi nhiệm vụ cũng có thời hạn nhất định, vượt qua kỳ hạn mà người ra nhiệm vụ đề ra, thì coi như nhiệm vụ thất bại, tấm biển sẽ một lần nữa được treo lên, chờ người thứ hai tới nhận.
Ngoại trừ Bảng nhiệm vụ, còn có Bảng tuyển dụng.