Đọc truyện Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh – Chương 245
Dùng đài sen Ngũ Linh và công pháp Toàn Linh phụ trợ, tu luyện trong động phủ một ngày có thể bằng tu luyện trăm ngày ở mật thất Tiên Hương Lâu trước kia, kết quả này ngoài dự liệu của Trần Hạc, cũng không uổng y tiêu hao tâm cơ gom đủ năm loại thánh liên. Vì để không lãng phí phí dụng thuê động phủ, mỗi ngày y đều tu luyện, tranh thủ sớm ngày thu hồi vốn, dùng thêm một ngày là chiếm tiện nghi được thêm một ngày.
Mà hắc báo dạo qua một vòng trong khe núi, không phát hiện mãnh thú nào, khi quay về động phủ tìm Trần Hạc, y đã đang tu luyện, nó vốn có chút bất mãn, đói bụng đều không chuẩn bị thức ăn cho nó, nhưng rất nhanh nó phát hiện linh khí trong động phủ bắt đầu trở nên dày đặc, linh khí nhiều đến mức chen chúc không còn chỗ, nó xoay chuyển ánh mắt, liền nhớ đến có thể là do cái hoa gì kia mà Trần Hạc luyện ra trước đó, lúc này xung quanh thân thể y không phải nó sao?
Hắc báo không ngốc, ngược lại nó còn rất thông minh, lập tức đã đến gần quanh Trần Hạc bắt đầu hấp thu linh khí đặc sệt khiến người ta kích động kia. Người tu luyện là đả tọa, yêu thú tu luyện đại thể là ngủ, hắc báo rất am hiểu ngủ, vì vậy bên trong động phủ, ngoại trừ một lúc nào đó Trần Hạc mở mắt lấy ra một túi trữ vật linh thảo trăm năm giao cho con rối đi đổi lấy linh thạch để thúc Địa Long Mộc, thời điểm khác một người một báo, một đả tọa, một ngủ, đều đang điên cuồng thu linh khí trên linh mạch này, từng giây từng phút đều không bỏ qua, quả nhiên là hai chủ tớ, đều cướp đoạt như nhau.
Đảo mắt một năm rưỡi trôi qua, hai đệ tử đang dùng thiết bị đo linh khí kiểm tra, một người trong đó nói: “Sư huynh, huynh có phát hiện một năm gần đây linh khí ở đỉnh núi này tiêu hao có chút nhanh, năm ngoái vẫn còn tám điểm, hiện tại huynh xem, thấp đi một chút…” Đừng thấy một điểm này nhỏ, tám điểm là lượng tất cả linh khí trong trăm tầng, một điểm tiêu hao có thể nói là cực lớn: “Có mấy tiền bối Kim Đan hậu kỳ phản hồi nói linh khí của năm mươi tầng dưới càng ngày càng kém, có cần nói một chút với sư thúc không?”
Người còn lại do dự nói: “Chắc hông cần đâu, năm mươi tầng dưới vốn đã không thể so sánh với năm mươi tầng trên, lại nói tình hình thấp một điểm, cũng không phải chưa từng có, hơn nữa một năm nay tu sĩ vào ở cũng nhiều hơn không ít, đương nhiên linh khí phải có chút tiêu hao, hơn nữa một số người luyện chế pháp khí phẩm bậc cao, đều phải tiêu hao một chút, có lẽ tiếp qua một năm rưỡi nữa sẽ lại khôi phục, nếu đi nói cho sư thúc, ông ấy lại kêu chúng ta đi tra nguyên nhân, đến lúc đó không chừng lại bận bịu một hồi, đợi đến khi thấp hai điểm rồi hẵng nói đi…”
Đệ tử kia hiển nhiên cũng không muốn tìm phiền toái, nói vài câu xong cũng đành thôi.
Mà lúc này trong động phủ của Trần Hạc, linh khí xung quanh y đã nồng đến mức hình thành dạng kén tằm sương, từng sợi nhè nhẹ đều là linh khí, mà trên thân hắc báo trên mặt đất cũng đầy sương linh khí trắng. Lúc này Trần Hạc hiển nhiên đã tới thời khắc bình cảnh, chỉ thấy kinh mạch toàn thân y rung lên kịch liệt, bụng dưới co rút, những linh khí trên người đột nhiên đều bị hút vào cơ thể.
