Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 206


Đọc truyện Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh – Chương 206

Nguyên khí toàn thân Trần Hạc tiếp cận khô kiệt, khi hỏa diễm trong Vạn Bảo Hồ tiêu hao sạch mới quay về Tiên Thành. Tiên Thành có nơi chuyên biệt để đổi linh thạch, Trần Hạc xếp hàng đợi khoảng một khắc, đợi khi đệ tử liên minh tán tu tiếp nhận pháp khí ghi chép của Trần Hạc kiểm tra, trên mặt còn lộ ra chút vẻ kinh ngạc.

Tuy rằng số lượng ma vật săn giết được bên trong pháp khí ghi chép rất nhiều, bất quá tu sĩ có thực lực mạnh trong Tiên Thành không phải số ít, đồng thời tư liệu của pháp khí ghi chép có thể bảo tồn một tháng, nếu như số lượng này là góp nhặt nhiều ngày thì cũng có khả năng, sau khi thoáng do dự thì đếm linh thạch tương ứng để vào túi trữ vật giao cho Trần Hạc. Trần Hạc sau khi tiếp nhận túi trữ vật tra xem con số không lầm rồi rời khỏi gian phòng, tiện tay ước lượng thu nhập trong túi trữ vật, chỉ chớp mắt đã có hơn hai nghìn khối linh thạch trung phẩm nhập sổ, thu hoạch lần này thực sự tương đối phong phú.

Đối với Trần Hạc mà nói, nếu như có thể giữ được Tiên Thành không bị ma vật xâm chiếm, thì dứt khoát vẫn không nên thử truyền tống trận thượng cổ kia, dù sao trận pháp được chữa trị cực không hoàn thiện, hơn nữa có sáu thành xác suất quy thiên, vì vậy không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không lấy tánh mạng bản thân ra giỡn, đồng thời truyền tống trận thượng cổ đã quá lâu đời, lại là truyền tống đơn hướng, căn bản không cách nào biết được bên kia truyền tống là địa phương nào, nếu là sào huyệt ma vật hoặc tổ yêu thú vậy thì thật đúng là khóc không ra nước mắt.

Trần Hạc sau khi trở lại Tiên Thành, thì tìm một chỗ đả tọa khôi phục nguyên khí trong cơ thể, sau khi trút xong hỏa diễm vào Vạn Bảo Hồ, ngày hôm sau lại sớm rời khỏi Tiên Thành. Số lượng ma vật ngoài Tiên Thành bất tận, tu sĩ chém giết không phải số ít, nhưng đại đa số là mấy người một tổ, đối với Trần Hạc mà nói tổ đội rất không thuận tiện, hai món pháp khí quần chiến lực sát thương lớn trong tay, bất kỳ một món nào cũng đủ khiến người ta đỏ mắt.

Hơn nữa trong đan điền của y còn có hai thanh pháp khí Nguyên Thần, dù chưa dùng ra nhưng vì nguyên liệu tạo ra chúng chính là hạt sen linh liên cửu phẩm, có thể bảo đảm ma vật bất xâm. Như vậy dứt khoát một mình xông vào đám mây ma vật chém giết lượng lớn, tuy rằng uy lực hỏa diễm của Vạn Bảo Hồ Lô cực lớn, nhưng sau khi hắc báo dùng Phần Băng Hỏa cải tạo thì lượng lửa lưu trữ tối đa lại chỉ có thể sử dụng được tám lần, so sánh ra Long Ti Kiếm lại là nhà giàu diệt ma.

Mấy trăm sợi dây mây xanh đen trong nháy mắt đã có thể giết chết lượng lớn ma vật, vì bản thân linh chủng Long Ti Kiếm là do linh ma biến dị sinh ra, tuy rằng về sau được khí thánh liên chữa trị tinh lọc, nhưng độ dung nhập ma tính cực cao, trong ma sương này, mấy trăm sợi Long Ti của nó như vào chỗ không người, ma vật đối với nó không chút phòng bị, khi quấn giết lại càng dễ dàng, không hề có lực cản, một sợi dây mây thậm chí có thể trong nháy mắt đâm xuyên ba ma vật cấp thấp, chỉ cần ma vật vừa đụng đến nhánh đằng thì lập tức sẽ bị khí thánh liên tinh lọc tiêu tán.

