Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 331: Thành lập căn cứ (1)


Đọc truyện Mạt Thế Chi Phế Vật – Chương 331: Thành lập căn cứ (1)

Edit: Yến Phi Ly

Có một chuyện đáng nhắc tới chính là, thời điểm ra khỏi căn cứ, bọn họ phát hiện trước cổng chính vậy mà lại thiết lập khu canh gác và trạm kiểm tra, cũng dán một tấm thông cáo lớn. Đại khái là nói bởi vì tài liệu thiếu thốn nên tạm dừng bán dịch tiến hóa, cũng bởi vì nguyên nhân này, về sau ra vào căn cứ đều phải trải qua kiểm tra và cách ly, người bị thương không thể trực tiếp tiến vào căn cứ nữa, đồng thời dặn dò người đi ra ngoài săn bắn khi đối mặt với zombie không thể liều mình chẳng sợ bị thương như trước đây.

Không chỉ phát thông cáo, thời điểm mỗi đoàn xe đi qua, người phụ trách gác cổng còn thân thiết nhắc nhở một lần, sợ có người sơ ý vội vã ra ngoài mà không chú ý tới. Bởi vì nói là tạm thời ngừng bán dịch tiến hóa, cho nên tuy có rất nhiều người bất ngờ nhưng không phải là không thể chấp nhận, nhiều lắm thì oán giận hai câu là xong, chẳng hề gây ra náo loạn.

Dựa vào chuyện này có thể suy đoán ra trước đây căn cứ Bách Hiệp dám dửng dưng tùy ý cho người sống sót ra vào không kiểm tra chính là nhờ có dịch tiến hóa, cũng chính là hồ nước trong không gian. Bây giờ hồ nước ấy bị khóa lại, dĩ nhiên là không còn trợ lực, vốn nên thế nào thì giờ làm như thế ấy, căng thẳng đề phòng trước sau, ngược lại cũng không ảnh hưởng quá nhiều, giữ mạng mới là quan trọng nhất.

Bởi vậy có thể thấy được giai tầng quản lý căn cứ Bách Hiệp có hiệu suất cao ra sao, nửa đêm mới vừa phong ấn hồ nước, hừng đông đã có biện pháp ứng đối, đồng thời còn tính đến phản ứng của mọi người. Đương nhiên, rất có thể sau khi trở về họ đã thức trắng đêm không ngủ.

Dĩ nhiên, chuyện này không liên quan gì với nhóm Nam Thiệu đã rời đi.

Đằng Tấn vẫn mang đám thú nhân chờ ở trong rừng núi cách căn cứ hơn 40km, ngày đó khi nhận được tin tức do Lý Mộ Nhiên truyền tới, hắn vốn cho rằng còn phải chờ thêm một quãng thời gian nữa, ai biết nhanh vậy đã xong rồi. Mãi cho đến khi lên xe, đầu óc hắn còn chưa tỉnh táo được, bởi vì đám Nam Thiệu là đường đường chính chính lái xe ra ngoài, trên xe còn mang theo không ít vật tư, hoàn toàn không có bộ dáng của kiểu cướp người chạy trốn.

Chờ Thẩm Trì thuật lại chuyện xảy ra trong căn cứ, vẻ mặt của Đằng Tấn đi từ kinh ngạc rồi chuyển thành phiền muộn. Hắn muốn tụ tập đám thú nhân lại thành lập một bộ lạc chủng loại đặc thù, bởi vì dịch tiến hóa mà nhen nhóm chút hi vọng, kết quả hiện giờ không còn dịch tiến hóa nữa, việc này là ai thì cũng khó mà chịu được.

Cũng bởi vì như vậy, lần thứ hai Tống Nghiễn đưa ra lời mời để Đằng Tấn mang theo tất cả thú nhân trở về Vân Châu cùng thành lập một trụ sở mới, hắn không biểu hiện ra ý từ chối quá kiên quyết.

