Đọc truyện Mạt Thế Chi Phế Vật – Chương 352: Tụ hội ở thủ đô (15)
Edit: Yến Phi Ly
Căn cứ thủ đô vẫn giống trước kia, ra vào đều cần phải kiểm tra, tránh việc người sống sót mang theo virus tiến vào rồi tạo thành tổn thất không đáng. Nếu như muốn vào ở trong căn cứ thì cần giải quyết các vấn đề về chứng minh cư trú, đăng ký dị năng, tài năng đặc thù, tuổi tác và giới tính.
Nhóm Trương Dịch chỉ có Nam Thiệu và Khương Hồng báo dị năng, Nam Thiệu báo là dị năng hệ kim, còn dị năng sinh mệnh thì hắn lại không nhắc đến. Lan Lan cũng là người thức tỉnh, nhưng dị năng của cô bé rất khó nói nên chỉ có thể giấu đi.
Đồng hành mấy tháng, mặc dù bọn họ không xác định được dị năng của Lan Lan là gì nhưng cũng đã có suy đoán. Nếu như cần phải dùng một từ để hình dung thì hẳn đó chính là tránh được điều xấu. Tình huống thực tế là mỗi khi cô bé gặp chuyện không tốt thì sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà được hóa giải, cũng không thể nói rằng hóa giải hoàn toàn mà là trong tình huống thông thường cô bé sẽ dùng cái giá cực nhỏ ví dụ như bị thương ngoài da để thay cho nguy hiểm trí mạng. Hơn nữa tất cả những điều này đều xảy ra trong vô thức, Lan Lan vốn không thể khống chế, còn khó dự đoán hơn cả dị năng của Lý Mộ Nhiên.
Dị năng của Lan Lan dường như không chỉ có tác dụng như vậy, cô bé cũng cực kì nhạy cảm với hơi thở của cái chết. Giống như khi phát hiện khu dân cư của Khương Hồng, tình huống tương tự sau này từng xuất hiện hai lần, nhưng bởi vì ở đó lượng người chết ít ỏi, không đông đúc giống như khu dân cư của Khương Hồng, cho nên cảm giác rất mơ hồ, bản thân cô bé cũng không nắm chắc được.
Ngoài ra còn có một chuyện, đó chính là cô bé mang theo con rối để thủ thỉ thầm thì và Triệu Tân vẫn luôn ôm chó bông. Tuy bọn họ đều nhất trí nhận định trạng thái tinh thần của cô bé có vấn đề, nhưng nhìn Lan Lan nói chuyện với con rối và nhìn Triệu Tân vì câu nói của cô bé mà đối xử với chó bông dính vết máu như của quý thì lại không khỏi hoài nghi đó có phải là tác dụng của dị năng hay không.
Nói tóm lại, dị năng của Lan Lan quá mức thần bí và quái dị, chưa từng có tiền lệ, nếu cứ báo lên, nhất định sẽ bị người khác xem là lừa đảo. Chủ yếu là việc này còn không dễ nghiệm chứng, đâu thể vì thế mà khiến cô bé rơi vào nguy hiểm, bất kể là mấy người Trương Dịch hay là chính Lan Lan cũng không có cách khẳng định dị năng của cô bé thật sự có thể chuyển nguy thành an hay không. Nếu không phải, vậy thì lớn chuyện rồi.
Bởi vậy nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tất cả mọi người quyết định báo thông tin cho Lan Lan chỉ là người bình thường. Dù sao trong nhóm đã có hai người dị năng, hoàn toàn có thể dùng danh nghĩa gia đình để mang bọn họ vào.
Về phần Ú Ú, sau khi xác định Lan Lan và Khương Hồng đều đáng tin thì nó không trốn tránh nữa, trực tiếp tham gia vào đội. Lúc này nó lấy một tấm thẻ thú cưng, cũng đường đường chính chính theo mọi người tiến vào căn cứ. Không thể không nói, nhờ Võ Tông dạy bảo nuôi dưỡng thú biến dị làm thú cưng từ lâu, người ở căn cứ thủ đô nhìn quen rồi, nhiều lắm là ánh mắt mang theo vẻ ước ao mà thôi, dù sao thú nuôi biến dị không phải là thứ người nào cũng có thể có.
