Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 346: Tụ hội ở thủ đô (9)


Đọc truyện Mạt Thế Chi Phế Vật – Chương 346: Tụ hội ở thủ đô (9)

Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Ăn mì xong Trương Dịch và Nam Thiệu bèn dẫn Trương Duệ Dương tới căn hộ đối diện để qua đêm. Trên tầng này cửa nhà đều là kiểu khóa cũ, đối với Trương Dịch thì mở ra cũng không phải việc khó. Đương nhiên, với thực lực của bọn họ, dù cho không có kĩ năng mở khóa thì muốn phá một cánh cửa cũng là chuyện dễ như ăn cháo.

Lan Lan đúng là không hề lừa bọn họ, trong nhà này thật sự chưa từng có ai tiến vào, nó không chỉ giữ nguyên dáng vẻ ban đầu của tận thế mà bên trong còn có hai con zombie một nam một nữ. Căn cứ vào bức ảnh treo trong nhà thì đây hẳn là một cặp vợ chồng, hơn nữa còn mới cưới chưa bao lâu.

Dưới hoàn cảnh không ăn uống gì lại không có cách tiến hóa, zombie có thể vẫn luôn sống tiếp hay không đây là vấn đề chẳng ai có thể đưa ra đáp án, ít nhất bây giờ còn chưa thể. Bởi vì cho tới bây giờ những zombie mà bọn họ gặp được bởi vì các loại nguyên nhân bị nhốt trong không gian bịt kín, vừa không có cơ hội tiến hóa, càng không có máu thịt tươi thì đều còn sống. Ngoại trừ gầy gò không thành hình người và động tác chậm chạp thì chúng cũng không mục nát thành khung xương.

Xử lý hai con zombie, Trương Dịch dùng đao mở đầu lâu ra, xác định tinh hạch bên trong vẫn là kích cỡ và màu sắc của thời đầu tận thế, không thấy có gì khác thường thì anh mới thu thi thể thu vào phòng ngủ, một nhà ba người lựa chọn ngủ ở phòng khách. Nếu như là lúc thường, anh sẽ không cẩn thận quá mức như vậy, nhưng tình huống đêm nay đặc biệt, không khỏi phải kĩ lưỡng hơn một chút.

Vốn Lan Lan giữ họ qua đêm ở nhà cô bé, dù sao trong nhà còn có một phòng ngủ trống, thế nhưng lúc cô bé nói lời này ánh mắt đảo qua lại, giọng điệu thì chột dạ, ý tứ qua loa vô cùng, nhìn qua có vẻ như rất lo lắng bọn họ sẽ ở lại. Phản ứng này cũng rất bình thường, có thể dẫn họ về nhà để họ ăn tối xem như đã rất dũng cảm, nếu dám thật lòng thật dạ mà giữ những người không quen biết này ở lại ngủ một đêm, nếu không phải đầu óc có vấn đề thì thực sự là có ý đồ riêng.

Trương Dịch không khiến cô bé khó xử, hơn nữa anh và Nam Thiệu cũng cần không gian riêng tư để trao đổi suy nghĩ, cho nên anh từ chối rất dứt khoát. Đương nhiên, nếu như chung quanh đây chỉ có một nhà của Lan Lan, không còn nơi nào khác có thể qua đêm, vậy cho dù không thích hợp thì họ cũng sẽ ở lại chứ không phải chạy khắp nơi trong tuyết chịu lạnh. Mà tình huống bây giờ không phải như vậy, chung quanh đâu đâu cũng có căn hộ trống, hơn nữa không cần đi xa, ngủ ở đâu cũng hơn là ngủ lại đây.

Lúc Trương Dịch giải phẫu não zombie lấy tinh hạch, Nam Thiệu cũng không ngại phiền phức, lục soát mọi ngóc ngách một lần rồi mới tìm xô ra ngoài xách tuyết nấu nước. Nhà này dùng bếp gas, hắn thử bật mấy lần ấy vậy mà còn có thể hoạt động, dù sao cũng đỡ gây ra động tĩnh hơn so với chặt cây nhóm lửa, lại còn không tạo ra khói.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lan Lan đang rửa chén bị dọa run lên một cái, cô bé lặng lẽ đi ra phía sau cửa lén nhìn ra bên ngoài, tựa hồ sợ bọn họ đổi ý muốn trở về, mãi đến tận khi thấy rõ Nam Thiệu chỉ đi lấy tuyết thì cô bé mới thở phào một hơi. Suy nghĩ một chút, Lan Lan vẫn cố khắc phục tâm lý sợ hãi, khi Nam Thiệu trở về bèn nhỏ giọng nhắc nhở: “Trời tối rồi động vật biến dị sẽ ra ngoài tìm thức ăn, các chú nhớ cẩn thận đó, cố gắng đừng ra ngoài.”


