Đọc truyện Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh – Chương 229
Sau một lúc lâu ánh mắt Trần Hạc mới rốt cục khôi phục, cũng mượn động tác vô ý vuốt tay áo đưa Linh Mục Hầu đang ẩn trong đó về không gian Giới Tử, thần sắc trong nháy mắt khôi phục như lúc ban đầu. Tuy rằng hiện tại mắt của y đã có chút thần thông, nhưng loại phương pháp mượn này vẫn sẽ có chút tổn thương tới hai mắt, Linh Mục Hầu thì bổ sung nhiều chút Tử Não Quả tĩnh dưỡng là có thể vô sự, Trần Hạc thì tương đối nghiêm trọng hơn, thoáng cảm giác ánh mắt có chút xót, nhưng cũng không trở ngại, chẳng qua một ngày chỉ có thể miễn cưỡng mượn dùng một lần, dùng nhiều thì hiệu quả cực kém trái lại lợi bất cập hại.
Đại khái nhìn ra ba người do dự, sắc mặt nữ tu họ Tiết liền dịu dàng hơn, giọng điệu mang ý cười, nói: “Mấy vị có điều không biết, trong cửa này chính là nơi tu luyện của Đại Năng* thượng cổ (*người có năng lực cao, danh xưng của người tu vi thấp dành cho người tu vi cao hơn), bất kể pháp khí hay pháp bảo bí tịch tu luyện, có giấu rất nhiều, có lẽ còn có dược viên tồn tại. Mấy vị có thể thử nghĩ một chút, chỗ tu luyện này không biết đã bị phong bế bao nhiêu vạn năm, bây giờ những linh thảo đó chắc hẳn đều đã trên vạn năm rồi…” Không cần cô nói sâu thêm nữa, tim hai người còn lại ngoài Trần Hạc liền đập vội vài nhịp, mấy người đều biết có linh thảo vạn năm đại biểu cho điều gì.
Nữ tu họ Tiết thấy thế nụ cười trên mặt khẽ thu lại, thở dài nhìn về phía sáu ngọn Kim Ti Hỏa bốc cao ngùn ngụt trước cửa kia, nói: “Nếu không phải tôi với sư huynh phá hỏa trận nơi này mấy lần cũng không thể tổn hại đến nó, thực sự sẽ không ra hạ sách tìm đến ba vị hỗ trợ, ba vị cũng biết, nơi đây là tôi trong lúc vô tình phát hiện, hiện tại việc này không thể nghi ngờ là chắp tay nhường đi bảo bối đã tới tay, đương nhiên tâm tình không tốt, nhưng nếu không phá trận này, cũng lấy không được một món bên trong, ngược lại không bằng chia mọi người một phần, vì vậy hiện tại Linh Vân chỉ có thể mượn thần thông linh thú của ba vị, nếu có thể mở ra cửa này, Linh Vân hứa hẹn nếu có thể tìm được trên hai viên Nguyên Anh Đan, tôi cùng với sư huynh mỗi người một viên, còn lại sẽ giao cho tùy ba người các vị phân phối…”
“Nguyên Anh Đan…” Đây không thể nghi ngờ là tin tức khiến tâm thần người ta đều lay động kế tin về các loại pháp bảo linh thảo mà nữ tu họ Tiết nói trước đó, ngay cả Trần Hạc bên cạnh cũng mang theo vài phần giật mình nhìn về phía nữ tu họ Tiết, “Quả thật sẽ có vật này?” Nữ tu hắc y kia không khỏi hỏi ra tiếng.
