Mạt Thế Điền Viên

Chương 14


Bạn đang đọc Mạt Thế Điền Viên – Chương 14


Linh hồn là một thứ gì đó rất ảo diệu huyền bí.

Có rất ít người ngay từ ban đầu có thể thức tỉnh linh hồn và tu luyện linh hồn.

Người tu linh khí đến một đẳng cấp nhất định mới có thể tu luyện linh hồn.

Mà người có thể khí hồn kiêm tu càng hiếm có.

Cho dù tu luyện giả đi theo con đường nào, tu linh khí hay linh hồn thì đến một đẳng cấp nào đó cần phải ngộ đạo thì linh hồn mới là thứ mà con người chủ tu.

Đẳng cấp linh hồn của Tiêu Lạc bằng với đẳng cấp linh khí, đều đạt đến tiên cấp, tương đương với cấp tám của thế giới này.

Linh hồn của cậu đã có thể phóng ra và tác động đến tự nhiên nhưng phạm vi tác động thì không lớn, cũng chỉ có thể điều khiển những vật nhẹ như hòn đá hay lá cây, hoa cỏ.

Mà những thứ không hề có lực sát thương này phải đợi đến khi nào cậu tu luyện thành công hai mươi bốn thức ném ám khí, không còn giới hạn về số lượng ám khí nữa, khi ấy một cơn mưa hoa thổi qua, người liền tan nát.

Không cần động thủ động cước, nhàn ơi là nhàn.

Bây giờ cậu vẫn phải trầy trụa với đám hạt đậu này.

Trước mắt ném hạt đậu, sau đó vừa dùng kiếm chính diện đánh tang thi vừa điều khiển hạt đậu tiêu diệt những tang thi khác.

Kiếm dễ dùng hơn ám khí, tuy đi kiếm cũng cần sự khéo léo, tinh xảo nhưng không đạt đến độ phải tính toán tỉ mỉ từng phương vị, khoảng cách, thậm chí cả chiều gió như khi phóng ám khí.

Bộ kiếm pháp này đồng dạng có hai mươi bốn thức, không có tên, cũng giống như hai mươi bốn thức phóng ám khí kia, đều là do vị Thiên tôn chủ nhân đời trước của không gian sáng tạo ra.

Cậu luyện ngày một hăng say, kiếm chiêu chém ra ngày một hữu lực và sắc bén, trên thân kiếm ẩn ẩn hàm chứa một tầng kiếm khí, từng nhát từng nhát chém thẳng vào điểm yếu của tang thi.

Càng ngày tang thi xung quanh Tiêu Lạc càng rụng dần, vừa chém vừa phóng ám khí một hồi liền không còn đủ tang thi mà luyện nữa.

Đám tang thi bình thường và tang thi dị năng cấp một toàn bộ đều ngã như rạ, nằm xấp xấp lên nhau chen đầy dưới chân, không còn động đậy.

Còn những tang thi cấp hai cùng cấp ba vẫn đang đánh nhau với nhóm Sở Nam Phong.

Tiêu Lạc đứng quan sát một hồi, mắt thấy không cần chen vào giúp đỡ cậu liền đi tìm tang thi dị năng mà đào tinh hạch.

Bọn họ tuy lau nói tiêu diệt tang thi nhưng cũng là đang tự rèn luyện dị năng của mình, nếu không thật sự cần thiết thì cậu sẽ không chen vào làm phiền.

Tang thi dị năng rất dễ phân biệt, cơ thể chúng trải qua tu luyện nên không bị tàng phá, khô quắt thối rữa như những tang thi bình thường khác, tốc độ lành vết thương cũng nhanh nên những thứ đang nằm trên đất lúc này, thứ nào không có vết thương lâu ngày thối rữa trầm trọng thì chính là tang thi dị năng.


Cậu đào không ngừng nghỉ, vừa đào vừa xây dựng tâm lí một phen.

Ban nãy chém một nhát, phóng một chiêu, nhanh chóng gọn lẹ, hơn nữa lúc ấy mang tâm lí luyện tập nên không có bao nhiêu cảm giác.

Còn lúc này phải đào thi thể lên giữa một rừng thi thể, bổ đầu của tang thi ra, moi tinh hạch từ trong óc của chính nó, mùi hư thối xộc thẳng vào mặt, cực kì máu tanh, cực kì ghê tởm.

Người ưa thích sạch sẽ như cậu làm sao chịu được loại tình huống này.

Tuy nhiên thứ công việc như thế này cậu bắt buộc phải quen dần.