Cân nhắc đến việc còn phải ở lại căn cứ thủ đô mấy tháng chờ đến khi Tống Nghiễn tới, hơn nữa còn có vấn đề thu xếp cho Lan Lan, Khương Hồng và Triệu Tân, Trương Dịch cùng với Nam Thiệu quyết định mua nhà, dù sao họ cũng không thiếu tinh hạch.
Hai người dự định nếu như gặp được căn cứ thích hợp trên đường thì sẽ để mấy người Lan Lan ở lại nơi đó, ai ngờ đoạn đường này họ không gặp được căn cứ nào, ngay cả khu dân cư nhỏ mấy trăm người cũng không có. Không biết là do số lượng người may mắn còn sống sót quá ít nên căn cứ không nhiều, hay là do con đường họ đi vừa vặn bỏ lỡ mất, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tiện thể mang theo ba người đến thủ đô.
Dù sao thủ đô cũng khác nơi khác, đi trên phố lớn rộng rãi sạch sẽ, trong tầm mắt là cảnh xe cộ như nước, nhà cao tầng san sát, các cửa hàng huyên náo, bất chợt khiến người ta có ảo giác như về tới trước tận thế. Nhờ có hình ảnh nhiều người mang theo vũ khí trên đường, nét mặt ai ai ít nhiều gì cũng mang chút khí thế tàn khốc mới kéo bọn họ về với thực tế.
Điền xong tư liệu, lấy được chứng minh cư trú tạm thời thì mọi người tìm tới nơi giao dịch nhà đất được ghi trên hướng dẫn của căn cứ. Nơi này cách cổng lớn không xa, cả nhóm đi chưa tới năm phút đã tới, hiển nhiên là để thuận tiện cho người sống sót mới đến.
Khác với căn cứ Bách Hiệp quạnh quẽ, văn phòng nhà đất của thủ đô người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Đám Trương Dịch đợi hơn mười phút mới có người rảnh tay tiếp đón.
“Muốn mua nhà à? Ầy, giá cả và vị trí đều trong đây, tự xem đi, xem xong tôi làm thủ tục cho mọi người.” Người kia nghe nói là mua nhà, vì vậy đưa cho bọn họ một tập sách nhỏ, sau đó quay người đi tiếp đãi những người khác.
Ngẫm lại giá cả mua nhà trước tận thế và nhìn hoàn cảnh hiện tại, thật sự không khỏi khiến người ta thổn thức. Nhân viên đang làm việc quả thật rất bận rộn, mặc dù đuôi mày khóe mắt đều mang theo sự kiêu ngạo hơn người, nhưng ít nhất không có thái độ khinh thường. Hiện tại yêu cầu chỉ có thể thấp như vậy.
Mấy người nhìn bốn phía không tìm được chỗ ngồi, chẳng thể làm gì khác hơn là đứng tại chỗ cùng vây xem quyển sách kia.
Trên sách biểu thị vị trí, kích thước to nhỏ cùng với giá cả của các ngôi nhà có thể mua được. Nhà mà căn cứ thủ đô bán ra cơ bản đều là nhà lầu, điều này liên quan đến việc trước tận thế nó vốn là một thành thị phồn hoa, nhà trệt hay khu nhà vườn cũng có, nhưng trước kia hầu hết đều bị phá dỡ hay bị mọi người né tránh thì bây giờ lại thành thứ quý hiếm. Số lượng ít không nói, giá cả còn đắt đến dọa người.
Vốn Trương Dịch muốn mua một căn nhà nhỏ, lúc này vừa nhìn giá cả anh chỉ đành rút lui. Một đường tới đây, họ đã góp nhặt không ít tinh hạch, nhưng nếu so sánh với giá nhà thì còn thiếu rất nhiều. Huống hồ ở nơi này không chỉ là chuyện mua nhà, chi tiêu mọi thứ hàng ngày đều cần tinh hạch, hiển nhiên không thể lập tức móc sạch mọi thứ trên người vào lúc này, nhiều ít gì cũng phải chừa một chút làm dự bị.
Bởi vậy, sau khi bàn bạc thỏa thuận, cuối cùng họ lựa chọn một căn hộ ba phòng ngủ trên tầng bốn của một tòa nhà mười hai tầng. Căn cứ thủ đô phân khu theo Thiên can, trên sách hướng dẫn không thấy ghi chú về nhà của hai khu Giáp và Ất, ắt hẳn là dù có tinh hạch cũng chưa chắc mua được. Khu Bính thì có xuất hiện nhưng số lượng rất ít, hơn nữa giá tiền cao hơn khu Đinh nhiều. Sau khu Đinh còn có ba khu nữa, số lượng nhiều mà giá cả lại rẻ. Đương nhiên giá ở đây được xem là rẻ thì khi so với các căn cứ khác vẫn đắt hơn không ít.
