Mạt Thế Chi Tồn Hoạt Độ Nhật

Chương 7: Cầm súng giết xác sống


Đọc truyện Mạt Thế Chi Tồn Hoạt Độ Nhật – Chương 7: Cầm súng giết xác sống

Cứ như vậy, bọn họ lên đường đi đến E thị.

Thẳng đến 20 phút sau, Nhan Hàn mới thả chậm tôc độ, hơn nữa còn chuyển đường đi.

Con đường thẳng đã không thấy đâu.

Xe đung đưa sang trái sang phải, người trên xe lúc này lại càng muốn nôn mửa, muốn an toàn từ con đường nhỏ này để đến E thị, nhất định phải đi qua đường núi khấp khuỷa này, con đường này như vậy là còn tạm.

Mọi người ngã trái ngã phải, nửa người trên xe đều đã ói ra hết, trên xe bốc lên mùi hôi kinh khủng.

Đi khoảng 10 phút rốt cuộc ra khỏi con đường đầy đá kia, bắt đầu đi lên con đường bằng phẳng. Cũng có nghĩa là, bọn họ phải đi qua khu 10.

Chuyến xe trước, nhóm chính đã bị công kích ở ngoài khu 10 này, vì vậy con đường này hung hiểm vạn phần.

Xe không còn ngã trái ngã phải nữa, mọi người đều thư thái không ít, nhiều người tuy không còn khí lực nói chuyện nữa nhưng cũng không còn ói mửa, hiện tại sự chú ý của họ hoàn toàn đặt lên đặt lên xung quang khu 10, đề cao cảnh giác.

Nhan Hàn nheo mắt, nhìn chằm chằm về phía trước.

Đột nhiên, Nhan Hàn rẽ trái, khiến tất cả mọi người đều đổ cả người về bên phải, rất nhiều người trở nên khẩn trương.

“Làm sao vậy?”

“Tôi vừa mới khoẻ lại, đừng di chuyển như vậy nữa được không?”

“Trời ơi! Phía trước là gì kìa?”

Mọi người bị thanh âm của một thanh niên trẻ tuổi gây chú ý, tất cả đều quay đầu nhìn về phía đó, sở dĩ Nhan Hàn phải rẽ gấp như vậy là vì xác sống đã xuất hiện!

Trên đường xuất hiện tốp ba tốp năm xác sống, trái phải đều có, nhưng bởi vì hành động chập chạm nên số lượng xác sống này đối với Nhan Hàn có thể coi là ứng đối được, dùng cứng chọi cứng không sao.

Nhan Hàn rẽ trái quẹo phải, mọi người cũng nghiêng ngả theo, thế nhưng không ai có một câu oán hận, bởi vì nếu không tránh thì chính là cái chết của bọn họ, bọn họ tình nguyện say xe, nôn mửa, nhưng không hề muốn bị ăn!

Rốt cuộc đã có thể tránh thoát vài cái xác sống, xe lại đi theo con đường thẳng tắp, mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng chưa được nghỉ ngơi thì xác sống lại xuất hiện.

Nhậm Quảng Bách nhíu mày nhìn bóng dáng của Nhan Hàn, lo lắng y vì chú ý mà tinh thần và sức lực sẽ bị hao tổn, sợ y mệt mỏi, chỉ có thể nhìn chằm chằm y, chỉ cần thấy y có gì đó không thích hợp thì sẽ lập tức giúp y.

Lần này xác sống xuất hiện rất nhiều, có đến mấy chục con, mọi người đều ngồi thẳng thân mình, nắm chặt lấy thứ bên cạnh mình để phòng ngừa mình bị văng ra ngoài, bởi vì tốc độ của Nhan Hàn không chỉ nhanh hơn mà tốc độ lúc rẽ trái rẽ phải cũng không hề giảm đi chút nào!


Tựa như đang đi phiêu vậy!

Khoảng cách với mấy chục con xác sống càng ngay càng gần, tất cả mọi người đều khẩn trương, căng thẳng.

Lúc này, Nhan Hàn mở miệng.

“Ngồi cho vững, đừng lên tiếng!” Thanh âm lạnh lùng khiến mọi nười lâm vào một trận rét run, thế nhưng chưa bao giờ bọn họ cảm thấy ấm áp đến mức này.

Nhanh chóng né phải tránh trái, thành công vượt qua mấy chục con, thế nhưng càng đi càng nhiều.

