Đọc truyện Mạt Thế Chi Trọng Sinh – Chương 121: Biến thiên
Hừng đông, tuy không có tuyết rơi, nhưng gió lạnh thổi qua giống như cắt thịt, cũng không biết âm bao nhiêu độ, Ngao Mộ Thiên ôm chặt Dịch Nhiên.
Trong xe đầy mùi vị *** mỹ, điều này làm cho sắc mặt nam nhân anh tuấn luôn khó coi, thực muốn giết những người đó.
Dịch Nhiên không để lại dấu vết nắm tay nam nhân, “Chúng ta ngồi vào đuôi xe đi.”
Dụi vào cổ thanh niên hít sâu, Ngao Mộ Thiên cố gắng bình phục tâm tình xao động của mình, chỉ cần chuyện nào đụng đến Dịch Nhiên, hắn rất ít khi có thể khắc chế chính mình, vừa mới bắt đầu thì đã như thế.
Ôm lấy Dịch Nhiên, hai người ngồi vào đuôi xe, là nơi thông gió tốt nhất cũng lạnh nhất, Dương Cận nghĩ nghĩ ngồi tại chỗ, ban ngày, những người kia sẽ không tìm nữ nhân.
Dịch Nhiên lặng lẽ từ trong không gian lấy ra lò sưởi, hai người dán vào nhau, Ngao Mộ Thiên điểm điểm Dịch Nhiên, giống con mèo nhỏ.
Sau đó con mèo nhỏ không phụ kỳ vọng cắn ngón tay người nào đó, cuối cùng còn lè lưỡi chậm rãi liếm môi của mình, điều này làm cho người nào đó lập tức hạ mắt, mà con mèo nhỏ khơi mào lửa giảo hoạt nở nụ cười, người nào đó thấy vậy rất muốn khiển trách đối phương một phen, nhưng, nơi này thiên biến, thỉnh thoảng lại bất lợi, chỉ phải ủy khuất chính mình.
Lúc này đột nhiên “két” một tiếng, xe phanh lại, Ngao Mộ Thiên không chút suy nghĩ, trực tiếp ôm Dịch Nhiên lăn xuống xe, sự thật chứng minh Ngao Mộ Thiên quyết định đúng, xe tuy dừng lại ngay, nhưng do quán tính nên xe chạy về phía trước một chút, mà phía trước là —— kẽ đất!
Vết nứt rộng ba thước dữ tợn như miệng cự thú đợi con mồi chui đầu vô lưới, đại hồ tử trong buồng xe liều mạng phanh lại, nhưng do tuyết trơn nên chỉ có thể trơ mắt nhìn miệng rộng cách mình càng ngày càng gần.
Xe nhoáng một cái, lốp xe trước rơi vào trong kẽ đất, duy trì một cân bằng rất quái dị.
“Mọi người chớ lộn xộn.” Đại hồ tử ở phía trước nhanh chóng đầu đầy mồ hôi, “Tôi xuống trước, các người chú ý dựa vào.” Chỉ có sức nặng đằng sau xe mới không rơi xuống.
Người trong xe ai cũng không dám lộn xộn, sợ mình động thì xe rơi xuống, nhưng lại lo lắng người khác động rồi chạy khỏi, mình lại không thể chạy ra, cho nên biểu cảm rất là phức tạp.
Đại hồ tử cẩn thận mở cửa xe, phía dưới một mảnh hư không, làm cho hắn không khỏi choáng váng đầu, kế tiếp chỉ cần cẩn thận bò qua thì tốt rồi, đại hồ tử vừa lấy tay sờ đến phía sau xe, lúc này một trận gió thổi qua, xe quơ quơ, người phía sau kinh hãi, thét lên trèo lên trần xe nhảy xuống, sức nặng đằng sau chợt nhẹ, xe lập tức rớt xuống.
Sắc mặt Sử Tùng rất khó coi, đại hồ tử chính là anh em của hắn, cứ như vậy chết đi, mặc cho ai trong nội tâm cũng không thoải mái, mà một khi không thoải mái, cặp mắt tam giác u ám quét qua mấy người kịp thời nhảy xuống xe, cuối cùng rơi vào người nhảy xe trước nhất là Dịch Nhiên và Ngao Mộ Thiên.
Ngao Mộ Thiên không sợ hãi nhìn tay mình, Sử Tùng biến sắc, bởi vì tức giận làm cho hắn nhất thời đã quên người này là dị năng giả, kêu thủ hạ đi đường vòng rời đi, bị người kéo lại, “Tùng ca, van cầu anh, mang chúng tôi đi với.”