Từ việc nhỏ như phân khu đã có thể thấy được căn cứ thủ đô phân hóa giai tầng mạnh mẽ, bản chất của điều này thực tế không khác xã hội trong thời bình là bao. Điểm khác biệt nhất chính là sự đời thay đổi(*), trước đây người từng sống ở nhà cao tầng biệt thự đẹp đẽ, bây giờ có lẽ chỉ có thể chui rúc trong cống ngầm, mà những kẻ từng không có chỗ ở cố định thì lại nhà cao cửa rộng, ôm người đẹp trong tay. Có thể nói là cực kỳ trào phúng.
(*) Nguyên gốc là Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây: Ngạn ngữ Trung Quốc, sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây thì sau 30 năm, nó đổi thành hướng Đông. Ý chỉ sự đời thay đổi.
Đương nhiên, trước tận thế tiền tài và quyền lực được coi trọng hàng đầu, sau tận thế lại dùng võ lực và dũng khí để xưng bá, trăm sông đổ về một biển mà thôi.
Trương Dịch lựa chọn căn hộ thông thường ở khu Đinh, đầy đủ cho việc sinh hoạt, còn chuyện khi Tống Nghiễn đến thì không cần bọn họ bận tâm, Thẩm Hi làm trùm ở nơi này, hiển nhiên anh ta có thể lo được tất cả.
Cả nhóm lấy chìa khóa, mới vừa ra cửa đã có xe ba bánh lần lượt kéo tới, đến khu Đinh chỉ cần một viên tinh hạch hoặc là hai cái bánh quy, nửa cái bánh mì, nếu như là đồ ăn khác có giá trị tương đương cũng có thể thay thế.
Điều này đối họ chẳng hề đắt đỏ gì, vì vậy họ gọi ba chiếc xe ba bánh. Nam Thiệu, Trương Dịch và Dương Dương ngồi một chiếc, Lan Lan, Khương Hồng cùng với Triệu Tân một chiếc, còn lại một chiếc dành cho Ú Ú. Vốn là có thể để cho Ú Ú bay theo phía sau, nhưng làm như thế thì quá phô trương, để tránh người khác chú ý nên mới lựa chọn cách này để dẫn nó theo. Chỉ là người điều khiển chiếc xe ba bánh chở Ú Ú tất nhiên không thể vui vẻ, một đường đều nơm nớp lo sợ, chỉ lo con thú biến dị này đột nhiên hung ác ăn thịt mình. Mãi đến tận khi đến nơi, Ú Ú xuống xe thì người nọ mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Chờ khi lấy được thù lao bèn cho xe chạy như bay, hoàn toàn không chờ hai người còn lại.
Lúc này vẫn là buổi sáng, đa số các hộ gia đình đều đã ra ngoài kiếm sống, dọc theo đường đi đến lầu bốn, họ không gặp được bất cứ ai. Mở cửa nhà ra nhìn vào bên trong cũng không hề có thứ gì, ngay cả một cái giường cũng chẳng có, càng khỏi nói đến mấy thứ để sưởi ấm.
Điều này rất đáng ghét.
Vì vậy sách hướng dẫn của căn cứ được lấy ra lần thứ hai, mọi người đầu đối đầu mà thương lượng bàn bạc, cuối cùng quyết định mua sắm từ những thứ cần thiết nhất, dùng hết mọi khả năng mà tiết kiệm thời gian và tinh hạch.
Ra ngoài lần nữa cũng chỉ có Nam Thiệu, Trương Dịch và Khương Hồng, ba đứa trẻ và Ú Ú đều ở lại căn hộ. Tuy trong nhà lạnh lẽo nhưng mà dù sao cũng đỡ hơn bên ngoài gió lớn nhiều. Sở dĩ mang Khương Hồng đi là bởi vì phụ nữ tinh tế tỉ mỉ, còn biết trả giá, vừa vặn bù đắp cho thiếu sót của hai người đàn ông, đồng thời cũng để cô nhanh chóng quen biết với mọi mặt của căn cứ.
