Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 240


Đọc truyện Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh – Chương 240

Hiện tại Vệ Hạo Hiên dám không quan tâm, vạch trần mục đích như thế, không phải gã ngu xuẩn, ngược lại, gã đã suy xét kỹ mới như thế, chỗ dựa là vì biết Trần Hạc không dám đường hoàng phơi bày việc này, mà trong thành Vân Mộng Trạch không thể đánh nhau ẩu đả, phàm là nơi có nguyên khí dao động, thủ vệ thành bên ngoài sẽ chạy tới trong nháy mắt, một khi phát hiện có tình hình đấu pháp xuất hiện, mặc kệ ai sai ai đúng với thân phận gì, đều nhất định phải diệt sát tại chỗ, không chút lưu tình, dù là đệ tử dòng chính đại gia tộc cũng cực kỳ thu liễm, gặp phải cừu địch cũng chỉ có thể ngầm theo ra ngoài thành động thủ.

Một Tiên Thành hải vực to như vậy, nếu không bằng vào thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn này, cũng không thể duy trì sự phồn hoa được ngàn năm, vì vậy Vệ Hạo Hiên mới có thể không sợ hãi, cho dù gã nói ra bí mật của Trần Hạc, Trần Hạc cũng không dám hạ thủ với mình, huống hồ người này bất quá chỉ là tu vi Kim Đan trung kỳ, muốn diệt sát mình trong nháy mắt, không xuất nửa phần dao động nguyên khí, đây là điều tuyệt đối không có khả năng, dù là tu sĩ hậu kỳ, mình toàn lực chống lại cũng có thể kháng cự được ba chiêu, mà thời gian ba chiêu, thủ vệ thành sớm đã xé phù truyền tống tới nơi này rồi, đương nhiên có thể giữ được tánh mạng.

Vì vậy, nụ cười của gã vừa có chút huênh hoang, lại mang chút miệt thị, gã biết rõ mình đã bắt được mạch máu của Trần Hạc, lúc này y muốn giữ được bảo vật, cũng chỉ có thể mặc cho mình bài bố, đợi sau khi mình lấy được lượng lớn đan dược xông lên Nguyên Anh Kỳ, là có thể chém giết người này, lấy được không gian và dị bảo trong tay y. Tin tưởng dựa vào thủy linh căn thượng phẩm của mình, chỉ cần có linh đan, tiến cấp Nguyên Anh tuyệt đối không phải chuyện khó.

Sắc mặt Trần Hạc âm u nhìn Vệ Hạo Hiên một lúc, cuối cùng đột nhiên lộ ra nụ cười, khiến Vệ Hạo Hiên vốn cho rằng vạn vô nhất thất không khỏi sửng sốt, kế đó tay sờ túi trữ vật, bắt đầu phòng bị. Tuy rằng trong tay không có chút hàng tốt, nhưng vẫn phải có mấy thanh pháp khí trung phẩm. Sau đó đầu óc xoay chuyển, cảm giác quả thực không có sơ sót gì, bấy giờ mới yên tâm, tức khắc mắt lộ sự trào phúng, nói: “Ngươi đã không sợ, vậy bản thiểu chủ đương nhiên cũng bất chấp, xé phù truyền âm mời hảo hữu mấy môn phái ở Vân Mộng Trạch đến đây tụ họp, tận tình tâm sự rượu ngon món ngon ở Tiên Hương lâu của ngươi…” Nói xong thì lấy ra một tấm phù truyền âm.

Khi ở một bên phòng bị Trần Hạc, một bên làm bộ làm tịch lật tới lật lui phù truyền âm trong tay, cũng quan sát vẻ mặt của y, thì nhận thấy một tiếng hừ lạnh xông thẳng vào ót, khiến gã trong nháy mắt có chút chóng mặt, tiếp theo gã mở trừng mắt nhìn về phía Trần Hạc, y liền lạnh lùng vung tay áo về phía gã. Vệ Hạo Hiên không kịp hô to, càng không cách nào lấy ra pháp khí, trong nháy mắt thân thể đã không cách nào tự khống chế, đang muốn kêu to, nghĩ đến điều gì lại bắt đầu kinh hoảng đầy mặt, chốc lát, gã đã biến mất tại chỗ.