Nam Thiệu ‘ừ’ khẽ một tiếng, nhưng vẫn làm theo ý mình như cũ. Đi một ngày đường, không thể tắm rửa thì ít nhất cũng nấu chút nước nóng ngâm chân chứ?

Lan Lan thấy hắn không nghe khuyên bảo, cũng không lên tiếng nữa.

Chờ Nam Thiệu nấu nước nóng xong, Trương Dịch đã xếp một chồng nệm dày trên nền nhà ngoài phòng khách. Có lẽ là mới cưới nên trong nhà này không thiếu gì cả, đặc biệt là chăn đệm. Nam Thiệu tìm tới mấy chiếc lọ đổ nước vào rồi quấn chặt miệng bình, ném xuống dưới chăn. Số chăn này đã lâu không sử dụng, mặc dù bởi vì khí hậu nên cũng chẳng ẩm mốc nhưng mà lại rất lạnh. Tuy hắn không sợ lạnh nhưng thế nào cũng phải suy tính cho Trương Dịch và Trương Duệ Dương.

“Ba ơi, lúc nãy ba tìm gì ở nhà chị Lan Lan thế?” Khi bàn chân nhỏ bị ấn vào trong nước ấm, Trương Duệ Dương rốt cục không nhịn được mà hỏi. Từ nhỏ thằng bé đã được giáo dục rằng không có sự đồng ý của người khác mà nhìn loạn lung tung khắp nơi là hành vi rất không lễ phép, cho nên thấy Trương Dịch làm vậy thì nhóc không khỏi hơi nghi hoặc một chút.

Thế nên Trương Dịch vì không muốn con trai trở thành người thi hành chủ nghĩa giáo điều cứng nhắc, anh không thể làm gì khác hơn là nghiêm túc giải thích tình huống nào phải giữ lễ phép, tình huống nào có thể tạm thời bỏ qua, bảo đảm an toàn bản thân là trên hết.

Trương Duệ Dương lắng nghe, hiểu mà như không hiểu, nhưng nhóc vẫn nhớ kĩ từng chữ từng câu. 

“Ba ơi, ba cảm thấy chị Lan Lan là người xấu sao?” Nhóc suy nghĩ một chút rồi hỏi.

Không biết anh có suy nghĩ gì, đối với việc này, Trương Dịch không dùng khái niệm người tốt hay người xấu để trả lời, mà phân tích tỉ mỉ những hoài nghi của mình về Lan Lan cho Trương Duệ Dương nghe.

“Không phải người nào có vẻ ngoài hiền lành yếu đuối cũng đều vô hại, cũng không phải tất cả những người trông hung thần ác sát là người xấu.” Cuối cùng, Trương Dịch kết lại, còn nhấn mạnh câu nói này mấy lần, muốn đứa nhỏ nhớ kỹ trong lòng.


“Vậy phải làm sao để biết được ai là người tốt, ai là người xấu ạ?” Ban đầu Trương Duệ Dương còn hơi hiểu một chút, lúc này lại trực tiếp bị làm cho mông lung khó hiểu.

“Không thể liếc mắt một cái mà phân biệt được người khác là tốt hay xấu.” Trương Dịch nói, “Có người dù cho quen biết cả đời thì cũng có thể bởi vì nguyên nhân nào đó mà phản bội con…”

Nói tới đây anh dừng một chút, đột nhiên nhận ra mình đang giải thích quá phức tạp, rất có thể sẽ khiến con trai sinh ra tật xấu đa nghi, anh nhanh chóng sửa lời: “Ba nói vậy không phải là muốn con không tin ai cả, mà là muốn con luôn phải cẩn thận, cho dù là ở thời điểm nào cũng đều phải để lại một đường lui cho mình, như vậy mới có thể sống thật lâu được.”