Nữ tu họ Tiết nói: “Tôi không thể xác định mười phần rằng bên trong sẽ có Nguyên Anh Đan, nhưng tôi có một con linh thú do trưởng bối tặng khi còn nhỏ, khứu giác của nó cực kỳ linh mẫn, đồng thời càng am hiểu việc phân biệt các loại cây cỏ và đan dược, trước đây khi mang nó tới điện này, tin tức mà nó truyền lại cho tôi chính là như thế, lúc đó nơi đây là phong bế, còn tồn trữ một số luồng dược hương, nhưng đã cực nhạt, hiện tại đã mở ra vài lần, khí vị đã không còn, vì vậy cũng không thể xác định…”
Nữ tu họ Tiết chỉ nói như vậy, trong lòng mấy người đều đã cực kỳ kích động, thần sắc trên mặt cũng từ do dự ban nãy biến thành nồng nhiệt. Yêu thú biến dị cố nhiên trân quý, nhưng đó dù sao chỉ là ngoại lực, còn có thứ gì có thể quan trọng bằng tu vi của bản thân cao hơn một cấp, nếu một khi bên trong thực sự có Nguyên Anh Đan, vậy nói cái gì cũng phải thử một lần, dù sao những tán tu không môn không phái không danh khí như bọn họ, đừng nói có loại cơ hội đụng vào Nguyên Anh Đan thế này, cho dù là một tin tức thì người ta cũng không nhất định sẽ kết nhóm với ngươi đi vào, cơ duyên có đôi khi thoáng qua liền mất, nắm chắc không được là sẽ hối hận không kịp.
Mà lúc này ánh mắt Trần Hạc khẽ động, nhìn về phía hai chỗ Kim Ti Hỏa kia, mở miệng hỏi: “Việc này chắc hẳn Tiết đạo hữu đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, mà nếu chúng tôi đã theo đến đây, bất kể thành bại, đương nhiên cũng phải ra tay thử một lần, chẳng qua cửa này có tất cả sáu ngọn Kim Ti Hỏa, mà yêu thú biến dị lại chỉ có ba con, muốn cắn nuốt toàn bộ thì sợ rằng không quá có khả năng…” Nói xong, nữ tu hắc y với nam tử trung niên lập tức nhìn về phía nữ tu họ Tiết. Đích xác như thế, một con yêu thú thuộc tính hỏa chỉ có thể nuốt một ngọn kim diễm, ngay cả như vậy, xác suất thành công cũng cực thấp.
Nữ tu họ Tiết lại tự tin cười cười nói: “Sáu ngọn Kim Diễm Hỏa này thực tế là một trận pháp hỏa diễm, tên là Lục Diễm Kim Hỏa Trận, chỉ cần nuốt mất một ngọn trong đó là đã phá được trận pháp, tôi đương nhiên có nắm chắc từ chỗ hổng mở ra cánh cửa kia.”
Ba người sau khi nghe xong không khỏi thở dài một hơi, chuyển ánh mắt qua sáu ngọn hỏa diễm lấp lánh ánh kim nơi cửa kia, sau một lúc lâu, nữ tử hắc y nhìn nam tử trung niên với Trần Hạc, thăm dò: “Ba con yêu thú, linh cốt con kim sư thú của tôi tốt nhất, không bằng tôi thử trước một chút, nếu thành công thì bảo vật bên trong tôi có thể ưu tiên lựa chọn một loại…” Tuy rằng không nói rõ, nhưng ai cũng nghe ra được, nếu có Nguyên Anh Đan, ngoại trừ hai người nữ tu họ Tiết và sư huynh của cô ta, cô muốn ưu tiên lấy một viên, dù sao còn có thứ gì trân quý hơn tiến cấp Nguyên Anh chứ, cho dù là linh thảo vạn năm cũng không cách nào so sánh với đan dược thành phẩm.
Lẽ ra điều này là hiển nhiên, dù sao cô cần thiết hy sinh kim sư thú của mình để mạo hiểm, thành công thì muốn chút tặng vật là điều đương nhiên, thất bại thì tổn thất của cô cũng cực lớn, giá trị của một con kim sư thú biến dị cũng không thể đo lường, dù sao tính nguy hiểm của Kim Ti Hỏa hiếm có cực lớn, hỏa diễm kia gần như hơn gấp mười lần kim hỏa bình thường, đối với yêu thú mà nói, xác suất thất bại rất cao, cũng không đáng.
Ánh mắt Trần Hạc chợt lóe, không mở miệng, nam tử trung niên bên cạnh lại hừ lạnh một tiếng, “Đã như vậy, để cho con Thanh Diễm Hổ cấp bảy của tôi đến thử xem đi, đến lúc đó nếu bên trong có Nguyên Anh Đan, cần phải chia cho tôi một viên…” Tiếng nói vừa dứt, tức khắc tay vỗ túi linh thú, chỉ thấy một con Thanh Diễm Hổ cấp bảy uy phong lẫm lẫm xuất hiện trong đại điện.