Thậm chí trong một trận còn tiện thể đục nước béo cò giết hai đầu lĩnh nhỏ trong ma sương, cảnh tượng mà tu sĩ cách gần đó thấy là trong một mảng ma sương màu đen, giương giương mấy trăm sợi nanh vuốt xanh đen dữ tợn, đáng sợ cực kỳ, đều tưởng ma vật lợi hại nên né tránh xa xa. Trên thực tế nguyên khí của Trần Hạc trong đại chiến chỉ có thể chống đỡ được khoảng hai canh giờ, đây còn là ở dưới sự khôi phục nguyên khí không ngừng của Ô Long Tiên Tửu tinh khiết kéo dài tranh thủ thời gian, khi tiêu hao gần hết thì y sẽ dùng hỏa diễm Vạn Bảo Hồ thiêu ma vật đang càng vây càng nhiều, nhân cơ hội trở lại Tiên Thành.

Trong hơn sáu mươi ngày săn giết ma vật không gián đoạn, thậm chí một ngày săn giết ba lần, mỗi lần cũng đều biến hóa dung mạo không dẫn tới sự chú ý của bất kỳ ai, rất nhanh trong tay Trần Hạc đão gom được một số lượng linh thạch lớn, mà tu vi đã tinh tiến hai phần trong lúc săn giết, tuy rằng chưa đến hậu kỳ đại viên mãn, nhưng ít ra cũng tương đối tiếp cận. Bất quá mấy ngày nay y diệt sát lượng lớn ma vật dường như đã dẫn tới sự chú ý của một số ma đầu, cho dù Trần Hạc mấy lần biến ảo Trần Hoàng Kiếm với Mạch Kim Kiếm che lấp, nhưng chỉ cần vừa ra Tiên Thành, sẽ bị một số ma vật lớn mạnh khóa định, có hai lần thậm chí hiểm cảnh liên tiếp, tìm được đường sống trong chỗ chết.


Loại tình huống này không chỉ là Trần Hạc, đoạn thời gian gần đây tu sĩ ra ngoài săn giết ma vật đều sẽ biến mất một cách khó hiểu, mười đi thì mất tám chín, vốn năm phái tổ chức đội săn ma khí thế cường thịnh, cũng là mấy lần chán nản quay về, tu sĩ săn ma giảm thiểu nhanh chóng, hơn nữa số lượng ma vật đột nhiên tăng nhanh, bầu không khí vốn có chút thư giãn trong Tiên Thành trong lúc nhất thời lại lòng người hoảng sợ.

Trần Hạc ở một góc Tiên Thành đả tọa mấy ngày, kế đó ngẩng đầu nhìn về phía ma sương tràn ngập chỉ nhiều chứ không ít trên Tiên Thành, sắc mặt trong lúc nhất thời trở nên trầm ngưng, cuối cùng thở dài. Tình thế trước mắt đã có chút vô lực xoay chuyển trời đất, tiếp tục như vậy nữa sợ rằng kéo không được bao lâu sẽ bị ma vật công phá, lúc này Tiên Thành tựa như một miếng thịt mỡ rớt vào ổ sói, cho dù hộp sắt bên ngoài đủ dày, nhưng vô số sói hoang nhìn thèm thuồng đăm đăm, dù hộp sắt dày thế nào đi nữa, sớm muộn cũng sẽ bị xé rách dưới vuốt sói, móc thịt ra từ đó, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.

Trần Hạc sau khi nhìn thoáng qua thì thu hồi đường nhìn, dời về phía chỗ truyền tống trận thượng cổ. Bốn thành xác suất sinh tồn có chút thấp, nhưng đối với Trần Hạc mà nói, nếu như nhất định phải chọn lựa, bốn thành này tuyệt không khó để tiếp nhận, bởi vì bất kể là việc xuyên qua khe nứt không gian năm đó hay trận pháp xuất hiện sai lầm khi truyền tống Thất Sát Chi Địa, xác suất thành công còn thấp hơn cả bốn thành, nếu như có thể chuẩn bị tất cả đầy đủ trước, có lẽ còn có thể đề cao được hai thành loại xác suất thành công này.

Nghĩ xong ánh mắt nhất thời khẽ động, kế đó nhắm mắt lại, thần thức tiến vào không gian Giới Tử. Hai tháng nay Trần Hạc dùng tất cả linh thạch kiếm được để thúc gốc Thiên Nhất thần mộc kia, vì phẩm bậc cao, lượng nhũ cây tiêu hao là cực lớn, từ khi lấy được đều mỗi ngày hai chén nhũ cây không gián đoạn, đến mấy tháng nay thúc lượng lớn, rốt cục đã từ một cây non chậm rãi mọc thành mộc.