Trở lại Long Khẩu, tránh không được việc lại phải giải thích một phen. Cuối cùng mọi người thương lượng, để hạn chế tối đa khả năng thu hút đám thú bay thích cướp kim loại, họ quyết định dùng vải bạt dày cùng với xốp bao bọc tất cả bộ phận có chứa kim loại. Thu thập vải bạt và xốp phí chút công sức, cho nên đoàn xe phải dừng ở Long Khẩu mấy ngày.

Không biết Ú Ú về trại từ lúc nào, nhìn thấy Dương Dương trở về, nó bèn yên lặng mà bay xẹt tới, trực tiếp chở cậu nhóc trên lưng, không bay xa mà chỉ đi từ trên xuống dưới giữa hai căn nhà trong trại, chạy khắp nơi lắc lư chơi đùa.

Có thời gian rảnh rỗi, Nam Thiệu và Trương Dịch vẫn dựa theo kế hoạch đêm trước, đi đến căn phòng nhỏ dưới tầng hầm. Họ phát hiện đá Già Thiên vẫn còn ở đó, chỉ bị lấy đi một phần cực nhỏ, vì vậy cũng lấy đi mấy miếng nhỏ giấu trên người. May mắn là tuy rằng vật này thần kỳ nhưng không quá cứng rắn, bằng không bọn họ còn phải phiền não nhiều.


Thực ra không chỉ mỗi hai người họ, những thành viên khác trong đội cũng xuất phát từ lòng hiếu kỳ đối với đá Già Thiên nên đều lấy một chút mang trên người, cho nên hành động của bọn họ chẳng tính là đặc biệt.

Hai ngày sau, xe cộ được bọc hoàn tất, bởi vì xốp bao bọc ngoài cùng cho nên nhìn qua trắng như tuyết, trong tình hình tuyết lớn đầy trời trước mắt dĩ nhiên thành màu sắc ngụy trang tốt nhất.

Vào lúc họ chuẩn bị rời đi, cuối cùng Đằng Tấn cũng đưa ra câu trả lời, đồng ý mang đám thú nhân đồng thời Nam tiến. Còn việc có ở cùng một chỗ hay không thì đến lúc đó nói sau. Trên thực tế, cho dù Tống Nghiễn đã cam kết với Sử Hạo, bọn họ không thể ở lại tỉnh Bách Hiệp thì cũng có thể đi Hoang Châu. Bên kia đều là sinh vật biến dị và zombie, có thể nói là nơi thích hợp nhất cho thú nhân sinh tồn. Đằng Tấn đồng ý lời mời của Tống Nghiễn, có lẽ là bởi vì không muốn rời xa con người.

“Cái người tên là Thiện Binh kia, thả ra đi.” Sau khi nhận được đáp án, Tống Nghiễn mới mở miệng yêu cầu. Nếu Đằng Tấn vẫn kiên trì ở lại chỗ này, chắc chắn hắn sẽ không đề cập tới việc ấy, bởi vì trả người về nghĩa là sào ổ của thú nhân cùng với tình báo nội bộ sẽ bị tiết lộ, vô cùng bất lợi với Đằng Tấn. Nhưng nếu bây giờ đã quyết định rời đi thì sẽ chẳng còn mối lo này nữa. “Không chỉ là cậu ta, những người sống sót khác nếu như muốn trở về thì để bọn họ đi đi.”

“Anh hai, anh thật biết giao việc khó cho em đó.” Đằng Tấn không khỏi nhìn Tống Nghiễn nửa ngày, trong miệng đầy lời oán giận nhưng vẫn đồng ý. Hắn biết rõ, mai sau nếu như muốn sống chung hòa bình với con người, tác phong làm việc của họ nhất định phải sửa lại một chút. Mang theo những người thường có lòng dạ khác mà lại hận họ thấu xương chỉ trở ngại bọn họ dung nhập xã hội loại người, thậm chí khiến mọi chuyện trở nên bết bát hơn.

Không cần biết Đằng Tấn làm thế nào để khiến đám thú nhân đồng ý thả người. Nói chung, lúc rời đi Bách Hiệp, ngoại trừ mấy người tự nguyện lưu lại, người sống sót khác đều được đưa đến nơi cách cổng căn cứ Bách Hiệp không xa, Thiện Binh chính là một trong số đó.

