Đọc truyện Mạt Thế Chi Tồn Hoạt Độ Nhật – Chương 18: Tổ đội ba người
Thời gian từng ngày trôi qua, bởi vì đường xá xa xôi, không có tàu, phương tiện giao thông phi cơ linh tinh, chỉ đơn giản là lái xe từ dưới khu này đến khu kia, thời gian sẽ lâu hơn rất nhiều.
Hơn nữa đồ ăn không đủ, nhiên liệu cũng yêu cầu tăng thêm, sáu người Nhậm Quảng Bách đến một tòa thành trấn hoặc trấn nhỏ nhất định phải dừng lại bổ sung, có vài trấn nhỏ thậm chí đã bị quét sạch, yêu cầu phải đến nơi khác tìm nhiên liệu, vật tư mới có thể tiếp tục lên đường.
Hơn nữa con đường mà bọn họ đi không phải đường cao tốc, mà là đường nhỏ phải nghiên cứu cả lộ tuyến quại trái quẹo phải, bởi vậy, thời gian lại kéo dài hơn gấp đôi.
Cuối cùng, bọn họ đi qua khu 9, mấy trấn nhỏ, sau khi đến khu 8, rốt cuộc tới trước cổng lớn D thị.
Lúc này, đã qua hơn một tháng.
Tới D thị, bọn họ nhìn thấy cổng đóng chặt, tựa như E thị lúc đó, bên trong cũng có rất nhiều người tị nạn, bọn họ vào nghỉ ngơi một ngày bổ sung đồ ăn cùng nhiên liệu sau đó sẽ rời đi.
Bọn họ cần phải nhanh bước chân để tới A thị sớm, bởi vì bọn họ phát hiện —— đám xác sống xảy ra biến hóa.
Đã hơn một tháng, bọn họ chứng kiến đám xác sống chưa bao giờ hành động tập thể, phân tán nơi nơi loạn đàn, đến bây giờ đã biết tập hợp nhau lại, một nhóm công kích nhân loại, bọn họ cảm thấy rất quái dị.
Các xác sống giống như có trí tuệ, hoặc nói, có người khống chế bọn chúng.
Sáu người Nhậm Quảng Bách ở mỗi tòa thành trấn đều vào thành trấn tìm máy tính, mở con chip, nhưng bởi vì nguồn điện cung ứng đã không còn, rất nhiều máy tính bởi vì không điện, mở không được, cho nên bọn họ cũng không cách nào tìm hiểu được nội dung bên trong con chip, bọn họ chỉ có thể không ngừng tiếp tục tìm cách, cũng không bỏ cuộc.
Mà bọn họ hiện tại, rời khỏi D thị để tới khu 7 thuộc quản lý của D thị, rốt cuộc phát hiện có máy tính.
Dừng lại xe, Nhậm Quảng Bách dẫn đầu xuống xe, cầm súng ttong tay tuần tra một vòng, chung quanh cũng không người, không có xác sống, nơi này là một tòa thành trống không.
Cả một đường tới đây, bọn họ gặp rất nhiều thành trống, thấy vô cùng nhiều, nhưng vẫn như cũ không thể thiếu cảnh giác.
Hứa Thanh và mọi người cũng theo xuống xe, cuối cùng quyết định để Nhậm Từ Nhạc, Nhan Hàn, Nhậm Quảng Bách đi tìm máy tính, dư lại Hứa Thanh, Viên Bình, Hà Cố lưu lại trông coi xe và bổ sung đồ ăn nhiên liệu.
Ba người Nhậm Quảng Bách tuần tra một vòng, trong một gian phòng tìm được một chiếc laptop còn điện, vui mừng không thôi.
“Rốt cuộc tìm được rồi, đi thôi, trở về mở con chip.” Nhậm Quảng Bách cầm lấy máy tính, ba người một nhóm trở về.
Trở lại xe, ba người Hứa Thanh cũng bổ sung đồ ăn xong xuôi, sáu người vây quanh máy tính, Nhậm Quảng Bách mở máy tính ra, cắm con chip vào.
Sau khi mở xong, nhảy ra một cửa sổ.
Không thể lấy được nội dung.
Sáu người liếc nhau, thất vọng.
Nhậm Từ Nhạc: “Xem ra phải có khoa học kỹ thuật đặc thù mới có thể đọc được tư liệu bên trong, chúng ta đối với xác sống, vẫn hoàn toàn không biết gì cả.”