Nếu là trước tận thế, anh sẽ không dạy những đạo lí này. Đáng lẽ hiện giờ cũng không nên, dù sao có anh và Nam Thiệu che chở, đứa nhỏ vẫn có thể có mấy năm tuổi ấu thơ ngây thơ hồn nhiên. Nhưng anh lại cảm thấy rất nóng lòng, muốn nhanh chóng truyền dạy tất cả tri thức kinh nghiệm của mình cho con trai.

Nhưng đối với một đứa trẻ mới sáu tuổi mà nói, những điều này quá phức tạp, Trương Duệ Dương nghe không hiểu cũng không thể nào hiểu được, mà nhóc vẫn ngơ ngác gật đầu, ngoan ngoãn thưa vâng.

Nhìn đôi mắt trong suốt của con trai, Trương Dịch đè xuống sầu lo trong lòng, anh thở dài, nâng mặt con lên rồi cúi hôn một cái thật mạnh lên trán.

Dường như nhóc rất thích động tác thân mật như vậy, Trương Duệ Dương cười ra tiếng, đưa tay ôm lấy cổ Trương Dịch, hôn trở lại.

Khi xúc cảm mềm mại truyền tới từ trên trán, toàn bộ trái tim Trương Dịch như muốn tan chảy, khuôn mặt anh bất giác lộ ra nụ cười dịu dàng cưng chiều, giải cứu thế giới, hay Thần vực gì đó đều bị quên hết đi, những thứ ấy thì liên quan gì đến một đứa bé mới sáu tuổi cơ chứ? Anh lau khô chân cho con, sau đó cởi quần áo dày bên ngoài, ôm con nhét vào ổ chăn ấm áp.

Năm nay Trương Duệ Dương đã tròn sáu tuổi, theo lí thuyết thì đã có thể tự mình làm những chuyện này, chỉ có điều Trương Dịch muốn dùng hết khả năng của mình để làm gì đó cho con, có lẽ là vì bù đắp mấy năm đã bỏ lỡ trước kia, cũng có lẽ là cảm giác gấp gáp và bất an khó giải thích được đang tồn tại trong lòng anh.


“Ngủ đi, đừng nghĩ gì nữa, có ba ở đây rồi.” Cách một lớp chăn, anh vỗ vỗ cái mông của Trương Duệ Dương, khẽ nói.

Trương Duệ Dương ‘dạ’ một tiếng, vừa mới kéo chăn đến mặt, đột nhiên lại kéo xuống: “Ba ới, Ú Ú…”

“Đừng lo, Ú Ú đang ở ngoài cửa sổ phòng chúng ta.” Nam Thiệu đến mang nước đổ đi, nghe vậy thì nói.

“Dạ?” Trương Duệ Dương lập tức ngồi dậy, rướn cổ lên nhìn về bóng tối đen thùi ngoài cửa sổ.

Nam Thiệu mở cửa sổ ra, Ú Ú thò đầu vào, râu khẽ giật giật chào Trương Duệ Dương xong rồi lại rụt về. Bởi vì thân thể nó quá lớn, dù là cửa chính hay cửa sổ đều không lọt vào được. Hơn nữa nó cũng không sợ lạnh, ở bên ngoài còn thoải mái hơn một chút, còn có thể thuận tiện canh gác.

Trương Duệ Dương nở nụ cười, cuối cùng cũng an tâm, chúc ngủ ngon hai người ba xong, nhóc nhanh chóng chui về ổ chăn, kéo chăn qua đầu. Đứa nhỏ dễ ngủ, lại bôn ba một ngày, dưới chăn nhanh chóng truyền đến tiếng hít thở đều đều nho nhỏ.

“Bên ngoài không có gì khác thường.” Nam Thiệu đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa sổ, rồi bưng thêm một chậu nước nóng lại đây, nói. Hóa ra trước đó hắn ra ngoài không chỉ vì lấy tuyết, còn vì xem xét tình hình chung quanh, kể cả trên đỉnh tòa nhà. Thuyền dùng cẩn thận giữ được vạn năm, đây là chân lý ngàn năm không đổi.

Trương Dịch tiếp nhận chậu nước, vừa rửa mặt vừa hỏi: “Em cảm thấy cô bé kia có vấn đề gì không?”

