Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 67: Cố gắng


Đọc truyện Mạt Thế Chi Phế Vật – Chương 67: Cố gắng

Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

“Đúng vậy, anh Dịch bị thương nặng thế kia nếu không trị khỏi mới càng khổ.” Cục thịt Trần nói tiếp “Nếu là em, thà khó chịu mà sớm khỏi còn hơn, trong hoàn cảnh này bị thương nặng không dậy nổi chẳng khác gì đã chết.” Nói đến đây, y đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng, vội nói với Trương Dịch “Anh Dịch, không phải em có ý ghét bỏ anh đâu. Anh có nằm lâu hơn nữa, chỉ cần lão mập em còn đây, em nguyện ý nuôi anh.”

Một câu nói đáng lẽ nên khiến người nghe cảm động, thế nhưng nghe vào lại cảm giác rất quái dị, Trương Dịch nở nụ cười, định nói mình không muốn được bao nuôi thì Nam Thiệu đã mở miệng “Trước hết cậu phải xem nuôi nổi bản thân không đã.” Hắn chưa chết đâu, còn cần người khác tới nuôi Trương Dịch sao? Trải qua biến cố lần này, vốn hắn định nói việc nếu thực vật biến dị có tinh hạch, nói không chừng động vật biến dị cũng có, lúc này ngẫm lại cảm thấy không quá quan trọng, liền bỏ qua.

Cục thịt Trần đương nhiên biết thực lực của mình yếu thế nào, nếu ngày đó y ra ngoài, chỉ sợ một cọng lông cũng không còn, nếu phải chăm lo cho người khác căn bản là chuyện không quá khả thi, cho nên cũng không giận, chỉ là phẫn nộ sờ sờ mũi, cười gượng.


“Tiểu Trần, cậu phải mau chóng đề cao tốc độ đi, khi ấy dù sức chiến đấu không cao, chí ít cũng chạy trốn được.” Nghe hai người đối thoại, Trương Dịch không khỏi nghiêm mặt căn dặn. Trận chiến ngày đó, anh đã hiểu ra một sự thật, nếu tất cả động vật biến dị đều mạnh như con chim lạ kia, vậy trừ chạy trốn ra thì bọn họ không còn cách nào khác. Nói đến đây, anh đột nhiên nhớ tới dị năng của Lý Mộ Nhiên “Mộ Nhiên, dị năng của em nên tìm ra biện pháp sử dụng đi, nếu nói đến phương pháp cứu mạng, hẳn không có dị năng nào so được với nó.”

Lý Mộ Nhiên chần chờ vài giây sau đó gật đầu, trong ánh mắt có sự kiên quyết. Hiện tại mỗi người đều lấy mạng đi liều, cô lại trốn tránh, dù trước mắt miễn cưỡng có thể bảo vệ tính mạng nhưng tương lai cũng đi không xa.

“Nam Thiệu, cậu biết võ, có thời gian dạy cho họ đi.” Trương Dịch quay lại nhìn Nam Thiệu, tuy rằng biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến thời gian tu luyện của hắn, thế nhưng chỉ có thực lực cả đội được nâng lên, xác xuất sinh tồn mới được đề cao. Trước kia không dạy bọn họ là vì chiến đấu với zombie hoàn toàn không dùng được, hiện tại đã xác định động thực vật biến dị sẽ không giống zombie có thể khiến con người bị lây nhiễm, cận chiến cũng không sao, có thể học chút kỹ năng cận chiến sẽ giảm bớt chút áp lực cho những người khác. Nhất là Lý Mộ Nhiên, dị năng của cô không thể khống chế, chỉ có cố gắng tăng mạnh thực lực bản thân thì khi bị dị năng dịch chuyển đến một nơi khác mới có thể có thêm một phần bảo đảm.

Nam Thiệu không cảm thấy Trương Dịch lo cho người khác mà lơ là hắn, ngược lại còn thấy đây là biểu hiện đối phương không coi hắn như người ngoài, bởi vậy đáp ứng thật sảng khoái, trên mặt còn không tự giác mang theo ý cười.