Cấp bảy chỉ kém hóa hình một cấp, chỉ cần một bước nữa là có thể trải qua Cửu Lôi thiên kiếp, triệt để khai thông linh trí biến ảo thành người. Khi nhìn thấy con Thanh Diễm Hổ cấp bảy, nữ tu họ Tiết tức khắc mắt sáng ngời, kế đó tán thưởng nói: “Đạo hữu vậy mà thâm tàng bất lộ, không chỉ có một con yêu lang biến dị, thậm chí còn có một con Thanh Diễm Hổ cấp bảy, nếu sớm biết vậy tôi cũng không cần phải khổ tâm…” Kế đó liền nhiệt tình nói: “Vậy hết thảy liền dựa vào đạo hữu…”
Nữ tu hắc y sau khi nhìn thấy Thanh Diễm Hổ, lại nghe xong mấy lời của nữ tu họ Tiết, sắc mặt có chút không tốt, nhưng lại chỉ đành lui ra sau một bước theo mọi người, vẫn không nói gì. Nam tu trung niên sau khi cười hai tiếng kỳ quái, liền sai Thanh Diễm Hổ tiến lên cắn nuốt hỏa diễm. Kim diễm trận này đã bị nữ tu họ Tiết nhìn thấu, chỉ có một ngọn lửa trong đó, điểm đó là nơi yếu nhất của trận pháp, chỉ cần cắn nuốt thành công thì sẽ khiến cửa trong trận pháp trống không, đến lúc đó phá trận trong tầm tay.
Thanh Diễm Hổ đã nhận được chỉ lệnh của nam tu trung niên, lập tức tiến lên dùng miệng hút, nuốt ngọn Kim Ti Hỏa Diễm vào bụng, trong nháy mắt thân thể nó liền căng phồng lên, toàn thân vốn là màu xanh đảo mắt đã thành màu xanh kim, Thanh Diễm Hổ dường như chịu thống khổ cực lớn, cuối cùng ngẩng đầu cao giọng gầm một tiếng, chấn đến mức toàn bộ đại điện gần như đều run rẩy.
Mà lúc này hắc báo vẫn luôn bên cạnh Trần Hạc, lại lười nhác nằm sấp trên mặt đất, đôi mắt tím quét con Thanh Diễm Hổ kia mấy lần, đuôi quét vài cái, có vài phần ý tứ xem náo nhiệt. Mà Trần Hạc lại đang suy nghĩ cảnh vật thấy được qua cánh cửa đá ban nãy, quả nhiên là Linh Mục Hầu có thể thấu thị, lấy hai mắt của chính Trần Hạc chỉ có thể nhìn thấu được cự ly mấy mét sau cửa đá, đồng thời cực kỳ mơ hồ, nhưng mượn pháp thuật linh thông, lại có thể dùng chung gần sáu thành thần thông của Linh Mục Hầu, có thể thấy rõ cự ly mấy trượng bên trong.
Quả thực như lời nữ tu họ Tiết, bên trong tựa hồ là chỗ tu luyện, đồng thời có mấy gian mật thất, dưới sự vội vội vàng vàng, y thấy trong mật thất có pháp khí và thư tịch, tuy rằng không thấy linh thảo, nhưng quả thực có chỗ tương tự dược viên, bên trong không có yêu thú, cũng không có bóng người, càng không có thi thể cổ quái như trong tưởng tượng, hoàn toàn là bộ dáng không có nguy hiểm. Thế này ngược lại khiến Trần Hạc có chút khó hiểu, nhưng nghĩ chắc cũng có thể do tu sĩ Đại Năng của động phủ này ra ngoài vô ý mất, mà sáu ngọn kim diễm trận thiết lập trước cửa bất quá chỉ là chút thủ đoạn ngăn cản người ngoài tiến vào động phủ…
Đầu mi mới giãn ra thì thấy hắc báo tung người xông đến, sau đó đuôi cuốn lấy thắt lưng Trần Hạc lập tức chạy về phía sau. Trần Hạc vốn là người tinh ranh, khi phát hiện đương nhiên tốc độ chân nhanh hơn, một người một báo như cái bóng, trong nháy mắt tránh tới phía sau cột trụ xa nhất đại điện, mới đứng vững liền nghe thấy chỗ cửa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh cực lớn, tiếp theo một mảng sương máu rơi xuống mặt đất. Thẳng đến khi hết thảy yên tĩnh trở lại, mấy người tương đối chật vật mới đi ra từ bốn phía đại điện.