Mà Trần Hạc bên kia, trán đầy mồ hôi, sắc mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên mới đưa Vệ Hạo Hiên vào không gian Giới Tử, nguyên thần gián tiếp bị thương, nhưng giờ này khắc này, y cũng chỉ có thể mạo hiểm như thế. Không gian Giới Tử tuy là không gian đơn độc, nhưng thu nạp vẫn có hạn chế, hạn chế này ở chỗ sinh mệnh thể, hắc báo ngoại lệ, sớm khi nó còn nhỏ, có thể thu vào tùy ý, về sau vì trao đổi phân nửa nguyên thần, vì vậy nó không có bất cứ sự chống cự nào với sự khống chế nguyên thần của y, cho dù tương lai nó hóa hình cũng như vậy.

Linh Mục Hầu vốn là linh tộc nhỏ yếu, Trần Hạc thu vào không gian cũng cực kỳ nhẹ nhàng, một số linh thú khác cũng như thế, bởi vì mấy loài yêu thú đó ngoại trừ hắc báo, đều không thể chống lại nguyên thần mạnh mẽ của y, cho nên mới sẽ không phản kháng, bị y khống chế. Không gian tuyệt đối không phải không gì không làm được, có một giới hạn, nhất định phải là thứ mà nguyên thần của Trần Hạc có thể khống chế, ngang hàng với y hoặc y yếu hơn đối phương đều không thể thành công thu đối phương vào không gian của mình, giống như một bụng không cách nào ăn mười chén cơn, bị năng lực bản thân hạn chế.

Tuy rằng Vệ Hạo Hiên thấp hơn y một cấp, nhưng là tu sĩ Kim Đan, nguyên thần vốn đã không thấp, sở dĩ y cưỡng chế thu gã vào không gian, kỳ thực chỗ dựa là phân nửa nguyên thần thêm vào của hắc báo, khi điều động mới miễn cưỡng khống chế được gã, nếu không vây nhốt được gã trong một lần duy nhất như thế, sợ rằng nguyên khí vừa tiết ra, mọi chuyện sẽ không dễ xử lý. Mà trong quá trình này, vì phải cưỡng chế khống chế đối phương, nguyên thần tiêu hao một phần mười, sắc mặt y có chút khó coi, nhưng y biết đây đã là kết quả tốt nhất. Y lấy một ống Ngưng Thần Tửu uống, bấy giờ sắc mặt mới tốt hơn chút, nguyên thần không dễ khôi phục, chỉ sợ phải đả tọa nửa năm mới có thể bổ sung đủ năng lượng mà nguyên thần tiêu hao ban nãy.

Kế đó khẽ động ý niệm, đảo mắt đã tới không gian Giới Tử. Trước đó khi Vệ Hạo Hiên mở miệng uy hiếp, y trông như đang phẫn nộ, kỳ thực đã chuẩn bị, thời gian ba năm trước bị vây nhốt dưới đất, y đã chiếu theo sách phù vẽ ra thành công mấy bộ phù trận có thể thủ có thể vây, tuy rằng không bá đạo bằng phù trận thượng cổ, nhưng đem ra chợ thì chí ít cũng là phù trận thượng phẩm, lúc này vừa vặn phát huy công dụng, vừa thu Vệ thiếu chủ vào không gian đã dùng phù trận vây nhốt.

Nhìn lướt qua, lại chỉ thấy phù trận bị phá một phần ba, lúc này Vệ Hạo Hiên đang ngồi trên mặt đất, hai chân bị cháy chỉ còn lại hai xương đùi, khuôn mặt anh tuấn đau đến mức vặn vẹo, chỗ nào còn có nửa phần tiêu sái. Mà lúc này hắc báo đang lạnh lùng trừng đôi mắt màu tím, không ngừng xoay quanh phù trận, hiển nhiên còn muốn phun ra một ngụm lửa, nhưng không phải muốn một kích trí mạng, mà muốn chơi đùa một phen như mèo vờn chuột, nếu không thì bị thiêu sẽ không phải hai chân.


