Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 167


Đọc truyện Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh – Chương 167

Luyện đan ba ngày ở động phủ mới xây, trước mặt Trần Hạc đã bày mười bình Thanh Nguyên Đan, đủ để tu luyện một đoạn thời gian, sau khi tiêu hủy củi gỗ thuộc tính hỏa chưa đốt hết còn lại, thì thu lại chiếc lò đan màu bạc, cũng thu Thanh Nguyên Đan vào túi trữ vật.

Kế đó đả tọa, thần thức tiến vào không gian Giới Tử. Lúc này báo nhỏ đang lẳng lặng nằm bên cạnh ao Kim Liên cửu phẩm còn chưa nở ra, thân thể lấy đuôi và bốn móng vuốt làm khởi điểm, chậm rãi hình thành bộ lông màu đỏ rực, càng lên cao màu đỏ càng nhạt, đến chỗ lưng, cũng chỉ có khi phản quang mới có thể nhìn ra tầng lông màu đen kia ánh màu đỏ nhè nhẹ.

Trần Hạc nhìn quét trạng thái trong cơ thể báo nhỏ, hiển nhiên khí thánh liên của Thủy Liên cửu phẩm hấp thu trước đó chưa hoàn toàn được tiêu hóa, đã chậm rãi chuyển dời đến da lông thân thể và xương cốt, cũng đã kích phát sơ bộ năng lực của Hỏa Vân Báo. Đây cũng là chỗ tương đối mạnh mẽ của loài yêu thú, nếu là người tu, sợ rằng sớm đã bị linh khí khổng lồ trướng nổ đan điền rồi, đan điền của người tu là chỗ yếu đuối nhất, mà yêu thú vừa vặn ngược lại, đối với nguyên khí không hấp thu được, chúng nó đều sẽ chuyển dời đến da thịt xương cốt để chậm rãi luyện hóa, rất ít sẽ xuất hiện tình hình nổ tan xác, cho dù một con yêu báo với đẳng cấp kém như vậy, hấp thu thánh khí của hai linh liên cửu phẩm, vẫn bình yên vô sự.

Chẳng qua đổi thành yêu thú có phẩm bậc cao bình thường, có lẽ nghỉ ngơi mấy ngày dưới linh liên cửu phẩm đã có thể tiến cấp rồi, mà cấp bậc của Hỏa Vân Báo quá thấp, năng lượng có thể hấp thu có hạn, thường thường phải hấp thu gấp mấy lần yêu thú cấp cao mới có thể miễn cưỡng tiến một cấp, đây cũng là nguyên nhân vì sao yêu thú cấp thấp không được người tu coi trọng, về mặt khởi điểm tư chất trời sinh như vậy, có thể sử dụng một phần nguyên liệu để bồi dưỡng cấp cao, ai lại sẽ tốn nguyên liệu tâm huyết gấp mấy lần để lãng phí trên người con cấp thấp chứ, về điểm này, bất kể là yêu hay người, tình hình đều như nhau.

Trần Hạc sờ sờ báo nhỏ đang rơi vào giấc ngủ say, trên vành tai đã có một điểm ánh đỏ chói mắt, đỏ như vậy từ xa nhìn lại, sẽ như một đốm hỏa diễm. Từ đen chuyển đỏ, đại biểu cho khí thánh liên đã bắt đầu cải biến tư chất căn cốt của báo nhỏ, khiến nó từ Hỏa Vân Báo màu đen cấp thấp nhất bắt đầu chậm rãi biến dị, Hỏa Vân Báo sau khi biến dị, tuy rằng vẫn là Hỏa Vân Báo, nhưng không thể cùng so sánh, yêu thú biến dị là cực kỳ hi hữu, chúng nó đại thể đều là yêu thú cấp thấp, sau khi biến dị, tương lai của chúng nó tràn ngập biến số.

Trong tu tiên giới, những loài yêu thú với thực lực mạnh mẽ nhất có thể đếm ra được, ngoại trừ những yêu thú cấp cao mà trong cơ thể có được huyết mạch thượng cổ tư chất cực cao, thì yêu thú biến dị cũng không thể bỏ qua, chúng nó thường thường càng hung hãn hùng mạnh hơn so với yêu thú cấp cao, như hắc mã cướp đi danh tiếng của yêu thú cấp cao. Phàm là yêu thú biến dị, số phận của chúng nó đều cực đoan, hoặc là trở thành bá chủ một phương, hoặc là chết đi trong lúc biến dị, chỉ có hai con đường này để đi, tuyệt đối sẽ không sinh tồn như con kiến cấp thấp trước đây.