“Cô bé là người dị năng nhưng thực lực không mạnh, không khác gì những người vừa thức tỉnh không lâu.” Nam Thiệu nói. Hắn có thể sử dụng dị năng để nhìn ra người khác có thức tỉnh hay không, thậm chí có thể phân rõ chủng loại và độ mạnh yếu.

“Là dị năng gì?” Trương Dịch hỏi.

Nam Thiệu lắc đầu, nhận lấy khăn mặt Trương Dịch đã giặt xong, rồi dùng cùng chậu nước đó để rửa mặt. “Em không đoán ra được, trước đây chưa từng thấy.”


“Thực lực không mạnh, còn có thể sống đến bây giờ, nếu thật sự không có ai khác giúp đỡ, vậy chỉ có thể chứng minh dị năng của cô bé không chỉ đặc biệt mà còn rất hữu dụng.” Trương Dịch trầm ngâm mấy giây rồi nói, anh đứng dậy đi xách nước nóng, chuẩn bị làm nước ấm thêm để ngâm chân.

“Nếu chỉ đơn giản như vậy thì không có gì đáng lo.” Chân ngâm vào nước, cảm giác nóng bỏng khiến Trương Dịch vừa đau vừa sảng khoái mà xuýt xoa khẽ một tiếng, đợi đến khi thích ứng với nhiệt độ kia, anh mới nói tiếp.

Nam Thiệu bưng ghế ngồi đối diện, cũng cởi giày tất thả chân vào. Chậu ngâm chân rất lớn, đủ để hai người cùng ngâm chung.

“Trạng thái tinh thần của cô bé có vấn đề đúng không?” Hắn hỏi.

“Anh không biết.” Trương Dịch cúi xuống nhìn mu bàn chân nóng hồng của mình, lát sau mới trả lời.

Cùng một thân thể đồng thời xuất hiện nhiều loại nhân cách, hơn nữa mỗi nhân cách còn từng tồn tại chân thực trong cuộc sống hiện thực, nếu nói rằng tinh thần người đó không có vấn đề gì thì thực sự rất khó tin. Mà hai người lại không phải bác sĩ tâm lý, hơn nữa hoàn cảnh tận thế quá đặc biệt, chuyện cổ quái gì cũng có thể xảy ra, điều này làm cho họ không thể chỉ dựa vào mấy tiếng ở chung liền đoán mò để đưa ra kết luận.

“Nhưng anh không cảm thấy cô bé có ác ý với chúng ta.” Trương Dịch nói.

“Em cũng vậy.” Nam Thiệu mỉm cười, hắn chuyển đề tài: “Em sẽ canh gác đêm nay.”

Hai người họ đều là loại người có trực giác nhạy cảm, Trương Dịch thì bởi vì nghề nghiệp trước tận thế cùng với việc sau này đao pháp lên cấp, tố chất thân thể và ngũ giác đã xảy ra sự tăng vọt về chất, còn Nam Thiệu thì là bởi vì dị hóa giúp cho các giác quan nâng lên, nếu như nguy hiểm đến gần, hoặc là người khác có ác ý với bọn họ thì họ đều có thể nhận ra. Đương nhiên, cái thế giới tà ác quỷ dị mới chỉ vừa lộ ra một góc chân tướng, còn có rất nhiều bí mật và quy luật cần phải đi tra xét tìm tòi, bọn họ sẽ không hoàn toàn dựa vào trực giác để phán đoán một chuyện, đây cũng là nguyên nhân tại sao hai người không cảm thấy nguy hiểm từ trên người Lan Lan nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí.

Trong suy nghĩ của họ, chỉ cần không có ác ý, vậy thì dù Lan Lan quái dị cũng chẳng có vấn đề gì, bọn họ không nhất thiết phải làm rõ bí mật của cô bé. Cho nên hiện giờ việc quan trọng nhất chính là bình an vượt qua đêm nay, những chuyện khác có thể thảo luận sau.

Trương Dịch không tranh với Nam Thiệu, anh cởi áo khoác, chui vào trong chăn. Nam Thiệu thổi tắt nến, toàn bộ gian nhà rơi vào trong bóng tối, hòa làm một thể với bóng đêm bên ngoài, hắn dạo quanh phòng một vòng, xác định bốn phía không có chút dị động nào, sau đó mới ngồi lên ghế sô pha. Nghe tiếng hít thở vững vàng của một lớn một nhỏ, lòng hắn cũng cực kỳ bình an tĩnh lặng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.