Bạn đang đọc Mạt Thế Điền Viên – Chương 97
Ngôn Nhất Hàng ôm cánh tay đứt lìa cố gắng cầm máu, gã đau đớn không chịu nổi, mồ hôi tuôn như mưa.
Gã lúc này đã hoàn toàn cạn kiệt linh khí.
Nhìn thảm trạng của Kính Đình và Lan Vỹ, Ngôn Nhất Hàng phun ra một ngụm máu hòa lẫn với nước bọt, coi như an táng kẻ từng là cấp dưới của mình.
Sau đó gắng gượng xoay lưng rời đi.
Nhưng gã đi chưa được ba bước, bỗng: xoạc!
Ngôn Nhất Hàng chậm rãi nhìn xuống, Gã nhìn lồng ngực nơi vị trí tim bị cắm xuyên qua bởi một đạo băng tiễn, đáy mắt ngập trong dòng cảm xúc phức tạp, có không cam tâm, phẫn nộ, hận thù, và có cả nuối tiếc.
Gã bật cười tê tái, cười đến điên loạn, giống như đại ca gã trước khi chết cũng cười như thế.
Chỉ tiếc cái chết của gã sẽ không được hoành tráng như Dạ Tu.
Mà Dạ Tu đời này mãi thua kém bại trận bởi Sở Nam Phong, còn Ngôn Nhất Hàng thì luôn thua kém Dạ Tu, ngay cả khi chết.
Phùng Nguyệt thu lại bàn tay vừa mới phóng ra băng tiễn.
Ngoảnh đầu nhìn về tràng cảnh tuyệt lộ phía xa.
Khí tức nguy hiểm bành trướng trong không gian, uy áp mãnh liệt tràn ra từ phiến tinh hạch làm cho cả bầu không khí như mang theo trọng tải cả tấn, vô cùng nặng nề, rất ít người dưới loại uy áp này có thể đứng vững.
Tiêu Lạc cùng hai người Hàn Vân Đào đi tới cạnh Sở Nam Phong.
Bọn họ không hề bị ảnh hưởng bởi uy áp của phiến tinh hạch hàm chứa năng lượng khủng bố này.
Phiến tinh hạch vẫn còn đang cắn nuốt năng lượng.
Sở Nam Phong nói với Tiêu Lạc: “Đợi nó ăn no rồi anh hỗ trợ em hấp thu nó.”
Tiêu Lạc cười khẽ, gật gật đầu.
Phiến tinh hạch này hàm chứa tu vi cả đời của một cường giả cấp bảy, lúc này đây nó lại điên cuồng cắn nuốt thêm năng lượng từ không gian, trữ lượng vô cùng to lớn.
Nó mà bạo tạc sẽ tạo thành oanh chấn cùng sự hủy hoại thảm liệt, nhưng trước khi nó bạo tạc khống chế được nó, đem nó hấp thu, như vậy chẳng khác nào đi đường ngang ngõ tắt, tiết kiệm được một khoảng thời gian tu luyện thật dài.
Nếu Dạ Tu mà biết việc gã tự bạo, dùng chính cái chết của mình khiến cho những người ở đây phải hứng chịu thảm họa, phải vật lộn đi tìm sinh lộ mỏng manh như đường tơ kẻ tóc không thành công, trái lại còn tạo ra lợi ích to lớn cho kẻ thù của mình, có khi tức đến hồn phi phách tán luôn mất.
Loại chuyện đem một tinh hạch sắp bạo tạc hấp thu như này, đối với người khác chính là hoang đường hy hữu, không ai dám nghĩ chứ đừng nói dám làm.
Nhưng đối với Sở Nam Phong và Tiêu Lạc, một người có linh hồn thất thải dung hòa vạn vật, một người thì có bản mệnh chi hỏa thiêu đốt vạn vật mà nói, không gì có thể cản bước họ làm chuyện điên rồ này.
Sở Nam Phong dùng lửa luyện hóa tinh hạch, thiêu hủy toàn bộ độc tố cùng hung tính, Tiêu Lạc chỉ việc đem tinh hạch hấp thu.
Bấy nhiêu đây năng lượng cũng đủ cho cậu thăng lên một giai nữa, từ thần cấp trung giai lên cao giai, may mắn hơn chút thì lên hẳn thần cấp đỉnh phong.
Tiêu Lạc không trông mong loại may mắn có xác suất cực hiếm này xuất hiện trên người mình, chỉ cần có thể thăng cấp là cậu mãn nguyện rồi.
Trạng thái hiện tại của cậu muốn tự mình tu luyện thăng cấp là rất khó.
Sở Nam Phong mất ba năm cày cấy mới giúp cậu thăng lên một giai.
Ngày sau muốn thăng cấp mà chỉ dựa vào mỗi song tu thì nó dark lắm, không biết phải đến bao giờ mới đắc đạo.
Hơn nữa một ngày nào đó Sở Nam Phong mà suy thận hay súng ống hỏng hóc thì cậu biết làm sao.
Lấy súng của cậu ra dùng ư? Tiêu Lạc hoang mang, công năng đó bị thoái hóa rồi còn đâu.