Thiện Binh vĩnh viễn sẽ không biết, một hành động hả giận lúc trước sẽ trở thành thời cơ anh ta giành lấy tự do. Khi anh ta trông thấy bức tường phòng ngự dày nặng u ám của căn cứ Bách Hiệp, trong lòng không hề có chút vui sướng nào khi trốn thoát khỏi tay thú nhân, mà là bị bi ai vô tận chiếm đầy tâm trí. Nếu như không phải vì vợ còn ở trong căn cứ, có lẽ Thiện Binh sẽ đi cùng những thú nhân kia.

Không phải là bởi vì lưu luyến, mà là muốn giết thú nhân. Thế nhưng hiện tại vì vợ, chỉ cần người vợ yêu thương còn sống, anh ta nhất định phải tồn tại, nhất định phải nuốt xuống khuất nhục kia, chôn sâu dưới đáy lòng.

Nghĩ đến đây, Thiện Binh thu hồi cảm xúc trong mắt, liếc những người cũng được trả về bên cạnh, sau đó kéo quần áo, cất bước về phía căn cứ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một khi tiến vào cánh cửa kia, sau này bọn họ gặp mặt sẽ như không quen biết.

Ngay khi mấy người Thiện Binh tiến vào căn cứ, Lãnh Phong Trần vừa vặn gặp thoáng qua bọn họ. Anh ta đang trên đường rời khỏi căn cứ Bách Hiệp để trở về thủ đô.

Lãnh Phong Trần vốn định ở lại Bách Hiệp thêm ít ngày, nhưng khi Sử Hạo lấy ra đồ có liên quan tới tu đạo, sau đó Sử Hạo còn trực tiếp ném cho Lãnh Phong Trần một mảnh sắt đen thì lại khiến anh ta rời đi luôn.


Bây giờ trên tay anh ta đã có ba miếng sắt đen, vẫn nên nhanh chóng giao về cho thỏa đáng, còn cả tin tức về tận thế nghe được từ Quỷ Bệnh cũng nhất định phải báo cho tông môn, cho nên Lãnh Phong Trần không có ý định ngao du ở bên ngoài nữa. Đương nhiên, trước khi đi đi anh ta cũng lấy ở chỗ Sử Hạo hai ống dịch tiến hóa tồn kho, chuẩn bị lấy về xét nghiệm phân tích xem có thể bào chế ra thứ tương tự hay không.

Cùng lúc đó, sau khi đưa người sống sót trở về căn cứ, đoàn xe bèn quay đầu bắt đầu xuất phát đi về Vân Châu.

Bọn họ không trở về theo đường cũ mà là lựa chọn một tuyến đường không cần phải vòng tránh quá xa để tới Vân Châu. Trước kia không đi đường này, một là bởi vì zombie đã chắn đường, hai chính là Thạch Bằng Tam muốn ghé qua Dung Hà truyền tin đã tìm được người về đó. Bây giờ đã trôi qua mấy tháng, zombie chắn ở trên đường hẳn cũng tản đi hầu hết, họ không cần phải đi một vòng lớn nữa. Huống hồ bọn họ cũng không hy vọng khi trở lại còn phải xảy ra xung đột với căn cứ Bác Vệ. Dù cho với thực lực hiện tại đoàn xe lật tung hết căn cứ Bác Vệ lên cũng không có vấn đề gì nhưng mà nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đánh nhau với con người còn chẳng bằng đi giết thêm vài con zombie.

Về phần Kiều Dũng và Thạch Bằng Tam, mọi người dự định sau khi trụ sở mới được thành lập mới liên lạc lại, một là truyền tin tức gần như đã xác định có liên quan tới tận thế, hai chính là xem họ có đồng ý chuyển qua hay không.

Còn có một nguyên nhân nữa, con đường này đúng lúc đi về hướng đông, họ có thể thuận tiện nhìn xem có tìm thấy Hàn Linh được không.