Bất kỳ một con yêu thú biến dị nào cũng sẽ khiến đông đảo tu sĩ điên cuồng, lấy được một con yêu thú biến dị vào tay, bất kể đối với bản thân ngày sau hay phương diện tu luyện, đều có chỗ tốt vô tận, nhưng đồng thời cũng cần mạo hiểm cực lớn, bởi vì mỗi một lần nó biến dị đều sẽ hung hiểm dị thường, muốn tiến cấp thành cường giả, thông thường phải cùng tồn tại với phiêu lưu.

Nhưng ngay cả như vậy, người tu tiên vẫn hừng hực tranh đoạt mỗi một con yêu thú biến dị hi hữu hiện thế, cho dù ngày sau chúng nó sẽ vì biến dị mà tử vong, nhưng chỉ cần có thể tồn tại trăm năm, sẽ thành sự trợ lực lớn nhất, giúp tranh đoạt được vô số vật tư pháp bảo hi hữu trong tu tiên giới trên con đường tu tiên ngày sau của bọn họ.

Trần Hạc sau khi kiểm tra xong nguyên thần của báo nhỏ, không cảm thấy có gì không thoải mái, đồng thời cực kỳ ngưng thực, mới đứng dậy đi đến chỗ Long Ti Đằng cấp bảy được y nhổ trồng bên cạnh hồ nước của Kim Liên cửu phẩm.

Đoạn rễ Long Ti Đằng cấp bảy đó, là do y tìm được từ túi trữ vật của tu sĩ Trúc Cơ áo đen, một trong ba người đánh cướp y trước đó, khi Thủy Liên cửu phẩm nở hoa, được y chôn tới phụ cận hồ nước, sau đó lại chuyển qua bên cạnh ao Kim Liên.

Vì được Trần Hạc tưới chút nhũ cây, rễ đằng đã mọc ra một số nhánh mới, nhưng tốc độ chậm vô cùng, nhũ cây có hiệu quả sinh trưởng đối với tất cả sinh linh cây cỏ, nhưng lại không có tác dụng gì với linh thảo ma hóa, cũng may gốc Long Ti Đằng cấp bảy này chỉ bị hút chút âm khí, còn bảo lưu lại chút bản chất hấp thu linh khí của linh đằng, vì vậy nhũ cây vẫn có chút hiệu quả với nó, chẳng qua không rõ ràng.

Bất quá khi nhổ trồng Trần Hạc đã phát hiện, trải qua sự cọ rửa trong nửa tháng của khí thánh liên Thủy Liên cửu phẩm, tơ đen trên đoạn rễ đằng này cuối cùng cũng ít đi một chút, màu sắc cũng từ đen như mực trở nên nhạt hơn, nhũ cây hấp thu cũng nhiều hơn từng ngày.


Lúc này Trần Hạc đi đến bức tường đá bên ao sen, lại phát hiện Long Ti Đằng đã mọc cao hai thước, lộ ra một gốc mầm đằng màu xanh biếc. Cấp bảy thuộc về linh thảo cấp cao, mà linh thảo cấp cao loại dây mây tương đối hi hữ, gốc Long Ti Đằng này trong Vạn Loại Linh Thảo Tập, là linh thực hiếm thấy thuộc top 100.

Đồng thời gốc này còn là chủng loại biến dị, nếu ma tu có được, chắc chắn sẽ coi như trân bảo, chỉ tiếc Trần Hạc là tu sĩ chính đạo, không tu ma công, đương nhiên không có tác dụng gì, nếu muốn luyện pháp khí thì nhất định phải trừ đi âm khí trong đó, nếu không luyện chế thành pháp khí bản mạng, ngày sau trùng kích bình cảnh, tâm ma sẽ gấp mấy lần tu sĩ bình thường, lợi bất cập hại.