Mà con Thanh Diễm thú cấp bảy của nam tử trung niên khi nuốt Kim Ti Hỏa không quá nửa khắc đã tự bạo. Yêu thú cấp bảy tự bạo không tầm thường, nếu không phải hắc báo sớm cuốn Trần Hạc thối lui, chỉ sợ cũng phải gặp tai bay vạ gió, trong mấy người ngoại trừ Trần Hạc bình yên, mấy người khác đều chịu chút thương trình độ khác nhau. Thương thế của nam tử trung niên nặng nhất, nhưng vì đều là một số ngoại thương nên cũng không trở ngại lớn. Mà quần áo của nữ tu họ Tiết vì tránh không nhanh, dính chút máu tanh, biểu cảm có chút khó coi. Trong đó nữ tử hắc y bị lan đến tương đối nhẹ, chẳng qua khăn che mặt hư hao, lộ ra khuôn mặt đồng dạng tuyệt sắc, chẳng qua sắc mặt có chút tái nhợt.
Khi đến gần, cô còn không quên nhìn Trần Hạc một cái, ban nãy chỗ cô đứng cách Trần Hạc tương đối gần, nếu không phải phát hiện y đột nhiên tránh nhanh ra khiến cô có điều phòng bị, sợ rằng còn chật vật hơn cả nữ tu họ Tiết. Ai có thể ngờ đến một con yêu thú cấp bảy vậy mà ngay cả nửa khắc của Kim Ti Hỏa cũng không nhịn qua được, hơn nữa ngay cả chút dự liệu cũng không có đã tự bạo, đủ để thấy được uy lực của ngọn Kim Ti Hỏa kia.
Tâm tình xấu của nữ tu họ Tiết chỉ duy trì vài giây, sau khi nhìn thấy kim diễm đã bị phá, nhất thời lộ ra nụ cười, cũng không để ý máu tanh trên người, vội vàng đến gần. Cánh cửa kia không biết là dùng nguyên liệu gì dựng nên, vậy mà ngay cả yêu thú cấp bảy tự bạo cũng không thể có chút tổn thương. Thấy năm ngọn Kim Diễm Hỏa còn lại bắt đầu di động không đầu không đuôi, trong lòng cô nhất thời vui vẻ, không khỏi nở nụ cười đầy mặt, quay đầu nói với nam tử trung niên đang nuốt linh đan đả tọa: “Đạo hữu cứ đả tọa chốc lát, đợi tôi mở cánh cửa này ra, nếu bên trong có trên hai viên Nguyên Anh Đan thì nhất định không thiếu đạo hữu một viên…” Nói xong liền từ túi trữ vật lấy ra mấy món đồ, hiển nhiên là muốn phá vỡ một số phù ấn của quái phù trên cửa.
Sắc mặt của nam tử trung niên đang đả tọa khôi phục thương thế bên cạnh tuyệt không quá tốt, dù sao giá trị của một con yêu thú biến dị cấp bảy cực cao, lần này bị ép tự bạo tổn thất cực lớn, gã cũng không ngờ uy lực của Kim Ti Hỏa sẽ to lớn như thế, vậy mà ngay cả yêu thú cấp bảy cũng không thể cắn nuốt, thực sự có chút vượt quá tưởng tượng, cho dù nữ tu họ Tiết nói có Nguyên Anh Đan bồi thường cũng thấy đau lòng vô cùng, cũng may gã còn có một con yêu lang biến dị cấp năm, ngược lại cũng coi như an ủi.
Đối với việc nam tu trung niên vứt bỏ linh thú cấp bảy đổi cơ hội lấy Nguyên Anh Đan, khiến ánh mắt Trần Hạc có chút rét lạnh. Linh thú là đồng bọn cùng sinh cùng tử, mà không phải công cụ dùng để trao đổi, một người có thể nói bỏ là bỏ đồng bọn nuôi dưỡng tình cảm sâu đậm rất nhiều năm trước mặt lợi ích, gần như không khác tiểu nhân, kết nhóm với người này không thể nghi ngờ tương tự như thương lượng lột da với sói, nếu không phải lúc này đang trong đại điện, Trần Hạc nhất định có bao xa tránh bấy xa.
