Đọc truyện Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh – Chương 10: Địch ý
Ngày hôm sau, sáng sớm thôn dân đã vây lấy nhà thôn trưởng, lúc này thôn trưởng đã sớm thức dậy, đặt một chiếc bàn ở cửa, ngồi ở đó ghi sổ. Thu trước chính là một số hoa quả khô, hai trăm cân đậu phộng khô của Trương gia, một trăm trái trứng vịt muối, hai trăm năm mươi trái trứng gà, tám mươi trái trứng ngỗng của Lý gia, nửa túi khoai lang khô với một túi hồ đào của Lưu gia.
Mỗi nhà đều lấy hoa quả khô nhà mình chuẩn bị đến đây bán, bởi vì sống trên núi lớn, người trong thôn lại rất cần cù, vì vậy đồ ăn dự trữ cực kỳ phong phú, hơn nữa từng nhà đều sống dựa vào những thổ sản nông gia đó, vì vậy tích nhiều hơn xa so với nhà bình thường.
Những thứ nguyên một buổi sáng thu được chất đầy cả một sân, thôn trưởng cố ý cống hiến ra gian phòng để tạp vật của nhà mình, chuyên biệt cất chứa những hoa quả khô đó, dẫn theo mấy phụ nữ trong thôn, nhất nhất phân loại những thứ thu được, sau đó dùng bao tải đựng lại với nhau, cuối cùng dựa theo cân lượng mà đánh dấu.
Tốn gần hai ngày thôn trưởng đã thu được hết hoa quả khô chuẩn bị bán ra trong tay hai mươi mấy hộ trong thôn, sau đó chính là bắp non với đậu phộng trong ruộng. Heo a gà a dê a nuôi trong nhà dân nông thôn đều ăn lương thực trồng trong ruộng, hơn nữa còn phải bán lương thực đổi tiền, vì vậy mỗi nhà mỗi hộ đều trồng không ít, nhất thời nửa khắc thu không hết, không thu hết thì không cách nào xác định được sản lượng với giá.
Vì vậy thôn trưởng tìm Trương Thư Hạc thương lượng việc này, Trương Thư Hạc dứt khoát liền tạm thời ở lại, chờ bọn họ thu gặt xong bắp đậu phộng với rau củ muốn bán rồi lại nói, hơn nữa hoàn cảnh trong núi cực kỳ tốt, mặc dù ở chỗ này không thể nói là dường như thần tiên, nhưng cũng rất yên tĩnh an tường.
Mỗi ngày ăn bữa sáng ở nhà thôn trưởng, sáng sớm liền lên đỉnh núi, tìm một tảng đá lớn sạch sẽ nơi đỉnh núi, ngồi bên trên vận hành phương pháp Thổ Nạp dưỡng khí, ngược lại một ngày còn hơn cả hai ngày trước kia, làm ít công to, hơn nữa trong núi không hề ít vật hoang dã, y dứt khoát thả hắc báo trong túi da trâu ra, mấy ngày nay y luôn ném mấy miếng thịt khô vào trong túi, vẫn luôn không thả nó ra.
Nếu là báo con bình thường, liên tiếp mấy ngày đều bị nhốt trong túi, sợ là sớm đã nghẹn chết rồi, thế nhưng hắc báo dùng cấm pháp dung hợp hồn phách cùng thú tinh, không giống với thể chất báo bình thường, cũng không thể cùng so sánh, mà bản thân thú tinh là dùng tinh huyết của y luyện chế, vì vậy độ mạnh yếu của hơi thở sinh mệnh của hắc báo, y có thể cảm giác được.
Vừa thả hắc báo, nó liền lủi ra từ trong túi, sau đó cách Trương Thư Hạc xa chừng năm mét mới ngừng lại, quay đầu mang vẻ mặt địch ý đối diện y. Lúc đầu nó luôn luôn liều lĩnh trực tiếp xông lên muốn cắn cổ họng Trương Thư Hạc, sức lực hung ác thề muốn xé y thành mảnh vụn, thế nhưng sau khi bị y dùng phù chế phục vài lần, cuối cùng mới cảnh tỉnh, không lỗ mãng hành sự nữa, mà trước tiên thoát khỏi y, ở trong một phạm vi nó cảm thấy an toàn, sau đó tùy thời tìm nhược điểm của y muốn thừa dịp y chưa chuẩn bị giết chết y.