Bất quá khi Trần Hạc nghĩ đến việc lấy khí thánh liên cọ rửa âm khí trên Long Ti Đằng, cách này thực sự cực kỳ khả thi, hiện tại màu sắc gốc mầm đằng này đã xanh biếc, chẳng qua ở trên thân và lá cây có ba đường tơ đen, đã tốt hơn rất nhiều so với mấy đường tơ đen quấn quanh khi trước, nếu nhận thêm một lần khí thánh liên nữa, phỏng đoán ba đường âm khí trong đó sẽ bị cọ rửa sạch.

Chẳng qua chỗ vốn bị quấn tơ đen, lại xuất hiện một số tơ trắng, điều này khiến Trần Hạc đoán không ra, cũng không có thư tịch tương quan để tìm đọc, dù sao Long Ti Đằng cấp bảy vốn hi hữu, biến dị thì lại càng ít có, có lẽ đường tơ trắng kia là vết tích biến dị lưu lại sau khi diệt trừ âm khí. Trần Hạc lấy thần thức điều tra nửa ngày, trong đó không hề chứa ma khí, chỉ tồn trữ trong thân đằng, như là cơ của Long Ti Đằng, có đôi khi sẽ chậm rãi biến hóa vị trí, nhưng dường như không có ảnh hưởng đối với mầm đằng, cũng như không có gì.

Tu luyện hai ngày trong căn phòng đá, Trần Hạc mới ra ngoài, vốn y dự định trở lại đan môn bế quan một đoạn thời gian, chẳng qua có lẽ báo nhỏ đã sắp tới lúc biến dị, một số tư liệu lấy được trước đây không có tác dụng gì, mà trong đan môn lại có cực ít ghi chép về việc nuôi linh thú. Trần Hạc cũng chỉ từng nuôi hắc báo ở kiếp trước, kiếp đó có chút kinh nghiệm, bất quá những kinh nghiệm đó là thành lập trên thú tinh trong cơ thể hắc báo, chỉ cần hắc báo tự mình luyện hóa là có thể tự hành tu luyện. Nhưng ở tu tiên giới hiện tại, dưới tình huống không có thú tinh, hiểu biết của Trần Hạc đối với tình hình biến dị hoặc sinh trưởng của yêu thú cũng có hạn, y cần cấp bách tìm một số tư liệu về yêu thú biến dị để tra cứu, để chuẩn bị đầy đủ, tận lực tránh khỏi và ứng phó ổn thỏa bất kỳ chuyện bất ngờ nào gặp phải.

Bày trận pháp ngoài động phủ, phòng ngừa một số dã thú tiến vào, Trần Hạc liền rời khỏi vùng linh mạch này.

Tu sĩ Trúc Cơ không chỉ có động phủ và khu vực linh mạch của mình, còn có thể dựa vào yêu bài tùy ý ra vào đan môn, không bị bất kỳ sự hạn chế nào, tuy rằng không cách nào so sánh với việc độc chiếm một ngọn núi, mỗi tháng còn có lượng lớn linh thạch nguyên liệu do môn phái cung ứng, có vô số tu sĩ Luyện Khí Trúc Cơ để sai sử như tu sĩ Kim Đan, nhưng vẫn cực kỳ tự do, nguồn gốc linh thạch cũng tốt hơn nhiều Luyện Khí Kỳ, bởi vì linh điền trong động phủ rất nhiều, chỉ cần khai khẩn linh thảo được trồng, trong vòng năm năm sẽ có một khoản thu nhập lớn, bình thường luyện thêm một số đan dược cho Luyện Khí Kỳ và Trúc Cơ Kỳ để bán ra, không mua pháp khí quá mắc, thì cuộc sống ở đan môn vẫn hết sức dễ chịu.

Bất quá, Trần Hạc trước đó đã bán ra lượng lớn linh thảo trên phố, tạm thời không quá thiếu linh thạch, tuyệt không như những tu sĩ mới tấn cấp Trúc Cơ khác, ở trong động phủ của mình luyện đan, mà là thuê một con phi cầm, dự định đến Tiên Thành xem xem, xem phải chăng có thể mua được một số bí pháp ngự thú của Thần Thú Các, và một số phương pháp luyện đan thích hợp cho Trúc Cơ Kỳ dùng hay không.