Nghĩ xong không khỏi đưa tay sờ sờ đầu to lông nhung nhung của hắc báo bên cạnh, tuy rằng y vẫn luôn tìm kiếm dị hỏa cắn nuốt tiến hóa cho hắc báo, cũng hy vọng nó có thể thuận lợi thăng cấp hóa hình, nhưng lại không muốn cho nó quá mức mạo hiểm, lại càng sẽ không tùy tiện để nó nuốt lửa khi không có nửa phần nắm chắc như đi chịu chết như vậy, so sánh với viên Nguyên Anh Đan không biết ở chỗ nào kia, tánh mạng của linh thú càng quan trọng hơn. Hắc báo dường như cảm giác được tâm tình của Trần Hạc, cuối cùng chủ động cọ cọ, nâng đầu nhìn nhìn y, nhưng kế đó con ngươi lại xoay mọi nơi, dường như đang tìm yêu đan của Thanh Diễm Hổ ban nãy, dù sao đó là một viên yêu đan thuộc tính hỏa cấp bảy, ngẫm lại đã thèm liếm liếm miệng, thực sự là đáng tiếc…
Nữ tu họ Tiết kia cùng với sư huynh cô quả thực có chút thủ đoạn, vài động tác đã nghe thấy cửa kia phát ra vài tiếng vang nặng nề, thoáng mở ra một lỗ hổng, tiếp theo lại là mười mấy trận kỳ dao động chỗ cửa, cộng thêm mấy món pháp bảo uy lực lớn mạnh va chạm vào nhau, dùng cả giải trận lẫn công kích, thực sự đánh văng cánh cửa kia ra được một khe đủ cho một người, dù sao trận pháp phù thuật thượng cổ này không phải thứ mà những tiểu bối như các cô có thể tìm hiểu, hiện giờ có thể có thành quả như vậy đã cực không tệ rồi.
“Năm ngọn yêu hỏa kia đã không hình thành được pháp trận nữa, thừa dịp chúng nó dao động bất định, chúng ta liền vào từ một bên, mặc dù nơi đây nhiệt độ cao, nhưng khẽ cắn môi cũng đã vượt qua được…” Nói xong, nữ tu họ Tiết liền thu pháp khí, chân khẽ đạp, cả người liền hóa thành một cái bóng bắn vào khe cửa có thể cho một người đi qua kia, sau đó sư huynh cô cũng không chút do dự xông qua, hai người một trước một sau. Nam tử trung niên ngồi ở góc tường sớm đã mở mắt, vẻ tham lam thoáng hiện trong mắt, nhất thời cũng không chiếu cố được chuyện khác, chân giẫm lên mặt tường liền hóa thành một bóng dáng cũng xuyên qua từ khe cửa chật hẹp kia.
Đại khái trước đó Thanh Diễm Hổ tự bạo, nữ tử hắc y cậy nhờ ánh sáng của Trần Hạc tránh được việc máu thú bắn đầy người chật vật, lại hoặc do hai người đồng bệnh tương liên khi đến hiện tại cũng chưa từng tạo được tác dụng gì, vì vậy nữ tu nhìn nhìn Trần Hạc, sau khi nói câu đa tạ, hai người mới một trước một sau xông vào.
Vừa tiến vào cửa, Trần Hạc với nữ tử hắc y kia liền có chút miệng khô lưỡi khô, tuy rằng không trực tiếp bước qua từ trên đốm lửa, nhưng cách gần vẫn có loại cảm giác bị sấy thành người khô, khô đến mức khiến người ta muốn mắng mẹ nó. Trần Hạc uống ngụm linh tửu bổ sung nguyên khí mà thân thể tổn thất, mà nữ tu kia cũng lấy ra đan hoàn, kế đó hai người đi vài bước về phía trước, liền thấy phía trước, ba người nữ tu họ Tiết đang ở nơi đó chờ bọn họ.