Sau khi xuống lầu họ phát hiện hai chiếc xe đưa họ tới vẫn đang đứng ở chỗ cũ. Nhìn thấy bọn họ đi ra, cả hai lập tức lộ ra vẻ mặt chào đón đầy nhiệt tình.
“Cô cậu muốn đi mua sắm đồ đạc phải không? Có cần tụi tôi đưa đi không, còn có thể thuận tiện giúp cô cậu mang đồ về nữa nha.” Chắc chắn những người này đã có kinh nghiệm, biết nhà cửa mà căn cứ bán ra không có thứ gì, các hộ gia đình nhất định phải ra ngoài mua đồ dùng hàng ngày, chắc chắn sẽ có cơ hội làm ăn cho nên vẫn luôn chờ ở đây. Đương nhiên, nếu như gặp trúng người dị năng không gian có sức chứa lớn và lại mang theo đủ đồ thì bọn họ cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Mấy người Trương Dịch vốn cũng phải tìm xe, lần này thành ra đã bớt được chút việc, vì vậy thỏa thuận giá tiền xong bèn ngồi lên xe.
Giường, nệm, chăn, bếp, than đá, nồi, bát, chậu, chổi… Thực sự là mọi thứ đều phải chuẩn bị, không thì buổi tối sẽ chẳng thể nào ngủ yên được, huống hồ là họ còn định cư trú lâu dài. May mà bọn họ để lại một chút tinh hạch dự bị, mà giờ đây vật phẩm thường dùng ngoại trừ đồ để sưởi ấm thì cũng không quá đắt, bằng không đều khó mà mua được đầy đủ.
Xe ba bánh liên tục chạy vài chuyến mới đưa tất cả mọi thứ trở về, người lái xe thì lại vui sướng cười tươi như hoa, phải biết rằng vụ làm ăn tốt như vậy rất nhiều ngày rồi đều chẳng thể gặp được. Bởi vậy bọn họ đã nghĩ sẵn lúc trở về phải khoe khoang cười nhạo trước mặt cái gã chạy trốn kia thật oai. Bị một con thú cưng biến dị dọa mất cả việc, mất mặt quá chừng.
Đồ mua về rồi thì dễ xử lý, tất cả mọi người quét dọn sạch sẽ toàn bộ căn hộ một lượt, Nam Thiệu và Trương Dịch sắp xếp giường gọn gàng, nhóm lửa ở phòng khách rồi chia nhau về thu dọn căn phòng của mình. Bởi vì có ba phòng ngủ nên dĩ nhiên Nam Thiệu và Trương Dịch ở cùng nhau, Khương Hồng và Lan Lan chung một phòng, phòng còn lại thì dành cho hai đứa bé trai cùng ở.
Chờ thu thập xong gian nhà, tất cả mọi người ngồi vây quanh bếp lửa ấm cúng trong phòng khách bắt đầu ăn bữa tối, lúc này ai cũng mệt đến mỏi eo đau lưng, nhưng không khỏi có một loại cảm giác an tâm yên ổn.
“Ngày mai tôi với Lan Lan sẽ ra ngoài nhìn xem có tìm được việc gì làm không.” Trong lúc ăn, Khương Hồng đột nhiên nói. Hiển nhiên cô rất rõ Trương Dịch và Nam Thiệu không thể cung cấp đồ ăn thức uống cho cô mãi được, hơn nữa những kinh nghiệm từng trải sau tận thế không cho phép Khương Hồng có thể chấp nhận bản thân để người khác nuôi mà chẳng thẹn với lương tâm. Chính vì vậy nhanh chóng tìm ra con đường mưu sinh là chuyện cô ưu tiên hàng đầu.
Khương Hồng nói như vậy không khiến Trương Dịch bất ngờ, nhưng anh cũng không lập tức đáp lại.
Cả nhà họ đến thủ đô là bởi vì Nam Thiệu muốn tìm người nhà, lúc này nếu đã đến nơi rồi hiển nhiên tìm người càng sớm thì càng tốt. Bọn họ dự định ngày mai sẽ đi làm chuyện này. Tuy rằng có tài liệu liên quan đến căn cứ thủ đô do Thẩm Hi cung cấp nhưng dù sao mới tới, hết thảy đều chưa quen thuộc, nếu để cho hai người phụ nữ tự đi tìm việc làm sẽ chẳng rõ có xảy ra chuyện gì hay không. Thủ đô có thể không nhất định sẽ dễ chịu như Bách Hiệp. Đây là cũng là nguyên nhân khiến anh do dự.