Tiên Thành vẫn náo nhiệt phi phàm, tiếng người ồn ào. Trần Hạc không biến hóa dung mạo, chỉ che giấu tu vi, thả phi cầm ra, để nó tự hành quay về tiên môn, kế đó đi bộ về phía Tiên Thành. Trước đây Trần Hạc sống ở Tiên Thành hơn mười năm, vô cùng rõ ràng với việc mỗi nơi bán thứ gì.

Vốn muốn đến cửa hàng khá lớn để chọn, bất quá nhớ đến chỗ bày sạp trước đây, tuy rằng những thứ nơi đó bán đều là một số đồ vụn vặt, bất quá có tu sĩ đến từ khắp nơi, nghe ngóng tin tức gì gì đó cực kỳ linh thông.

Một góc Tiên Thành quen thuộc, hai bên đường bày đầy quầy hàng nhỏ, có bán một số linh thảo, và đan dược của Luyện Khí Kỳ, cùng một số vật nhỏ vẽ phù. Trần Hạc lúc này đã che giấu tu vi, Luyện Khí Kỳ tầng mười, ngược lại không chênh lệch mấy với trước đây.

Đi đến địa phương thường trao đổi hạt giống với tiểu cô nương, nơi hàng vỉa hè bán một số túi trữ vật nhỏ trước đây, lúc này đã bị một lão đầu chiếm cứ, đang bán một số bột phấn thành phẩm mài từ linh thảo.


Mấy năm trước Trần Hạc có nghe tiểu cô nương kia líu ríu nói đợi đến khi cô đến được Luyện Khí Kỳ tầng năm, sẽ nhờ chị họ tìm quản sự mang vào Vọng Nguyệt Tông trông giữ vườn thuốc, phỏng đoán mấy năm nay nguyện vọng của cô đã được thực hiện.

Trần Hạc không khỏi ung dung cười, kế đó rời khỏi nơi đây, mới quay người lại, đã nghe thấy có một thanh âm nói tới từ phía sau: “Trần ca…” Trần Hạc quay đầu lại, cuối cùng thấy một người quen ngày xưa.

Tu sĩ cao gầy kia, đánh giá Trần Hạc trên dưới, thấy quả nhiên là Trần Hạc, trên mặt nhất thời lộ ra một chút kinh hỉ và kích động, nói: “Trần ca, thật không ngờ lại gặp được huynh ở đây. Hử? Huynh tại sao vẫn là Luyện Khí Kỳ tầng mười…”

Người này chính là tán tu Vu Liệt mua linh tửu của Trần Hạc trước đây, về sau cùng nhau tiến vào Cấm U Cốc bị nam tử áo đỏ truy sát, từ sau khi Trần Hạc tiến vào Ngọc Đan Môn, hai người cũng chưa từng gặp qua lần nào nữa, không ngờ sau năm năm, vậy mà gặp lại ở đây.

Trần Hạc cũng đánh giá Vu Liệt, cả người đã trưởng thành hơn năm đó rất nhiều, tu vi đã tới Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, chỉ kém một bước là có thể Trúc Cơ, không khỏi cũng trở nên kinh ngạc, ngắm nghía chốc lát, trong lòng hiểu rõ, xem ra Vu Liệt cũng có kỳ ngộ, trước đây bất quá chỉ là tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng bảy, thời gian năm năm đã tu luyện đến đại viên mãn, tốc độ không thể nói là không nhanh.

Khi nhìn thấy ký hiệu thêu ở một góc áo bào tím trên người cậu ta, vốn muốn mở miệng nói chuyện, nhất thời khẽ chuyển lời, hỏi ngược lại: “Vu sư đệ, đệ vào Thần Thú Các?”

Vu Liệt cúi đầu nhìn y bào, “Ha ha, hiện tại đệ chính là tu sĩ của Thần Thú Các, sư thúc nói đệ có thiên phú nuôi dưỡng linh thú, đã để đệ làm đệ tử nội môn…”

Trần Hạc ngược lại có chút thiện cảm với Vu Liệt, trước đây bản thân phát sầu vì linh thạch, nghèo đến mức một khối linh thạch cũng phải tính toán tỉ mỉ, tên nhóc này ngược lại kéo không ít người tới cổ vũ y, là một tên nhóc rất trọng tình nghĩa, cho dù lúc này bắt đầu khoe khoang, cũng không hề khiến người ta cảm thấy phản cảm và ác ý.