Về chuyện tìm được người rồi thế nào, thực ra họ chưa nghĩ tới, đại khái là xem đối phương trải qua những gì đã rồi tính. Nếu như cô ta sống tốt thì cứ coi như ngẫu nhiên gặp gỡ, không đề nghị gì. Nếu như cô ta không ổn cho lắm thì căn cứ trên tình huống thực tế để xử lý. Đương nhiên, tất cả những thứ này đều xây dựng trên cơ sở là tìm được người, nếu như tìm không được thì chỉ có thể coi như thôi. Nếu bảo họ bôn ba khắp thế giới để tìm người vậy chỉ e là không thể.

Đi về phía đông xuôi xuống miền nam, qua hai thành phố thì chính là Vân Châu. Bách Hiệp giáp ranh với Vân Châu, cho nên lúc ban đầu bọn họ đi qua Nội Châu, Tần Châu, thật sự là đi vòng không hề ngắn, nhưng ai bảo tuyến đường bên này không thông cơ chứ. Thực ra đến bây giờ đoàn xe cũng không xác định chắc chắn bầy zombie nghìn nghịt kia đã tán đi sạch sẽ, nhưng dẫu sao cũng cứ muốn thử vận may, không được thì lại vòng qua đường khác mà thôi.

Một đường trải qua hoang mạc, sa mạc, đá sỏi than đá, quần thể nhã đơn và cả rừng thực vật biến dị mênh mông, sau khi tuyết lớn đổ xuống rất nhiều ngày, Bách Hiệp cũng trở nên y hệt các vùng khác. Cảm giác mới mẻ vừa qua, còn đọng lại chính là tâm trạng u uất không dứt, mất hứng bởi loại màu trắng vô tận, mất hứng bởi giá lạnh cùng với âm trầm ảm đạm.

Nhưng mọi người chẳng thể làm được gì. Thật giống như từ khi sinh ra, con người vẫn luôn bước từng bước đến gần hơn với cái chết, chẳng ai có cách nào dừng lại, chẳng ai có thể thay đổi.

Nắm giữ không được sống chết, trốn không thoát khỏi vận mệnh, càng chẳng làm được việc tùy tâm tùy ý, mọi ước nguyện đều thành, cho nên ai cũng chỉ có thể đi làm điều mà mình có thể làm, quý trọng thứ có thể nắm giữ. Có lẽ chỉ như vậy, mọi người mới không bị tuyệt vọng gây khó khăn, hoặc là tự kết liễu, hoặc là trải qua cuộc sống chẳng khác gì một cái xác không hồn.

Bởi vì thực lực toàn đội tăng lên trên diện rộng, con đường quay về cũng chưa gặp gỡ phiền toái gì, đặc biệt là không đụng độ bầy thú bay thích trộm kim loại kia, chỉ không biết là chuẩn bị của họ có tác dụng hay là do loài chim kia vốn chẳng đi theo tuyến đường này. Bất kể thế nào, không gặp gỡ là chuyện rất tốt.


“Phía trước có một trại tập trung.” Ngày nọ, Lý Mộ Nhiên phụ trách tra xét tình hình giao thông đột nhiên nói. Nhưng còn không đợi những người khác dò hỏi, sắc mặt của cô lập tức trở nên đặc biệt khó coi.

“Có vấn đề gì sao?” Chú ý tới biến hóa trên nét mặt cô, Tống Nghiễn mở miệng dò hỏi, đáy mắt mang theo vẻ thân thiết.

Lý Mộ Nhiên lắc lắc đầu, chỉ chốc lát sau mới thở ra một hơi, thấp giọng nói: “Người đều chết hết rồi, tất cả đều chết, không có lấy một người sống.” Quá thảm, nếu như không phải muốn nhìn thử xem có ai còn sống cần cứu viện hay không, cô sẽ chẳng thể tra xét nổi nữa.

Nghe vậy, người cùng xe đều nhìn sang.

“Chết như thế nào? Thôi… Mang anh đi nhìn xem.” Tống Nghiễn vốn muốn hỏi kỹ lưỡng hơn một chút nhưng khi thấy sắc mặt Lý Mộ Nhiên trắng bệch, vì vậy hắn thay đổi chủ ý.