Trương Thư Hạc thấy nó tuy nhỏ, lại hung ác xảo trá mắt lộ ra hung quang, trong lòng không giận ngược lại vui, chỉ có loại tính cách này mới có thể sống đến cuối cùng trong mạt thế, vì vậy biểu hiện ra tuyệt không lưu ý, chỉ ngồi xếp bằng trên tảng đá sạch sẽ, bắt đầu nhắm mắt luyện công pháp Thổ Nạp dưỡng khí ghi chép trên tơ lụa, nhưng trên thực tế, trong tay đã len lén kẹp hai tấm phù, để chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Một đôi mắt tím trơn bóng của hắc báo xa xa vẫn luôn hung ác nhìn chằm chằm Trương Thư Hạc ngồi trên tảng đá, vài lần nâng vuốt muốn tiến lên đánh lén, nhưng đều rụt trở về, bởi vì nó tuy là thú non, nhưng đã mở tâm trí, đã mơ hồ có thể cảm giác được sự uy hiếp của Trương Thư Hạc đối với nó, gần như nhấc tay là đã có thể lấy được tánh mạng nó. Sự không cam lòng khiến cho nó dùng móng vuốt không ngừng cào đất tại chỗ, cũng nỗ lực vòng đến bên phải Trương Thư Hạc hạ thủ, kế đó lại cảm thấy không ổn, lại chuyển qua bên trái y, tứ chi không ngừng bước qua lại trái phải, một bên phòng bị Trương Thư Hạc, dùng bản năng mãnh thú của nó nỗ lực tìm nhược điểm của người này, tiến tới nhất cử cắn chết y.
Bất quá sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng chống không lại được sự đói khát bức bách khi hai ngày chưa ăn cơm, dù sao cũng đã mở tâm trí, hơn nữa mấy ngày nay ở trong túi cũng đã hấp thu được một chút lực lượng của thú tinh trong cơ thể, đồng thời cũng ít nhiều truyền thừa được một chút tinh thần của thú tinh, biết phải bảo toàn mạng của mình trước mới có thể giết chết kẻ địch.
Chuyển động nửa ngày, thấy Trương Thư Hạc vẫn không nhúc nhích dường như nhập định, mới nhe răng không cam lòng xoay người nhảy đi biến mất trong núi rừng.
Trương Thư Hạc sau khi vận hành công pháp xong một lần, chỉ cảm thấy toàn thân với đan điền đều ấm áp dào dạt, thoải mái nói không nên lời, mà lòng bàn tay trái cũng gần như đầy tinh khí, ngoại trừ để cho cây đào hấp thu một chút, còn lại tiếp tục phân bố vào trong bàn tay và đầu ngón tay, khiến cho trong lòng y không khỏi kích động một trận. Kế đó lấy ra chu sa giấy phù với bút từ trong không gian hạt đào, sau đó trước tiên dùng móng tay lấy chút chu sa pha loãng với nước suối trong núi, sau đó dùng đầu bút thấm dịch đỏ, sau khi hít sâu một hơi, liền ‘bút đi như phi long, đường nét như thần đến’, hạ từng bút bừng bừng lên trên giấy phù.
Vào lúc ‘tinh, khí, thần’ ba thứ hợp nhất hiếm thấy, y một hơi liên tục vẽ ba tấm Thất Tinh phù, cuối cùng không có một tấm thất bại. Sau khi dừng bút, mới phát hiện tinh khí trong cơ thể đã tiêu hao không còn, thậm chí có chút kiệt lực, mà lúc này, không ngờ thời gian đã qua hai canh giờ, y lại cảm thấy dường như chỉ có vài phút ngắn ngủi.
Tức khắc thu lại bút phù, sau đó cầm ba tấm phù đã được vẽ xong ở trong tay xem xét, chỉ cảm thấy trong phù tràn đầy tinh khí, là ba tấm vẽ tốt nhất từ trước tới giờ của y, kế đó đưa tay khẽ lật, cất phù vào không gian hạt đào.
