Bạn đang đọc Mạt Thế Điền Viên – Chương 91
Cảm nhận dao động năng lượng trong căn phòng đó ngày một mạnh hơn, Tiêu Lạc đáy mắt lóe lên một tia tà ác tinh quái, quay sang nói với Sở Nam Phong: “Anh có muốn lánh mặt một chút không? Hơi ác một chút nhưng em nghĩ vào giây phút Dạ Tu sắp thành công, anh lại nhảy ra cho gã một đạp, khi đó chắc gã sẽ đau hơn bình thường đó.”
Sở Nam Phong: “Vậy tôi lánh mặt ở đâu bây giờ?”
“Hmm…hay là anh đi vào không gian đi!” Tiêu Lạc kiến nghị.
Sở Nam Phong lắc đầu: “giống như tôi đang trốn hắn vậy.
Không thích!” Rồi hắn ngã vật xuống, đầu gối lên đùi Tiêu Lạc.
Ở góc độ này bị hàng ghế phía trước che khuất một phần, cộng với Sở Nam Phong quay úp mặt vào phía trong, nên rất khó nhận ra ai là ai.
Thánh cơ hội Sở Nam Phong hí hửng nói: “Như vầy thích hơn.”
Tiêu Lạc được một phen trố mắt, nhìn đũng quần mình bị một khuôn mặt úp vào, thỉnh thoảng khuôn mặt đó còn thè ra lưỡi tiện lân la tới, lướt qua lướt lại tại chỗ hiểm.
Trong sân vận động nhiều người như vậy lại dám làm ra hành vi vô sỉ bỉ ổi này trêu chọc cậu….!Sở Nam Phong đã thành công làm Tiêu Lạc đỏ mặt.
Cậu nóng ran, đẩy mặt hắn ra, nói: “em chỉ nói thế, anh trốn cũng chẳng ích gì, còn Hàn đại ca với Thẩm chó điên ở đây nữa mà.” Dạ Tu cũng biết hai người bọn họ rồi.
Sở Nam Phong vẫn tiếp tục vùi mặt: “So với tôi, hai người đó chẳng để lại ấn tượng đặc biệt gì với tên kia đâu.
Tôi vẫn là né đi thì vui hơn.”
Đối với một kẻ bị hận thù lấn não như Dạ Tu, ngoài Sở Nam Phong ra chẳng còn ai đủ phân lượng để hắn nhớ kĩ cả.
Còn đối với Tiêu Lạc thì cậu đây chính là tự lấy đá đập chân mình, do cậu đưa ra cái kiến nghị lánh mặt tào lao đó nên giờ Sở Nam Phong được nước lấn tới, lánh tới tận đũng quần mình.
Lại là một phen đưa đậu hũ cho người ta ăn.
Tiêu Lạc hậm hực đảo mắt liếc sang hai người Hàn Vân Đào, liền một lần nữa trố mắt, cậu chỉ nhìn khoảng chừng hai giây rồi ngay lập tức nóng mặt quay đi chỗ khác.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Trong hai giây đó cậu thấy tay của Hàn Vân Đào nằm ở trong quần Thẩm Quân Lâm, hí hửng luyện tập búng chym đại pháp, còn Thẩm Quân Lâm vốn đam mê đánh nhau lại không quan sát lôi đài mà đang nằm vật ra ghế ngủ ngon lành, nom trông rất mệt mõi.
Hai người đó….tối hôm qua đã làm trò gì…????
Trên đài, trận đấu nảy lửa đã dần đi đến hồi kết.
Sau một tiếng nổ ầm do dị năng va chạm, một thân ảnh bắn ra từ trong cột khói mù mịt, rơi khỏi lôi đài, khi tiếp đất vẫn chưa ngừng lại mà còn lăn thêm vài vòng nửa, thân thể xụi lơ tràn đầy thương tích nằm vật trên đất, hẳn đã bất tỉnh nhân sự, quần áo trên người nát bươm, đẫm máu.