Không bao lâu sau trên bầu trời động phủ đã tụ một tầng mây dày, mơ hồ có chút thiên tượng, chỉ chốc lát sau đã lại rực rỡ ánh nắng, mặc dù chỉ là một thiên tượng nhỏ, vẫn khiến không ít tu sĩ ra động phủ kiểm tra, loại thiên tượng nhỏ này sẽ ngưng hiện khi tiến cấp thành công, nếu là đề thăng cảnh giới lớn, sẽ có thiên lôi lớn nhỏ, không có khả năng dễ qua như thế.
Mà lúc này Trần Hạc mở mắt lộ ra sự vui mừng, bây giờ y đã là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, chỉ cần một năm rưỡi nữa sẽ tiến cấp thành công, hiệu quả thật sự tốt ngoài dự đoán. Kế đó nhìn hắc báo vẫn còn ngủ say hấp thu linh khí bên cạnh, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, bấy giờ mới bắt đầu đả tọa củng cố một chút tu vi vừa mới đột phá.
Kim Đan trung kỳ tuy chỉ kém hậu kỳ một cấp, nhưng trên cảnh giới lại hoàn toàn khác biệt. Hậu kỳ với Nguyên Anh chỉ kém một bước vào cửa, chính giữa đó không còn có sự cách trở, mà trung kỳ lại vẫn như nhìn hoa trong sương, cảnh giới tương phản cực lớn, hơn nữa Trần Hạc là tu sĩ ngũ linh căn, mặc dù ngũ linh căn không tốt bằng tư chất đơn – song linh căn, nhưng cũng có ưu điểm của nó, đó là nền tảng vững chắc, có thể nhìn ra sự khác biệt nhất khi ở cấp cao, đơn – song linh căn cùng cấp không phải đối thủ của tu sĩ ngũ linh căn, tu tập lực ngũ hành đương nhiên có nhiều thủ đoạn hơn một – hai hành, hiểu biết lực tương sinh tương khắc, thuận buồm xuôi gió hơn nhiều, mặc dù không thể nói là vô địch thủ trong cùng cấp bậc, nhưng vì tính ổn định, cũng ít sẽ có chiến bại.
Đây coi như là ưu điểm trong vô số khuyết điểm của ngũ linh căn đi. Sau khi củng cố mấy tháng, Trần Hạc mới đứng dậy rời khỏi động phủ, cách ngày thuê hai năm chỉ kém ba tháng, y cũng biết một năm rưỡi nay y với hắc báo đã tiêu hao vô số linh khí, nếu tiếp tục như vậy khó tránh sẽ có chút phiền phức, ngẫu nhiên có thể dùng để xông bình cảnh, không thích hợp tu luyện ở đây lâu dài.
Đương nhiên còn có tiền thuê khiến y đau thịt kia nữa, nhưng so sánh với sự vui sướng khi tiến cấp lúc này, đương nhiên không thể cùng bàn luận, đồng thời đoạn thời gian trước cũng dựa vào con rối giao dịch mới duy trì được số linh thạch cần để thúc Địa Long Mộc, bây giờ trong không gian đã thúc được năm gốc.
Ba tháng kế tiếp y dự định thúc thêm một nhóm linh thảo, đổi chút linh thạch dự bị, cho dù dùng con rối giao dịch cực kỳ an toàn, nhưng y vẫn không dám quá đường hoàng, vật đổi đại thể đều là linh thảo tương đối thông thường của Vân Mộng Trạch, số năm đều dưới tám trăm năm, bốn năm trăm năm chiếm đa số, mấy chục năm cũng không ít, còn mấy năm thì xác suất sử dụng cực cao, cũng tiêu thụ nhanh nhất, cho dù y lấy ra lượng lớn cũng sẽ không khiến người hoài nghi, dù sao rất nhiều tu sĩ đều khai hoang trồng trọt linh thảo trên một số đảo, số lượng lớn cũng không hiếm thấy.
Tuy rằng mỗi một gốc chỉ có trăm khối linh thạch, nhưng không ngăn nổi số lượng lớn, vì vậy ba tháng sau Trần Hạc đã mang túi trữ vật căng phình rời khỏi động phủ, dùng pháp khí phi kiếm mang theo hắc báo mới tỉnh ngủ, bay về Vân Mộng Trạch dưới núi.