Sáu người đều thở dài, đem máy tính thu hồi tới, tiếp tục lên đường.
Cách ngày, tới khu 6 thuộc quản lý D thị, tại đây, bọn họ gặp ba người kỳ quái.
Khu 6 cấu trúc khác biệt khu 9, rất có quy hoạch, bên trái là khu thương nghiệp, tất cả đều là nhà cao tầng, bách hóa, thương trường; bên phải là trường học, từ tiểu học, cao trung đến đại học đều có; trung gian là khu dân cư, khu chung cư, các căn nhà đèu bài phòng hợp lý.
Sáu người đem xe dừng ở bên trái khu thương nghiệp, trong một siêu thị gặp được ba người trẻ tuổi.
Trong siêu thị, ba người trẻ tuổi, hai cô gái đang quét hàng hoá ở quầy bánh bích quy, cái gì có thể lấy thì lấy, lúc sáu người tiến vào dọa ba người nhảy dựng, bọn họ xoay người lại, nhìn thấy là người, hô một tiếng.
“Làm tôi sợ muốn chết! Tôi còn tưởng rằng là xác sống xuất hiện……” Trong đó một cô gái tóc vàng, có một đôi mắt to đáng yêu, cô ta vỗ vỗ ngực, mặc chiếc áo màu trắng ngắn quần đùi cao bồi, khuôn mặt đáng yêu lại có dáng người rất đẹp, nét đẹp vừa như thiên sứ vừa như ma quỷ có lẽ là để dành cho cô ta.
Duy nhất một người đàn ông mang mắt kính, lịch sự văn nhã, áo sơmi màu trắng cùng quần tây đen, xem ra khá nghiêm túc chỉnh tề. Gã rất bình tĩnh, làm lơ sáu người Nhậm Quảng Bách, tự lấy đồ ăn.
Cuối cùng một cô gái có mái tóc quăn, mắt phượng, làn da trắng nõn, trên người mặc áo màu lam cùng quần dài cao bồi, dáng người không đẹp như cô gái tóc vàng khiến người ta chảy máu mũi, nhưng cũng không kém. Cô ta nhìn sáu người, lập tức thu hồi tầm mắt, cùng người đàn ông mắt kính tiếp tục công việc trên tay.
Sáu người liếc nhau, cũng không tính toán chào hỏi cùng ba người, đi khu đồ uống lấy nước khoáng, thuận tiện đi nhìn một chút.
Cô gái tóc vàng nhìn vài lần, phát hiện sáu người đều rất đẹp, làm cô cảm thấy rất hứng thú, cô kéo khóe miệng, trong mắt hiện lên tinh quang.
Chỉ thấy sáu người, Hứa Thanh và Hà Cố hướng đến khu đồ uống, một người nho nhã trắng nõn, thoạt nhìn rất dễ ở chung, một người khác khốc soái kiểu lưu manh, vừa xấu xa vừa phong tình.
Cô gái tóc vàng lại đem tầm mắt chuyển hướng đến hai người, hai người kia là Nhậm Từ Nhạc và Viên Bình. Cô ta thấy bọn họ một người cao ráo soái khí, khuôn mặt nhu hòa, ôn nhu cười xoa xoa đầu một thiếu niên khác, trong mắt ôn nhu rất dễ thấy, mà thiếu niên bên cạnh hắn trông thật đáng yêu, mặt đỏ hồng cúi đầu, còn vươn chân đá đá người xoa đầu mình, cô ta nghĩ, hai người này hẳn là anh em cũng nên.
Tiếp theo, cô lại nhìn về phía hai người người đàn ông còn lại, nhìn thấy bọn họ tay nắm tay, cô có chút kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy hiếm lạ, đồng tính hiện giờ cũng không ít, cô thấy nhiều cũng không trách, nhưng hai nam sinh đều soái như vậy, thật là hiếm thấy.
Khoé miệng của một nam sinh khá cao mang theo cười, ánh mắt sủng nịch nhìn người bên cạnh, nam sinh mặt lạnh so với anh ta lùn hơn một chút, cô gái tóc vàng đột nhiên có ý tưởng.
Cô ta tưoi cười, buông đồ trên tay, lắc mông đi đến chỗ Hà Cố Hứa Thanh.