Như vậy khiến hai người có chút không hiểu nhìn nhau, phải nói phá xong kim diễm trận kia, nhiệm vụ của bọn họ cũng đã hoàn thành, ai vào bên trong trước đương nhiên sẽ chiếm nhiều tiện nghi hơn, ai cũng không ngại nhiều bảo bối, lại không ngờ ba người nữ tu họ Tiết lại đang đợi bọn họ, chẳng lẽ bảo vật nơi đây thật sự dự định dựa theo phân phối trước đó chia cho bọn họ một phần sao?
Nữ tu họ Tiết thấy hai người đến gần liền lên tiếng nói: “Hai vị đạo hữu, phía trước có mấy chỗ mật thất e rằng có bảo bối, không bằng chúng ta cùng nhau đi vào xem xem…” Kế đó lại giải thích, “Nơi đây dù sao cũng là động phủ của tu sĩ thượng cổ, trước đó trước cửa đã có trận pháp khó chơi, nếu lúc này chúng ta phân tán thì sẽ rất nguy hiểm…”
Nói như vậy nghe cũng rất có đạo lý, nhiều người khi gặp phải nguy hiểm thì dù sao cũng còn có thể chống lại được một chút. Kế đó hai người liền theo đến. Trên thực tế bố cục đại thể của động phủ này, Trần Hạc đã tương đối rõ ràng, đại điện trước đó cực kỳ xa hoa, so với động phủ tu luyện dưới này ngược lại đơn giản hơn, nhưng vẫn sang trọng hơn nhiều động phủ của một số tu sĩ, mặt đất mặc dù được trải bằng gạch ngọc thạch, nhưng cũng điêu khắc hoa cỏ, thủ công tinh tế.
Đi ngang qua gian mật thất thứ nhất, mấy người đi vào liền thấy pháp bảo được đặt đầy giá, tổng cộng chừng hơn tám mươi món, các loại đao kiếm la bàn roi, hơn nữa từng món đều phóng ra một tầng quang mang không yếu, thấp nhất cũng là pháp khí cực phẩm, thậm chí còn có vài món bảo vật thượng cổ, nhìn thôi đã thấy không giống vật phàm. Trong đó có cây quạt Phượng Thải, phóng ra quang mang ngũ sắc, như cầu vồng, khiến ánh mắt mấy người đều nhìn đăm đăm.
Bảo vật thì ai sẽ không thích, đồng thời còn là bảo vật cổ công kích phòng ngự cực phẩm bực này, những bảo vật bực này bình thường đều là tu sĩ Nguyên Anh sử dụng, trong tay tu sĩ không cao không thấp như bọn họ có thể có được một hai món ngụy bảo vật cổ như vậy đã rất không tệ rồi, dù sao thêm một món là thêm một thủ đoạn bảo mệnh, huống chi nơi đây đều là bảo vật cổ hàng thật giá thật, đem mỗi một món lên thị trường đều là giá trên trời. Nhìn ra được pháp khí cực phẩm nơi này có hơn mười món, pháp bảo ba mươi mấy món, bảo vật cổ vậy mà phải có hơn hai mươi món, mỗi người cũng có thể được chia vài món.
Tiếp đó chiếu theo phân phối, nữ tu họ Tiết sẽ lấy đi phân nửa, cô ra tay trước hết liền lấy cây quạt Phượng Thải kia, khi quạt phất nhẹ vài cái, chỉ cảm thấy trong phòng nhất thời như bị gió cuốn, hết thảy pháp khí đều thoát khỏi giá, bồng bềnh giữa không trung. Tức khắc ánh mắt hâm mộ của mấy người đều chăm chú lên tay cô, thật đúng là một món bảo vật cổ hệ phong, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng vung lên, uy lực đã to lớn như thế.
Nữ tu họ Tiết và sư huynh cô là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, phẩm bậc cao hơn ba người Trần Hạc, ba người cũng rõ ràng thực lực đối phương, không đưa tay đi lấy những pháp bảo kia, hơn nữa trước khi vào động phủ đã nói rõ, bảo vật trong động phủ này, nữ tu họ Tiết lấy phân nửa, còn lại bốn người phân phối, cho dù trước đó nam tu trung niên lấy Huyền Âm Thạch, cũng bất quá chỉ lấy một khối dài nửa mét, cũng không dám chiếm toàn bộ Huyền Âm Thạch kia làm của riêng.