Cho nên đi tìm hỗ trợ từ bên ngoài là rất cần thiết.
Linh khí trong không gian loãng dần, đều tập trung hết vào trong tinh hạch.
Không khí xung quanh tinh hạch cuộn trào như bị nhiệt độ cao hung nóng.
Tốc độ đập của tinh hạch tăng dần, nó nở ra rồi co rút lại như quả tim.
Mỗi lần nở ra trên thân tinh hạch lại nhiều thêm một vết nứt, từ những vết nứt đó khói đen đặc sệch độc địa không ngừng tràn ra.
Tâm mọi người theo từng tiếng đập mà treo cao, muốn hô hấp cũng phải gắng sức hít thở.
Tiếng đập của tinh hạch lồng hòa với tiếng tim đập của chính mình.
Từng tiếng từng tiếng như đếm ngược thời khắc tử vong giá đáo.
Người nào người nấy lặng đi, chờ đợi cái chết.
Đột nhiên dị biến xảy ra!
Một tiếng long ngâm vọng lên, hùng hồn bi tráng.
như đến từ trời cao, lại như sát ngay bên tai, mang theo uy áp sát phạt khiến nhân tâm rúng động.
Hắc hỏa bùng lên, rợp cả bầu trời.
Vầng thái dương dường như bị nó cắn nuốt.
Hắc hỏa trong chớp mắt ngưng thực thành một đầu rồng khổng lồ, hiên nganh hùng vĩ há cái miệng rộng đem tinh hạch sắp sửa nổ tung nuốt vào, khí tức hung bạo cũng bị hạ bệ bởi up áp mạnh mẽ.
Biển lửa lại bùng lên đem cả bầu trời che khuất.
Người toàn trường ngây ra vì khiếp sợ, hầu như chẳng tin vào mắt mình.
Cảnh tượng này hùng tráng đến độ có thể sánh với Bàn Cổ khai thiên, Nữ Oa vá trời.
Môt loại lực lượng tưởng chừng như chỉ tồn tại trong thần thoại.
Không gian ngập trong một loại khí tức cổ lão, khác biệt với khí tức hung bạo hùng hồn mà tinh hạch kia mang lại, là một loại khí tức trầm lặng mà vững chãi như núi sông, bất biến trước mọi thịnh suy của hồng trần, nhuốm mùi vị của thời gian nhưng vĩnh viễn là bất tử.
Một loại khí tức khiến con người ta tâm sinh kính ý, thần phục như là một lẽ đương nhiên.
Sở Nam Phong ôm lấy Tiêu Lạc, hắc dực sau lưng như cánh hoa từ trong thân thể bung ra đem hai người bay vút lên.
Cả bầu trời như bị hắn thống trị.
Hắc hỏa là chí tôn trong các loại hỏa, có thể thiêu đốt vạn vật, từ thực thể đến vô hình.
Đây là bản mệnh chi hỏa của Hắc long, người bình thường không thể sở hữu được.
Tinh hạch bị tôi luyện không ngừng trong biển lửa.
Lúc này hung tính và độc tính trong tinh hạch đang bị hắc hỏa thiêu đốt bài trừ, chỉ để lại năng lượng tinh thuần nhất.
Vì để tuyệt đối an toàn cho Tiêu Lạc, thời gian Sở Nam Phong luyện hóa tinh hạch kéo dài hơn, luyện hóa qua lại nhiều lần, đảm bảo mọi rủi ro đều bị tiêu sừ sạch sẽ, cho dù chỉ một làn hơi cũng không được phép tồn tại.
Đang khi hai người bện rộn trên bầu trời.
Bên dưới hai người Hàn Vân Đào cũng không rảnh.
Tiêu Lạc trước đó giao cho bọn họ một bình giải độc đan đem đi phân cho những người trúng độc, cứu bọn họ một mạng.
Loại đan này được Tiêu Lạc rót vào một đạo tinh thần chân hỏa, hỏa là chí dương, khắc tinh của độc, hầu như loại độc nào cũng có thể dùng được, bao gồm cả tang thi độc.
Thật ra cho dù không giải độc, với sức đề kháng cao của dị năng giả, bọn họ cũng không chết được, chỉ bị dày vò một khoảng thời gian dài.
Tuy nhiên hậu quả để lại không ảnh hưởng đến mạng sống, mà là ảnh hưởng đến con đường tu luyện.
Tiêu Lạc giúp bọn họ như vậy không phải vì cậu nhân hậu thiện tâm, mà do quá trình tạo thành một cường giả quá dài quá phức tạp, trong khi sắp tới đại chiến với tang thi có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
Nhân loại thì không có đủ thời gian bồi dưỡng, chờ đợi một lớp nhân tài mới sinh ra.
Nếu không có những cây đại thụ này, nguy cơ bị diệt của nhân loại là rất cao.
Do đó, những cường giả gặp nạn ở đây hôm nay có thể cứu được thì cứ cứu.
Về sau đại chiến với tang thi thật sự nổ ra, Kình Thiên không sai chính là lực lượng chủ đạo đối kháng với kẻ địch, thì còn có những người này góp vào hỗ trợ một tay, làm phân tán thiệt hại.
