Đọc truyện Mạt Thế Chi Phế Vật – Chương 324: Căn cứ Bách Hiệp (14)
Edit: Yến Phi Ly
Không nghĩ tới Sử Hạo lại trực tiếp như vậy, nhóm Tống Nghiễn sửng sốt vài giây rồi theo bản năng nhìn về phía Quỷ Bệnh.
Thành thật mà nói họ tới nơi này cũng không phải ôm tâm tư giúp người làm niềm vui gì đó, mục đích chủ yếu muốn đối phó với Lâm An. Nếu như không có Lâm An thì hẳn qua mấy ngày nữa cũng sẽ lén lút tiến vào nghiên cứu không gian quái lạ này một lần, tuy rằng không có ác ý gì nhưng chung quy không đủ quang minh chính đại. Huống hồ chuyện xảy ra lần này và với những gì đã gặp phải thì trên thực tế họ không chỉ không giúp đỡ được việc, còn thiếu chút nữa ném luôn cả bản thân vào. Người có công duy nhất chỉ có một, đó là Quỷ Bệnh. Cho nên nói đến việc báo đáp thì cũng chỉ Quỷ Bệnh có tư cách đề xuất yêu cầu.
Quỷ Bệnh là người khó có thể suy đoán, nhóm Trương Dịch thật sự không biết gã có hứng thú với việc được báo đáp hay không. Thậm chí dùng thái độ lãnh đạm hờ hững lúc thường của gã thì rất có thể ngày cả trả lời cũng lười.
Có điều lần này bọn họ đã đoán sai, Sử Hạo vừa dứt lời, Quỷ Bệnh bèn mở miệng, tựa hồ đã sớm nghĩ kỹ.
“Che ao nước thần kia đi.” Giọng điệu của Quỷ Bệnh như chặt đinh chém sắt, không cho phép thương lượng, khiến người nghe có thể cảm giác được đây không phải là gã đang yêu cầu được báo đáp, mà là chuyện nhất định phải làm, không quản đối phương có đồng ý hay không đều phải được hoàn thành.
Giọng điệu và thái độ như vậy đổi thành ai đều sẽ không thoải mái, mấy người trong căn cứ tới cùng Sử Hạo đều tỏ vẻ giận dữ, nhưng nét mặt Sử Hạo lại cũng không biến hoá quá lớn, chỉ là trầm ngâm chốc lát rồi trả lời: “Căn cứ chúng tôi cung cấp dịch tiến hóa cho người bình thường thức tỉnh dị năng thực tế chính là nước trong hồ, nếu như lấp nó đi thì những người sống sót chỉ sợ không có cơ hội…”
Có thể nghe ra bản thân Sử Hạo không để ý với việc lấp hồ nước, chỉ là băn khoăn việc chặt đứt cơ hội tiến hóa cho những người thường mà thôi.
Quỷ Bệnh không khỏi tỉ mỉ liếc nhìn Sử Hạo, trong ánh mắt hiếm thấy nổi lên chút xíu kinh ngạc, có điều không chờ Sử Hạo nói xong, gã liền ngắt lời: “Tôi dùng công pháp trao đổi, công pháp này không chỉ có thể nâng lên thực lực cho người thường mà càng hữu dụng đối với người thức tỉnh.”
Nghe nói như thế, Sử Hạo không chần chừ nữa, trực tiếp đưa ra quyết định: “Vậy thì che đi.”
Anh ta vừa dứt lời, trừ mấy người của căn cứ thì những người còn lại đều khá choáng váng, mức độ quý giá của hồ nước kia không cần phải bàn cãi, nhìn Lâm An vì nó mà ngàn dặm xa xôi chạy tới là biết. Ấy vậy mà người này thậm chí ngay cả xác định đồ trao đổi có tác dụng hay không cũng chẳng cần đã đồng ý. Thế này cũng không khỏi quá thiếu thận trọng rồi đi?
Là quá mức tin tưởng Quỷ Bệnh? Hay chỉ là qua loa cho xong, chờ mọi người rời đi rồi lại mở ra ao nước thần?
Thứ quá mức dễ dàng đạt được chung quy sẽ khiến người ta không tự chủ sản sinh ra hoài nghi, cho dù là đám Trương Dịch cũng không thể ngoại lệ. Nhưng mà nghi ngờ ấy rất nhanh đã bị lời kế tiếp của Sử Hạo bác bỏ.