Thành mộc cao chừng một trượng, rộng nửa trượng, dáng cây ngay ngắn, nhìn xa tựa như bình ngọc trong tay Quan Âm đứng chổng ngược, đồng thời khí tức tản ra cực có sự uẩn nhưỡng của Phật thiền, loại khí tức tản ra này có hiệu quả như khí thánh liên. Trong cốc có gió, khi gió thổi qua lá cây vang, lắng nghe sẽ có cảm giác như hàng vạn hàng nghìn chiếc mõ âm vang, trách không được cây này được phật môn coi là Hi Thiền Mộc (cây dùng để thiền niệm hiếm có), quả thế.

Lúc này hắc báo đang vừa đi vừa lượn quanh Thiên Nhất thần mộc, theo biên độ đuôi quất qua lại có thể nhìn ra được nó đã cực kỳ không kiên nhẫn và phẫn nộ đối với cây này, mấy lần đều bị ngăn cách bên ngoài, không cách nào tiến vào trong đó, thậm chí phun lửa cũng không hiệu quả, hỏa diễm còn bị bắn ngược trở về, tự đốt đầy mặt mình, cũng may độ chống cháy của bộ lông trên người hắc báo mạnh, chỉ bị đốt hai cọng râu, bất quá râu chính là bảo bối của nó, bình thường cũng không cho phép Trần Hạc động đến một sợi, lúc này lại bị hỏa diễm chính mình phun ra đốt cháy, điều này đối với nó mà nói quả thực là nhục nhã hiếm thấy, còn phẫn nộ hơn cả bị người ta giết chết.

Hiện tại nó đã triệt để mâu thuẫn với cây Thiên Nhất thần mộc này, nhưng hiển nhiên không làm gì được nó, không cách nào cho nó giáo huấn, điều này khién hắc báo cực không cam lòng, vì vậy lúc này đang nóng nảy lượn quanh gốc Thiên Nhất thần mộc. Mà Linh Mục Hầu lại đang treo dưới một bụi cây cách đó không xa, nâng linh quả đỏ rực vừa ăn vừa nhìn, con ngươi xanh lam thường thường lấp lánh vài cái, tiếp theo lại cúi đầu hút nước linh quả mỹ vị.


Trần Hạc thấy thế không khỏi khẽ cười, cũng không mở miệng ngăn cản cử chỉ của hắc báo, tên nhóc này luôn luôn tâm cao khí ngạo, gặp phải chút ngăn trở ngược lại không tệ. Làm sao lấy được Thiên Nhất thần mộc, điều này khiến Trần Hạc cũng phí không ít suy nghĩ, sau khi thử vô số lần, cuối cùng cũng có chủ ý. Thiên Nhất thần mộc bài xích sinh linh vạn vật thế gian, trừ phi là cao tăng Phật gia đắc đạo sắp niết bàn mới có thể tiếp cận, mà Trần Hạc, một không là cao tăng, hai lại không có Bồ Đề Kinh của Phật môn, căn bản không có khả năng tiếp cận thần mộc, càng không cần phải nói lấy một đoạn gỗ luyện khí.

Nhưng trong tay Trần Hạc lại có pháp khí Nguyên Thần, pháp khí Nguyên Thần chính là do thánh liên, thứ tương tự như Thiên Nhất thần mộc tạo ra, tất cả nguyên liệu cũng đều là linh tinh đất trời. Pháp khí Nguyên Thần bình thường đều cần nguyên thần của người điều khiển bám lên chỉ huy, như vậy sẽ bị Thiên Nhất thần mộc ngăn cách bên ngoài, nhưng pháp khí mà Trần Hạc luyện chế có sự khác biệt với những pháp khí Nguyên Thần khác, chính bởi trong đó có linh chủng, rất nhiều thời điểm hoàn toàn không cần dựa vào Trần Hạc khống chế cũng có thể tự hành ngăn địch.