Sau khi lại chọn một số pháp bảo, lúc này nữ tu họ Tiết mới gật đầu với mấy người, cũng may cô chỉ lấy thứ thích hợp, không thu đi toàn bộ bảo vật cổ, còn để lại hơn mười món, nói là bốn người chia đều, nhưng hiển nhiên sư huynh cô và nam tử trung niên được ưu tiên chọn, đến phiên Trần Hạc với nữ tử hắc y cũng chỉ còn lại một số pháp bảo pháp khí cực phẩm không bắt mắt. Hai người cũng không thể nói gì, dù sao đi vào nơi đây quả thực bọn họ cũng không xuất lực gì, thứ này tựa như nhặt được không không, nên cũng không thể chọn ba lấy bốn, hai người mỗi người phân nửa, yên lặng thu là được rồi.
Nam tử trung niên hiển nhiên khinh thường Trần Hạc và nữ tử hắc y, ánh mắt mang sự âm lãnh, nhưng cũng không mở miệng không cho bọn họ lấy, đại khái biết nếu đuổi hai người này đi, một mình gã chỉ sợ cũng không cách nào chống lại được hai Kim Đan trung kỳ, cũng chỉ có thể để cho họ chiếm tiện nghi không không.
Kế đó là mật thất sách cổ, bên trong có không dưới một nghìn quyển, trong đó các loại phương pháp tu luyện, bất kể là tu tiên hay tu ma, thậm chí đạo tu yêu cũng có, ngay cả một số phương thuốc luyện đan cổ cũng có không ít hơn mười bộ.
Mấy người đương nhiên lần nữa chia đều, Trần Hạc có phương pháp tu luyện của mình, lấy được thứ khác cũng không có tác dụng gì, ngược lại có chút hứng thú tới phương pháp luyện đan cổ, y cảm thấy hứng thú đương nhiên người khác cũng sẽ cảm thấy hứng thú, nhưng sau cùng vẫn rơi vào tay Trần Hạc, bởi vì trong những phương pháp luyện đan đó, tất cả đều là phối phương linh thảo, có thể do thời thượng cổ không thiếu linh thảo, vì vậy không dùng yêu đan thay thế, loại đan này cũng không có tác dụng gì đối với bọn họ, ngược lại tiện nghi cho Trần Hạc.
Tiếp theo là mấy gian mật thất khác, trong đó có hai phòng là trống, một gian khác là phòng yêu thú, trong đó tuyệt không thấy bóng dáng yêu thú, ngược lại có vài trái trứng yêu thú đóng băng được nữ tu họ Tiết lấy đi. Mà linh thảo trong dược viên, mấy người cũng chia, vì dược viên tương đối nhỏ, có thể được chia cũng không nhiều, có một số ngay cả tên gọi, bọn họ cũng không rõ, càng không biết công dụng, chỉ có thể chia lung tung một phần.
Từ đầu đến cuối nữ tu họ Tiết đều vẫn luôn bảo trì nụ cười, cũng rất hào phóng, chỉ có sư huynh cô có lúc sẽ lộ ra vài phần thần sắc kỳ quái, ánh mắt nhìn về phía mấy người ngoại trừ có chút u ám, còn có chút quái dị, nhưng đều chợt lóe rồi biến mất, khiến người ta có chút suy nghĩ không ra. Hiện tại chỉ còn lại gian mật thất cuối cùng, túi trữ vật của mấy người đều đã dày lên, nghĩ đến số lượng lớn linh thạch ngày sau, tâm tình tự nhiên cũng có chút thả lỏng, không khỏi theo nữ tu họ Tiết bước chân đi về phía gian mật thất cuối cùng.
Mới đi vào thấy tình hình bên trong, thân hình Trần Hạc không khỏi khựng lại, chân còn chưa bước lên, con ngươi đáy mắt lúc này bật co lại. Mà hắc báo dường như cũng cảm giác được điều gì, cũng lui móng vuốt vừa vói vào cửa trở về, vô ý thức dùng đuôi dài quấn lấy chân Trần Hạc.