Bản tính hắc báo cực kỳ hung tàn, vô cùng thích việc máu tanh, nhưng dưới sự thấm nhuần của mấy đóa thánh liên, tính tình ác liệt đã tan đi hơn phân nửa, còn lại đều giấu sâu trong xương, mà một khi phát hiện có người bất lợi với Trần Hạc, tính tình ác liệt thị huyết đó sẽ bị kích phát ra. Lúc này nghe thấy tiếng kêu rên thống khổ kia, cuối cùng nó cũng có chút hưng phấn nhàn nhạt, ngay cả đuôi cũng vểnh lên. Khi Trần Hạc nhìn đôi mắt tím u u của nó cũng thấy da đầu tê dại.

Trần Hạc trấn an hắc báo, bấy giờ mới thu lại phù trận, Vệ Hạo Hiên đang đau đớn không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, nhất thời thấy trận pháp đột nhiên hóa thành phù, tiếp theo một người xa lạ đi đến trước mặt gã, gã nhất thời kinh sợ chưa định, mở miệng: “Ngươi là ai?”

Gã đương nhiên không nhận ra thân thể kiếp trước của Trần Hạc, Trần Hạc cũng không nói lời vô ích, vươn tay liền phủ lên đầu gã. Miếng ngọc giản ma tu mà y lấy được trước đây, bên trên có một số bí pháp, ngoại trừ Ma Huyễn Thảo có thể ẩn giấu tu vi, còn có một loại thuật sưu hồn, dùng thuật này sẽ khiến nguyên thần người bị thi thật tiêu tan thành mây khói, không được luân hồi, vì vậy bình thường đương nhiên y sẽ không làm loại bí thuật khiến tâm ma của mình bị trồng lên mầm tai hoạ này, nhưng hôm nay có chút tức giận, kế đó thi triển bí thuật.

Nửa khắc sau, Vệ Hạo Hiên đảo ngược tròng trắng khẽ ngã xuống đất, hiển nhiên đã đứt hơi. Mà Trần Hạc thu hồi tay, trong nguyên thần bao hàm hết thảy cảnh ngộ mà cả đời người này gặp được, y không có khả năng xem lần lượt hết, chỉ có thể chọn bộ phận quan trọng, kế đó sắc mặt có chút ngưng trọng. Theo tin tức trong nguyên thần, những ma vật ở tu tiên giới Võ Quốc quả nhiên bắt đầu tiến công năm đại môn phái.

Trong đó Ngọc Đan Môn đã rơi vào tay giặc, lão tổ cũng bị ma vật chém giết, bốn phái khác cũng tổn thất thảm trọng, sau cùng quyết định lui đến phía bắc duyên hải, mà Vệ Hạo Hiên cũng chính vào lúc môn phái rơi vào tay giặc, mở ra trận pháp phong ấn thượng cổ, truyền tống đến đây. Tuy rằng y không có cảm tình sâu đậm gì với Ngọc Đan Môn, nhưng dù sao cũng được nơi đó che chở nhiều năm, lúc này không thể nói có bao nhiêu tiếc hận, nhưng tâm tình cũng coi như không tốt. Điều cảm thấy an ủi duy nhất là trong nguyên thần Vệ Hạo Hiên vậy mà có tin tức của Vu Liệt, tiểu tử này còn sống, đã là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nghĩ chắc dựa vào tam linh căn xông Kim Đan vẫn có hi vọng. Bấy giờ y mới lộ ra chút ý cười, Vu Liệt từ trước đến nay linh hoạt cơ trí, người như thế vào thời chiến loạn có thể tìm được cơ hội, cũng thích ứng sinh hoạt nguy hiểm nhanh hơn người thường.


Mà hai tỷ muội trợ giúp Trần Hạc lấy được Ly Diễm Băng ở Thất Sát Chi Địa năm đó, người truyền tống ra chỉ có Lý Lăng Phỉ, sợ rằng Sở Hân Nghiên đã ngã xuống. Nghĩ đến tiểu cô nương từng bán cho y hạt giống linh thảo vào thời niên thiếu kia, cho dù tâm trí y kiên định, trong nháy mắt vẫn có chút thương cảm. Kế đó yên lặng vung tay lên, bóp diệt thi thể đã hóa thành cặn xương trên mặt đất.

