Đọc truyện Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh – Chương 213
Trên thực tế Trần Hạc càng cảm thấy hứng thú đối với việc những người này biến mất vô tung trong một đêm, nhưng tộc nhân Thạch Ngưu Đảo không ngốc, làm sao sẽ thực sự nói loại thủ đoạn bảo mệnh tộc nhân này cho một người ngoài như y, vì vậy không thuận tiện hỏi trực tiếp, mà đối với việc vì sao dân đảo không báo cho y biết trước khi Tinh Yêu Triều tới, kỳ thực Trần Hạc không quá để ý, nếu như đổi vị trí suy nghĩ thì có lẽ y còn có thể làm nhiều hơn nữa, bên gối của mình há để cho người khác ngủ ngáy, đối với một kẻ xâm nhập có uy hiếp với mình, thủ đoạn mượn đao giết người như vậy đã là cực kỳ nhu hòa.
Vì vậy Trần Hạc sau khi nghe xong lời nói của Tuyết Lệ, chỉ thuận miệng đơn giản hỏi Tuyết Lệ về tình hình đại khái của Tinh Yêu Triều. Với y mà nói, tuy rằng có chút hiếu kỳ với một số thủ đoạn và bí mật trong tộc này, nhưng cũng chỉ xem như việc có thể có mà cũng có thể không, mục đích cuối cùng của y là phải rời khỏi vùng hải vực vô biên vô tận này, tìm được lục địa tu luyện thích hợp, vì vậy sự lấp lánh trong mắt và ánh mắt muốn nói lại thôi của tộc trưởng Tuyết Lệ này đều không quan hệ tới mình.
Khi Trần Hạc nghe tộc trưởng Tuyết Lệ hỏi thăm dò về dự định sau này của y, mới mỉm cười chắp tay nói: “Trần mỗ đa tạ sự khoản đãi nhiều ngày nay của tộc trưởng, tại hạ đã tu dưỡng thoả đáng, hôm nay liền chuẩn bị rời khỏi đảo này đi vào hải vực chưa biết, tìm kiếm xem phải chăng có lục địa khác hay không.”
Nghe thấy lời nói Trần Hạc, mấy tu sĩ Trúc Cơ của Thạch Ngưu Đảo nhất thời đều trừng lớn mắt nhìn Trần Hạc, mà tộc trưởng Tuyết Lệ nghe thấy Trần Hạc muốn đi, trên mặt lại càng hiện lên một vẻ lo lắng, nhưng lập tức đã giấu đi, vội vàng nói: “Tiền bối không có bản đồ của toàn bộ hải vực, muốn tìm lục địa sợ rằng không dễ dàng, diện tích vùng hải vực này cực lớn, trong đó lại có rất nhiều yêu thú mạnh mẽ và phiêu lưu không thể dự đoán, tiền bối lẻ loi một mình sợ rằng tùy thời sẽ có phiêu lưu đi?”
Trần Hạc vừa nghe thì trên mặt không khỏi lộ ra một vẻ quái dị, trước đó các loại hành vi của Tuyết Lệ đều là phòng bị cố kỵ y, nếu nghe thấy y muốn đi, phản ứng bình thường hẳn phải là thở phào, mà không phải nói ra một loạt quan tâm mập mờ nước đôi, hoặc như là không muốn y rời đảo vào lúc này như bây giờ. Trong lòng không khỏi khẽ động, quét nhìn hòn đảo bị Tinh Yêu Triều phá hoại tan tác, miệng lại nói: “Tuyết tộc trưởng suy nghĩ nhiều rồi, nếu tại hạ có thể độc thân đến đây đương nhiên có thủ đoạn bảo mệnh trên biển, chẳng qua không có bản đồ hải vực quả thực khá phiền phức, bất quá đi một năm nửa quý dù sao cũng có thể đụng được chút vận khí, hoặc có thể gặp được một số thương thuyền hải vực khác lấy được bản đồ khu vực cũng không chừng.”