Không được nao núng sợ hãi bất kì một thứ gì, về sau chắc chắn không chỉ có giết tang thi đào tinh hạch mà rất có thể còn phải giết người.

Thế giới này đang phát triển theo khuynh hướng bình thường nhất của mọi không gian, cá lớn nuốt cá bé, người yếu nhược sẽ bị đè đầu cưỡi cổ, không có nhân quyền, thực lực mới là yếu tố quyết định tất cả.

Pháp luật không còn hữu dụng nữa, chuyện giết người sẽ xảy ra thường xuyên.

Hậu mạt thế, con người không chỉ đối phó với tang thi nữa mà còn đối phó lại với con người.

Khi ấy nếu muốn an ổn thì khó tránh khỏi phải giết đi vài người, giết gà dọa khỉ, mới khiến cho người ta phải dè chừng mình.

Vậy nên Tiêu Lạc tự ám thị bản thân, rằng mình chỉ đang chơi đồ hàng thôi, rằng việc này bình thường vãi lúa, đi về tắm một cái là hết buồn nôn ngay ý mà.

Cậu càng đào càng nhanh, thủ pháp ngày càng thành thục, tinh hạch tang thi chất trong ba lô lên đến gần trăm, nhiều màu khác nhau sáng lấp la lấp lánh trông vô cùng đẹp mắt.

Mà trận chiến bên kia đã đi vào hồi kết, tinh hạch của bốn tang thi cấp hai bị năm người liên thủ cuối cùng cũng bị moi ra.

Tang thi cấp ba kia cũng đồng dạng, không thoát khỏi số mệnh bị moi tinh hạch, chỉ là con tang thi cấp ba này bị nam chính hành đến thảm, cả người cháy đen thui lại còn thủng lỗ chỗ.

Đám người Sở Nam Phong đánh xong trận đảo mắt nhìn lại, thấy một bãi toàn thi thể nằm ngổn ngang, đầu bị bổ ra nát bấy, óc lẫn với máu đen chảy ra sàn.

Bọn họ không khỏi bất ngờ nhìn Tiêu Lạc.

Hàn Vân Đào kinh nghi bất định, thấy đầu óc lâng lâng nói: “Này là cậu làm đó hả?”
Tiêu Lạc cất quả tinh hạch tang thi cấp một cuối cùng vào túi, không mấy để ý gật đầu: “đúng a, còn phải đào tinh hạch của tụi nó nữa, mệt chết a.”
“….” mọi người triệt để câm nín.

Bọn họ lúc thấy tang thi cấp hai liền hí hửng nhào vào luyện tay ngay, thỉnh thoảng mới giải quyết dăm ba tên tang thi cấp thấp vướn tay vướn chân, còn lại đều không có đụng tới, mà số lượng còn lại không ai thèm đụng này lên đến gần năm trăm con.


Bọn chúng hiển nhiên đều bị Tiêu Lạc giải quyết sạch sẽ, tinh hạch cũng bị moi ra hết rồi.

Điều này chứng tỏ Tiêu Lạc giải quyết gần năm trăm con tang thi, đồng thời moi hết tinh hạch của chúng mà chỉ trong khoảng thời gian chưa tới nửa tiếng đồng hồ, còn sớm hơn cả bọn họ liên thủ năm người đánh gục bốn tang thi cấp hai và Sở Nam Phong giết được tang thi cấp ba.

Như vậy thật sự rất đáng sợ.

“Cậu làm sao giải quyết hết đám tang thi này vậy? Chúng cũng phải mấy trăm con á.” Du Hoa khiếp sợ nói.

“Thì trước khi nó đánh mình, mình đánh lại nó là được a.

Tốc độ của tôi nhanh nên một lúc làm thịt vài con cũng được.

Chỉ có mấy con hệ sức mạnh hơi phiền phức một tí, chém tụi nó mỏi cả tay.” Tiêu Lạc như không có gì nói, cậu giũ giũ cổ tay của mình, đúng là rất mõi.

Trong lúc vô tình không ai hay, người từng bị bọn họ dạt ra đã khiến bọn họ phải nhớ mãi không quên, đồng thời khắc sâu vào tâm trí một câu châm ngôn: nhìn người không thể nhìn bề ngoài.

.

harry potter fanfic
Tên nhóc này ẩn giấu quá sâu, vẻ bề ngoài hay lơ mơ ngu người, hành động ngu ngốc khiến người ta xem thường nhưng thực chất ẩn giấu bên trong là một loại sắc bén chết người, có thể giết người trong vô hình.