Trần Hạc ngấm ngầm nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý mới nhấc chân dẫn Vu Liệt đi tới nơi yên lặng có thể nói chuyện, đánh giá Vu Liệt trên dưới, cười nói: “Tu vi tinh tiến nhanh như vậy, hóa ra là vào Thần Thú Các…”

“Đúng vậy, bất quá Trần ca, đệ nghe nói huynh vào Ngọc Đan Môn, nhưng tu vi của huynh…” Vu Liệt có chút nghi hoặc, năm đó khi còn cùng là tán tu, tu vi của Trần Hạc đã không thấp, khi chia tay cũng đã là Luyện Khí Kỳ tầng mười, đồng thời thuật luyện đan của huynh ấy cũng không tệ, lại vào Ngọc Đan Môn, không đến mức trong năm năm mà ngay cả một tầng cũng không đề thăng.

Trần Hạc lại có chút không yên lòng nói: “Huynh dùng một loại bí dược, có thể tạm thời ẩn giấu tu vi.” Trong đầu lại suy xét thân phận đệ tử Thần Thú Các của Vu Liệt, ngược lại có thể nhờ cậu ta tìm chút thư tịch liên quan đến yêu thú biến dị của Thần Thú Các, bất quá cho dù hai bên là người quen trước đây, nhưng đột nhiên tùy tiện đề xuất loại yêu cầu này, luôn có chút không ổn.


Ánh mắt y nhìn Vu Liệt, nhất thời lại không mở miệng.

Mà Vu Liệt lại sửng sốt, chưa phản ứng kịp, hỏi: “Trần ca vì sao muốn ẩn giấu tu vi…” Tiếp theo nhìn xung quanh, bừng tỉnh nghĩ đến điều gì, nhất thời a một tiếng, hai mắt trừng như chuông đồng: “Chẳng lẽ Trần ca, huynh đã là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ?”

Trần Hạc lại nhìn một tiệm tửu lâu phàm nhân cách gần đó, không đáp, trái lại nói chuyện khác: “Gian tửu lâu kia vậy mà vẫn còn, chúng ta cũng lâu rồi không gặp mặt, không bằng vào đó uống hai hớp, thế nào?”

Vu Liệt làm sao sẽ không rõ ý của Trần Hạc, thế này khẳng định là có chuyện muốn nói với cậu, lập tức vứt trạng thái giật mình ban nãy ra sau đầu, chuyển thành nhiệt tình nói: “Tửu lâu a, quá tốt rồi, trước đây người khác đã mời đệ ăn hai lần, mùi vị của món Lưỡi Hí Uyên cũng không tệ, đi đi, hôm nay đệ mời khách để Trần ca nếm thử, ai nha, đảm bảo huynh ăn xong, ngày ngày đều sẽ không quên, giống như đệ vậy, qua năm năm còn nhớ mãi…”

Tửu lâu Lão Tường quả thực là gian tửu lâu phàm nhân nổi danh của Tiên Thành, không ít Luyện Khí Kỳ cũng sẽ đến nếm thử, dù sao người tu tiên có Tích Cốc Đan, cơ bản đều không cần phải ăn cơm, nhưng vẫn sẽ có người tham luyến sơn trân mỹ vị của phàm nhân, thỏa mãn ham muốn ăn uống, thường thường sẽ đến đây giải thèm.

Vì vậy tửu lâu Lão Tường cũng có không ít tu sĩ Luyện Khí Kỳ, trong đó lại càng có không hề ít món ăn nấu nướng từ thịt yêu thú, thậm chí còn có linh tửu. Hai người lên lầu hai, tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, Vu Liệt thật đúng là kêu món Lưỡi Hí Uyên kia, thực tế chính là đầu lưỡi của Linh Áp xào nấu (áp = con vịt), đối với rất nhiều tu sĩ mà nói, món này quả thực không tệ, nhưng Trần Hạc chỉ nếm một miếng đã buông đũa ngọc.