Mắt thấy Trần Hạc đã quyết ý đi, dường như lập tức muốn động thân, vẻ chần chừ chợt lóe qua trên mặt Tuyết Lệ, rốt cục giọng điệu mang theo một chút vội vàng, nói: “Tiền bối chờ một chút…” Thấy Trần Hạc quay người lại với ánh mắt hỏi thăm, cô xoay người nhìn về mấy người phía sau. Mấy người đó cũng vẫn còn do dự, một hồi sau dường như nghĩ thông suốt điều gì, gật đầu với Tuyết Lệ.
Tuyết Lệ quay đầu lại khẽ cắn môi, lúc này mới nhìn về phía Trần Hạc, nói: “Tôi biết lúc này đề xuất để tiền bối ở lại có chút quá mức, nhưng việc này liên quan đến sự sinh tử tồn vong của bản tộc, vì vậy vẫn đành mặt dày muốn xin tiền bối giúp đỡ, lúc này nơi đây cũng chỉ có tiền bối mới có thể trợ giúp chúng tôi…”
Trần Hạc nghe thấy vậy không khỏi có một chút hứng thú, không chủ động đi thám thính việc tư của người khác là một chuyện, đối phương chủ động cho biết lại là một chuyện khác, y vẫn cực có hứng thú đối với nguyên nhân vì sao những người này đột nhiên biến mất, đương nhiên về phần cuối cùng có hỗ trợ hay không cũng quyết định bởi chính mình, nếu y muốn rời đi thì tùy thời đều có thể, nơi đây không ai có thể ngăn cản được.
Tuyết Lệ thấy Trần Hạc gật đầu, trên mặt vừa vui vừa lo, bất quá rất nhanh đã che giấu đi, sau đó ý bảo Trần Hạc đến căn nhà gỗ trên đỉnh núi mà các cô cư trú trước kia. Trải qua sự tẩy rửa cả đêm của Tinh Yêu Triều, đừng nói là nhà gỗ, ngay cả đảo cũng đã bị cắt giảm phân nửa, căn bản tìm không thấy được một chút vết tích vốn có, nhưng khiến Trần Hạc kinh ngạc chính là ở đỉnh núi vậy mà có đường hầm mà những dân đảo này đào được, được thiết lập dưới mặt đất, điểm này trước đây không phải y không nghĩ đến, nhưng thần thức của người tu tiên càng tốt hơn nhãn lực, trên ngọn núi này đừng nói là đường hầm mương máng, dù là một cỏ một cây một kiến một thú đều rõ như lòng bàn tay, một đường hầm như vậy nếu ẩn giấu mười mấy người, căn bản không có khả năng không nắm được.
Trần Hạc mang theo nghi ngờ nhìn Tuyết Lệ, nghĩ đây sẽ không phải là tiết mục gậy ông đập lưng ông gì đấy chứ. Bất quá Tuyết Lệ lại như biết được sự cố kỵ của y, là người đi xuống đầu tiên, sau đó mấy dân đảo cũng xuống theo. Lúc này Trần Hạc mới trừ đi lòng nghi ngờ, đi theo sau đó. Nói là đào thủ công, hiển nhiên tay nghề không tinh thông bằng Trần Hạc, hơn nữa thoạt nhìn niên đại lâu đời, vì để nhìn vật, hai bên tường động cách một đoạn đường đều có đặt một số dạ minh châu trong vỏ hải yêu.