Hà Cố Hứa Thanh đang lấy nước, không phát hiện có người tới phía sau bọn họ, nghe được thanh âm, bọn họ mới xoay người lại.
“Xin chào hai anh ~ hai anh muốn đi đâu na?” Thanh âm của cô ta mềm nhẹ, phiêu vào trong tai hai người, hai người xoay người lại, nhìn thấy thân hình cô gái kia cũng không lộ ra chút vẻ mặt kinh diễm nào. Trong hai người chỉ có Hứa Thanh cười đáp lại lời chào hỏi của cô ta, Hà Cố nhìn cô ta, mặt đầy hắc tuyến.
Ả đàn bà này có mục đích gì.
“Xin chào, chúng tôi từ E thị tới, đi ngang qua nơi này nghỉ chân một chút, các cô thì sao?” Hứa Thanh không hề mặt đen, cậu ta cảm thấy có thể ở trên đường gặp được những người cũng đang trốn chạy giống mình âu cũng là duyên phận, trong lòng cậu ta vui vẻ thật muốn cùng họ làm bạn.
Chỉ là mục đích chuyến đi này có bao nhiêu là bí mật, dĩ nhiên cậu ta biết, cho nên chuyện trở thành bạn đường, đồng hành gì đó, không thể thành sự thật.
Cô gái tóc vàng lộ nét cười ngọt ngào: “Chúng tôi cũng là người E thị! Thật trùng hợp a! Nói không chừng chúng ta đã từng gặp qua nhau đó nha ~ hì hì, tôi tên là Điềm Điềm ~ mấy anh là?”
Sắc mặt Hà Cố càng ngày càng đen, Hứa Thanh không phát hiện chút nào không ổn, vẫn cười như cũ với Điềm Điềm: “Tôi tên Hứa Thanh, cậu ấy là Hà Cố, chúng tôi đi cùng nhau.”
Nghe thấy Hứa Thanh nói ‘ cùng nhau ‘ làm cho sắc mặt Hà Cố nhu hòa xuống, nhưng vẫn khó chịu, thấp giọng nói: “Chúng ta còn có việc phải làm.” Nói xong, cầm lấy nước khoáng, kéo Hứa Thanh đi.
Hứa Thanh khó hiểu nhìn Hà Cố, nhưng vẫn bị cậu ta kéo đi, xoay người xin lỗi cười: “Xin lỗi.”
Điềm Điềm bị vứt bỏ tại chỗ, nhìn hai người đi xa, dậm dậm chân, vẻ mặt ảo não: “Tôi cũng không tin mấy người sẽ không bị mị lực của tôi khuynh đảo!”
Người đàn ông mang mắt kính cùng cô ái có con mắt phượng cũng đi tới, cô gái có con mât phượng nói: “Điềm Điềm, cô đừng cành mẹ đẻ cành con, chúng ta thật vất vả mới khôi phục trí lực, cô muốn trở lại thành cái xác không hồn sao?”
Người đàn ông đẩy đẩy mắt kính cũng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của cô gái kia.
Điềm Điềm liếc mắt nhìn cô cái có con mắt phượng, xua xua tay: “Tạ Nhi cô thì biết cái gì, sáu người bọn họ khác chúng ta, bọn họ là ‘ nhân loại ‘! Vậy mà có thể sống sót trong miệng từ trong miệng xác sống, còn đến từ E thị, có thể thấy bọn họ có năng lực ~” liếm liếm môi, “Hương vị của bọn họ chắc hẳn phải thơm ngon lắm đây~”
Tạ Nhii lắc đầu, “Cô đừng có mấy ý nghĩ kỳ lạ nữa.” Nhìn về phía người đàn ông đeo mắt kính, “Phạm Chấn chúng ta đi.”
Nói xong, không để ý tới Điềm Điềm đang chảy nước miếng tại chỗ, mang theo Phạm Chấn đi ra cửa.
Điềm Điềm nhìn hai người bọn họ, thở dài, lắc đầu: “Thật là không hiểu thưởng thức là gì ~ đồ ăn mỹ vị……” Nhìn về phía ngoài cửa siêu thị, cái xe có Nhậm Từ Nhạc và Viên Bình, “Thật là mỹ vị ~ sáu người đều là mỹ vị a ~ ta còn lâu mới dễ dàng buông tha cho bọn họ!”