Đọc truyện Mạt Thế Đến Rồi Làm Ruộng Thôi ! – Chương 28: Tính Phí
Trong lúc nàng chữa trị thì Hàng Hành cũng lên xuống xem mấy lần.
Nàng đang ngồi nghỉ ngơi chờ đợi tiểu Tú pha nước chanh cho nàng uống bổ sung thể lực.
Uống xong sau thì nàng nói: “Tiểu Tráng lên gọi Hàng phó đội xuống, chúng ta nên minh tính phí trị khám, xong ta còn muốn đi nghỉ ngơi thật là mệt chết ta rồi.”
“Dạ thưa tiểu thư.” Đáp xong tiểu Tráng lật đật lên lầu.
Tiểu Tú thấy tiểu thư nhà mình than thở cũng thấy xót nói: “Tiểu thư để em bóp vai cho người.” Nói xong nhanh nhẹn đi đến sau lưng Kim Mãn Hề nhè nhẹ bóp nắn.
Kim Mãn Hề thoải mái hưởng thụ, không uổng công nàng thương bọn họ mà.
Hàng Hành đi xuống thấy vậy mỉm cười ngồi xuống đối diện nói: “Hôm nay cảm ơn Kim đại phu rất nhiều, đã để ý đến đội bảo tiêu chúng ta còn tự mình tìm đến, chứ không Hàng Hành cũng không biết đi đâu tìm ngài, thật là cảm kích ngài.” Nói xong đứng dậy cúc một cung 90 độ cảm tạ.
Nghe thế Kim Mãn Hề nói: “Không cần cảm tạ, dù sao ta cũng muốn tiền công nên là 2 bên sòng phẳng, không cần áy náy quá nhiều.”
“Như vậy nhưng vẫn phải cảm ơn ngài, xin cho hỏi phí khám bao nhiêu để Hàng Hành đi chuẩn bị.” Hàng Hành tiếp lời.
“Phí khám cho đội trưởng 100 lượng, những người còn lại 50 lượng.” Mãn Hề báo giá, nàng thấy bọn họ kiếm được tiền cũng không dễ dàng gì mới báo cái giá đó nếu là quan lại hoặc mấy người nhà giàu thì không có giá đó rồi.
Hàng Hành nghe xong cũng không ngạc nhiên, công việc của bọn họ là đổi mạng để lấy tiền nên tiền công cũng khá cao trung bình từ 200 đến 1000 lượng 1 lần, tùy theo giá trị của đơn hàng, cũng tùy theo khoảng cách xa gần, hầu như tháng nào cũng có người tìm tới bọn họ vận chuyển hoặc đi lấy hàng, giống như đơn hàng nguy hiểm lần này tiền công là 800 lượng nên phí khám 150 lượng là khá rẻ, vì có quý nữa bọn họ cũng khởi ra được để cứu được mạng của anh em trong đoàn, huống hồ lần này là cứu mạng đoàn trưởng, người mà trước đây đã cứu giúp anh em bước ra khỏi cảnh bần cùng nhất.
35 người bọn họ ai cũng khó khăn cả nên mới chọn làm nghề này, chỉ mong tiền kiếm được có thể cho gia đình sống sung túc một chút mà thôi, cái chuyện kề vai sát cánh vượt qua nguy hiểm đã tạo nên thứ tình cảm không thể thay thế được, mới hôm qua nghe nói đội trưởng dữ nhiều lành ít, ai ai cũng đau khổ dằn vặt, vì có đội trưởng nên anh em chỉ mới bị thương mà không có ai tử vong cả, bây giờ may nhờ có Kim đại phu cứu chữa nên anh em ai ai cũng thở phào bầu không khí cũng an nhiên hơn một chút.
Làm một người phó đội như anh cũng thở phào một hơi.
Bình tĩnh cảm xúc xong Hàng Hành nói: “Kim đại phu xin đợi chút, ta đi chuẩn bị bạc cho ngài ngay, ta cũng làm lão bản chuẩn bị cho mọi người 3 phòng, mọi người có thể đi nghỉ ngơi trước.”
“Ừm ta biết rồi Hàng phó đội, cảm ơn ngươi.” Mãn Hề cười đáp.
“Không tạ, điều nên làm, điều nên làm…” Hàng hành cười nói.