Tuyết Lệ vừa đi vừa giải thích với Trần Hạc: “Đây là đường hầm mà tổ tiên Thạch Ngưu Đảo đào trước đây, vẫn luôn được dùng đến bây giờ, theo tổ tông ghi chép trước đây Thạch Ngưu Đảo rất lớn, phạm vi vài trăm dặm, hình dạng như một con trâu, vật tư trên đảo cũng vô cùng phong phú, nhưng về sau bởi vì Tinh Yêu Triều mà toàn bộ đảo càng ngày càng nhỏ, lúc mới bắt đầu Tinh Yêu Triều là năm trăm năm một lần, nhưng những năm gần đây gần như ba mươi năm sẽ bùng nổ một lần, mà lần bùng nổ này cách lần trước chỉ có mười lăm năm…”
Nghe thấy vậy Trần Hạc tức khắc hiểu rõ vì sao trên đảo này chỉ có bụi cây thấp khoảng mười năm, không phải vì chất đất mà không cách nào trưởng thành cây cao như y suy nghĩ, mà do sự phá hoại của Tinh Yêu Triều, điều này cũng có thể giải thích được nguyên nhân vì sao dân trên đảo lại không ngừng ngắt hái khi bụi cây kết quả, một gốc linh mộc thành niên cấp hai ba chí ít phải trên năm năm mới có thể kết quả, thậm chí có loại phải cần mười năm, nếu như không nhanh hái trái cây cất trữ, gặp phải Tinh Yêu Triều đợt tiếp theo tới thì sợ rằng tất cả mọi người sẽ phải đói bụng, dù sao Tinh Yêu Triều bất quá chỉ có mấy canh giờ, trái cây trên đảo muốn mọc ra lại thì phải cần mấy năm dài đằng đẵng, tu sĩ Trúc Cơ không cần ăn cơm, nhưng còn có mười Luyện Khí Kỳ, thường ngày đều phải ăn cơm.
Như vậy nghi hoặc trong lòng Trần Hạc tức khắc được cởi bỏ một số. Đi trong thạch động một đoạn thời gian, sau cùng đi tới một gian phòng, trong phòng chồng chất lượng lớn trái cây, có linh quả tươi, còn có quả phơi khô với một số thịt yêu thú, trong lồng sắt thậm chí còn nuôi một số yêu thú sống chuyên biệt giữ lại dùng để sinh sản. Trần Hạc nhìn một vòng không khỏi thầm nghĩ ‘thực không dễ dàng’, bộ tộc mười mấy người sinh hoạt trên đảo với tài nguyên từ từ cằn cỗi, còn tùy thời phải thừa nhận nguy hiểm thiên tai nhân họa, còn kém hơn hoàn cảnh tu tiên ở Võ quốc không chỉ một bậc, bất quá nghĩ đến bây giờ Võ quốc đang bị ma vật tàn sát bừa bãi, chỉ sợ cũng đang trong nước sôi lửa bỏng, nói không rõ bên nào xấu bên nào tốt.
Trần Hạc ngồi trên một chiếc ghế đá sạch sẽ, trong phòng đá được đặt lượng lớn dạ minh châu, ngược lại sáng như ban ngày, Tuyết Lệ lấy một hũ trà đã được pha đi tới rót một chén cho Trần Hạc, sau đó nói: “Đây là trà linh thảo tự chế trong tộc chúng tôi, tiền bối nếm thử xem.” Trên bàn lại được một dân đảo bày hai ba món quả khô thịt khô.