Nhan Hàn nhíu mày, sắc mặt không hề thoải mái, ngược lại có chút âm trầm, y không nghĩ xác sống đến đây nhanh như vậy, bọn họ cách khu 10 còn 15 phút nữa mà.

Né tránh không hề có tác dụng.

Không chỉ có Nhan Hàn, tất cả mọi người đều nghĩ ngay đến vấn đề này, khó trách đoàn xe trước lại bị ăn, đám xác sống này tuy hoạt động không nhanh, thế nhưng thắng ở nhân số, lại không sợ đau không sợ chết, xem ra chỉ còn cách công kích chúng.

Nhưng bọn họ lấy cái gì để đánh?

Hai mặt nhìn nhau, lúc này Nhan Hàn mới nói.

“Có ai biết dùng súng không?”

súng?

Khuôn mặt mọi người đều vô cùng kinh ngạc, nhất là các học sinh sinh viên, thương? Bọn họ biết dùng thế nào.

Khuôn mặt Nhậm Quảng Bách càng ngày càng phức tạp, súng? Xem ra Nhan Hàn cũng không nắm chắc.

Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, trong lòng đều tự hỏi có ai có, nơi này hẳn là không….

Còn chưa nghĩ xong, liền có một người đàn ông cao lớn đứng ra. Gã ngồi ở tận trong góc, không chút nào thu hút, không ai phát hiện ra có một người đàn ông tráng niên xuất hiện trên xe.

Gã mặc trên người một chiếc T-shirt, khoác lên nhìn thật cường tráng, cơ bụng từng khối từng khối, mọi người thấy vậy, trong lòng cũng thả lỏng.

Vừa nhìn người này liền đoán ra được gã là quân nhân hoặc là cảnh sát gì đó. Trông rất trâu!

“Có tôi.” Thanh âm của gã cũng thật trầm, hoàn toàn phù hợp với khuôn hình cường tráng bên ngoài.


Nhan Hàn ngồi ở phía trước, nhưng vẫn có thể thấy được tình huống phía sau, gật gật đầu, mở miệng nói “Có ai nữa không?”

Sau khi người đàn ông kia đứng lên, những người phía sau cũng lục tục lên theo, cơ hồ đều là đàn ông trưởng thành, vừa nhìn đã nhận ra được một vài người đang làm công tác xã hội.

Những người đứng lên đều giới thiệu về mình, phần lớn đều là người trong quân binh hoặc trước mắt sẽ trở thành quân nhân rời ngũ. Những người đứng lên cộng lại vừa khoảng 15 người, trong đó có hai cảnh sát.

Nhan Hàn đối với con số này rất vừa lòng, gật đầu “Đi đến phòng giữa, trong đó có nắp đậy, mở nắp đó ra!”

Mười lăm người đưa mắt nhìn nhau, mở nắp ra?

Người đàn ông trông cường tráng không do dự lâu, gã biết mỗi giây mỗi phút đều rất quan trọng, nhanh chóng tiếng lên mở nắp ra, bên trong toàn bộ đều là vũ khí!

Thanh súng ngắn dài, đạn dược, tất cả đều có!

Người trên xe đều kinh ngạc xem bên trong nắp có cái gì, như thế nào lại có thể có những thứ này?

Mười lăm người không ai do dự, ai ai cũng đều quen dùng những thứ này, cầm theo súng đạn trang bị lên người.

Bọn họ biết, cuộc chiến sắp tới rồi.

Nhậm Quảng Bách kinh ngạc, có chút khó hiểu, vì sao trên xe lại có những vũ khí này? Và tại sao Nhan Hàn lại biết được?

Thu hồi tầm mắt, nhìn về bóng dáng của Nhan Hàn, trong lòng Nhậm Quảng Bách độ nhiên cảm thấy khó chịu.

Nhan Hàn có phải là một người rất tài giỏi không? Bản thân mình liệu có xứng đôi với y?

Vừa cúi đầu khổ sở, thanh âm Nhan Hàn liền truyền đến “Làm gì mà lại cúi đầu vậy?”

Phản xạ theo điều kiện ngẩng đầu lên, thấy Nhan Hàn đang nhìn mình, lại không biết nên nói thế nào.

Mặt hơi phiếm hồng, Nhậm Quảng Bách mở miệng nói “Vì sao lại có súng trên này?”

Nhan Hàn “Bởi vì xe này do O quốc sản xuất.”

O quốc? Sao lại liên quan đến O quốc?


Nhậm Quảng Bách buồn bực “Vậy cậu thế nào lại biết?”

Nhan Hàn “Vì tôi từng ở O quốc một thời gian.”