“Có xa lắm không em? Hay là để vài người cùng đi.” Trương Dịch suy tính tương đối nhiều. Tuy thực lực Tống Nghiễn mạnh mẽ, lại có dị năng của Lý Mộ Nhiên hỗ trợ, tính an toàn đã được bảo đảm, nhưng phàm là chuyện gì trên đời đều có cái gọi là ‘ngộ nhỡ’, huống hồ, nhiều người vừa dễ dàng điều tra lại vừa tiết kiệm thời gian.

Cuối cùng có năm người đi bao gồm cả Lý Mộ Nhiên trong đó. Bốn người khác là Tống Nghiễn, Nam Thiệu, Trương Dịch cùng với Đằng Tấn. Tổ hợp như thế nếu còn xảy ra chuyện thì e cũng chỉ có Quỷ Bệnh tự thân ra tay mới có thể giải quyết.

Trại tập trung nằm trong một khe núi nhỏ, có thể là bởi vì quanh thân đều là đá sỏi cho nên không mọc nhiều thực vật biến dị. Trong doanh trại, nơi ở đều dùng đá tảng dựng nên, tổng cộng có chừng một trăm căn nhà đơn sơ thô ráp. Nhưng bởi vì là như vậy, nó lại hòa làm một thể với khung cảnh chung quanh, khiến người ta rất khó phát hiện. Nếu như không phải Lý Mộ Nhiên thấy được thi thể ngả nghiêng bên ngoài, e là cũng sẽ bỏ qua.

Thi thể phân tán khắp toàn bộ trại, trong ngoài nhà đều có, có cái bị tuyết lớn che vùi gần như không thấy được, có nơi tuyết rơi không tới, vẻ sợ hãi giãy giụa khi còn sống của xác chết hoàn toàn bại lộ trước tầm mắt của mọi người.

Sau khi kiểm tra một lượt, họ phát hiện trong những người này có một phần chết do cùng một nguyên nhân, hoặc từ mắt hoặc từ tai, hoặc từ xoang mũi khoang miệng, thậm chí trực tiếp đâm từ chóp xương sọ, não bị moi sạch, một phần khác thì chết do bị bẻ gãy xương cổ. Quan sát tỉ mỉ một chút, từ thân thể, cơ bắp có thể xác định người bị moi não đều là người dị năng, nếu có ai không phải thì thực lực bản thân chỉ sợ cũng rất mạnh mẽ, còn những người khác, nhìn qua tựa hồ đều là người chưa thức tỉnh.

“Thứ gì lại tàn nhẫn như vậy?” Trương Dịch giơ tay muốn vuốt đôi mắt trợn trừng của một người đã khuất, nhưng bởi vì thi thể bị đông lạnh nên hành động của anh chỉ là phí công. Anh gần như sắp không khống chế được phẫn nộ, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Đằng Tấn há miệng tựa hồ muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại một chữ cũng không phun ra, chỉ là phẫn nộ mà sờ mũi một cái. Hiển nhiên, dưới cái nhìn của hắn, kẻ có thể làm ra chuyện như vậy chỉ có thể là một thú nhân, một thú nhân rất giống con người. Tại sao không nói là thú biến dị, bởi vì cổng trại không có vết tích xông vào, hơn nữa những người này khi chết rõ ràng cho thấy đang làm chuyện của chính mình chứ không phải chiến đấu.

Bởi vậy có thể suy đoán ra, hung thủ được cho phép tiến vào trại, sau đó dưới tình huống mọi người chẳng hề đề phòng mà làm ra thủ đoạn ác độc. Còn không suy đoán đó là con người, thực tế không có căn cứ chính xác, chẳng qua là Đằng Tấn cảm thấy người bình thường sẽ không mang ý tàn sát sát nặng như vậy, đặc biệt là cùng một lúc hút sạch não của mấy trăm con người, rồi lại giết chết người còn lại, tác phẩm như vậy cũng không phải người bình thường có thể làm được. So ra, vẫn là thú nhân chưa dung hợp hoàn toàn có khả năng hơn nhiều. Còn việc có thể là do rất nhiều người làm hay không, với dấu vết sót lại ở hiện trường thì trong chốc lát cũng không cách nào phán đoán được.