Linh chủng chính là một khối linh trí hỗn độn do trời đất sinh ra, cũng xem như là một loại vạn vật sinh linh, bất quá có hai điểm, một, nó là sinh vật trời sinh tự nhiên, thân cận vạn vật hơn những sinh linh khác, hai là, linh chủng không được xem như sinh linh hoàn chỉnh, mà ở một khu vực màu xám nằm giữa tinh thạch và sinh linh, Thiên Nhất thần mộc cũng có lực bài xích với nó, bất quá so ra lực bài xích nhỏ hơn đám người Trần Hạc rất nhiều.

Trần Hạc đánh giá gốc Thiên Nhất thần mộc trước mắt, nếu muốn chặt xuống cả gốc là chuyện không có khả năng, nếu luyện chế một chuỗi Bà Sa Châu thì chỉ cần lấy một đoạn cành chính trong đó là đủ rồi, mà chỗ kéo thân của cành chính đang có một đoạn to bằng cánh tay, ngắm một lúc lâu rồi gọi Mạch Kim Kiếm ra, nâng tay chỉ, Mạch Kim Kiếm tức khắc vui sướng lượn quanh Trần Hạc một vòng, sau đó phóng đến Thiên Nhất thần mộc.

Tốc độ của Mạch Kim Kiếm cực nhanh, nhưng vừa tiến vào trong phạm vi tám trượng quanh Thiên Nhất thần mộc, thì tựa như một con cá sống bơi vào dịch dầu đặc sệt, tiến thêm một bước đều cực kỳ chậm rãi, động tác ủi trái tiến phải của Mạch Kim Kiếm giống như thả chậm động tác. Điều này Trần Hạc đã dự liệu đến, dưới tình huống không thể dùng nguyên thần khống chế, lúc này chỉ có thể dựa vào lực lượng của chính bản thân linh chủng tiến lên.

Bất quá cho dù chậm cũng tốt hơn người khác rất nhiều, một khắc đã có thể đi tới một trượng, cự ly tám trượng chỉ cần mấy canh giờ, sau đó Trần Hạc cũng gọi ra hai thanh linh kiếm còn lại, kêu chúng nó đi chém đoạn gỗ Thiên Nhất thần mộc to bằng cánh tay trẻ sơ sinh kia, hai thanh linh kiếm vàng xanh sau khi xoay quanh đỉnh đầu Trần Hạc một lúc biểu thị hiểu rõ, rồi cùng nhau xông vào phạm vi của Thiên Nhất thần mộc.

Ba thanh pháp khí Nguyên Thần tiếp cận thần mộc với chặt cây xuống chí ít cần mấy ngày, Trần Hạc thu hồi thần thức, đứng dậy đến Linh Tịch Các tìm kiếm một số phương pháp luyện chế Thiên Nhất thần mộc. Trước đó ở Thất Sát Chi Địa y đã kiến thức được lực thiên nhiên của Bà Sa Châu, lần này truyền tống đương nhiên phải làm một chuỗi phòng thân. Sau khi lấy được linh mộc còn cần tiến hành luyện chế, Trần Hạc luyện qua không ít pháp khí, nhưng chưa từng luyện qua pháp khí thuộc tính mộc, cần tìm đọc một chút trước.


Hai ngày trôi qua, khi Trần Hạc đi ra khỏi Linh Tịch Các, đầu mi khẽ nhíu lại. Tuy rằng đã sớm có dự đoán, nhưng không ngờ điều kiện luyện chế Thiên Nhất thần mộc lại nhiều như thế, đầu tiên cần mãn linh căn thuộc tính mộc, chỉ có mãn linh căn thuộc tính mộc mới có thể điều khiển thần mộc; có ý niệm Phật thiền, trên thực chất là ý niệm chí thiện, có một chút tà ý cũng không cách nào luyện chế thành công; cùng với tu vi trên Kim Đan trung kỳ, thiếu một thứ cũng không được.

Mà ba điểm này Trần Hạc đều không có đủ, vì vậy cho dù đã có được một đoạn Thiên Nhất thần mộc cũng không cách nào luyện chế. Trần Hạc suy nghĩ một lúc lâu, kế đó tra xem tình hình ba nhóc linh chủng ở không gian Giới Tử, lúc này linh chủng đều đã đến được chỗ đoạn thần mộc kia, cũng bắt đầu chặt, tuy rằng thần mộc có lực ngăn cách, nhưng thực tế không hề cứng rắn, nhưng vì lực cản mà động tác chặt vô cùng chậm, vì vậy lúc này chỉ mới chặt được một phần ba, chí ít còn cần hai ngày nữa mới có thể chặt xuống được đoạn kia hoàn chỉnh.

