Đọc truyện Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh – Chương 93Quyển 1 –
Ánh mắt Trương Thư Hạc liếc nhìn dì nhỏ trên sô pha, với nhóc mập đang đi lại xung quanh, tuyệt không đáp lời, chỉ xoay người lại đi về phía cửa sổ. Dựa vào thần thức hiện tại của y, đã có thể bao trùm toàn bộ những địa phương xung quanh tòa nhà này, lúc này cảm nhận thấy rõ ràng kim điêu đang xoay nửa vòng trên không trung muốn bay vào, Trương Thư Hạc nâng tay mở cửa sổ ra.
Ban nãy y hoàn toàn có thể ngăn cản hai người vào nhà, bởi vì bất kể là vươn tay đẩy họ ngã, hay là dùng phù, đều có thể dễ dàng làm được, thế nhưng dì nhỏ dù sao cũng là dì nhỏ, xác thực là người thân của y, cho dù bình thường thái độ làm người thích chiếm tiện nghi, cũng không có tình thân gì đáng nói với y, nhưng vẫn còn chưa đến mức khiến y phải động thủ, thế này không phải vì kính già yêu trẻ, phân nửa trong đó là nhìn trên mặt mũi của mẹ, nửa còn lại là khinh thường, khinh thường động thủ với phụ nữ tay trói gà không chặt.
Bất quá, cho dù y không động thủ, hai người vào bằng cách nào y cũng có biện pháp đuổi ra bằng cách đó. Cửa sổ vừa được mở ra, một chấm đen nơi xa xa đột nhiên phóng đại, bay vào như tiễn, tiếp theo mang vào từng đợt gió sắc bén.
Kim điêu hiện giờ đã là hình thái trưởng thành, mặc dù vẫn như một chú chim nhỏ làm cái đuôi theo sau ở bên cạnh Trương Thư Hạc với Kim Trảm Nguyên, thế nhưng thức ăn mỗi ngày sung túc, hơn nữa thường thường ăn châu đỏ, thân hình phát triển nhanh chóng, xác thực đã gần giống đại bàng thành niên, lông toàn thân cực kỳ dày sáng bóng, ven phần màu xám dưới ánh nắng còn chứa một tầng màu đỏ thẫm, hai đường màu vàng nhạt trên mỏ cũng có chút ửng đỏ, hiển nhiên đã bắt đầu có dấu hiệu tiến hóa.
Đại bàng với loài báo đều như nhau, đều có lãnh địa của mình, đồng thời trình độ bảo vệ đối với lãnh địa cực kỳ khắt khe, tuyệt không cho phép bất cứ thứ xa lạ nào tiến vào lãnh địa của chúng nó. Lúc này, không cần Trương Thư Hạc mở miệng, kim điêu liền giương đôi cánh rộng gần một mét, xoay quanh trên đầu hai người xa lạ trên sô pha, cũng phát ra tiếng kêu to tựa như uy hiếp.
Gió lạnh mãnh liệt với tiếng kêu bén nhọn là một loại ám chỉ trục xuất, cho dù hai người trên sô pha không hiểu tiếng chim, nhưng cũng không có khả năng trên đầu xuất hiện một con chim hung ác còn có thể ngồi yên ổn, nhất thời nhảy dựng lên.
“Má ơi, con chim ưng này từ đâu ra, nó vào bằng cách nào? Nhanh đuổi ra, nhanh đuổi ra a!!!” Dì nhỏ thoáng cái nhảy bật lên từ sô pha, lớn tiếng kêu sợ hãi.
“Mẹ, nó tại sao luôn xoay quanh hai ta, không đi cào anh hai a, nó chắc không phải là do anh hai nuôi đấy chứ?” Nhóc mập cũng cầm túi che đầu chạy xung quanh phòng.
“A!!!” Dì nhỏ chạy chậm, tóc bị móng vuốt của kim điêu cào một cái, nhất thời rụng xuống một dúm tóc, đau ngao ngao kêu to như heo bị giết, tay ôm đầu xông loạn xạ như con ruồi không đầu trong phòng, miệng cũng nói hoảng không chọn lời: “Đừng cào tao, đừng cào tao, trên người tao không có thịt, tất cả đều là xương, má ơi, tóc của tôi… Thư Hạc, nhóc mập, hai người mau đuổi con ưng này đi a, cứu mạng a!!!”