“Có điều tôi chỉ có phương pháp phong ấn đơn giản, người thực lực mạnh chút phí ít sức là có thể phá tan.” Anh ta than thở một tiếng, nói.
Hóa ra cũng cân nhắc đến mức độ quý giá của nước thần, khó tránh khỏi kẻ ôm lòng xấu muốn trộm cắp, Sử Hạo đã sớm đặt cấm chế ở đây. Chỉ có điều thời gian anh ta học cấm chế ngắn ngủi, cấm chế thiết lập nên vừa nhỏ vừa yếu, vì vậy bèn đặt cấm chế phòng ngự chen lẫn cấm chế cảnh báo. Phòng ngự là lớp thứ hai, cảnh báo mới là chính. Một khi có người mạnh mẽ xông vào cấm địa thì Sử Hạo lập tức sẽ có cảm giác.
Không gian bị xác định đặt trên quảng trường chẳng có cách nào di chuyển, cũng không có cách nào ẩn giấu, ngoại trừ thiết lập canh gác bảo vệ nghiêm ngặt xung quanh thì bọn họ cũng đâu thể làm được gì thêm. Nhưng may mà không gian chẳng có cách nào di chuyển, diện tích bên trong lại lớn, cho nên trong không gian chỉ cần chú trọng hồ nước giữa khu nhà này là đủ rồi.
Trong suy tính của Sử Hạo, nếu như có người có thể xuyên qua lớp phòng hộ bên ngoài để tiến vào trong không gian, phá bỏ cấm chế của hồ nước thần thì thực lực khẳng định sâu không lường được. Gặp gỡ tình huống như thế, chỉ có bản thân anh ta tự ra tay mới được.
Cũng chính bởi vì như vậy, Lâm An mới vừa tấn công cấm chế, Sử Hạo ngay tức khắc biết được, lập tức dẫn theo đám cấp dưới mạnh nhất vội vã chạy tới, hơn nữa cộng thêm lượng người canh gác trong khu nhà, với suy nghĩ của Sử Hạo thì làm sao cũng đủ ứng phó kẻ đột kích. Nếu như sức mạnh như vậy đều không thể làm gì đối phương, vậy có gọi nhiều người hơn nữa cũng vô dụng, chẳng qua là tới nộp mạng mà thôi. Cho nên trước khi tiến vào không gian, Sử Hạo căn dặn mọi người, bảo họ cứ tùy cơ mà ứng biến, đừng làm kinh động những người đang canh giữ chung quanh quảng trường khác.
Trong mắt Sử Hạo hồ nước này dĩ nhiên quan trọng, nhưng lại không sánh được với mạng người. Đối phương chỉ cần không phải là kẻ thích giết chóc thì sau khi đạt được mục đích sau, hẳn sẽ không làm khó dễ người vô tội bên ngoài, dù sao nếu thật sự kinh động toàn bộ căn cứ, muốn rời khỏi cũng không dễ dàng.
Nào ngờ lại gặp phải quái vật như Lâm An.
Nghĩ đến đây, Sử Hạo không tiếng động mà thở dài, chẳng biết có phải là bị ảo cảnh ảnh hưởng, lúc này vẫn hơi uể oải tinh thần, chỉ nói với Quỷ Bệnh: “Nếu như anh có cách phong cấm thì tự mình làm đi.”
Sau khi Sử Hạo nói như vậy, tuy rằng trong mắt mấy người cấp dưới của anh ta lộ ra vẻ nuối tiếc nhưng không ai lên tiếng phản đối, bởi vậy có thể thấy được uy tín của Sử Hạo rất cao.
Quỷ Bệnh khẽ gật đầu xem như đáp lại, vốn gã chẳng thích nhiều lời nhưng hiếm thấy cảm thấy hơi nghi hoặc, không nhịn được hỏi: “Một khi tôi bố trí cấm chế, trên đời này trừ tôi ra sẽ chẳng một ai có thể phá bỏ. Cậu đã đi vào cánh cửa tu hành, nước thần rất có ích lợi với cậu, thật sự cam lòng?” Hóa ra gã nhìn ra Sử Hạo cũng đi theo con đường tu chân.
Mọi người ở bên nghe đến hai chữ tu hành đều mơ hồ có suy đoán, nhưng cũng không quá xác định. Khóe môi Lãnh Phong Trần giật giật, tựa hồ muốn nói gì đó.
Sử Hạo lộ ra nụ cười cực kỳ phức tạp, thấp giọng nói: “Từ khi… Tôi đã rất lâu rồi không dựa vào nó tu hành.”