Vì an toàn, mỗi phòng đều không ít hơn ba người ở. Vì thế, Nam Thiệu lại trở về phòng này, có điều lúc này không chỉ có một mình hắn mà còn có Lý Mộ Nhiên và cục thịt Trần. May mà phòng đủ lớn, vài người ở cũng không quá chật, nâng hết sô pha bàn ghế tủ chứa ra ngoài, lại chuyển vào hai cái giường đơn, về phần giường lớn như cũ vẫn là Trương Dịch, Nam Thiệu và cả Trương Duệ Dương ngủ. Lý Mộ Nhiên không cần phải nói, cô là con gái, đương nhiên không thể chen chúc với đàn ông, cục thịt Trần càng đừng nghĩ, Nam Thiệu sao có thể nhường vị trí của mình cho y. Trương Dịch ban đầu còn hơi mất tự nhiên, nhưng phát hiện Nam Thiệu cũng không làm gì kì quái nữa thì anh cũng dần dần quên đi.


Hôm sau, Kiều Dũng chỉ đạo mọi người lấy không ít gạch từ những căn nhà cũ đã bị hủy, sau đó tìm được xi măng cát đá ở sau nhà người ta, xây một bức tường thật dày sau lớp tường đất, còn để ra một chỗ hở đủ cho hai người đi qua. Ở chỗ hở tạo ra một cánh cổng lớn như miệng cống, dùng xích sắt khống chế lên xuống, một đầu khác của xích sắt thì tạo thành một ròng rọc kéo dài, rất dễ điều khiển. Ngày thứ ba, Hùng Hóa dùng dị năng hủy đi tường đất bên ngoài, nâng cửa lên, zombie chờ đợi bên ngoài rất nhiều ngày vừa thấy mất đi vật cản, nhất thời điên cuồng chen vào bên trong, mà bên ngoài càng nhiều con đang không ngừng cuồn cuộn vọt tới.

Huấn luyện bắt đầu.

Những ngày kế tiếp, trừ ăn cơm và ngủ, tất cả mọi người đều bận rộn giết zombie, học tập phương pháp cận chiến, tu luyện dị năng, ai cũng hận không thể biến thời gian một ngày thành gấp đôi. Đến Bùi Viễn cũng không để ý thân thể chưa hoàn toàn khôi phục mà cố chấp tham gia huấn luyện từ ngày đầu tiên. Đương nhiên, thành quả sau khi cố gắng là vô cùng rõ rệt. Hai tháng trôi qua, từ vốn dĩ phải hợp tác, đến bây giờ mỗi người đều có thể độc lập dễ dàng chém giết zombie, cũng đã nắm được cách tránh né. Rất may mắn là trong khoảng thời gian này không xuất hiện động vật biến dị lợi hại nào nữa.

Trương Dịch hoàn toàn khỏi hẳn là vào mười ngày sau, miệng vết thương khép lại không tốn quá nhiều thời gian, chủ yếu là mất máu suy yếu, để bổ trở lại cũng rất phiền toái. Có điều tinh thần thì ngược lại, trạng thái của anh đặc biệt tốt, có lẽ là nhờ Nam Thiệu giúp anh ôn dưỡng lực sinh mệnh. Vốn dĩ Nam Thiệu còn đang suy nghĩ liệu có phải lực sinh mệnh càng dày đặc thì càng có lợi hay không, nghĩ nếu vậy không chỉ có thể giúp Trương Dịch dưỡng lực sinh mệnh đến mức mạnh nhất mà còn có thể thuận tay giúp những người khác. Chỉ là rất nhanh hắn liền phát hiện lực sinh mệnh của mỗi người đều có giới hạn nhất định, sau khi bão hòa, bất luận hắn dùng dị năng thế nào cũng không có biện pháp gia tăng thêm dù chỉ một chút. Cho nên vào ngày thứ tám, sau hai ngày phí công vô ích, hắn rốt cuộc không cam lòng mà bỏ đi ý niệm phát triển lực sinh mệnh của Trương Dịch. Thế nhưng, khi quan sát hắn cũng phát hiện lực sinh mệnh của người dị năng và người thường có màu sắc khác nhau.