Câu cuối cùng tuy không rõ ràng, thế nhưng Nhậm Quảng Bách vẫn nghe ra thanh âm của Nhan Hàn có chút băng lãnh, tự suy đoán rằng Nhan Hàn có nhiều hồi ức không tốt ở O quốc nên không hỏi nhiều.

Nhưng mà tâm tình của Nhan Hàn cũng hồi phục sau khi thấy anh, trong lòng cũng cao hứng. Chỉ là khi Nhậm Quảng Bách bày ra bộ dạng kia, y lại thấy khó chịu.

Nhìn về phía trước, Nhan Hàn lập tức mở miệng “Ngồi cho vững, đi đây!”

Câu vừa rồi Nhan Hàn cũng chỉ là nói với Nhậm Quảng Bách nhưng trong đầu mọi người lại nghĩ y đang nói với tất cả.

Nghe thấy lời này, mười lăm người lập tức lấy súng ra phân tán ở các nơi, vài người đi lên tầng thứ ba, sáu người ở lại tầng thứ nhất, trong đó có hai người lưu lại ở bên trái và bên phải của Nhan Hàn.

Mười lăm người thủ ở các vị trí khác nhau, chỉ lo là xác sống sẽ đột ngột xuất hiện, nhưng bọn họ biết không thể tuỳ tiện nổ súng, một khi nổ súng, tiếng súng có thể gây nên sự chú ý đối với xác sống, bọn họ căn bản không đánh lại, nếu như vậy thì chỉ có chết.

Một đạo lại một đạo hắc sắc xuất hiện, con người trên trái đất đều có bộ dáng gần giống nhau nhưng cũng có sự khác biệt rất lớn, trên mặt đám người kia lúc thì thủng lỗ, lúc thì vỡ nát cả một bên não, có con còn lòi cả mắt ra…

Thật ghê tởm.

Đây chính là suy nghĩ của phần đa mọi người trên xe.

Xác sống đến càng đông, lúc này đã có đến trăm con đang chậm rãi đi trên đường, đột nhiên Nhan Hàn né không kịp, một cái xác sống cứ thế trèo lên bên cạnh xe, giơ móng lên cào, mặc kệ cho Nhan Hàn điều khiển xe đung đưa trái phải, xác sống cũng không bị quăng ra.

Thật nguy hiểm.

Rất nhiều người kinh hoàng hô to “Xác sống! Xác sống!”

“Nó trèo lên xe được rồi!”

“Đừng…. Đừng…. Tôi không muốn bị cắn…. Không muốn biến thành xác sống!” Trong đó có một người đàn ông cứ luôn miệng lẩm bẩm, trong lòng kinh hoàng vội mở cửa ra để chạy, không ai ngăn được gã.

Gã nhảy xuống, lăn mấy vòng, nhanh chóng đào tẩu, nhưng chưa kịp chạy ra từ miệng xác sống thì đã bị cả một đám vây quanh cắn chết.

“A a a a a!”

Tiếng kêu thê thảm khiến mọi người trên xe càng lúc càng sợ hãi, trời đất, đây chính là kết cục của bọn họ sao?

Không đợi cho mọi người kinh hoàng qua đi, một tiếng ‘đoàng’ vang dội đập thẳng vào song nhĩ của mọi người, mọi người cùng nhìn về phía phát ra thanh âm, một người đàn ông mặc chiếc áo xanh trắng cầm khẩu súng chĩa ra ngoài cửa, mà từ họng súng không ngừng bay đạn ra.

Mọi người nhận ra, đó là do hắn nổ súng, mục tiêu là những cái xác muốn trèo lên xe của bọn họ, người cầm súng ấy chính là một cảnh sát.

Một tiếng súng vang dội gợi sự chú ý của xác sống, chúng quay đầu sang nhìn về phía bọn họ, cũng chậm rãi di chuyển về đây, mấy các xác đang ăn những nam học sinh, miệng đầy máu tươi cũng đứng dậy đi về phía bọn họ.

Nhan Hàn không do dự, một lần nữa đẩy nhanh tốc độ, lao vào quần thể xác sống.


Tuy là do nam cảnh sát đó nổ súng nhưng mọi người đều biết rằng ngoại trừ việc nổ súng, hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Chẳng lẽ chờ xác sống trèo lên, lúc ấy mới nổ thì mọi người toàn thể bị diệt ư?