Khương Hồng thấy anh không nói lời nào, hơi ngẫm nghĩ chốc lát bèn hiểu rõ lo lắng trong anh, không khỏi cười nói: “Thực ra thì tôi am hiểu cách giao thiệp với con người hơn zombie và thú biến dị đấy. Huống chi sớm muộn gì mấy cậu cũng sẽ đi, đâu thể giúp tôi mãi được, sau này vẫn phải để tự chúng tôi đối mặt thôi. Nếu là như vậy, chi bằng thích nghi sớm thì hơn.”
Mặc dù nói như thế, trong lòng Khương Hồng thật ra cực kỳ cảm kích, ở trong tận thế này còn có người không mưu đồ gì cả mà lo nghĩ cho cô. Điều này có bao nhiêu quý giá làm sao cô không rõ ràng cho được.
“Chúng ta đi cùng nhau.” Lúc này Nam Thiệu đột nhiên lên tiếng, một tay hắn bưng bát, một tay kia thì lại chỉ lên sách hướng dẫn của căn cứ. “Lập nhóm nhận nhiệm vụ, tìm việc làm hay tìm người đều đi chung, không cần phải phân công nhau làm việc.”
Trương Dịch ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn nhưng anh lại không nói gì. Trương Dịch biết kế hoạch ban đầu của Nam Thiệu. Lúc này hắn thay đổi ý định hiển nhiên cũng là xuất phát từ suy nghĩ đã giúp người thì giúp tới cùng. Không lý do gì một đường khổ cực đều đã giúp đỡ người ta bình an, thế mà lại để xảy ra chuyện không may ở trong căn cứ chỉ bởi vì chút sơ sẩy.
Ở trong lòng Khương Hồng, nếu đem so sánh giữa Trương Dịch và Nam Thiệu thì dĩ nhiên người sau khó ở chung hơn nhiều. Lúc này Nam Thiệu đã chủ động lên tiếng nói chuyện, hiển nhiên cô sẽ không tiện từ chối nữa. Mà không thể không thừa nhận, bởi vì có hai người bọn họ đi theo, tâm lý vốn có chút bàng hoàng của cô lập tức bèn yên ổn trở lại.
Quảng trường giao dịch bố trí tại nơi cách cổng căn cứ hai con phố, trước tận thế hẳn là một quảng trường mua sắm cỡ lớn, xây dựng theo kết cấu vòng tròn, tám mặt đều thông suốt. Giữa quảng trường có tượng băng hình người cao lớn, đây cũng là thứ được tạc sau tận thế, các tòa nhà chung quanh quảng trường thì có chức năng trở thành trụ sở làm việc. Người thủ đô đông đúc, sân bãi nơi này mặc dù lớn nhưng mà dòng người rộn ràng, không hề có dấu hiệu hiu quạnh.
Trước tiên mọi người đi tìm bộ phận tổ chức để tra xét thông tin liên quan tới việc tìm người, sau khi chẳng thu được gì thì bỏ ra một trăm tinh hạch đăng thông báo tìm người trong vòng mười ngày. Nếu như muốn kéo dài thời gian đăng thông báo thì sau mười ngày nữa phải tới trả thêm tinh hạch.
Chờ việc này xong xuôi, mọi người mới chuyển hướng tới nơi giới thiệu công việc.
Nhân viên tiếp đãi vẫn treo dáng dấp kiêu ngạo đặc trưng của người thủ đô như trước, lúc nói chuyện đều là nheo mắt nhìn khác. Có điều khi cô nàng biết được người muốn tìm việc lại là phụ nữ, trong đó còn có một thiếu nữ chưa thành niên, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó chịu. Cô nàng khinh thường trừng mắt nhìn Trương Dịch và Nam Thiệu.
“Tin tuyển người đều ở phía trên, tự xem đi!” Cô nàng chỉ vào bức tường phía sau, giọng điệu lạnh nhạt.
Trên tường có treo một tấm bảng đen, trên bảng viết đầy vị trí việc làm cùng với mức thù lao, nếu như nhiệm vụ hay vị trí nào tuyển đủ rồi thì nhân viên sẽ xóa đi, đổi sang nội dung khác. Nếu như chưa có cương vị mới, chỗ bị xóa đi sẽ để trống.