Người thường là màu trắng, mà người dị năng lại là một vòng sóng màu sắc rực rỡ chuyển động, bởi vì dị năng khác nhau, màu sắc chủ đạo cũng khác nhau. Ví như ba người dị năng hệ thổ lấy màu vàng nâu làm chủ, phần khác pha tạp phân không rõ, Kiều Dũng là sắc đỏ của lửa, Thạch Bằng Tam là màu vàng ánh kim, Lưu Hạ có dị năng hệ phong thì là màu cam. Lý Mộ Nhiên lại rất kỳ quái, giống hệt như người thường, nếu không phải biết tính cách của cô, Nam Thiệu gần như cho rằng cô kỳ thật không có dị năng. Về phần cục thịt Trần cũng là màu trắng, tuy nhiên mật độ dày hơn một ít, gần như có thể nhìn thấy khí trắng kia thấm vào bên trong thân thể y, giống như loại dây leo màu đỏ. Đáng tiếc Nam Thiệu không nhìn được chính mình, kể cả thông qua gương cũng không được.

Sau khi Trương Dịch khỏe hẳn liền tiếp nhận công việc của Nam Thiệu, không chỉ huấn luyện cục thịt Trần và Lý Mộ Nhiên mà còn thêm Triệu Xuân không thức tỉnh dị năng, ngay cả nhóc con Trương Duệ Dương cũng bị mang theo. Mà người dị năng thì có Kiều Dũng dẫn dắt rèn thể lực và kỹ năng chiến đấu, thời gian còn lại thì tự nghiên cứu phương pháp sử dụng dị năng của bản thân. Dù có dị năng cũng phải suy xét đến tình huống khi mà dị năng và sức chiến đấu đã cạn kiệt, hay khi muốn chạy trốn.

Năng lực mỗi người đều đang vững bước đề cao, Kiều Dũng tung ra một quả cầu lửa xanh lơ tầm cái móng tay, nhiệt độ lại cao gấp trăm lần trước đây, bắn đến dây leo đỏ, rốt cuộc không vô ích nữa mà là chậm rãi thiêu đốt thứ vật chất nhìn qua còn cứng hơn thép kia. Tuy thương tổn không lớn, nhưng tổng thể mà nói, hai tháng mà có thể đạt tới trình độ này Kiều Dũng vẫn rất vừa lòng. Mà trong hai tháng đó Thạch Bằng Tam cũng gia cố bốn phòng ngủ thêm một tầng sắt thật dày, dị năng của anh mỗi ngày đều tăng lên, cộng thêm quen tay hay việc, gian phòng đầu tiên dùng tới mười ngày, gian thứ hai dùng tám ngày, thứ ba thứ tư lại chỉ tốn bốn ngày. Nếu không phải nguyên liệu không đủ, thậm chí anh còn muốn gia cố tất cả các phòng mà mọi người thường sinh hoạt bằng một lớp kim loại luôn. Sau đó vào những lúc không có việc gì, anh bắt đầu nghiên cứu vũ khí, căn cứ vào đặc điểm mỗi người mà cải tạo ra vũ khí thích hợp có lực sát thương lớn, đương nhiên trong quá trình này dị năng của anh cũng được rèn luyện rất tốt.

Ba người dị năng hệ thổ thì cùng nhau thảo luận nghiên cứu, sau khi hoàn thành bức tường liền bắt đầu nghĩ biện pháp sử dụng dị năng để kháng địch, bằng không dị năng này chỉ có thể dùng cho kiến tạo mà thôi, ở một mức độ nào đó cũng có thể nói là quá vô dụng. Tạo hố sâu, dựng tường phòng ngự, những thứ này đều cần phải thực hiện ngay trong nháy mắt, bằng không sẽ không có hiệu quả, trong lúc còn chưa suy nghĩ ra bùn đất có thể giết địch như thế nào, có thể tự vệ cũng đã không tệ. Cho nên sau khi nghĩ ra hai phương thức này, bọn họ liền luyện tập, tuy hiệu quả không rõ ràng thế nhưng có phương hướng cố gắng dù sao cũng dễ chịu hơn cái gì cũng không làm. Về phần Lưu Hạ có dị năng hệ gió, sau vô số lần thất bại rốt cuộc cũng buông tha ý tưởng dùng gió để giết địch, chuyển sang hai cách khác là dùng gió đề cao tốc độ và che lấp mùi, nếu luyện ra thân thủ tốt hơn nói không chừng sẽ trở thành một thích khách xuất sắc.