Trương Thư Hạc lại như không hề nghe thấy, cầm một ly nước ngồi trên ghế bên cửa sổ, cúi đầu uống hai ngụm.
Dì nhỏ với nhóc mập vẫn luôn xoay quanh trong phòng, bất kể chạy đến chỗ nào, đều sẽ bị kim điêu công kích chính xác, chỗ bờ vai áo bông trên người nhóc mập đều bị cào rạch lật ra cả bông, dì nhỏ thảm hại hơn, tóc tai bù xù, trán còn có vết máu, trong quá trình vấp ngã mấy lần, giày cũng không biết bị quăng đi đâu rồi, nếu không dùng tay chặn, mắt cũng đã bị mổ mù, người vô lại thế nào đi nữa, cũng không có khả năng vì chiếm tiện nghi, mà ngay cả mạng cũng từ bỏ.
Một lát sau, thấy thực sự không được nữa, lúc đó dì nhỏ mới khóc hô trời gào đất cùng nhóc mập xông ra ngoài cửa, chân trước đi ra, chân sau Trương Thư Hạc đứng dậy, một tay xách lên mấy túi bọn họ lưu lại, đi tới cửa tiện tay đặt ở ngoài, sau đó bình thản nhìn dì nhỏ với nhóc mập khi đến thì tinh thần chấn hưng, khi đi thì hổn hển chật vật không chịu nổi, một chữ cũng không nói. Mà kim điêu đuổi mục tiêu ra xong, vỗ cánh một cái, tiện thể bay đến bờ vai Trương Thư Hạc, đứng bên trên, nghiêng đầu chải vuốt lông có chút hỗn độn trên cổ, so với sự hung mãnh mổ người ban nãy, quả thực ôn thuần như con chim nhỏ, mà Trương Thư Hạc lại nâng tay đóng cửa lại ngay trước mặt hai người.
Dì nhỏ với nhóc mập vừa kinh hách vừa mệt tê liệt ngã xuống đất tại chỗ, nửa ngày trôi qua, bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng gào khóc, vừa khóc vừa mắng, khóc lớn gào lớn, còn càng ngày càng có xu thế tăng lên, dường như nếu Trương Thư Hạc không mở cửa ra, thì vẫn sẽ cứ tiếp tục ồn ào, toàn bộ tòa nhà cũng đừng mong an bình.
Chỉ chốc lát sau đã bị nhân viên quản lý trong tòa nhà mời ra, khi đi dì nhỏ còn dắt cổ họng khóc lớn kêu to mắng Trương Thư Hạc, nói về sau mỗi ngày bà đều sẽ đến đây chửi bậy, sẽ không bỏ qua cho y. Trương Thư Hạc day day đầu mi căng thẳng, thế này thật đúng là ‘cóc nhảy lên lưng, không cắn người ngược lại làm người ta ngứa’.
Một lát sau, Kim Trảm Nguyên dạo qua một vòng trong căn cứ đã trở về, vừa vào nhà liền biến sắc. Kim điêu lập tức bay lên trên đầu hắn, một móng vuốt túm lấy tóc hắn, miệng kêu to mấy tiếng hoặc dài hoặc ngắn.
Sắc mặt Kim Trảm Nguyên lúc này mới hòa hoãn lại, hắn từ trước đến nay không cho kim điêu sắc mặt tốt, hiện giờ lại không đập nó xuống ngoài dự đoán của mọi người, mà lấy chút thịt khô Trương Thư Hạc muối cho hắn ra từ không gian, chọn miếng lớn ném lên không trung. Kim điêu nhất thời vui sướng bay vù qua ngậm phần thưởng trong miệng, cao hứng xoay tới xoay lui trên đỉnh đầu hắn.
Kế đó, hắn lại lấy chút sữa đậu nành với các loại bánh bột điểm tâm sáng, thu xếp đặt lên bàn, sau đó hành động hơi có chút lấy lòng ngồi bên cạnh Trương Thư Hạc, ôm thắt lưng y. Trương Thư Hạc thả lỏng chân khoanh trên sô pha xuống, mở mắt ra nhìn đồ trên bàn. Mấy thứ này trước mạt thế không đáng bao nhiêu tiền, sau mạt thế lại rất quý giá, người thường ăn một bữa đều phải thừa dịp lễ mừng năm mới, bất quá yêu tu này lấy phiếu đỏ từ đâu mua mấy thứ này?