Sắc mặt mọi người đều không tốt, đàn xác sống đến rất nhanh chóng, mọi người căn bản không chuẩn bị tâm lý, đặc biệt là các sinh viên kia, vốn là rất hứng khởi khi tưởng được đi dã ngoại nhưng lại diễn ra thảm kịch như vậy.

Nhậm Quảng Bách nhìn cậu học sinh trung học bên cạnh, cậu đưa tay lên đặt che tai lại, vô cùng kinh hoàng, Nhậm Quảng Bách muốn an ủi nhưng không biết nên làm thế nào.

Thở dài, tiếp tục nhìn bóng dáng của Nhan Hàn, sau đó ngẩn người.

Vừa rồi tất cả anh đều đặt ở trong mắt, nhưng trải qua việc ngày hôm đó nhìn thấy những cụ già lão niên bị đạp chết, anh đối với chuyện mọi người xung quanh sẽ chết đã thừa nhận từ lâu, cho nên không hoảng loạn như những người khác, anh lo là Nhan Hàn sẽ mệt, lo rằng cha mẹ sẽ gặp chuyện không may và cả người anh trai thất lạc.

Trong xe nhất thời một mảnh yên ắng.

Xác sống trên đường ngày một nhiều, Nhan Hàn không thể chỉ dựa vào việc tránh né để giải quyết xác sống, lúc này chỉ có thể dựa vào những người đang cầm thương, cầm súng để ngăn cản không cho lộ tuyến bị lệch.

Cho nên còn cách E thị chỉ 10 phút lộ trình thôi nhưng số lượng xác sống xuất hiện đã gần một ngàn, Nhan Hàn không còn tránh né trái phải nữa, ngược lại tập trung hướng về phía trước, tốc độ thả chậm lại, những người cầm súng cũng bắt đầu hành động.

Người cầm súng đứng trước thì đánh bay đầu mấy cái xác gây vướng chân, người ở hai bên trái phải thì đem mấy cái xác khác tiêu trừ.

Dù sao thì mục đích cũng đã đánh mất, số lượng xác sống này không phải muốn là bọn họ có thể vô thanh vô thức giải quyết, so với việc cẩn thận không bị phát hiện thì cứ xông lên đánh không còn một mảnh giáp đi.

“Thanh thanh thanh’ thanh âm gợi nên, một tiếng lại một tiếng, một phát thương lại thêm một phát, rất nhiều người ngồi ở trên xe khóc đến thảm thương, không thể trách họ, bọn họ căn bản chưa nhìn thấy qua hình ảnh máu me chân thực này, nó có thể gây điên, mà tính kháng áp lực cũng rất mạnh.

Trong số đó, Nhậm Quảng Bách tương đối bình tĩnh, sau là hội trưởng Lưu Triệu. Gã đàn ông mặc áo hồng cũng đang sợ, người ngồi thành một đống, hai chân mở ra rất lớn. Vương Cường cúi đầu, mọi người nhìn thấy gã ta sợ hãi không thôi, hai vai đều không ngừng run rẩy.

Nhậm Quảng Bách nghe thấy thanh âm nức nở bên cạnh, nghĩ nghĩ, vẫn là nên đến an ủi cậu nhóc, quay đầu nhìn về phía thiếu niên, chỉ thấy hai tay cậu đặt lên tai, hai mắt nhắm chảy cả lệ, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.

Có lẽ là rất sợ.

Nhậm Quảng Bách lại nghĩ đến bộ dạng tự tin kiêu ngạo của Nhan Hàn, bất kể là xác sống xuất hiện cho đến tận bây giờ, anh cũng chưa thấy vẻ mặt này của y, là vì đâu?

Luc này, tiếng súng dừng lại, rất nhiều người lúc này mới từ từ mở mắt hoặc thả tay che tai ra, nhìn về phía trước là một khoảng không trống rỗng, bọn họ thế mà đã thoát được từ trong quần thể xác sống kia….

Nhìn lên trên, một cái cổng lớn cao hàng chục mét màu bạc đang sừng sững ngay trước mắt, bọn họ nhịn không được mà hốc mắt cũng phiếm lệ.

Bọn họ… Bọn họ….

Trong đó có một thanh niẻn nhảy dựng lên, vui vẻ gào to “Chúng ta đến rồi!”

Những người khác từ trong cảm động bừng tỉnh lại, cũng cùng hoan hô, chúng ta đã thoát ra, chúng ta sống rồi!

Trước mắt là chiếc cổng lớn, chỉ cần có niềm tin thì nhất định có thể làm được. Chỉ cần kiên trì, nhất định có thể thấy được hy vọng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.