Có người mở lời, người còn lại cũng đều cầu khẩn.
Sử Tùng bỏ qua người nọ, sau đó cũng không dài dòng, “Muốn đi cùng cũng có thể, nhưng không thể miễn phí mang các ngươi.”
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, sau đó có nữ nhân đáp ứng trước, sau đó những người khác cũng đáp ứng, không đi sẽ chết, đi cũng chết, dù cho kết cục giống nhau, nhưng 99% mọi người sẽ chọn hắn.
Dương Cận do dự, cô là người nhanh nhất nhảy xuống xe, bởi vì cô một mực lặng lẽ quan sát hai anh em kia, bởi vậy khi Ngao Mộ Thiên nhảy ra xe, cô lập tức nhảy theo, cuối cùng may mắn còn sống.
Cô muốn cùng đi với hai anh em kia, nhưng vạn nhất hai anh em kia không để ý tới cô? Vạn nhất khi cô bị tang thi vây hai người kia không cứu? Nhưng muốn cô đi đầu nhập vào Sử Tùng cô lại không cam lòng, cho nên cô chần chờ, nhưng sau khi cô phục hồi tinh thần lại, hai người kia đã đi xa, bằng năng lực của cô căn bản đuổi không kịp, cho nên cô khẽ cắn môi đuổi theo Sử Tùng.
Do vì lựa chọn đường bất đồng, cho nên, khi Dịch Nhiên thấy đám người kia đi không còn bóng dáng, tay vừa động, cầu băng bắc qua kẽ đất đủ cho hai người đi qua, cầu trong suốt sáng long lanh phản xạ dưới ánh mặt trời.
Hai người qua cầu băng, cứ như vậy đi về phía trước, không đến nửa ngày đã thấy quân doanh.
Nhìn chăm chú, “Thấy gì?”
Dịch Nhiên gật gật đầu, “Bên trong có người, tuy không rõ ràng lắm, nhưng xác thực là người.”
“Tốt, chúng ta trước đi xem sao.” Lạnh như vậy cũng không nên ra ngoài, dù sao trở lại B thị cũng làm nhiệm vụ, trì hoãn một tý cũng không ảnh hưởng.
Mà Dịch Nhiên biết rõ B thị ít nhất còn tồn tại 20 năm cho nên cũng không lo lắng, ngược lại còn có tâm tư nói giỡn, “Em còn phải giả làm em trai của anh sao?” Giật nhẹ mặt của mình, mình rất cố gắng lãnh khốc lạnh lùng, vì sao thoạt nhìn vẫn nhỏ hơn Mộ Thiên?
Ngao Mộ Thiên giải cứu khuôn mặt bị Dịch Nhiên kéo hồng, “Làm vợ của anh cũng có thể.”
Thấy khuôn mặt biểu hiện không cần nói cảm ơn kia, Dịch Nhiên trực tiếp cho một cái băng đao.
Ngao Mộ Thiên lóe lên, tránh thoát công kích, ngoài miệng lại không buông tha, “Có ai không, có người mưu sát chồng a ~~”
“…” Chưa bao giờ nghĩ Ngao Mộ Thiên cũng có thể lưu manh, Dịch Nhiên trợn tròn mắt.
Cách quân doanh càng gần, tiếng ồn ào cũng càng lúc càng lớn, vừa tới gần, không ngoài dự kiến bị người ngăn lại, đó là một quân dân trẻ tuổi, hắn ý bảo Dịch Nhiên và Ngao Mộ Thiên đi qua một bên kiểm tra thân thể.
Khi đi vào ngôi nhà đơn sơ, Ngao Mộ Thiên và Dịch Nhiên nhìn nhau, phương tiện ở đây giống B thị, không hề nghi ngờ, nhất định là lấy từ B thị, bất quá, đã như vậy, vì sao không đi B thị? Chẳng lẽ quân phiệt đã bắt đầu sao? Mà ngay cả cách B thị gần như thế cũng có phần tử dị tâm?
Bác sĩ dùng dụng cụ quét hai người, sau khi xác nhận an toàn kêu quân nhân kia lại dẫn đi ra ngoài.
“Tốt, các người có thể ở lại đây.” Sau khi nói xong, quân nhân kia không hề để ý tới bọn họ mà là canh giữ ở cạnh cửa, chờ người khác đến.