Trần Hạc không thể không cầm lấy chén trà uống một ngụm, trà linh thảo cấp ba, độ lửa rang chế cũng không tệ, nhưng Trần Hạc thì thứ tốt gì mà chưa từng uống qua, khẽ uống một ngụm rồi để xuống, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tuyết Lệ, hiển nhiên đang đợi câu tiếp theo của cô, Tuyết Lệ chậm rãi ngồi xuống ở đối diện bàn, thoáng do dự mới nói: “Chuyện Tinh Yêu Triều trước đó kỳ thực rất thẹn với tiền bối, lúc đó người trong tộc thương lượng quả thực có tồn tại suy nghĩ dùng Tinh Yêu Triều để hù dọa tiền bối đi…” Tuyết Lệ vừa nói vừa có chút co quắp, nhưng rất nhanh lại nói: “Kỳ thực đó cũng là do dân đảo bất đắc dĩ, nếu như một hồi nữa tiền bối thấy được một món đồ của bản tộc thì sẽ hiểu rõ, nếu việc này đổi lại là tiền bối, cũng sẽ làm như chúng tôi…”
Tuyết Lệ đang giải thích, nhưng chuyện này đối với Trần Hạc mà nói là không quan trọng, tuy rằng cách làm có chút không trượng nghĩa, nhưng ngược lại không đến mức giận chó đánh mèo trách tội, dù sao nơi đây là địa bàn của đối phương, nói cho ngươi là thiện ý, không nói cho ngươi cũng là bản phận, y không khỏi phất tay nói: “Những chuyện này không cần phải giải thích, hỗ trợ với thù lao theo như lời cô nói là chuyện gì?” Thay vì nói là hỗ trợ, chẳng bằng nói y cực kỳ cảm thấy hứng thú đối với hai chữ thù lao, Trần Hạc không phải tục nhân, nhưng cũng có hứng thú bình thường với bảo vật, bất quá trên đời không có chuyện chiếm tiện nghi không, vẫn phải làm rõ tới cùng là bảo vật gì, có đáng giá vì nó mà mạo hiểm không.
Tuyết Lệ sau khi nghe xong ngược lại tinh thần chấn động, cô từng nghe tộc trưởng trước đây nói qua, tu sĩ tu tiên giới mỗi người đều xảo trá, thậm chí tu sĩ tu vi cao càng không thể mạo phạm, nếu không cho dù là một ánh mắt sai lầm cũng sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn, nhưng người này lại dường như tương đối dễ nói chuyện hơn so với trong tưởng tượng, đối với việc giấu diếm yêu triều trước đó dường như cũng hoàn toàn không để trong lòng, chẳng qua không biết bề ngoài trước mắt là tâm tình chân thật, hay là đối phương đang che giấu.
Trên thực tế, đây cũng là nguyên nhân vì sao người trên đảo không thích tu sĩ ngoại lai, bởi vì mỗi một tu sĩ ngoại lai sau khi thấy vật tư phong phú trên đảo, không có mấy ai có thể chịu được, thậm chí còn có thể đột nhiên trở mặt cướp đoạt, vì vậy mọi người trên đảo tích lũy một phần cảnh giác đối với tu sĩ ngoại lai, bất quá nơi đây cực kỳ cô tịch, tu sĩ đi tới đây trong trăm năm bất quá chỉ có một hai người, thậm chí có đôi khi một người cũng không có, nếu như không có Tinh Yêu Triều phá hoại, kỳ thực các cô có thể sinh hoạt trên đảo này rất tốt, chẳng qua chuyện trên đời không như ý đều có tám chín phần mười, qua thời gian mấy nghìn năm, hoa viên vốn mỹ lệ hiện tại đã chồng chất vết thương, thời gian và tình trạng đã trở thành nguy cơ lớn nhất của các cô, không còn cảm giác an toàn như ngày xưa nữa.
Tuyết Lệ rủ rỉ nói một hồi, Trần Hạc rốt cục đã hiểu rõ ý đồ khi cô mượn hơi mình, vậy mà là muốn mình bảo hộ tộc dân các cô vượt qua cả vùng hải vực, đến địa phương an toàn có thể tu tiên. Trần Hạc nghe xong trên mặt lộ ra một vẻ quái dị, lẽ ra mục tiêu của hai bên đều như nhau, nhưng nữ tử trẻ tuổi này dường như đã đánh giá y quá cao rồi, không có mục tiêu mà muốn vượt qua cả vùng hải vực, một mình tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ như y còn chưa có mười phần nắm chắc, huống hồ mang theo mười mấy tu sĩ cấp thấp.