Đám Trương Dịch nhìn kỹ lại, phát hiện nội dung bên trên ngoại trừ một vài nghề nghiệp đòi hỏi chuyên môn như bác sĩ, hộ lý, sửa chữa ô tô, v…v… Còn lại hầu hết đều là công việc vừa khổ cực vừa có thu nhập thấp, ví dụ như quét tước vệ sinh, dọn dẹp cống ngầm, khuân vác,… không hề thích hợp để phụ nữ làm.
Khương Hồng nhìn mà cau mày, cô và Lan Lan đều là người thức tỉnh, sức lực vẫn lớn hơn chút đỉnh so với đàn ông bình thường, nhưng nếu không bất đắc dĩ, cô thật sự không muốn lựa chọn những công việc này.
“Chúng ta đi tìm xem có đội săn bắn nào cần người nhé.” Khương Hồng đề nghị. Cô suy tính tương đối xa, cô và Lan Lan không giỏi hay chuyên về lĩnh vực gì, thay vì chui rúc trong căn cứ làm mấy công việc an toàn nhưng bẩn thỉu mệt nhọc, ngay cả cơm áo gạo tiền cũng chẳng lo được, ngày ngày lại còn mai một đi dũng khí và lãng phí dị năng, chi bằng gia nhập một chiến đội thường xuyên đi ra ngoài săn giết zombie và sinh vật biến dị, không chỉ có thể tự kiếm thức ăn và đồ dùng cho bản thân mà còn có thể duy trì nhuệ khí, tăng cao thực lực. Trải qua chuyện khu dân cư bị tiêu diệt, cô đã nhận thức rất rõ ràng ở tận thế chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, nếu như ham muốn an nhàn, tuyệt đối là tự đào hố chôn mình.
Đối với Lan Lan, sau khi đồng hành với Trương Dịch và Nam Thiệu mấy tháng qua, cô bé đã không cần chuyển đổi nhân cách cũng có thể giết zombie và lấy tinh hạch. Đương nhiên, cũng chỉ là có thể giết mà thôi, thực lực và ứng biến còn kém xa. Khương Hồng lại tin tưởng khi mình chăm sóc cho Lan Lan thì cô bé này sẽ trưởng thành cực kỳ nhanh, nhưng nếu như vẫn luôn ngây ngốc ở trong căn cứ, vậy khẳng định sẽ trở thành đồ bỏ đi. Khỏi bàn tới chuyện không có kinh nghiệm mài dũa trong chiến đấu, dù muốn có tinh hạch tiêu xài vậy thì cũng phải kiếm được tinh hạch trước đã.
Suy tính của cô dĩ nhiên là tốt, nhưng mà Lan Lan bị quyết định thay lại trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn viết rõ mấy chữ “cháu không muốn”. Từ trước đến giờ cô bé rất nhát gan, trong suốt chặng đường nhờ có Nam Thiệu và Trương Dịch đứng sau hỗ trợ và bức bách thì cô bé mới có đủ dũng cảm giết zombie, thế nhưng nó không có nghĩa rằng cô bé thích đánh giết thế này.
“Cháu tìm được công việc nào muốn làm rồi hả?” Khương Hồng không chịu được dáng vẻ oan ức của Lan Lan, vì vậy hỏi.
“Cháu có thể đi quét tước, dọn vệ sinh.” Lan Lan nói.
Khương Hồng đỡ trán, chỉ có điều cô chưa kịp mở miệng, nhân viên đứng kế bên vẫn luôn lưu ý bọn họ đã xen vào: “Chỗ tốt đã bị người ta dành hết từ lâu rồi, hiện tại nơi còn lại không phải chất thải đầy đất thì chính là rối ren hỗn loạn. Em còn bé lại xinh đẹp thế này, không chừng đến quét tước lại bị tên điên nào xông tới kéo vào trong đường hẻm tối tăm, thế này thế nọ rồi lại bị bán đi…”
Trí tưởng tượng của Lan Lan vốn phong phú, người nhân viên kia lại miêu tả tỉ mỉ, chờ khi truyền đến trong đầu cô bé thì đã biến thành hình ảnh sinh động vô cùng. Cô bé không khỏi rùng mình, quay đầu lại hoảng sợ nhìn vào mắt người kia, không chờ người nọ nói xong đã lôi Khương Hồng chạy ra ngoài.