“Cứ như vậy?” Dịch Nhiên kỳ quái nói, cũng không giao lương thực cũng không giao tinh thạch.
Ngao Mộ Thiên nhìn tên quân nhân kia đứng không phải rất tiêu chuẩn, hắn nghĩ hắn hiểu được, “Người cũng là một loại tài nguyên.”
“A.” Dịch Nhiên giật mình, “Xem ra người nơi này một mặt cùng B thị giao hảo, một mặt lại gia tăng nhân thủ, đợi đến…” Lời kế tiếp Dịch Nhiên không nói, giảo hoạt nhìn Ngao Mộ Thiên.
“Đúng, Tiểu Nhiên thật thông minh.” Ngao Mộ Thiên trong nội tâm nửa là cao hứng nửa là thất ý, cao hứng chính là Tiểu Nhiên trưởng thành, thất ý chính là Tiểu Nhiên bị bức trưởng thành, nếu cứ như vậy…
“Làm sao vậy?” Dịch Nhiên không thích thấy biểu cảm này của Ngao Mộ Thiên, hối hận và ảo não.
Ngao Mộ Thiên giật nhẹ khóe miệng, “Không có gì, Tiểu Nhiên, chúng ta đi tìm chỗ ở thôi.” Nghĩ nhiều như vậy làm gì, ít nhất bọn họ bây giờ còn sống, nên thỏa mãn.
“Ừ.”
Hai người vừa đi vừa đánh giá trụ sở này, đi chưa được mấy bước, thì thấy đại đa số mọi người sắc mặt bối rối chạy đến một hướng, đương nhiên, hai người cũng đi theo.
Thiên biến! Một cái hố chừng 30 thước vuông ở trong căn cứ, so với kẽ đất lúc trước cản đường lớn hơn, giờ phút này bên cạnh hố chỉ còn nửa bức tường lộ ở bên ngoài, còn có gia cụ tán loạn, đủ để thấy hiểm trạng ngay lúc đó.
“Aiz, người nhà này cũng dữ nhiều lành ít…” Có người thở dài.
“Sớm đi cũng tốt…” Có người chết lặng.
“Căn cứ mất đi ba sức ăn.” Có người nhìn có chút hả hê.
Sau khi nghe ngóng, nguyên lai sau trận tuyết kia thì có vài chỗ bị sụp đổ, hiện tại đứng đều không thể an tâm, sợ dưới chân mình đột nhiên xuất hiện một cái hắc động đem mình nuốt vào.
Tận thế là khủng bố, nhưng bản năng sống còn lại làm con người không cam lòng cứ như vậy bị loại bỏ, luôn nghĩ, có lẽ là một người khác, mà mình có thể an toàn vượt qua tận thế này, cho nên dù sợ hãi khủng hoảng cũng vô pháp đối với cầm đao tự sát, bởi vậy đối với cái hố kia, có người tiếc hận đồng thời cũng có người hâm mộ, hâm mộ bọn họ không cần bị tận thế tra tấn, hâm mộ bọn họ bị buộc rời khỏi tận thế, bị bắt buộc mà không phải mình buông tha.
“Vây quanh ở chỗ này làm gì?” Thanh âm uy nghiêm đột nhiên từ phía sau vang lên, sau đó những người kia vây xem mang theo ba phần kính sợ ba phần cảm kích bốn phần khó dò tách ra một con đường, Ngao Mộ Thiên kéo Dịch Nhiên đứng sau đám người.
Theo khe hở nhìn lại, đi tuốt ở đằng trước là người trung niên mặc tây phục, hai mắt như chim ưng, khuôn mặt nghiêm túc, đằng sau đi theo bốn thanh niên.
Nhìn khí thế, cho dù là trước tận thế cũng rất khó lường.
“Là thủ lĩnh quân khu T thị.” Ngao Mộ Thiên nhỏ giọng giải thích ở bên tai Dịch Nhiên, trước tận thế hắn từng thấy qua người này.
T thị lại chạy đến nơi này? Dịch Nhiên càng thêm xác định hoài nghi lúc trước, thời đại quân phiệt, thật sự đến đây.
Người trung niên kia đi đến trước thiên biến, sau đó đảo qua quần chúng vây xem, “Đều tản.”
Vừa nghe lời này, Dịch Nhiên và Ngao Mộ Thiên cũng hòa với đám kia ly khai nơi này.