Nhìn đám tang thi ngã rạp dưới chân cậu ta cũng đủ thấy người này tuyệt không phải thiện nam tín nữ gì, hơn nữa còn có phần hiếu sát.

Riêng Sở Nam Phong trong ánh mắt rộ lên tia táng thưởng, chỉ là khá nhạt nên không khác lắm so với bình thường.

Ngay từ ban đầu mới gặp, tên nhóc này không bị ảnh hưởng bởi năng lượng bị mất kiểm soát mà tỏa ra của Thẩm Quân Lâm, hắn đã ngờ ngợ hoài nghi, càng về sau khi hắn cho người theo dõi cậu càng phát hiện nhiều điều kì quái, khi ấy hắn liền biết tên nhóc này không hề tầm thường.

Trên người cậu cất giấu quá nhiều thứ, hắn phải từ từ bóc từng lớp ngụy trang của cậu ta ra, để cậu ta chân chân thật thật đối mặt với mình, hoàn toàn tín nhiệm mình.

Nếu như để Tiêu Lạc biết được suy nghĩ trong lòng bọn họ lúc này chắc chắn cậu sẽ đối với từng người mà giơ lên ngón giữa.

Tôi thật sự rất thánh thiện, không ưa giết chóc đâu, vì giết chóc là một việc hoàn toàn thấy gớm, không phù hợp với lối sống thân thiện với môi trường hòa đồng với xã hội của tôi.

Hơn nữa tôi cũng đâu có nhu cầu tín nhiệm ai đó đâu, tôi tín nhiệm tôi thôi là đủ rồi.

Tại sao phải mạo hiểm đặt niềm tin lên môt ai đó rồi thấp thỏm lo âu người đó có thể nào phản bội mình hay không.


Niềm tin là một thứ rất mong manh dễ vỡ, mình tự trân trọng là đủ rồi, không cần thiết phải giao cho người khác.

Tiêu Lạc đưa ba lô đựng đầy tinh hạch của mình cho mấy người Lục Cao.

“Gần một trăm tinh hạch cấp một, thu hoạch không nhỏ đâu nha.”
Mấy người Lục Cao câm nín, cậu cầm một trăm tinh hạch vậy mà không có lấy một tia ham muốn giữ lại cho mình sao.

“Cậu nhìn những tinh hạch này mà không có cảm giác gì sao?” Hàn Vân Đào hỏi.

“Đương nhiên là có.” Mọi người liền tỏ ý đồng tình tuyệt đối.

“Màu sắc tươi tắn, lấp la lấp lánh, rất đẹp.” Mọi người lại dùng ánh mắt nhìn người quái dị để nhìn cậu.

Người này gặp vấn đề về nhận thức thì phải.

Đó là tinh hạch có thể giúp dị năng giả gia tăng thực lực của mình, bất kì dị năng giả nào đối với chúng đều có một niềm đam mê không thể kháng cự, thế mà vào trong tay Tiêu Lạc lại bị cậu gán thành một thứ ngoài nhìn đẹp ra thì chẳng còn tác dụng gì, đến cả sự thích thú muốn cầm trên tay lâu cậu ta cũng không có.

Nhưng nói gì thì nói tinh hạch này quả thật rất cần thiết cho bọn họ lúc này, trong đội còn nhiều anh em đang chờ cơ hội đột phá, có đám tinh hạch này thì thực lực tổng thể của cả đội lại tăng lên, là chuyện rất đáng vui mừng.

Sau khi giải quyết xong tang thi, gom thi thể của chúng lại, dùng một mồi lửa thiêu hủy sạch, mọi người liền dời lực chú ý lên các kệ hàng ở tầng hai.

Quả nhiên trên tầng hai này đều là thực phẩm có hạn sử dụng lâu dài, mì ăn liền, bột, sữa, gạo và các loại cá thịt đóng hộp.

Hơn nữa số lượng còn rất lớn.

Mọi người đều kinh hỷ, với trữ lượng lương thực ở đây cùng với kho lương ở khu của bọn họ gộp lại cũng đủ cho đoàn hơn năm mươi người của ăn no trong vài tháng.

Sở Nam Phong an bài người thu xếp vật tư rồi vận chuyển xuống xe tải.

Hai chiếc xe tải nhanh chóng được lấp đầy, mà đồ ở đây còn chưa thu hết một nửa.

Chỉ đành để hai chiếc xe tải về trước, chất hàng vào kho rồi trở lại đây tiếp tục thu thập.