Dường như hiểu được ý của Trần Hạc, Tuyết Lệ cũng cười khổ nói: “Tiền bối, Tuyết Lệ biết yêu cầu này có chút hà khắc, nhưng hiện tại cách Tinh Yêu Triều lần sau chỉ còn lại chưa đến mười năm, mà hiện tại Thạch Ngưu Đảo chỉ còn chưa đến nửa dặm, đã không còn cách nào chống đỡ qua được Tinh Yêu Triều lần sau nữa, có thể từ đây, trong hải vực mênh mông này sẽ không còn Thạch Ngưu Đảo nữa, tôi thân là tộc trưởng thực sự không cách nào trơ mắt nhìn tộc dân táng thân đáy biển. Thực không dám giấu diếm, mấy vị tộc trưởng trước đây cũng từng suy nghĩ đến việc mang tộc nhân xuyên qua hải vực tìm kiếm nơi có thể đặt chân, nhưng độ khó quá lớn, một khi không cẩn thận thì toàn bộ tộc nhân sẽ bị diệt sạch, cho nên mới luôn chậm chạp chưa quyết định, nhưng hiện tại đã đến thời điểm cực kỳ nguy cấp, ngày sau tộc dân không còn chỗ an thân nữa, Tuyết Lệ thực sự không có cách nào, vì vậy chỉ có thể dựa vào thần thông của tiền bối…” Tuyết Lệ vừa nói vừa nghẹn ngào, nói xong thì đứng dậy quỳ trước mặt Trần Hạc.
Trần Hạc nhất thời đau đầu vô cùng, còn chưa từng có người hành đại lễ như thế với y, huống hồ lễ một quỳ này vừa thành, chẳng phải ngay cả cơ hội phủ nhận mà y cũng không có sao? Lập tức khẽ phất tay áo, ngăn lại thế quỳ xuống của cô, miệng lại nói: “Tuyết tộc trưởng vạn lần không thể như thế, tại hạ bất quá chỉ là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cô chính là tộc trưởng, tại hạ thực sự không đảm đương nổi đại lễ này, đồng thời Tuyết tộc trưởng thật sự đã quá để mắt tại hạ rồi, nếu tại hạ có bản lĩnh mang mười mấy người xuyên qua hải vực thì cần gì phải vì không có bản đồ hải vực mà khổ não chữ?”
Lúc này Tuyết Lệ dịu dàng rơi lệ, thoáng như hoa lê ngậm mưa. Hắc báo luôn tựa dưới đáy bàn trừng mắt tím nhìn mọi nơi tức khắc khinh thường xoay mặt đi lười nhìn tiếp, đối với tất cả các kiểu lấy bán manh để đạt được mục đích tương tự như Linh Mục Hầu, nội tâm nó đều tràn ngập khinh thường, loại thủ đoạn cũ rích này nó đã biết từ sớm, hiện tại nhìn thấy thực sự là ấu trĩ, bất quá xoay nửa ngày lại xoay trở về nhìn chằm chằm nữ nhân kia với mấy người khác làm bộ đang bận rộn thực tế đang nghe trộm kia, tuy rằng không thể nói là cảnh giác, nhưng hiển nhiên là không thích.
Nghe thấy lời nói của Trần Hạc, Tuyết Lệ nhẹ lau nước mắt, đồng thời cũng rõ ràng đối phương không phải người có thể bị tùy tiện đả động, trừ phi có thứ khiến y hài lòng, nếu không y sẽ không dễ dàng đáp ứng, suy nghĩ chốc lát, lúc này mới cắn nhẹ răng, ngẩng đầu nói: “Trong tộc có một quyển bản đồ hải vực mà một vị tiền bối đi ngang qua trước đây để lại, nếu tiền bối có thể đáp ứng yêu cầu, Tuyết Lệ nguyện ý hai tay dâng lên, đồng thời biếu tặng phân nửa phúc địa…”
Khi Trần Hạc nghe thấy bản đồ hải vực thì trong lòng không khỏi khẽ động, có bản đồ hải vực chẳng khác nào có phương hướng trong biển, như vậy có thể bớt đi được rất nhiều chặng đường oan uổng, bất quá phúc địa trong miệng nữ này đến tột cùng là thứ gì? Có phải có quan hệ tới việc các cô biến mất vô tung trong một đêm trước đó không?