Kim Trảm Nguyên không thích uống sữa đậu nành, nhưng biết trước đây Trương Thư Hạc thường uống, lập tức cầm một chai từ trên bàn, sau đó cắm ống hút vào, chủ động đưa tới bên miệng Trương Thư Hạc, “Ngoan, uống, còn ấm đó…”
Trương Thư Hạc nghe thấy chữ ngoan, cảm thấy chân có chút co giật, nhất thời nghiêng mặt đi, bất quá, suy nghĩ đến tính tình của Kim Trảm Nguyên, vẫn đưa tay nhận lấy. Kim Trảm Nguyên thấy thế cũng không bắt buộc, nhếch miệng lại lấy bánh bột mè nướng áp chảo đưa qua.
Trương Thư Hạc nhận vào tay nhìn nhìn, bột mì là bột tốt, không ố vàng, bên trong còn trộn hạt mè với đường, giá của một cái bánh này không thấp a, “Cái này lấy từ đâu? Sẽ không phải là trộm đấy chứ?”
Kim Trảm Nguyên lập tức nhíu mi nói: “Thế nào sẽ? Đây là do tôi quang minh chính đại… mua.” Mới là lạ, sáng sớm không có việc gì hắn dạo quanh căn cứ, buồn cười chính là thế mà bị mấy nhân loại nho nhỏ vây chặn, còn cầm một bức vẽ so sánh đối chiếu với hắn, Kim Trảm Nguyên vừa vặn muốn hoạt động gân cốt, hiện có người tới cửa đưa bia ngắm cho hắn, không hề khách khí đánh một trận.
Bất quá nhớ đến Trương Thư Hạc không chỉ một lần nói với hắn trong căn cứ không thể giết người, sau cùng quyết định vặn gãy chân mỗi người, chờ ép hỏi ra được chuyện bức vẽ, đợi sau Thu cùng tính toán sổ sách, không ngờ chuyện bức tranh này lại có quan hệ tới cái tên Khấu mặt trắng kia, Kim Trảm Nguyên nhất thời bốc lửa giận, nắm tay vang “rắc rắc”, đập kim điêu luôn theo hắn một trận khiến nó quay về, trực tiếp liền đi căn cứ tìm Liên Vân lão đạo chủ mưu kia, kết quả thế mà lão ta không ở trong căn cứ, vì vậy Kim Trảm Nguyên trực tiếp chuyển cơn tức cho Khấu Vận Thành, leo lan can bệnh viện liền chui vào phòng bệnh, đánh Khấu Vận Thành một trận, cái chân lành lặn còn lại cũng bị đánh cho tàn phế, thẳng đến sau cùng Khấu Vận Thành quỳ rạp trên mặt đất lấy ra mấy tá giấy phiếu màu đỏ cho hắn, cầu hắn tha mạng, nói về sau không bao giờ tìm Trương Thư Hạc nữa, lúc đó Kim Trảm Nguyên mới dừng tay, dùng phiếu đỏ kỳ quái kia mua một số đồ ăn mang về.
Kim Trảm Nguyên thấy Trương Thư Hạc không tiếp tục truy hỏi nữa, mà hơi cau mày cúi đầu cắn một miếng bánh, đôi môi màu đỏ trơn bóng khẽ mở khẽ khép. Kim Trảm Nguyên nhớ đến đêm qua, nhất thời lại nắm thật chặt cánh tay đang đặt trên thắt lưng y. Trương Thư Hạc lập tức dừng động tác nhai nuốt, quay đầu nhìn về phía hắn. Kim Trảm Nguyên thấy thế lập tức không khống chế được ép đầu xuống miệng đối miệng hôn một hơi.
Mà kim điêu đáp ở đối diện thì một chút động tĩnh cũng không có, ánh mắt mở trừng tròn vo, cái đầu nhỏ một hồi nhìn nhìn bên trái, một hồi nhìn nhìn bên phải, dường như không rõ bọn họ đang làm gì.
Kim Trảm Nguyên hôn xong cảm thấy chưa hôn đủ, muốn áp đảo Trương Thư Hạc trên giường tiếp tục hôn tiếp, kết quả Trương Thư Hạc vươn tay chặn mặt hắn, dùng sức đẩy hắn ra, liền kéo mặt cầm bánh trực tiếp vào phòng tắm.