Mà vô vọng nhất phải nói tới Lý Mộ Nhiên, đợi cô chân chính kiên trì bắt đầu sử dụng dị năng, cô mới phát hiện căn bản là không dùng được. Tinh hạch vẫn theo lẽ thường hấp thu, dị năng trong cơ thể cũng vẫn ổn định tăng lên, nhưng chính là không dùng được. Vấn đề ở đâu, những người khác cũng giúp nghiên cứu nhưng cuối cùng không tìm ra nguyên nhân. Lý Mộ Nhiên cũng không biết là nên thả lỏng hay là nên buồn bực, tóm lại trước cứ gác việc này qua một bên, bắt đầu toàn lực huấn luyện thể lực và kĩ thuật chém giết đã. Về phần cục thịt Trần và vài người thường khác mỗi ngày đều phải chạy trong khách sạn từ tầng một đến tầng bảy, qua lại trên trăm vòng, dù là tốc độ hay thể lực đều được nâng lên rất khả quan. Cục thịt Trần một thân thịt mỡ đã teo xuống trên diện rộng, khiến y mỗi ngày đều vừa tiếc thịt lại vừa đắc ý khoe với người khác rằng thân thể y giờ nhẹ như yến.

Ngoại trừ năng lực đơn độc tác chiến được nâng cao, ở phương diện toàn đội phối hợp cũng tăng mạnh, không giống ban đầu cần quan hệ tốt thì phối hợp mới tốt, mà là yêu cầu hai người ngẫu nhiên chung tổ cũng phải hợp tác ăn ý với nhau, để tránh sau khi có hao hụt đội ngũ liền tan rã.


Zombie bên ngoài tường vây càng ngày càng ít, có lẽ phát hiện thịt tươi bên trong là thấy được mà không ăn được nên lười đến, cũng có lẽ do bọn họ đã thành công lợi dụng thi thể zombie để che giấu mùi, không hấp dẫn zombie từ nơi khác nữa, về phần đám đã tới thì trong hai tháng cũng giết gần hết. Đương nhiên, mùi vị chung quanh khách sạn này cũng tương đối ‘đặc sắc’, người mới tới khẳng định không chịu nổi nhưng cũng đồng thời nghiệm chứng tính chính xác của câu sống lâu trong tiệm bán cá sao biết mùi cá hôi.

Tốc độ giết zombie sớm đã vượt xa lượng tinh hạch tiêu hao mỗi ngày, cho nên hiện tại trong tay mỗi người đều dự trữ không ít, không giống ban đầu lấy trứng chọi đá, người dị năng không có đủ tinh hạch tăng dị năng, đến nỗi người thường phải đem phần của mình ra cống hiến.

Tuy còn chưa xác định khi chống lại động thực vật biến dị bọn họ có bao nhiêu phần thắng, thế nhưng so với trước kia, mỗi người đã có thêm một ít tự tin, ít nhất sẽ không bị zombie đuổi chạy trối chết nữa.

Mà sau khi rét lạnh lâu như vậy, bầu trời rốt cuộc bắt đầu đổ tuyết, mọi người bận rộn giành mạng sống đã sớm quên hiện tại là tháng mấy. Dầu chạy máy phát điện trong khách sạn hay ga trong phòng bếp đã dùng hầu như gần hết, mọi người lập kế hoạch đi chỗ nào lấy chút dầu, ga và củi gỗ trở về, lại trở về loại sinh hoạt nấu cơm sưởi ấm nguyên thủy nhất. Mà khiến người ta buồn bực là, vài biến dị thực vật trong bão tuyết không chỉ không héo rũ, ngược lại có vẻ càng thêm sức sống dồi dào, tựa hồ đang cười nhạo nhân loại nhỏ yếu.

Hôm nay, Lưu Hạ theo lệ đứng trên nóc nhà quan sát tình huống xung quanh bỗng nhiên chỉ vào một đường tắt cách khách sạn vài trăm mét, nói với Triệu Xuân bên cạnh “Nhìn bên kia, hình như có người bị zombie bao vây.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.