Người này chính là người đã thắng bốn trận liền, đến trận thứ năm thì trụ không nổi nữa mà bị đối thủ đánh bại thành bộ dạng này.
Tuy trông rất thê thảm nhưng thành tích này không có ai dám khinh thường hắn cả.
Ngay lập tức có người tới nâng hắn dậy, đưa tới khu vực của khán đài, cho hắn nằm lên ghế, bắt đầu chữa trị thương tích ngoài da.
Người trị thương đó là người của căn cứ Giao Long, một căn cứ nhỏ có giao tình khá thân với căn cứ Rạng Đông.
Tên này vừa rồi không có lên lôi đài chiến đấu nên không bị thương, hắn vừa hay có dị năng hệ thủy có thể chữa trị thương tích, lại được Rạng Đông nhờ cậy nên cũng góp chút công sức. Nhưng thực lực của hắn không cao, mà người bị thương lại nhiều, nặng có nhẹ có, hắn không thể một mình đảm đương hết được.
Nên nảy giờ chỉ chữa trị cho những người bị thương nặng, mà cũng không phải chữa đến hoàn toàn lành lặn.
Trong đây không phải chỉ có một mình hắn có dị năng chữa trị thương tích, nhưng Rạng Đông chỉ nhờ cậy được mỗi mình hắn.
Những người khác cho dù được nhờ nhưng bọn họ lại từ chối, bởi một mặt bọn họ muốn lên lôi đài tỉ thí thể hiện năng lực, mặt khác bọn họ dầu gì cũng là đầu lĩnh một phương, ai lại nai lưng đi làm culi cho người khác, quá mất phong độ đi.
Nói tóm lại, bởi vì thân nên rất khó để từ chối.
Người chiến thắng đứng ở trên lôi đài chờ đợi đối thủ tiếp theo.
Hắn hướng ánh mắt tới khán đài, trên đó vẫn còn lại mấy người ngồi, hắn bắt đầu buông lời khiêu khích.
Mới thắng một trận vẫn chưa đủ khiến hắn thỏa mãn.
Người đã từng lên một lần nếu như còn sức chiến đấu thì vẫn có thể tiếp tục lên.
Nhưng khả năng này rất thấp bởi mọi người đều bị thương cả rồi.
Phùng Nguyệt ngồi gần đó không khỏi ngó sang chỗ nhóm người Tiêu Lạc, đang định hỏi bọn họ có hứng thú lên lôi đài dạy dỗ cho tên có cái miệng tiện kia một trận hay không, thì hai mắt lại lọt vào một hố đồi trụy….Cô cô đơn quay mặt đi, cảm thấy sau lưng mình là một mảnh phong tuyết lạnh lẽo, nhân sinh của đơn thân cẩu sao mà gian nan quá.
Rồi Phùng Nguyệt nhìn lại đàn em nhà mình, thằng này không khá hơn, ngoài bóng gồng ra chẳng làm được trò trống gì.
Cậu ta đang mắt lóe trái tim nhìn vào cơ ngực bờ mông săn chắc của kẻ đang đứng trên đài kia.
Tay bất giác vỗ liên tục lên vai Phùng Nguyệt, giãy nảy nói khẽ: “Phùng tỷ, tên đó mông cong thật ha.
Chắc khoai lớn lắm….au ghét ghê ~!!!”
“………” Phùng tỷ: ĐẬU MÁ! *ngón giữa chỉ thiên* (-_-|||)
…….
Cho dù người trên đài kia có khiêu khích láo toét hơn nữa cũng không thấy ai lên đài, tên đó mặt bắt đầu đỏ lừ lên, không biết là phẫn nộ hay uất ức….Mẹ nó, người cuối cùng không còn cháo để húp là đây.