Nếu như việc này thực sự là do thú nhân làm, Đằng Tấn đều không có mặt mũi cầu xin, nói không chừng còn cần phải tích cực hỗ trợ điều tra hung thủ, xử lý kẻ đó để tránh gieo tai vạ khủng khiếp hơn.

Cũng may, hắn không cần phải khó xử lâu.

“Là Lâm An. Lâm An từng tới đây, tôi có thể cảm giác được mùi của gã vương lại chỗ này.” Tống Nghiễn trả lời cực kỳ khẳng định.

Nam Thiệu cũng gật gật đầu.

Đã như thế, mọi người dù cho tức giận hơn nữa cũng chỉ có thể coi như thôi. Người đã chết, dẫu tội ác có lớn hơn nữa cũng chỉ có thể tan thành mây khói, đâu có khả năng đi nguyền rủa Lâm An xuống mười tám tầng địa ngục được. Rảnh rỗi biết bao!

Cuối cùng, mọi người chỉ có thể thu dọn thi thể về cùng một chỗ, châm lửa thiêu rụi, chôn cất tro cốt xem như là lo liệu xong hậu sự.

Chờ trở lại trong xe, những người khác nghe thấy bọn họ thuật lại việc này cũng không khỏi trở nên trầm mặc. Con người may mắn còn sống sót vốn đã không nhiều, giờ lại còn xảy ra thảm kịch như vậy, trong lòng mọi người đã không chỉ dùng từ phẫn nộ là đủ để hình dung, càng nhiều hơn là e sợ, là bi ai.

Trước khi rời khỏi Bách Hiệp tiến vào Vân Châu, đoàn xe cũng gặp hai trại tập trung chịu thảm cảnh tương tự, bọn họ đều giúp đỡ mai táng cho người đã khuất, đối với hành vi của Lâm An tự nhiên là hận đến muốn ăn thịt uống máu, nghiền xương bẻ cốt, nhưng tất cả đều chỉ là vô dụng.

Cũng bởi vì như vậy, bọn họ bắt đầu lo lắng cho căn cứ Vân Châu cùng với người trong thung lũng Hồ Lô, nếu như Lâm An đi từ bên kia lại đây, căn cứ một lớn một nhỏ liệu còn tồn tại được nữa không? Hay hoặc là nói, còn có ai sống sót nữa không?

Vì vậy, Lý Mộ Nhiên bỏ ra hai ngày để dịch chuyển một chuyến, mang về tin tức cũng không tệ lắm, không chỉ thung lũng Hồ Lô không có chuyện gì, zombie bịt kín bên ngoài cũng đã bị xử lý sạch sẽ, mà căn cứ Vân Châu cũng đã mở ra một con đường thông với bên ngoài, nhận lại người thân của các vị lãnh đạo và người bị thương mà Lý Mộ Nhiên mang ra trước kia. Trải qua một hồi zombie cùng với thú biến dị bao vây, căn cứ Vân Châu tổn hao nặng nề nên bây giờ cực kỳ chú trọng việc bổ sung nhân lực, dù cho là người lúc chiến đấu bị tàn tật, bọn họ cũng không từ bỏ, thu xếp thích đáng xong xuôi hết thảy mọi việc.

Người trong thung lũng Hồ Lô đông đúc, hơn nữa ngoại trừ một số ít người thì thực lực cũng không kém, căn cứ đương nhiên cũng trông mà thèm, vẫn luôn cử người thay phiên đến khuyên nhủ bọn họ gia nhập. Vân Tắc không đồng ý cũng không biểu hiện từ chối, chỉ dùng lí do ngài Tống vắng mặt để khước từ, tạm thời gác việc này lại.

Mặt khác, con đường từ Vân Châu đi về Bách Hiệp đã thông. Cũng không thể nói là hoàn toàn thông bởi vì trên đường còn có tuyết đọng dày đặc cùng với thực vật biến dị sinh trưởng chi chít, thế nhưng đàn zombie khổng lồ đã tản đi, một ít con rải rác hoàn toàn chẳng gây nên trở ngại gì.

Nhận được những tin tức này, tất cả mọi người mới thở phào yên lòng, ánh mắt bắt đầu đặt lên vấn đề về trụ sở mới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.