Từ khi nào thì anh ta không nói rõ, Quỷ Bệnh cũng không hỏi kĩ, ngược lại thì những người khác không nhịn được mơ tưởng viển vông, theo bản năng đi suy đoán xem nguyên nhân là gì. Lãnh Phong Trần rốt cục cất giọng cảm thán: “Tôi nói mà, khi đó rời đi cậu bị phế võ công, làm sao còn lợi hại như vậy, hóa ra là tu lại công pháp khác, chẳng trách có thể sống đến bây giờ, còn xây dựng nên căn cứ.”
Lãnh Phong Trần mơ hồ cảm giác được Sử Hạo đang đi theo con đường giống như Quỷ Bệnh, lòng không khỏi ngứa ngáy, quyết định khi chỉ còn hai người sẽ hỏi riêng sau.
Sử Hạo liếc mắt nhìn Lãnh Phong Trần, ánh mắt nhàn nhạt, thuật lại sự thực: “Khi tận thế phát sinh, tôi còn chưa bắt đầu tu luyện.” Anh ta có thể sống sót cũng không phải dựa vào cái này. Lúc trước tuy rằng võ công bị phế nhưng chiêu thức thì vẫn còn nhớ, anh ta lại thức tỉnh dị năng, chỉ nhiêu đó cũng đủ dùng rồi, không cần tu luyện. Nếu như có thể, Sử Hạo thà rằng không tu luyện.
Có thể chống cự lại mê hoặc, mọi người đều không thể không nể phục người này thêm vài phần. Quỷ Bệnh nghe ra Sử Hạo nói thật thì không truy hỏi nữa, chỉ giải thích thêm hai câu: “Ao nước thần đã bị tiêu hao hơn nửa, nếu như phần còn lại khô cạn, không gian này cũng sẽ phế bỏ. Vả lại, người dựa vào nước trong đó thức tỉnh dị năng sẽ phải chịu hạn chế vĩnh viễn, không bằng công pháp của tôi.” Cũng chỉ có gã mới dám nói ra những lời như thế này.
Đương nhiên, còn có một điều quan trọng nhất gã không nói ra. Đó chính là ám thú hoàng mà Tần Tuyên muốn cần phải được nuôi dưỡng và trưởng thành hoàn toàn ở trong không khí tối tăm ô uế, phàm là thứ có lây dính linh lực thì chỉ có thể coi là chủng loại hỗn tạp, dù cho thực lực mạnh đến đâu cũng vô dụng. Huống hồ thứ sinh ra tại nơi như thế này, mạnh hơn thì có thể mạnh hơn yêu thú, ma thú ở Thần Vực được sao?
Một khi Tần Tuyên phát hiện nơi này xuất hiện lượng lớn sinh vật chứa đựng linh khí, chỉ sợ việc duy nhất hắn làm chính là lập tức hủy diệt hoàn toàn hành tinh này, sau đó đi tìm nơi khác đầu bắt đầu bồi dưỡng. Đây cũng là lý do vì sao khi Quỷ Bệnh nhận ra được Lâm An hấp thu nước thần thực lực sẽ tăng lên đủ khiến cho Tần Tuyên phát hiện bèn vội vã chạy tới diệt trừ y trước.
Trước mắt, người của căn cứ Bách Hiệp dựa vào dịch tiến hóa để thức tỉnh dị năng tuy rằng không ít, nhưng đều thực lực thấp kém, trong cơ thể cũng không nhiều linh lực, theo thời gian trôi qua sẽ càng ngày càng ít, cuối cùng sẽ hoàn toàn biến mất. Chỉ cần kịp thời khống chế sử dụng dịch tiến hóa là có thể dập tắt nguy hiểm. Hơn nữa chủ yếu là gã đề phòng người dị hóa cũng dùng nước thần kia.
Có thể giải thích vài câu đã là điều hiếm thấy ở Quỷ Bệnh, sau đó gã không quan tâm Sử Hạo có ý kiến gì hay không, chỉ thong thả đứng lên, đi tới trước mặt Sử Hạo, duỗi ngón tay chỉ vào trán anh ta. Gã truyền hai loại công pháp mình sáng chế ra vào não Sử Hạo rồi quay người ra cửa, trực tiếp đi bố trí cấm chế cho hồ nước.
Đám Nam Thiệu mặc dù có một phần mục đích là hướng về phía dịch tiến hóa nhưng biết Quỷ Bệnh không phải kẻ bắn tên không đích, cho nên chỉ có thể bỏ đi ý niệm này.