Tiếp theo nén xuống tâm tình có chút hỗn độn, mang hắc báo vốn bị giam có chút không cách nào phát tiết tinh lực rời khỏi không gian Giới Tử, sau đó mặc cho nó ra ngoài đi dạo, bản thân thì trở lại mật thất đả tọa mấy ngày. Lúc này mới thay quần áo đi ra, kế đó gọi Tuyết Lệ đến. Cho dù Trần Hạc không mở miệng, Tuyết Lệ cũng cực kỳ rõ ràng, cô đã sớm thu xếp chỉnh lý xong hết thảy sổ sách Tiên Hương tửu lâu trong ba năm y rời đi, thuận tiện đưa cho y kiểm tra, cũng chuẩn bị xong số linh thạch mà y nên nhận được.

Lúc này Trần Hạc thấy linh thạch, tâm tư phiền muộn tức khắc được quét đi phân nửa. Trời biết ba năm nay vì thúc bốn đóa thánh liên và Hỏa Liên cửu phẩm, y đã tiêu hao bao nhiêu linh thạch, ngay cả linh thạch cực phẩm được góp nhặt nhiều năm trong túi trữ vật, hiện tại cũng chỉ còn một phần ba, huống hồ y còn muốn thúc thêm hai gốc Hỏa Liên cửu phẩm, trong đó một gốc lấy hoa sen dùng, một gốc thì cho hắc báo ăn. Từ sau khi gốc Hỏa Liên sinh ra, mỗi ngày hắc báo đều dõi mắt trông mong canh giữ, mắt tím ngày ngày u u nhìn, sau cùng chỉ ăn chút cánh hoa cho đỡ thèm, chưa bao giờ thừa dịp Trần Hạc không có mặt mà một mình nuốt Hỏa Liên. Vì vậy không có thì cũng thôi, nếu đã có, cho dù tiêu hao bao nhiêu linh thạch, Trần Hạc cũng sẽ thỏa mãn nó.

Lấy được một túi trữ vật giá trị xa xỉ, tâm tình Trần Hạc bình phục chút. Thế này không cần sử dụng lượng lớn tinh thạch hiếm thấy lấy được trong phủ yêu tu nữa, bất quá trong tay còn có một số đồ có thể bán đi, đổi một số linh thạch tạm dùng.

Thoáng xem sổ sách, Trần Hạc liền đặt nó qua một bên, sau đó nói một chút suy nghĩ với Tuyết Lệ. Trước đó quả thực y có chút sơ suất, vì hải vực này tương đối xa xôi với tu tiên giới Võ Quốc, hơn nữa chủng loại linh thảo hi hữu, con người tương đối khoan dung với những thứ không biết, hơn nữa vẫn luôn nói là phương pháp ủ rượu bí truyền của tửu lâu, vì vậy người thường đều sẽ không quá mức tìm gốc hỏi rễ, nhưng việc của Vệ Hạo Hiên đã khiến Trần Hạc có điều cảnh giác, gã không phải kẻ đầu tiên, cũng không phải kẻ cuối cùng, thay vì hiện tại chờ đợi sự nguy hiểm không biết lúc nào sẽ xuất hiện, chẳng bằng sớm phòng bị.


Tuyết Lệ cũng cực kỳ tán thành điểm này, bởi vì theo số lượng bằng hữu mà cô kết giao càng ngày càng nhiều, cũng có không ít người lén hỏi, cũng có rất nhiều tửu lâu đồng hành tìm hiểu đủ loại, tiếp tục như thế thực sự không ổn. Trần Hạc suy nghĩ xong liền kêu Tuyết Lệ lần nữa giới hạn số lượng mấy loại linh tửu ngàn năm được tiêu thụ tốt nhất, một năm chỉ bán hai vò, linh tửu trăm năm khác thì mỗi tháng chỉ bán một vò, linh tửu mấy chục năm thì không gới hạn, đồng thời cần ủ chế lượng lớn rượu bản địa.

Cơ bản đều là linh thảo mấy chục năm hoặc hai ba trăm năm, nhiêu đây trong một ngày Trần Hạc có thể thúc lượng lớn, không cần sầu não việc thu mua linh thảo, hơn nữa linh tửu dùng linh thảo linh quả được nhũ cây thúc ủ ra, cũng tốt hơn linh tửu khác hai ba phần, không cần lo lắng không tiêu thụ được, tuy rằng thiếu linh tửu ngàn năm, ít nhiều gì sẽ kiếm được ít tiền hơn, nhưng phương thức kinh doanh ‘nước ít chảy chậm’ như vậy, mới có thể dài lâu lại an tâm.

Hơn nữa Tiên Hương tửu lâu mấy năm nay đã tạo ra tên tuổi và thương hiệu, tuy rằng hiện tại ở Vân Mộng Trạch, các tửu quán lớn nhỏ cũng có thêm mấy chục nhà, nhưng vì có bột trái cây chế từ phương pháp thượng cổ mà Trần Hạc cho, thêm vào trong thịt thức ăn, trừ tanh mà ngon, hương vị vẫn là thứ mà tất cả tửu lâu khác không cách nào vượt qua, đến lúc đó phát triển lượng lớn món ăn kiểu mới, việc làm ăn của tửu lâu cũng không nhất định sẽ kém hơn bao nhiêu.

Tuyết Lệ với Trần Hạc ở nhã gian hai canh giờ, khi ra ngoài gương mặt Tuyết Lệ mang đầy vẻ nhẹ nhõm. Mấy năm nay tuy rằng mỗi ngày kiếm đấu kim, nhưng áp lực trong đó không cần phải nói, hôm nay Trần Hạc thương thảo với cô những việc này, nhìn như tùy ý ra một số chủ ý, đã khiến trong lòng cô rộng mở sáng tỏ. Tuy rằng tửu lâu trên danh nghĩa Trần ca là ông chủ, nhưng cô biết, đây chẳng qua vì trước đây Trần ca thấy các cô vừa đến đây, quá nghèo túng, mới tùy ý nghĩ ra chủ ý, để cô và tộc nhân có thể sống an ổn ở Vân Mộng Trạch. Cô và tộc nhân cũng biết lấy bản lĩnh của Trần Hạc, tửu lâu này đối với y mà nói không hề quan trọng, có thể có, cũng có thể không, nhưng đối với cô và tộc nhân, lại là gốc rễ sinh mệnh, mấy năm nay không một ai không dụng tâm kinh doanh, có tửu lâu, bọn họ sẽ có nhà để về, nếu không có thì ngày sau ngay cả tu luyện mua đan dược cũng không thể bảo đảm.

Vì vậy so sánh ra cảm tình của bọn họ dành cho tửu lâu sâu hơn, cũng lo lắng sầu lo hơn Trần Hạc, Tuyết Lệ thân là tộc trưởng, loại tâm tư trầm trọng này lại càng sâu, mà nay những lời Trần Hạc nói, nhìn như chỉ nhàn nhạt nói vài điểm then chốt, nhưng đối với cô lại như được người đánh thức, vốn tương lai như một khối sương mù dày đặc, bây giờ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, như đột nhiên đã có phương hướng, để cô tìm được con đường thích hợp cho mình và tộc nhân nhất. Cuối cùng khi Tuyết Lệ rời khỏi nhã gian có chút vội vã, ngay cả sổ sách trên bàn cũng quên lấy đi.

Trần Hạc gọi hỏa kế tới lấy sổ sách, kế đó rời khỏi tửu lâu đến phố chợ. Trong túi trữ vật của mấy tu sĩ trước kia có lượng lớn pháp khí đan dược đáng giá, đối với y lại không có tác dụng gì, dự định đổi một số linh thạch, còn có một số linh thảo số năm cao, dù sao linh thạch cực phẩm trong tay mình không còn nhiều, y còn chưa muốn sử dụng. Ngoại trừ lượng lớn linh thạch thêm vào mà ban nãy Tuyết Lệ cho, còn thiếu phân nửa, hiện tại nghĩ đến Địa Long Mộc quả thực là cái hố không đáy, nhưng bất kể thế nào, vẫn phải nghĩ cách gom đủ linh thạch để thúc Địa Long Mộc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.