“Trong này cũng không phân phối phòng ở sao?” Dịch Nhiên đảo qua lều hoặc trướng bồng đơn sơ.
“Xem ra là vậy, bất quá chúng ta hiện tại xuất ra trướng bồng cũng rất phiền toái.” Bởi vì dụng cụ kiểm tra giống B thị, vì không gian của Dịch Nhiên khác người khác, cho nên luôn tránh để người ta biết rõ cậu có không gian.
“Bất quá, cũng không phải không có cách nào a.” Dịch Nhiên khiêu mi, chỉa chỉa ba lô bọn họ luôn đeo.
“Đúng, hơn nữa, đã có người tới.” Bọn họ không có trướng bồng, nhưng có thể lấy thức ăn đổi, quan trọng nhất ở tận thế là thức ăn.
Đó là một thiếu niên gầy yếu, đặt trước tận thế là bảo vật nhà người ta, ở hiện tại chính là cỏ ven đường, khi Dịch Nhiên hai người vừa xuất hiện hắn đã chú ý, hai người này không đơn giản, lúc này ấn tượng đầu tiên của hắn là, đương nhiên không phải nói thấy lần đầu tiên hắn sẽ biết đối phương lợi hại, mà là so với những người khác thì hai người này rất ít chịu đói, từ sắc mặt có thể nhìn ra.
Cho nên, khi hai người đứng ở đó nhìn đống trướng bồng kia, hắn đi tới, mang theo cẩn thận, “Các người đang tìm chỗ ở sao?”
“Đúng, tiểu đệ đệ, cậu biết ở đâu sao?” Ngao Mộ Thiên nói, mà Dịch Nhiên nghe ra tuyệt đối là ngữ khí lừa gạt con nít.
Dư Châu gật gật đầu, “Nếu như các người không chê, có thể ở nhà… tôi.” Nói đến chữ nhà, thiếu niên dừng lại.
“Vậy đã làm phiền cậu.” Ngao Mộ Thiên không có cự tuyệt.
Thiếu niên nhãn tình sáng lên, lời nói cũng trôi chảy rất nhiều, “Nhà của tôi rất gần, đi bên này.”
Một đường đi, Ngao Mộ Thiên cũng moi ra rất nhiều tin tức, trong này không cần nộp vật tư lên trên, nhưng nếu như muốn mượn xe căn cứ phải trả vật tư tương ứng, ngoài ra, thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, căn cứ cũng không có nghĩa vụ bảo vệ tất cả mọi người, bởi vậy, nam nữ ở độ tuổi lao động phải cách đoạn thời gian cùng quân đội đi ra ngoài tìm vật tư, tất nhiên cũng sẽ chia phần.
Dịch Nhiên đột nhiên dừng lại, nhìn về phía một người trong trướng bồng.
“Làm sao vậy, Tiểu Nhiên?” Ngao Mộ Thiên theo tầm mắt Dịch Nhiên nhìn sang, cũng sững sờ.
Dư Châu chỉ là nhìn thoáng qua liền hiểu, sắc mặt không biến, “Tất cả mọi người rất đói, mấy ngày hôm trước tuyết lớn đông chết rất nhiều người, đem đi chôn cũng như vậy, không bằng… Như vậy người sống sẽ không chết đói.”
Nhìn một gia đình dùng đao cắt một đoạn cánh tay thi thể đã đông thành băng, sau đó bỏ vào trong nồi nấu, sau đó đứa bé cầm ăn, Dịch Nhiên hai người im lặng, không nói gì tiếp tục cùng Dư Châu đi lên phía trước.
Dư Châu nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói, “Kỳ thật chúng tôi cũng có hoa mầu, nhưng tuyết rơi lâu khiến cho hoa mầu đều chết hết, mọi người cũng không có biện pháp mới… Hơn nữa những người kia… Đều đã chết, mà hai ngày này…” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm thiếu niên rơi thấp xuống, bất quá lặng lẽ nhìn sắc mặt hai người theo ở phía sau không thay đổi, lại khôi phục tâm tình trước kia, hắn sợ hai người này bởi vì sự kiện này không thuê lều của hắn.
Dịch Nhiên không nói gì thêm, ăn thịt người nha, cũng không phải chưa thấy qua, ngay cả ăn người sống còn gặp, chớ nói chi chỉ là ăn tử thi.
Dịch Nhiên không có ý kiến, Ngao Mộ Thiên tất nhiên lại càng không có ý kiến.
Hết chương 121.