Hắc báo leo lên cây ăn xong hai trái Ngưng Thần Quả rồi nhảy xuống, nó đối với việc linh chủng tiến vào phạm vi Thiên Nhất thần mộc cũng chém nó, cảm giác khoan khoái vô cùng, còn thong thả bước bên cây, hoàn toàn không còn cảm giác quất đuôi nóng nảy trước đó nữa, thậm chí còn có tâm tình tốt nhả ra phân nửa Ngưng Thần Quả, sau đó dùng móng vuốt khẩy hất tới bụi cỏ ngoài mười trượng.

Linh Mục Hầu đang trốn trong bụi cây phơi nắng, sau khi nghe thấy thì dùng móng vuốt nhỏ vén lá cây mở đôi mắt to nhìn xung quanh, sau cùng đường nhìn rơi lên nửa trái Ngưng Thần Quả trong cỏ, thẳng đến khi hắc báo hừ một tiếng như bố thí, Linh Mục Hầu mới chui ra khỏi bụi lá cây, sau đó cẩn thận chạy đến bụi cỏ, dùng móng vuốt ôm lấy Ngưng Thần Quả, vừa ôm vừa nhìn về phía hắc báo, thấy nó không có phản ứng gì, lúc này mới há miệng bắt đầu ăn. Đại khái từ nhỏ đã nhiều lần ăn cơm thừa rau lạnh của hắc báo, sớm đã thành thói quen, bất quá hắc báo luôn luôn ăn ngon uống thơm, món nào rỉ ra trong miệng cũng đều có thể khiến yêu thú tu tiên giới tranh đoạt điên cuồng, cho dù cặn vụn rơi xuống cũng là vật trân quý, có thể nhặt được coi như là cơ duyên.

Trần Hạc khẽ chuyển gót chân, cuối cùng đi đến Vạn Bảo Trai cách đó không xa. Lúc này Vạn Bảo Trai không hề náo nhiệt, thứ nên bán bên trong cơ bản đều đã thanh lý rỗng, chỉ còn lão chưởng quầy đang dọn một số ngọc giản, nhìn thấy có khách vào cũng không ngẩng đầu chỉ nói: “Khách quan muốn mua gì? Pháp khí với đan dược của bản điếm đều đã không còn, linh thảo còn có hai gốc, linh phù ba xấp…”

Trần Hạc lại lập tức cắt ngang lời, nói: “Tại hạ muốn nghe ngóng chỗ chủ quán về một người, không biết Phương Lỗ đại sư có còn ở trong thành hay không.”

Lão giả sau khi nghe xong tay cầm ngọc giản ngẩng đầu nhìn Trần Hạc, vì Trần Hạc biến ảo chính là dung mạo khi bán đấu giá vật phẩm trước đây, lão giả chủ quán thoáng cái đã nhận ra y, ông nhớ người này không lâu trước đã bán đấu giá một khối Thất Sát lệnh ngay trong quán ông để ông kiếm lời được một khoản linh thạch lớn, đồng thời còn mua không ít linh khí, nhìn thấy người quen nên lão giả thoáng có chút nhiệt tình, nói: “Hóa ra là Trần tiểu hữu, Phương Lỗ đại sư ngay trong thành, nhưng đang ở hậu viện bế quan, có thể sẽ không gặp khách, không biết tiểu hữu tìm Lỗ đại sư có chuyện gì? Không biết lão hủ có thể giúp đỡ được không?”

Trần Hạc nghe thấy bế quan, không khỏi lộ vẻ khó xử: “Tại hạ là muốn nhờ Lỗ đại sư luyện chế một món đồ, vô cùng quan trọng, không ngờ không khéo như thế…”

Lão giả kia sau khi nghe xong suy nghĩ một lúc, nói: “Vốn Tiên Thành đang nguy cấp, tiệm nhỏ đã không còn buôn bán, bất quá nếu là khách quen trước đây, lão hủ sẽ giúp một chuyện nhỏ, Lỗ đại sư hai ngày nay sẽ xuất quan, tiểu hữu để lại phù truyền âm, chờ đại sư xuất quan tôi sẽ thông tri tiểu hữu, cậu xem coi thế nào?”


Trần Hạc lập tức cười nói: “Vậy làm phiền chưởng quầy.” Nói xong lấy ra một tấm phù truyền âm từ trong tay áo đưa qua.