Đột nhiên trong không gian, năng lượng dao động như một cơn sóng lớn từ phía dãy nhà phía tây lan rộng ra, mạnh đến nỗi những người khác không chỉ có thể cảm nhận được mà còn bị nó làm cho nghiêng trái ngã phải.
Bọn họ lật đật nhổm dậy, nao nao hỏi.
“Cái quái gì vậy? Năng lượng dao động mạnh quá!”
“Có cao thủ tập kích à?”
“Không thể nào, ở đây nhiều cường giả tập hợp, kẻ nào điên rồ dám tấn công tới chứ!”
“Không lẽ là tang thi?”
“……….”
Uy áp mạnh bạo như cuồng phong không biết từ đâu tràn tới, phủ lên khiến cho những người tự xưng là cường giả cũng phải chùn gối khom lưng.
Uy áp này mang theo một cỗ sát khí tinh nồng, hiển nhiên lai giả bất thiện.
Nếu trong trạng thái bình thường bọn họ có lẽ đã không rơi vào thế nhục như thế, nhưng lúc này hầu như ai cũng thụ thương cả, chỉ cần một ít uy áp từ cường giả cao hơn phủ tới cũng đủ khiến bọn họ mồ hôi đầm đìa, đứng dậy không nổi rồi.
Cũng bởi biết mình rơi vào thế hạ phong, nên ai cũng mặt xám mày tro.
Ngay cả hai người Kính Đình và Lan Vỹ cũng không khá hơn bao nhiêu.
Đặc biệt là Kính Đình, trực giác của gã vẫn luôn cảm nhận mối nguy cơ tiềm ẩn ở đâu đó, luôn cảm thấy bất an, không ngờ tới cái mối nguy cơ đó lại bộc phát ngay chính lúc này, khi mà đại đa số người đều thụ thương.
Giống như vẫn luôn chờ lợi thời cơ chín mùi, một mẻ hốt gọn vậy.
Bỗng một giọng cười âm u ma quái vang lên, cùng với tiếng bước chân chậm rãi đạp lên cỏ khô vàng.
Một yếu tố nhỏ, đúng thời điểm nó sẽ phóng đại ra gấp vô số lần.
Cũng như lúc này, giọng cười cùng tiếng bước chân vốn rất nhỏ và ít gây chú ý ấy vẫn có thể chui được vào màng nhĩ người và khiến người ta thấy lạnh gáy, châm mồi cho một nỗi sợ hãi vô danh âm ỉ bùng lên.
Dưới ánh nhìn hoang mang của những người ở đây, Dạ Tu đi ra khỏi căn phòng, từ từ tiến lại gần lôi đài.
Đồng tử của hắn khi thì co rút khi thì dãn nở, trông vô cùng quỷ dị, mà trong đó là tràn ngập sự tà ác và khát máu.
Mà quan trọng nhất, gã chính là nguồn cơn của uy áp.
Ngôn Nhất Hàng đi phía sau Dạ Tu, khóe miệng cong lên tạo ra nụ cười đầy ý tứ hàm súc, ranh mãnh như một con sói.
Nhìn thấy Ngôn Nhất Hàng, Lan Vỹ muốn tiến lên nhưng bị Kính Đình cầm tay ngăn lại.
Lan Vỹ nhíu mi nói: “Làm gì vậy?”
Kính Đình nhăn mày, đáy mắt lộ vẻ lo âu: “Đừng tới đó vội, tôi cảm thấy người bên cạnh lão đại rất nguy hiểm.”
Lan Vỹ hơi do dự nói: “Nhưng hắn đi cùng lạo đại thì cùng chúng ta là một phe không phải hả?”
“Cậu nghĩ như vậy à?” Kính Đình nghiêm trọng nói: “Nếu thật sự cùng một phe thì chuyện hôm nay xảy ra chúng ta đã được biết từ trước rồi.
Không như lúc này dò đoán đủ thứ.”
Lan Vỹ trầm mặc không đáp.