Thấy Vu Liệt muốn kêu linh tửu, Trần Hạc lại nâng tay ngăn cản, nhãn châu Vu Liệt xoay tròn, nghĩ đến điều gì, nhất thời miệng nhếch ra tận sau đầu, nói: “Quên mất Trần ca biết ủ rượu, bất quá, huynh sẽ không tính lấy Tang Tử Tửu đấy chứ!? Rượu đó đệ uống đã muốn nôn rồi.”

Tang Tử Tửu là linh tửu mà Luyện Khí Kỳ uống phổ biến, rẻ lại thực dụng, nhưng hương vị có một loại cảm giác cay xốc, khẩu vị cũng không được tốt lắm. Trần Hạc lại thoáng trở tay, trong tay đã có thêm một chiếc hũ ngọc màu trắng, y đặt hũ ngọc lên bàn.

Sau đó lấy hai chiếc chén ngọc, hai người mỗi người một chiếc, cũng không nói lời nào, chẳng qua động tác thong dong như nước chảy, dịch rượu vừa được rót ra đã tỏa hương bốn phía. Vu Liệt sốt ruột chờ Trần Hạc rót đầy, vội vàng cầm lấy uống một hớp, nửa ngày sau mới duỗi cái cổ chép chép miệng.

Trần Hạc đặt hũ rượu xuống, cầm lấy chiếc chén bạch ngọc trước mặt, khe khẽ uống một hớp nhỏ, dịch rượu màu trắng sữa vào miệng đã tan, nuốt vào cổ họng chỉ cảm thấy lông toàn thân cũng thư giãn, linh khí xông thẳng ót, nhắm mắt thưởng thức dư vị nhiều lần, dư âm nhè nhẹ, miệng lưu đầy hương.

“Trần ca, đây là rượu gì!” Vu Liệt nửa ngày sau mới nghẹn ra bốn chữ, ánh mắt nhìn chằm chằm hũ ngọc trên bàn.

Trần Hạc vẫn luôn quan sát Vu Liệt, sau khi nghe xong thì tiện thể đặt chén ngọc xuống, nói: “Hũ linh tửu này là dùng hoa lê của cây Linh Lê trăm năm ủ chế, tên là Lê Hoa Tuyết, trong đó được thêm vào một đoạn Sa Sâm trăm năm gia vị, khẩu vị cũng rất không tệ.” Dừng một chút lại nói: “Có chút hữu ích với tu vi.”

Lê Hoa Tuyết, cũng cùng yêu thích linh tửu nên Vu Liệt đương nhiên biết đến, vị sư thúc kia của cậu cũng có cất giấu một lọ đó, bình thường đều không nỡ uống, thường thường mở ra ngửi hương. Lê Hoa Tuyết không dễ ủ, bởi vì một gốc cây Linh Lê trăm năm mới nở hoa một lần, cánh hoa hái được rất ít, chưa đủ ủ rượu, trừ phi trồng hơn mười gốc, cùng lúc nở hoa, mới có thể ủ được một vò, rất không dễ có được.

Trong những loại linh tửu trăm năm, cũng là số một số hai cực kỳ hiếm thấy, càng miễn bàn Lê Hoa Tuyết có mùi vị ngon như vậy. Sau khi nghe thấy câu ‘có chỗ hữu ích với tu vi’ cuối cùng, Vu Liệt chỉ đành da mặt dày, hắc hắc cười cầm lấy hũ ngọc kia vào tay, làm dạng như xem xét, “Trần ca, nhiều rượu ngon như vậy, không bằng để hũ này lại cho đệ giải thèm đi.” Nói xong cũng không chờ Trần Hạc ứng tiếng, đã thu vào túi trữ vật, tốc độ cực nhanh, rõ ràng là không cho người ta thời gian cự tuyệt.


Bất quá thu linh tửu, luôn phải hồi báo một chút, Vu Liệt ngượng ngùng hắc hắc cười một tiếng, sau đó nói: “Rượu này đệ không không muốn lấy không của Trần ca, về sau có chuyện gì, chỉ cần Trần ca nói một tiếng, đệ có thể giúp được nhất định dốc hết sức lực.”