Chuẩn bị đến nơi có nước ở phụ cận rửa tay, bởi vì ngọn núi này không bị ô nhiễm, vì vậy nước chảy từ trên đỉnh núi xuống cực kỳ trong suốt, có một dòng nước mảnh đang từ khe đá chảy xuống, nước trong văn vắt róc rách chảy xuôi, nhìn khiến cho tâm người ta sinh thích thú.
Rửa tay xong, y dùng tay trực tiếp vốc nước suối lên miệng uống hai hớp, chỉ cảm thấy mát ngọt vô cùng, thấm tâm nhập phế, uống ngon hơn không biết bao nhiêu lần so với nước khoáng siêu thị bán, nhất thời trong lòng khẽ chuyển ý nghĩ.
Lập tức lấy ra một cái thùng nhựa mười cân từ trong không gian hạt đào, thùng trước này là để chứa xăng, mua hơn năm trăm thùng, đã dùng chưa đến ba trăm, còn hơn hai trăm. Sở dĩ y mua nhiều thùng này như vậy, chủ yếu là bởi vì mười cân cực kỳ thông dụng, vừa có thể chứa dầu xăng cũng có thể chứa dầu nành, hiện tại lấy để chứa nước suối cũng được.
Khi mạt thế tuy rằng nguồn nước coi như sung túc, nhưng theo tình thế càng ngày càng không xong, nước cũng không tránh khỏi sẽ bị ô nhiễm, nhưng điều kiện hạn chế chỉ có thể diệt khuẩn đơn giản rồi tiếp tục dùng, vì vậy giống như loại nước suối trước mắt, đã là ngay cả thấy cũng không thấy được.
Trương Thư Hạc sau khi lấy thùng ra, không hề do dự dùng nước rửa sơ lòng thùng, rồi để phía dưới dòng nước chứa nước suối, đặt xong một cái liền tiếp tục đi dạo lên phía nguồn, thấy có chỗ thích hợp, liền đặt thùng vào.
Bởi vì miệng thùng nhỏ chỉ có thể nhận được một phần ba hoặc phân nửa dòng nước, nước còn lại vẫn sẽ chảy xuống, vì vậy liên tục đặt mười cái vẫn không ảnh hưởng việc chứa nước. Sau khi đặt xong mấy thùng, Trương Thư Hạc liền tiếp tục quay về tảng đá Thổ Nạp, đợi qua sau một giờ đi qua xem, nước trong thùng đã gần đầy hoàn toàn, sau đó đậy nắp lại thu vào trong không gian, rồi lại lấy ra thêm mười thùng trống nữa để chứa nước suối.
Đợi đến lúc mặt trời sắp lặn, lúc này y mới đếm đếm số lượng chứa cả một ngày, đại khái chứa được trên dưới năm mươi thùng. Sau khi có nước suối, tâm tình thập phần không tệ, sau đó nghĩ đến hắc báo, lập tức lấy ra một tấm phù, tay thoáng phẩy xuống, phù liền cháy lên, giữa lúc tâm thần thoáng lay động, mới phát hiện con mãnh thú đó đã chạy đi hơn trăm dặm, nhất thời sắc mặt trở nên khó coi. Suy nghĩ một chút, sau đó lại lấy ra một tấm phù vàng trống từ trong không gian, kế đó đâm rách ngón trỏ, dùng máu chảy ra nhanh chóng vẽ lên phù, sau khi vẽ xong một nét cuối cùng, cả tấm phù như kèm thêm một tầng huyết quang, chẳng qua dưới ánh mặt trời thấy không quá rõ. Trương Thư Hạc ngẩng đầu hai ngón tay kẹp phù, châm lên vứt vào không trung phía phương hướng hắc báo rời đi, giấy phù như theo gió mà đi, cuối cùng cháy thành tro tàn giữa không trung.
Trương Thư Hạc biết huyết phù đã có hiệu lực, liền đứng dậy đi về con đường đến lúc trước. Phân nửa cấm thuật trên tơ lụa là luyện chế phó thú như thế nào, nửa còn lại chính là sau khi luyện chế phó thú thành công, nên áp chế nó như thế nào, khiến nó có thể nghe theo mệnh lệnh của người luyện chế, trong đó có không ít mấy loại phù thuật, chuyên biệt nhằm vào phó thú. Những phù đó Trương Thư Hạc đã sớm thuộc nằm lòng, chẳng qua không thể vẽ ra một số cất vào trong không gian để chuẩn bị thỉnh thoảng dùng như những phù khác, vì nó cần dùng máu để vẽ, vì vậy chỉ có thể dùng lúc nào vẽ lúc đó.