Tiểu Tú và Tiểu Tráng theo tiểu nhị lên phòng, dọn dẹp chuẩn bị trước lát nữa Mãn Hề lên chỉ việc tắm một cái rồi ngủ thôi.
Kim Mãn Hề bỗng thấy hơi đói nên nói với tiểu Tráng: “Tiểu Tráng ngươi dọn phòng của ngươi xong, đi tìm tiệm bánh bao nào đó ngon một chút, mua 10 cái đi rồi chúng ta cùng nhau ăn khuya.”Nói xong nàng đưa 1 lượng bạc cho tiểu Tráng.
Xong nàng nhìn qua tiểu Tú nói: “Nếu tiểu Tú thích đi dạo cũng có thể đi theo.” Kim Mãn Hề nghĩ cho 2 người đi có đôi có cặp cho vui, mình nàng người cô đơn ngồi đợi là được rồi.
Tiểu Tú nghe thế cực kỳ vui vẻ đáp: “Vâng tiểu Thư, tới lúc đó em sẽ tìm đồ uống nóng mua về cho tiểu thư ạ.” Tiểu Tú nghĩ nãy giờ nàng ở trong hoàn cảnh máu me không, cũng muốn đi ra ngoài hít thở một chút, nàng cũng định rủ tiểu thư nhưng thấy người mệt như vậy chắc cũng không còn sức đi lại nữa nên để cho người nghỉ ngơi.
Kim Mãn Hề mỉm cười, đi chơi mà vẫn nhớ mua đồ cho nàng là được rồi, Tráng Tề Ngân Tú là người làm lâu năm nhà nàng tất nhiên đều có tiền lương lĩnh mỗi tháng, coi như tích cóp để sau này lấy chồng lấy vợ, nên không ngạc nhiên nếu hai người đó có tiền trong tay, tiền của nàng đưa chỉ xài cho việc nàng dặn bọn họ sẽ không dám xài lung tung đó là quy củ.
Trong lúc đó Hàng Hành cũng phủng một túi bạc trong tay đi xuống lầu.
Tới trước mặt nàng để bạc lên bàn nói: “Ở đây có 200 lượng, 50 lượng thêm vào đó là tấm lòng của anh em trong đoàn chúng ta, chúng ta đều biết mạng người không hề rẻ nên hiểu được sự hiện diện của Kim đại phu là quý giá cỡ nào, bạc cũng không có nhiều lắm mong Kim đại phu đừng chê, cũng đừng từ chối, sau này nếu có chuyện gì mong Kim đại phu ra tay cứu trợ.”
Kim Mãn Hề nghe thế cũng không chối từ mà nói: “Ta chỉ trị được những vết thương ngoài da như vết chém hoặc vết đâm cần thiết khâu để cầm máu mà thôi, những bệnh khác bên trong cơ thể ta cũng không chữa trị được, nói trước để mọi người cùng hiểu lấy, sau này đúng bệnh tìm thầy chữa trị, được chứ?”
“Vâng thưa đại phu, Hàng Hành đã biết. Hiện tiện ngài có thể đi nghỉ ngơi, nếu tối nay đến sáng mai mà đội trưởng xuất hiện vấn đề nào, còn phiền ngài đi coi giúp.” Hàng Hành nghiêm túc lắng nghe sau đó nói.
“Ừm đã biết có vấn đề gì cứ đến phòng tìm ta, ta hiện tại đi nghỉ ngơi.” Mãn Hề cũng nói.
Nói xong thì nghe tiếng tiểu Tú nói: “Tiểu thư em đã chuẩn bị nước tắm cho người, cũng chuẩn bị sẵn quần áo cho người thay, giường đệm cũng trải sẵn xong xuôi rồi ạ, hiện tại chúng em xin phép đi ra ngoài ạ.” Tiểu Tú vừa nói vừa cười toe toét.
“Ta biết rồi, đi cẩn thận, đừng có rong chơi quá, về sớm ta cũng đói bụng rồi.” Mãn Hề dặn dò nói.
“Vâng tiểu thư.” Tiểu Tráng tiểu Tú đồng thanh vui vẻ trả lời.
Hàng Hành thấy thế cũng bị không khí vui vẻ lây qua, hiện tại chỉ mong ngày mai đội trưởng có thể tỉnh lại thì mới chân chính có thể thả lỏng mà ăn mừng.