Khương Hồng thiếu chút nữa là phì cười.
“Hừ, hai gã đàn ông to xác mà chẳng nuôi nổi phụ nữ, còn bắt họ đi ra ngoài tìm việc làm, có biết xấu hổ hay không.” Sau lưng truyền đến tiếng nói khinh thường được cố sức phóng đại của cô nhân viên, hiển nhiên là muốn để cho Trương Dịch và Nam Thiệu nghe thấy.
Nam Thiệu và Trương Dịch đang định theo ra ngoài, nghe vậy không khỏi dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy người nhân viên này hẳn là cũng quá không tận tụy với chức trách. Trước tiên bất kể lời cô nói có bao nhiêu phần bịa đặt, nhưng có thể khẳng định là trị an của căn cứ thủ đô e rằng không ổn định êm đềm như mặt ngoài nó thể hiện ra.
Sân bãi các chiến đội kêu gọi thành viên ở một nơi khác, cách nơi này không quá xa, đó là một sảnh lớn mà căn cứ cung cấp riêng cho các đội tìm kiếm thành viên, tuyên bố tin tức và nhiệm vụ mới để tránh gây ra hỗn loạn. Nơi này náo nhiệt hơn rất nhiều nếu so sánh với các khu kinh doanh khác trong căn cứ. Ở đây người đông chen chúc nhau, ồn ào huyên náo, nhóm Trương Dịch mới đi vào đã cảm thấy lỗ tai ong ong nghe không rõ gì nữa. Sau đó lại phát hiện bị chen gần như không có cách nào nhúc nhích, bất kể là đi vào trong hay lui ra ngoài đều cực kỳ khó khăn, chỉ có thể chuyển động chậm rãi theo dòng người.
Nam Thiệu nắm chặt lấy tay Trương Dịch, mà Trương Dịch thì lại cố gắng không để người khác chen chúc khiến nhóm bốn người họ bị tách ra, tránh cho Khương Hồng và Lan Lan bị kẻ xấu chú ý. Nơi này hỗn loạn đủ loại người, chắc chắn không thể bảo đảm tất cả mọi người đúng quy củ như khi ở bên ngoài phố lớn.
Chốc lát sau, bọn họ rốt cục thích ứng không khí nơi này, dần dần nghe rõ những thanh âm huyên náo kia là cái gì.
“Chiến đội Thanh Phong cần người nha, chỉ cần là người thức tỉnh, dám liều dám giết đều nhận hết, nhanh chóng đến báo tên đi, bỏ lỡ đội này sẽ không còn cơ hội đâu!”
“Đội Trường Phong cần một người dị năng hệ mộc, chỉ cần một thôi, chỉ cần một thôi…”
“Đội Phúc Lộc Thọ tìm người dị năng hai hệ gió và lửa, số lượng không giới hạn, mau đến bên này!”
“Chiến đội Đại Cát sắp đi kho hàng lớn phía đông thủ đô, cần ba mươi người theo xe, bao ăn hai bữa, có bánh bao và thịt hộp… Còn chần chừ gì nữa, không tuyển người sức yếu!”
…
Hóa ra đều là tiếng kêu gọi thành viên, còn có tiếng trò chuyện hỏi thăm của người muốn gia nhập các đội. Âm thanh ồn ào huyên náo hòa lẫn vào nhau, nếu như không lắng nghe cẩn thận thì sẽ chẳng thể nghe rõ.
Khương Hồng kiễng chân nỗ lực nhìn hồi lâu, sau đó phí hết sức lực chen qua dòng người, cuối cùng dừng ở trước biển hiệu của chiến đội có tên Liệt Diễm.
Chiến đội Liệt Diễm đang cần tìm năm người, không quy định nam nữ nhưng ghi chú rõ cần một người dị năng hệ hỏa, còn lại thì không đưa ra yêu cầu cụ thể. Khương Hồng chính là người dị năng hệ hỏa, nhìn người đứng tiếp đón người mới là một cô gái trẻ tuổi, hơn nữa trạng thái tinh thần không tệ, chứng tỏ địa vị của phụ nữ trong chiến đội này hẳn cũng sẽ không quá thấp kém, thêm vào việc phụ nữ với nhau dễ nói chuyện, cho nên cô mới chọn đối phương.
Ai biết vừa qua đi, người ta lại trực tiếp bỏ qua cô và Lan Lan mà chỉ chú ý tới Trương Dịch và Nam Thiệu ở phía sau.