Ban nãy đạo phù kia y hạ chính là mệnh lệnh cưỡng chế quay về, bởi vì thú tinh trên người hắc báo là y dùng tinh huyết luyện chế, vì vậy sau khi trong phù thêm vào máu của y, phó thú sẽ không cách nào phản kháng, nếu phản kháng sẽ chịu nỗi khổ hồn phách cùng thân thể chia lìa, tương tự ngũ mã phân thây thời cổ, mà lựa chọn duy nhất của phó thú chính là phục tùng mệnh lệnh của người luyện chế, mới có thể trung hoà phù lực.
Quả nhiên, khi Trương Thư Hạc đi sắp đến dưới chân núi, thú con đã lủi đến nơi cách y không xa, đối diện Trương Thư Hạc phẫn nộ gầm rú.
Trương Thư Hạc nhìn nó, không khỏi chau mày. Y biết phó thú bởi vì trước khi chết oán khí quá thịnh, vì vậy sau khi luyện thành công thì lòng mang oán hận và căm thù đối với tất cả mọi người, nhất là đối với người luyện chế, sử dụng nó thì lại càng sâu. Tuy rằng hiện tại y có thể tùy ý sử dụng hắc báo, nhưng chỉ giới hạn dưới tình huống dùng máu vẽ phù, mà thường ngày một người một thú lại vẫn luôn đối lập.
Trương Thư Hạc chưa bao giờ là một người thích miễn cưỡng người khác, huống hồ trong thời gian rất lâu về sau đều phải làm bạn cùng con hắc báo này, bởi vì y xác thực cần lực lượng của phó thú, nếu vẫn luôn quan hệ kém như vậy, địch ý sẽ càng tích càng nhiều, tuy rằng không nhất định sẽ phản phệ, nhưng xác thực sẽ không quá tốt, hơn nữa sau khi ngày diệt vong giáng lâm, chỉ sợ y cũng không có thời gian ứng phó một con báo hung ác mang thù như thế.
Sau khi nghĩ như thế, ý nghĩ vốn muốn tiếp tục giam giữ nó bỏ đói nó mấy ngày giáo huấn một chút liền có chút lơi lỏng, làm như vậy sẽ chỉ khiến địch ý của nó đối với mình càng ngày càng thịnh, thời gian lâu cho dù muốn hóa giải cũng không có khả năng, thế nhưng hiện tại phải tự mình chủ động thỏa hiệp cầu hoà với nó, y lại làm không được.
Thẳng đến khi thấy vết máu bên miệng nó, cuối cùng cũng có chút chủ ý, lần này không cường hành nhét nó vào túi da trâu như con rối nữa, mà vẫy vẫy tay với nó.
Địch ý vốn có của báo con đối với y quá nặng, nhìn thấy y ngoắc, cho rằng Trương Thư Hạc lại muốn dùng phù, cuối cùng nhe răng với y, lộ ra răng nhọn um tùm đã có chút thành hình, móng vuốt cũng bày ra sự phòng bị với y cùng tư thái tùy thời công kích.
Trương Thư Hạc cố nén xuống xung động một lần nữa nhét thứ phiền phức này vào túi da trâu, quay đầu không để ý đến sự căm thù của nó, chuẩn bị một mình xuống núi. Lần này hắc báo ngược lại không chạy xa, đại khái là biết chạy xa Trương Thư Hạc vẫn có thể dùng phù, liền cách cự ly trăm mét một bước một đề phòng đi theo, vừa theo vừa liếm sạch sẽ vết máu còn lại nơi khóe miệng, cũng vừa đi vừa kiểm tra mọi nơi, thế mà bày ra bộ dáng ăn uống chưa thỏa, không tìm được con mồi, kế đó lại đưa ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm lên người Trương Thư Hạc không xa phía trước.
Nếu không phải sợ phù trong tay y, nó đã sớm nhào lên xé nát người kia, cả da lẫn thịt ăn đến ngay cả mẩu xương cũng không chừa.