Hắn nhìn hai người ở phía xa rồi lại nhìn Kính Đình bên cạnh, chân định bước tiếp nhưng cuối cùng lại dừng bước.
Gã lựa chọn tin vào trực giác của Kính Đình một lần nữa.
Kính Đình nói không sai, Nếu cùng một phe thì người kia là ai bọn họ đã được biết từ sớm.
Mà khí tức tỏa ra từ người đó rất quái lạ khiến cho gã cảm thấy thập phần khó chịu.
Ngôn Nhất Hàng và Dạ Tu lững thững đi tới, chỉ có hai người nhưng làm hơn trăm người phải e dè lùi bước.
Dạ Tu hai mắt đầy dã tính liếc sang hai người Kính Đình, nhếch mép cười, nụ cười với ác khí khiến người ta mao cốt tủng nhiên: “Hai ngươi làm rất tốt, nên ta sẽ cho phép các ngươi được sống.”
Một lời nói ra như lôi đình oanh tạc.
Sắc diện mọi người ngay lập tức tái đi.
Có người còn mạnh bạo phun ra một ngụm máu, ngã gục xuống đất ngất lịm đi, xem ra ban nãy trên lôi đài đánh rất hăng.
Có người quát lên: “Ngôn Nhất Hàng, ngươi đây là có ý gì?”
Ngôn Nhất Hàng âm u cười, đáp lại: “Ý gì là ý gì? Chẳng phải đã rõ ràng rồi sao, các ngươi sắp chết rồi đó.”
Lan Vỹ dường như chẳng thể tin nổi, gã bất ngờ trừng lớn mắt, nói to: “Lão đại, anh muốn diệt trừ bọn họ?”
“Đúng vậy!” Ngôn Nhất Hàng ngay lập tức đáp.
“Nhưng chẳng phải anh nói thành lập liên minh để ngăn chặn tang thi tập kích, còn có hạ bệ….” kình Thiên. Lan Vỹ còn chưa nói hai chữ cuối cùng này, mồm bị Kính Đình dùng tay bụm lại.
Lan Vỹ quát khẽ: “làm cái gì?”
Kính Đình: “lời ít, tai họa ít.”
Ngôn Nhất Hàng cười nhạt, nói to: “Haha, tới nước này cũng chẳng có gì mà phải giấu giếm nữa.
Ta muốn thành lập liên minh chính là vì muốn chinh phạt Kình Thiên, cướp vùng đất trù phú của bọn họ đấy.” Rồi gã đảo mắt nhìn những kẻ đang nhốn nháo lên vì kinh ngạc: “Các ngươi đừng tưởng bản thân mình chính khí lẫm liệt, ta thừa biết trong lòng các ngươi cũng đầy tham vọng với vùng đất đó.”
“Ta không quan tâm ngươi muốn hạ bệ ai, nhưng ngươi vì sao muốn giết chúng ta, đây có khác nào tự tay làm đổ sập liên minh chứ?” Một người vô danh đang vừa bụm miệng vết thương vừa nói.
Dạ Tu cười cợt: “Một liên minh mà đầy những kẻ đầu đất yếu đuối như các ngươi, ai lại muốn chứ.”
“Nhưng nếu không có chúng ta góp sức, các người muốn chống lại tang thi chính là nằm mộng.”
Dạ Tu khinh khỉnh: “ha ha, có chống lại được tang thi hay không, viễn cảnh đó các ngươi không thấy được đâu.
Bởi các ngươi sắp thành người chết rồi, hoặc là biến thành một thứ khác.” Ánh mắt gã sắc lạnh.
Dạ Tu đưa tay lên thong thả chỉnh lại mái tóc bị gió thổi loạn, bàn tay trắng bệch của gã hiển lộ dười ánh mặt trời, móng tay màu đen phi thường nổi bật, như một mũi dao đâm vào thần trí của con người.
“Ngươi là tang thi!”.