“Hai anh đẹp trai muốn gia nhập chiến đội sao? Mắt nhìn không tệ nha, chiến đội Liệt Diễm của em có thực lực số một số hai trong khu đấy…” Còn chưa đợi Khương Hồng mở miệng dò hỏi, cô gái kia đã tự mình lên tiếng khoe khoang giới thiệu trước, tâng bốc chiến đội Liệt Diễm trở thành số một số hai của căn cứ luôn.
Có điều khi biết được người muốn gia nhập chiến đội là Khương Hồng và Lan Lan chứ không phải Trương Dịch hay Nam Thiệu, cô gái kia lập tức bèn thu lại vẻ nhiệt tình, thái độ trở nên cực kỳ hờ hững. Đừng nói Trương Dịch và Nam Thiệu chẳng kịp nói gì mà ngay cả Khương Hồng đều cảm thấy mất hứng.
Chờ đến giữa trưa, nhân viên của các chiến đội tìm người bắt đầu ăn cơm, nhóm Nam Thiệu cuối cùng cũng thoát ra được khỏi đám người đông như mắc cửi. Khương Hồng và Lan Lan chưa trở thành thành viên của chiến đội nào, mà là theo Nam Thiệu và Trương Dịch làm thời vụ cho một đoàn xe, chuẩn bị ngày hôm sau sẽ vào thủ đô với họ.
Đối với Khương Hồng và Lan Lan, gia nhập chiến đội là một chuyện rất quan trọng, việc này sẽ quyết định ngày sau hai người sinh sống trong căn cứ thế nào. Thà rằng tuyển chọn một đội ít danh tiếng mà không ức hiếp, sỉ nhục phụ nữ, cũng không dám tuyển đội mạnh mẽ tiếng tăm nhưng lại coi phụ nữ như món đồ chơi. Nhưng đối với người vừa mới vào căn cứ, chưa quen thuộc tình hình thì không thể nắm rõ nội tình trong các đội nhóm được. Sau khi tiếp xúc và nghe tư vấn suốt buổi, cả hai vẫn quyết định trước tiên quan sát tình hình, thu thập thêm tin tức rồi sẽ lựa chọn sau, chứ không thể lỗ mãng tự bán chính mình.
Nhưng nếu như cứ trốn ở nhà chắc chắn sẽ chẳng thể nắm bắt tin tức, cho nên họ theo Nam Thiệu và Trương Dịch cùng tham gia bán sức cho một đoàn xe, hy vọng có thể lấy được một ít tin tức từ đoàn xe này. Còn Nam Thiệu và Trương Dịch nhận công việc ấy thì không hoàn toàn vì Khương Hồng và Lan Lan, mà là vì Nam Thiệu muốn đi nhờ xe vào trong thủ đô thăm lại nhà mình. Nơi đoàn xe sắp đi vừa vặn cách nhà hắn không xa.
Vốn dĩ họ có thể thuê xe, nhưng thấy đây là chuyện thuận tiện có thể giúp đỡ Khương Hồng và Lan Lan thì thay đổi ý định. Huống hồ sau này họ còn sẽ ở lại căn cứ thủ đô một quãng thời gian rất dài, nếu muốn nắm rõ tình hình trước khi Tống Nghiễn đến thì nhất định phải tiếp xúc với đủ hạng người, dùng phương thức như thế bắt đầu dường như cũng không quá tồi.
Chẳng qua nếu làm thế thì Trương Duệ Dương và Triệu Tân không thể đi, Ú Ú thì lại càng không được, vì vậy chỉ có thể để ba đứa nhóc ở lại trong nhà. Cũng may tuy Dương Dương còn bé nhưng đã tự biết nấu cơm, lại có Ú Ú bảo vệ nên thành ra cũng không cần lo lắng.
Trước đêm lên đường, Trương Dịch và Nam Thiệu đi lấy nước dùng hàng ngày dự trữ sẵn rồi chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, tránh cho đám trẻ phải tự đi tìm. Trước khi người lớn về nhà, tốt nhất là hai thằng bé không cần phải ra khỏi cửa để tránh bị kẻ xấu có ý đồ không tốt chú ý.
Sắp xếp xong tất cả sau, lại dặn dò kĩ lưỡng với Trương Duệ Dương thật lâu, bốn người mới yên tâm lên đường.