Mà Kim Trảm Nguyên thấy thế thì khó chịu, hôm qua hắn đã len lén theo dõi vài đôi tình lữ, bọn họ không phải đều là làm như thế này sao? Mua đồ ăn cho, ôm, hôn môi, sau đó… Thế nào mình làm chuyện giống hệt, lại không phải nhận được sự đáp lại nhiệt liệt, mà là bị đẩy ra?
Đang lúc nhìn chằm chằm phòng tắm căm tức, quay đầu đã thấy ánh mắt kim điêu trượt trượt trừng hắn, nhất thời lửa giận bốc lên, vươn một tay xách con chim ngốc có lá gan lớn đến mức dám rình coi bọn họ qua, túm chân giáo huấn một trận, còn dám nhìn lén nữa thì nhổ sạch toàn bộ lông trên người mi, cho mi làm một con đại bàng trọc lông, cả đời ngóc không nổi đầu làm chim.
Bên kia Liên Vân đạo trưởng sau khi biết được chân còn lại của cháu mình cũng bị tên kia đánh gãy, nổi trận lôi đình. Trước trước sau sau ông vẫn luôn tìm cái tên trên bức vẽ đó, thế nhưng toàn bộ căn cứ đều chưa từng có ai thấy qua, chỉ là có người nói hình như từng thấy hắn ở nhà máy hóa chất ngoài căn cứ, ông lại vội vàng ra căn cứ tới nhà máy hóa chất, kết quả nơi đó đã sớm người đi nhà trống, ngay cả bóng người cũng không có, lần này về chợt nghe nói cháu mình lần nữa bị đánh, điều này sao không khiến ông vừa tức vừa phẫn nộ, thế nhưng lại tra xét căn cứ thêm một lần nữa, căn bản không có cái bóng của người này. Mà ghi chép ra vào của Trương Thư Hạc ông cũng có xem, khi vào căn cứ chỉ xách theo một con báo con với một con kim điêu vị thành niên, không có bất kỳ kẻ nào đi theo bên cạnh.
Điều này không khỏi có nghi vấn, tới cùng nam nhân đó vào căn cứ thế nào? Liên Vân đạo trưởng thật sự nghĩ mãi cũng không hiểu, mà Khấu Vận Thành lần này thực sự sợ, dù thích một người thế nào đi nữa, cũng không có khả năng ngay cả mạng cũng từ bỏ, vì vậy gã liền nói với cậu của mình bỏ qua đi, không truy cứu việc này nữa, người kia nói chỉ cần không đi tìm Trương Thư Hạc, sẽ tạm tha gã một mạng.
Liên Vân đạo trưởng trở về suy nghĩ, nhất thời nhớ đến, người làm hại cháu mình như thế cũng không phải chỉ có nam nhân kia, hết thảy nguyên nhân đều là do người tên Trương Thư Hạc kia dựng nên, thù hận này kết rõ ràng là vì tình, tuy rằng cháu mình mọi cách giữ gìn y, y cũng từng cầu tình thay Vận Thành, thế nhưng, người này chính là hồng nhan họa thủy mà thời cổ hay nói, chỉ khi khiến y triệt để biến mất, mới có thể bảo chứng ngày sau sẽ không tiếp tục phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Thế nhưng làm ngoài sáng, sợ rằng tên ôn thần đả thương Vận Thành sẽ không từ bỏ ý đồ. Liên Vân đạo trưởng vuốt râu suy nghĩ, nhất thời có chủ ý. Trương Thư Hạc kia vốn là học đồ của Tiểu Động Thiên, mà nhiệm vụ lần này lại có tên của y, trước đó Vận Thành còn cầu tình với ông, nói muốn thay đổi Trương Thư Hạc, để y ở lại trong căn cứ, may là ông luôn có ý kiến về chuyện đồng tính nam của đứa cháu, liền không để trong lòng.
Nhiệm vụ lần này học đồ đi cơ bản chính là chịu chết, lúc này vừa vặn mượn cơ hội này để y có đi không về. Nghĩ đến đây Liên Vân đạo trưởng đứng lên, sau đó lập tức kêu người tra xét Trương Thư Hạc được phân dưới tay ai, sau cùng biết được là dưới tay sư đệ trước mạt thế của mình, ông nhất thời lộ ra vẻ mặt ‘nhóc con, lần này mày chạy trời không khỏi nắng rồi’, sau đó liền vội vã rời đi, ra Tiểu Động Thiên, đi đến nơi ở của sư đệ.