Ba ngày kế tiếp Trần Hạc vẫn luôn đả tọa ở con phố không xa Vạn Bảo Trai, mà đoạn Thiên Nhất thần mộc trong không gian, vào ngày thứ hai đã bị ba thanh linh kiếm cắt xuống thành công, ba nhóc linh chủng mệt quá sức, không điên náo loạn nữa, hoàn thành nhiệm vụ xong thì lần lượt trở lại đan điền ôn dưỡng. Mà đoạn thần mộc kia, tuy rằng bị cắt xuống, nhưng trong vòng một trượng vẫn không cách nào tiến vào, cũng không có chỗ cất, chỉ có thể để mặc nó trên mặt đất.

Cây này dài chừng hai thước, to bằng cánh tay trẻ sơ sinh, nếu như mài thành hạt châu xâu thành vòng tay, đủ để làm được trăm chuỗi, nguyên liệu cực đầy đủ. Trần Hạc chủ yếu suy nghĩ đến xác suất thất bại của Bà Sa Châu quá cao, đoạn này nếu có thể luyện chế thành công thành một chuỗi thì đã đủ rồi. Trần Hạc mở mắt ra nhìn bầu trời Tiên Thành, ma vân đã càng ngày càng dày nặng, trận pháp tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, từ mỗi nửa tháng sửa chữa một lần đã đến mỗi ba ngày là phải sửa chữa một lần.

Có thể nói tình hình Tiên Thành đã tới mức tràn ngập nguy cơ, sợ rằng không biết lúc nào ma vật sẽ đột nhiên bùng nổ, Tiên Thành rơi vào tay giặc, sắp tới sẽ có không ít tu sĩ rời khỏi từ truyền tống trận, kiểm tra thẻ Sinh Tử, hơn ba trăm tu sĩ chỉ có hơn một trăm còn sáng, tu sĩ vốn muốn truyền tống sau khi nhìn thấy xác suất thất bại thì đều do dự, hiển nhiên sáu thành thất bại quá kinh hoảng, nếu có thể giữ được Tiên Thành, ai lại chịu đi mạo hiểm.

Trần Hạc đã mua một tấm phù truyền tống mà Tiên Thành chế tạo, nhưng dưới tình huống Bà Sa Châu chưa được luyện ra mà truyền tống, y cũng không nắm chắc, Lỗ đại sư lại vẫn không xuất quan, mà y cũng không tìm tu sĩ khác thử luyện chế, dù sao Thiên Nhất thần mộc chính là nguyên liệu phòng ngự đỉnh bậc, hiện tại lại đang là lúc ma thủ công thành, lấy ra quá chói mắt, chỉ sợ đến lúc đó Bà Sa Châu không luyện chế thành ngược lại rước lấy họa sát thân.

Mà danh tiếng của Phương Lỗ đại sư luôn không tệ, xâu Bà Sa Châu mà Trần Hạc vốn mua ở Vạn Bảo Trai chính là do ông luyện chế, một trong những điều kiện có thể luyện chế Bà Sa Châu đó là ý niệm Phật thiền, người có thiện niệm này, chí ít có thể tin tưởng nhân phẩm của ông không quá thấp kém, đây cũng là nguyên nhân mà y nguyện ý chờ. Nhưng thời gian chờ đợi càng lâu, Tiên Thành lại càng nguy hiểm, nếu Phương Lỗ đại sư vẫn luôn không xuất quan, sợ rằng Bà Sa Châu là vô vọng.

Trần Hạc lẳng lặng ngồi trên đệm cỏ, thực tế trong lòng đang tính toán thời gian cụ thể mà Tiên Thành có thể rơi vào tay giặc, việc này chỉ có thể dự đoán ở trình độ nhất định, xác suất chính xác so ra có thể cao được một chút, tính toán ba lần đều là mười lăm ngày, nói cách khác mười ngày sau đều có thể bị công phá, tính toán như thế thì thời gian nhất thời trở nên gấp gáp, trên mặt Trần Hạc cũng lộ ra chút vẻ lo lắng, ngay khi y dự định hai ngày nữa, nếu Lỗ đại sư còn chưa xuất quan thì cũng chỉ có thể lập tức tiến vào truyền tống trận rời khỏi nơi này.

Nhưng vào lúc này, phù truyền âm rốt cục động, sắc mặt Trần Hạc ngẩn ra, vội vàng gọi nó ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.