Tuyết Lệ thấy thế biết nếu lần này không có thứ đả động được Trần Hạc, cho dù nói bao nhiêu lời hay thì y cũng không nhất định sẽ hỗ trợ, đồng thời nếu muốn đối phương hỗ trợ, đương nhiên không thể có điều giấu diếm, Tuyết Lệ không rõ giao phó tánh mạng của cải của toàn bộ tộc nhân cho một tu sĩ xa lạ tới cùng là đúng hay sai, nhưng theo ghi chép trong thư tịch của lịch đại tộc trưởng, Thạch Ngưu Đảo từng xuất hiện một vị tổ tiên am hiểu xem Thất Tinh Bắc Đẩu thiên tượng, ông ấy từng dự đoán mấy trăm năm sau tộc nhân sẽ nhân khẩu điêu linh, có hiện tượng diệt tộc, nhưng thiên tượng tiến hành đến cuối cùng, toàn bộ tử cục lại trở nên như có như không, mà một ngôi sao ẩn tàng bắt đầu hiện ra, ngôi sao ẩn đó xuất hiện vào lúc này nơi đây, nhất định là quý nhân trong tộc, là một đại chuyển cơ của toàn bộ tộc nhân, nếu có thể bắt được ngôi sao này, tộc nhân sẽ như một chiếc thuyền con trong sóng gió, còn có một đường cơ hội sống chuyển nguy thành an sống sót.
Tuyết Lệ không rõ Trần Hạc có phải là quý nhân ẩn tàng mà tổ tiên dự đoán được hay không, nhưng trước mắt chỉ còn chưa đến mười năm, Thạch Ngưu Đảo sẽ không còn tồn tại nữa, đồng thời những năm gần đây ngoại trừ Trần Hạc thì căn bản không có người nào khác xuất hiện trên đảo, hơn nữa người này có thể không tổn hao gì trong Tinh Yêu Triều, hiển nhiên là có đại thần thông, dường như không chỉ có thực lực của Trúc Cơ hậu kỳ. Vào thời khắc liên quan đến sự tồn vong của tộc nhân, Tuyết Lệ không dám bỏ qua nửa điểm, chỉ có thể cắn răng liều tánh mạng đánh cược một phen, đánh cược nhân phẩm của tu sĩ này, đánh cược vận khí của mười mấy người cuối cùng của bộ tộc mình, nếu bỏ lỡ, ngày sau không ai lên đảo nữa, sợ rằng cô muốn đánh cược cũng không có cơ hội.
Nguồn:
Tuyết Lệ rất nhanh kêu mấy tộc nhân dời đi một chỗ thức ăn không bắt mắt nơi góc phòng đá, sau đó kêu người mở ra phiến đá hình vuông trên mặt đất, lộ ra cửa vào tối om phía dưới. Trần Hạc nhìn trông khá quen mắt, hầm ngầm mà nguyên trụ dân Thạch Ngưu Đảo đào có chú giống địa đạo chiến đánh giặc ngoại xâm, thời thời khắc khắc đều có thể lật nắp lên nhảy vào trong địa đạo, được che giấu tinh diệu vô cùng, bất quá dùng thần thức của y vậy mà không hề phát hiện, việc này có chút kỳ quặc. Ngay khi Trần Hạc theo Tuyết Lệ tiến vào dưới phiến đá, rốt cục thấy được tình hình xung quanh, trong lúc nhất thời chấn kinh, nửa ngày sau mới thất thanh nói: “Nơi đây chẳng lẽ là… Ngũ Phúc Chi Địa?”