Người phụ trách bảo vệ xe tải quay về là Thẩm Quân Lâm và Lục Cao, hai người bọn họ thực lực chỉ thấp hơn Sở Nam Phong nên được nhận nhiệm vụ này.

Bởi vì đường về không hề an toàn như lúc đi, không những phải đề phòng tang thi mà còn phải trông chừng hàng hóa tránh bị nhóm người khác đánh cướp.

Thực lực Thẩm Quân Lâm và Lục Cao không tồi, bọn họ có thể đối phó được những tình huống bất ngờ xảy ra trên đường nên Sở Nam Phong mới an tâm giao nhiệm vụ này cho họ.

Tiêu Lạc cũng đi tới theo mọi người ôm một bao gạo xuống chất sẵn ở tầng một, đợi Lục Cao và Thẩm Quân Lâm trở lại liền đem nó lên xe.

Nhưng thế quái nào lại không nhấc lên được vậy? Bao gạo này trăm kí à?
“Này cậu có được không đấy?” Hàn Vân Đào trêu chọc.

Tiêu Lạc lại nhấc thêm vài lần nữa, bao gạo rung rung lên nhưng vẫn không tài nào nâng lên được huống chi là vác đi.


“Được rồi, cậu đứng sang một bên đi, chuyện này không cần cậu làm đâu.”
Tiêu Lạc tổn thương lùi ra một góc, tâm trạng hết sức nặng nề.

Nhìn những người kia vai vác một bao gạo đi ra đi vào, mồ hôi nhễ nhại, cái sức lực kia khiến cậu hâm mộ không thôi.

Đó là sức lực tự thân, không phụ thuộc vào bất cứ ngoại vật nào phụ trợ, bao gồm cả linh khí.

Tiêu Lạc nếu dùng linh khí có thể nâng lên cả chục bao gạo như thế, nhưng vấn đề linh khí của vậu có màu thất thải, trước mắt cậu không muốn để lộ nó ra để rồi phải lựa lời giải thích.

Không có linh khí trợ giúp, Tiêu Lạc thân thể như một người bệnh lâu năm, làm gì có loại sức lực ấy.

Quá nhục!
Bị người khác nói không được làm sao không nhục.

Bị người khác dạt ra vì quá yếu làm sao không nhục.

Cậu nhục đến muốn gào thét rồi, may mà có mũ trùm che lại, nếu không mọi người ở đây hẳn sẽ đều thấy trọn một gương mặt nam phụ vật hy sinh méo mó dị hợm như nuốt phải một con ruồi.

“Ban nãy cậu làm rất tốt.” Đột nhiên từ trên đỉnh đầu truyền xuống một giọng nam trầm trầm.

Không cần nhìn lên cũng biết là ai.

Tiêu Lạc ỉu xìu như môt miếng gà chiên bị nguội: “anh không cần an ủi tôi đâu, anh không trách tôi vô dụng là đủ rồi.”
“Tôi không an ủi cậu, có thể giết được nhiều tang thi cấp một như vậy đã ngoài mong đợi của tôi lắm rồi.” Ánh mắt của Sở Nam Phong ánh lên tia tìm tòi nghiên cứu.

“Cấp dị năng của cậu có vẻ rất cao.”
Tiêu Lạc giật thót.

Hắn đã nhìn ra cái gì rồi sao?
“Haha…” cậu cười gượng giải thích: “chỉ là tốc độ tôi nhanh, lại hay đánh lén, tiên hạ thủ vi cường làm cho đám tang thi kia không kịp trở tay thôi.

Nếu như đánh trực diện mà nói cũng phải tốn kha khá thời gian mới giải quyết được chúng.”
Sở Nam Phong nhàn nhạt ừ một tiếng, không nói gì.

Với phản ứng này của Sở Nam Phong, Tiêu Lạc hoàn toàn không để ý, cậu biết chắc ngay từ đầu hắn ta sẽ không tin lời cậu nói.

Hắn hoài nghi thực lực của cậu cũng giống như cậu cũng đang hoài nghi thực lực của hắn thế thôi.

Cả hai đều có vấn đề nhưng chưa thân thiết đến mức phải bộc bạch bản thân cho đối phương.

Cậu và hắn vẫn nên là hai người cộng sự hợp tác với nhau thay vì đồng bạn, sự tín nhiệm giữ ở mức bề nổi chứ không thể nào hoàn toàn giao ra.

Có như vậy sau này Tiêu Lạc muốn rời đội của hắn để xây dựng cuộc sống cho riêng mình mới dễ dàng hơn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.