Những người này thực lực tuy không quá cường đến độ người khác phải ngưỡng vọng nhưng tuyệt đối không thấp, tác dụng của họ là rất lớn.
Nếu không có bọn họ, chỉ đành phải hợp lực với những tên vừa non vừa phế mà nói thì đó mới thật là thảm a.
Sắp tới có thể cậu và Sở Nam Phong sẽ rời khỏi vị diện này đi tìm cha mẹ cậu, do đó không chắc có thể tham gia vào trận đại chiến được.
Tiêu Lạc cũng là suy nghĩ cho tương lai sau này của Kình Thiên, của nhân loại cả thôi.
=))
Khi nhận đan dược, một vài người rối rít cảm tạ.
Một số thì lòng sinh hoài nghi.
Nhưng cuối cùng không ai từ chối cả.
Sinh mệnh của họ đã quá thảm rồi, có ăn thêm vào rủi ro cũng chẳng thể thảm hơn được.
Trái lại có khi người ta thật sự có lòng tốt, thứ đan dược này có thể giúp bọn họ giải được rắc rối cũng nên.
Do vậy bọn họ đều phục dụng đan dược, với một tâm thái không còn gì để mất.
Hỏa và độc gặp nhau, âm dương xung khắc khó tránh khỏi một trận quần nhau túi bụi trong cơ thể của các vị đồng chí kia.
Giây phút họ nghĩ đời mình đã quá thảm rồi, có một cục đan dược nhảy ra phất cờ hí hửng tuyên bố: chưa đâu, này mới thảm hơn nè.
Sau đó là một cơn đau dữ dội ập đến….
Ngoài hai người Hàn Vân Đào và Thẩm Quân Lâm, chỉ còn Phùng Nguyệt và Cẩn Nghi là có thể đứng.
Những người còn lại đều đau đớn quằn quại trên đất giải độc.
Phùng Nguyệt thân thể thụ không ít thương được Cẩn Nghi đỡ tới trước mặt hai người Hàn Vân Đào.
Cô thở ra một hơi, cảm thán: “Mặc dù đã cố để đánh giá cao nhưng thực tế tôi vẫn là xem thường các vị rồi.”
Hàn Vân Đào: “Không cần phiền phức thế, cô cứ coi chúng tôi như những người bình thường là được rồi.”
Phùng Nguyệt trợn mắt: “Tư duy của các cao thủ đều như thế sao, điệu thấp như vậy rốt cuộc để làm gì a, giả trư ăn thịt hổ? haizz…!Nhưng không thể phủ nhận rằng các anh thật sự rất mạnh.
Tôi không tin với những cường giả như vậy mà căn cứ các anh lại không nổi danh như các căn cứ top khác, trừ phi Hồng Hoang không phải là tên thật của căn cứ các anh.”
Hàn Vân Đào chỉ cười mà không nói gì.
Phùng Nguyệt tiếp tục suy đoán: “thân thế bí ẩn của các anh làm Tôi chỉ nghĩ đến duy nhất một hướng, đó là các anh đến từ căn cứ Kình Thiên.”
Nghe đến cái tên này, Cẩn Nghi một bộ không quan tâm cũng phải kinh ngạc, đưa mắt dòm mấy người Hàn Vân Đào nhiều thêm chút.
Thật ra để tâm chút là có thể nhận ra ngay.
Những căn cứ khác thuộc top đầu thực lực mạnh là điều đương nhiên, nhưng cái mạnh đó vẫn có thể ước lượng được.
Còn loại sức mạnh hôm nay họ chứng kiến chính là ở một tầm cao vô cùng ngất ngưỡng, siêu nhiên huyền bí.
Ngoài Kình Thiên ra, không còn căn cứ nào phù hợp cả.
“Xem ra kể cả không làm gì cũng bị nhiều ánh mắt chú mục tới, thật vinh hạnh cho Kình Thiên chúng tôi rồi.” Hàn Vân Đào đáp, cũng không giếm thân phận nữa làm gì.
Theo lời của Phùng Nguyệt, có thể suy ra căn cứ Kình Thiên đã được đem ra mổ xẻ phân tích rất nhiều, đến nỗi trở thành lối tắt truy cập nhanh nhất trong ấn tượng của mọi người, Kình Thiên bí ẩn là thế nhưng chỉ cần một vài yếu tố nhỏ vẫn có thể liên tưởng đến ngay, chứng tỏ những tin tức liên quan đến Kình Thiên đều trở thành mối quan tâm hàng đầu và được phổ cập đến quảng đại quần chúng, rõ ràng bị người người chú mục, nhà nhà chú mục chẳng khác nào minh tinh hạng A a.
thật vinh hạnh lắm thay!
Phùng Nguyệt: “Chú mục tới thì đã sao, cũng chẳng thể làm gì được.
liên minh này lập ra cốt để đối phó với Kình Thiên, nhưng sau chuyện này có lẽ có nhiều người hối hận lắm đây.
thật vui vì không chỉ có mỗi tôi đánh giá thấp thực lực của Kình Thiên.”.