Trần Hạc vừa nghe xong ngược lại không khách khí, thu liễm ý cười, có chút nghiêm chỉnh nói: “Thật đúng là có chuyện cần đệ hỗ trợ…”

“Đệ biết ngay Trần ca tìm đệ có việc mà.” Cầm lấy đũa gắp một cái lưỡi vịt, không để ý, nói: “Có phải Trần ca muốn mua linh thú hay không, không nói gạt huynh, đệ thực sự biết chỗ nào bán linh thú có phẩm tướng tốt, bảo đảm giá cả vừa phải, không lừa già dối trẻ, nếu như đệ dẫn huynh đi, nhìn trên mặt mũi của đệ còn có thể tiết kiệm được không ít linh thạch đó, tuyệt đối đáng giá tiền rượu của huynh.”

Trần Hạc sau khi nghe xong lắc lắc đầu, kế đó thấp giọng nói: “Huynh nói không phải chuyện mua linh thú, mà là muốn nhờ đệ giúp huynh tìm chút sách.”

“Sách gì nha?” Vu Liệt ngừng động tác nhai, nghi hoặc hỏi.

“Thư tịch về yêu thú biến dị, không biết Thần Thú Các có không?”

“Linh thú biến dị?” Sắc mặt Vu Liệt nhất thời biến đổi, một khối cặn thịt vịt không được khống chế phun ra từ miệng cũng không tự giác. Thư tịch về yêu thú biến dị trong Thần Thú Các đều là chuyện cực kỳ cơ mật, nào đến lượt tu sĩ bình thường xem.

Trần Hạc làm như không thấy, chỉ giải thích: “Vốn huynh đến Tiên Thành chính là vì việc này, muốn tìm người nghe ngóng phải chăng có thể mượn đọc hay không, trước khi Trúc Cơ có còn lại một viên Trúc Cơ Đan, lấy đan này làm thù lao, không ngờ vậy mà gặp được Vu sư đệ, hơn nữa còn là đệ tử nội môn của Thần Thú Các, viên Trúc Cơ Đan này đương nhiên ‘nước phù sa không chảy ruộng người ngoài’…”

“Chờ chờ đã…” Sắc mặt Vu Liệt lập tức lại đỏ lên, sau khi nghẹn xuống cặn thịt trong miệng, tâm tình thoáng có chút kích động nhìn Trần Hạc, hỏi: “Trần ca, huynh là nói… Trong tay huynh có một viên Trúc Cơ Đan? Đệ không nghe lầm đấy chứ?”

“Đích thật là có một viên, nếu có thể xong việc, linh thạch tiêu hao thì cứ tính cho huynh, viên Trúc Cơ này thì biếu tặng cho sư đệ…”

Vu Liệt nghĩ nghĩ, lại nghĩ nghĩ, nhất thời cắn răng một cái, vỗ chân nói: “Trần ca huynh nói thật sự quá đúng, ‘nước phù sa không chảy ruộng người ngoài’, viên Trúc Cơ Đan này đệ nhất định lấy. Bất quá nói thật, những thứ về yêu thú biến dị thực sự quá khó lấy được, nhưng tục ngữ nói ‘có tiền có thể sai quỷ khiến ma’, chẳng qua phải chịu tiêu linh thạch, chung quy có thể hỏi thăm được một hai. Trần ca huynh cứ yên tâm đi, đệ lăn lộn ở Thần Thú Các cũng khá, bằng hữu vẫn phải có, việc này đệ nhất định sẽ tận lực làm…”

Trần Hạc sau khi nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, kế đó lấy ra một túi linh thạch và một tấm phù truyền âm từ túi trữ vật, đặt lên bàn, nói: “Nếu có tin tức thì cho huynh biết, địa điểm thì hẹn ở gian tửu lâu này.”

Vu Liệt thoáng do dự, vươn tay lấy túi trữ vật, quét nhìn linh thạch bên trong, không khỏi hít ngược một hơi, thần sắc có chút phức tạp nhìn Trần Hạc, sau đó gật đầu nghiêm túc khó thấy.

Nửa ngày, sau khi đi ra từ tửu lâu, hai người mỗi người đi một ngả. Trần Hạc sau khi bán ra một lượng nhỏ linh thảo trên năm trăm năm, thì cưỡi phi cầm rời khỏi Tiên Thành, trở về đan môn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.