Sử Hạo không thể né tránh ngón tay chỉ lên trán mình, trong phút chốc anh ta bỗng cảm giác được lượng lớn thông tin tràn vào đầu, đầu tiên là ngẩn ngơ chốc lát, sau đó mới phản ứng được, đây chính là trao đổi cách thức phong cấm hồ nước. Khi đó Sử Hạo mới hiểu được, trên con đường tu hành này, thực lực của anh ta và cả cô gái tự cho là thiên hạ vô địch kia tầm thường nhỏ bé cỡ nào, tầm nhìn cũng hạn hẹp biết bao.
Mà ý niệm như vậy chỉ là một chút thoáng mà qua, bản thân Sử Hạo không quá để bụng về việc tu hành cho nên cũng không bởi vì cảm thấy thực lực đối phương mạnh mẽ mà được khích lệ, phát lên tâm tư cần phải cố gắng gấp bội để sánh bằng người ta. Anh quay đầu, nhìn về phía nhóm Nam Thiệu và Trương Dịch.
“Các anh có muốn gì không?” Sử Hạo dường như cũng không bận tâm dự định ban đầu của đám Nam Thiệu là gì, càng không để ý toàn bộ trong quá trình họ có giúp đỡ hay không. Anh ta có vẻ như là muốn dùng cách thức nhanh nhất để chấm dứt việc này.
Đây thực sự là một người kỳ quái. Không chỉ mấy người Nam Thiệu mà ngay cả Lãnh Phong Trần cũng không khỏi sinh ra cảm giác ấy. Nhưng chung quy vẫn có việc muốn nhờ, chỉ có thể mặt dày mở miệng. Bọn họ không có ác cảm đối với Sử Hạo, nếu chuyện của Quách Minh Thành có thể thông qua giao thiệp mà cứu ra thì dù sao cũng dễ chịu hơn lén lén lút lút đến cướp người. Vì thế, bọn họ không tiếc trả giá nhất định để đánh đổi.
“Thú nhân mà mấy anh đang giữ, tôi muốn mang đi.” Nói chuyện chính là Tống Nghiễn.
Sử Hạo nghe vậy, tay đặt ở tay vịn ghế tựa đột nhiên nắm chặt, yên lặng nhìn Tống Nghiễn, trên mặt anh ta chợt lóe ra vẻ hận thù phẫn nộ cực kỳ gắng sức kiềm chế. Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp mặt tới nay, Sử Hạo xuất hiện phản ứng mạnh mẽ như vậy. Mà qua chừng một hai phút giữa bầu không khí trầm mặc khiến người ta nghẹt thở, khi mà Trương Dịch định lên tiếng xoa dịu thì Sử Hạo lại cất giọng, ngữ khí một lần nữa khôi phục bình tĩnh.
“Được.” Anh ta đồng ý, thế nhưng có một điều kiện: “Đưa hắn đi, đem theo tất cả đám dị chủng rời khỏi Bách Hiệp. Bách Hiệp không có cách nào khoan dung với sự tồn tại của bọn nó.” Giọng nói lạnh nhạt như trước, lại làm cho người nghe cảm nhận được hận thù khắc cốt ghi tâm ẩn giấu bên trong.
Nghĩ đến những chuyện mà Đằng Tấn từng làm, người của căn cứ Bách Hiệp hận thú nhân cũng có thể lý giải, nhưng chẳng hiểu sao mọi người cảm thấy Sử Hạo hận thú nhân cũng không phải xuất phát từ lý do này, mà là bởi vì nguyên nhân nào đó khác.
Chuyện như vậy dùng quan hệ đôi bên trước mắt cũng không dễ nói ra, nhìn thái độ đối phương cũng chưa chắc chịu trả lời.
“Tôi sẽ dẫn bọn họ đi.” Tống Nghiễn đưa ra lời bảo đảm. Tuy Đằng Tấn có quyết định của chính mình, nhưng nếu không còn dịch tiến hóa, dự định ấy sẽ mất đi điều kiện chống đỡ, còn ở lại chỗ này làm gì.
Nói tới đây, bầu không khí đôi bên có hơi cứng ngắc. Nhưng mà dường như Nam Thiệu còn ngại chưa đủ căng thẳng mà hỏi một vấn đề.
“Nghe nói người thành lập nên căn cứ này là một cô gái tên là Hàn Linh? Không biết bây giờ cô ta đâu rồi?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ.